Bác Sĩ, Nhất Thế Cần Gì?

Chương 5: Chương 5




Nhất Thế chính thức đi làm vào ngày Quốc tế thiếu nhi. Nói ra cũng thật xui xẻo, sáng hôm đó mưa to tầm tã, Nhất Thế chật vật che mưa bằng một chiếc ô hoa màu lam đi trên đường cái vắng vẻ, khuôn mặt khuất sau chiếc ô, chỉ mong đi cho thật nhanh. Đi hướng bắc phải ngang qua khu Lăng Thiên, cô vừa bước qua cổng khu này, một chiếc Bentley từ phía sau lướt qua như bay, nước bắn lên tung tóe dính toàn bộ vào chiếc váy liền thân của cô. Sau lưng ướt đẫm, cô thiếu điều muốn hét lên nhưng không kịp, chỉ biết trơ mắt nhìn chiếc xe kia chạy mất.

Trừng mắt nhìn chằm chằm chiếc Bentley đang chạy băng băng, ghi lại biển số xe của gã đó, là 88888. Dãy số này rất dễ nhớ, lỡ xảy ra tai nạn chỉ cần liếc mắt một cái là nhớ được. Có điều con số may mắn dễ nhớ như vậy nhất định phải mua mới có, giá chắc chắn rất đắt. Nhất Thế nhân tiện liếc mắt nhìn ngắm khu này, quả là một nơi xa xỉ .

“Tin tin.....” Nhất Thế vừa định bước tiếp, một chiếc Audi Q7 ngừng phía sau cô, nhấn còi inh ỏi. Nhất Thế xoay người nhìn về phía tay lái thì thấy lộ ra hai cái răng khểnh trắng bóng của Ngôn Hành đang nhìn cô cười sáng lạn: “Người đẹp, anh có hân hạnh được mời em lên xe không?”

Nhất Thế phì cười, vừa nãy buồn bực vì bị nước bắn trúng nhất thời tan thành mây khói. Cô thản nhiên leo lên xe, cười nói: “Sư huynh, trùng hợp thế!”

Ngôn Hành mỉm cười, khởi động xe lái tới bệnh viện số 3. Trên đường, Ngôn Hành bất chợt hỏi: “Em ăn sáng chưa?”

Nhất Thế ngượng ngùng: “Chưa.”

Cô là người không đến 9 giờ sẽ không thức dậy. Tuy là ngày đầu tiên đi làm, bị đồng hồ báo thức réo tỉnh, cô vẫn cố nướng đến gần 7 giờ mới chịu rời giường. Tất nhiên là không có thời gian làm điểm tâm, hôm nay lại gặp mưa to, cho nên cũng không mua đồ ăn sáng. Kỳ thực, Nhất Thế đã quen thói ăn bữa đực bữa cái rồi.

“Anh biết ngay mà!” Ngôn Hành tiện tay lấy từ ngăn chứa đồ ra một hộp sữa bò và hai quả trứng luộc, “Nè, vừa dinh dưỡng vừa dễ tiêu, lại chắc bụng tăng đề kháng nữa.”

Nhất Thế ngẩn ra, chần chừ một lát rồi nhận lấy phần ăn sáng, cười gượng: “Vẫn là sư huynh nghĩ chu đáo, đi guốc trong bụng em.”

“Không phải với ai anh cũng chu đáo như vậy, trừ em ra!” ánh mắt Ngôn Hành bỗng nhiên sâu thẳm, giọng điệu điềm nhiên như không, nửa đùa nửa thật.

Nhất Thế đang chăm chú bóc trứng, không hề để ý, chỉ cảm thấy sư huynh thật tốt, luôn chiếu cố cô, chưa từng nghĩ việc này suy cho cùng không phải chuyện tất nhiên. Cô vừa ăn trứng vừa uống sữa, còn chưa ăn xong, đã đến bệnh viện số 3.

Ngôn Hành tắt máy, lẳng lặng ngồi chờ Nhất Thế ăn xong. Nhất Thế thấy sư huynh đang đợi cô, tính hấp tấp nổi lên, lập tức nuốt quả trứng thứ hai, một miếng nuốt trọn. Đôi mắt đen thẳm của Ngôn Hành trừng Nhất Thế, thấy cô há miệng hết cỡ, dở khóc dở cười.

“Sư huynh, mau lên mau lên”, Nhất Thế nhìn đồng hồ của mình, kim đã chỉ tới phút 45, quá 15 phút nữa sẽ muộn mất. Nhất Thế vội vàng xuống xe, Ngôn Hành vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn váy của cô, mới vừa rồi nhìn thấy đằng sau lưng cô một bệt ẩm ướt vàng khè, vị trí không sai không lệch đi đâu được làm người ta nghĩ bậy, nhịn không được cười lớn.

Nhất Thế nghe tiếng cười ha ha của anh, ngoảnh lại gõ gõ vào kính xe: “Sư huynh, em đi trước báo danh, anh cũng nhanh lên.”

Nói xong chạy ào vào bệnh viện. Ngôn Hành bó tay, buồn cười vỗ trán, tiểu sư muội này của anh, thật quá ư vô tâm.

Tòa nhà chính của bệnh viện số 3 tổng cộng có 27 tầng. Nhất Thế cầm thẻ chứng nhận y tá Ngôn Hành đưa, lên 16 tầng gặp y tá trưởng. Đó là một phụ nữ đẫy đà hơn bốn mươi tuổi, nổi bật bởi cặp môi thoa son đỏ chót, làm khuôn mặt trông có vẻ khắc nghiệt. Y tá trưởng nhìn giấy tờ, lại đánh giá cô một lượt, hình như có chút hiếu kỳ.

Gương mặt vốn khắc nghiệt giờ tươi tỉnh hẳn lên: “Diệp Nhất Thế?”

“Vâng!” Nhất Thế lấy làm lạ. Chỉ thấy y tá trưởng cười tiếp lời: “Em muốn vào làm khoa nào?”

“Hả?” Nhất Thế càng ù ù cạc cạc, cô còn được tự lựa chọn khoa? Y tá trưởng vội vàng giải thích: “Khoa nào cũng thiếu người, em muốn vào làm khoa nào cũng được.”

Thì ra là vậy. Nhất Thế hiểu ra gật đầu, nói dứt khoát: “Em muốn đến khoa ngoại.”

“Chị biết rồi.”

Nhất Thế nghi hoặc nhìn chị, y tá trưởng lúc này nới nhận ra mình nhanh nhẩu quá mà lỡ lời, vội giải thích: “Khoa ngoại được, khoa ngoại được!”

Chủ nhiệm lại nói:“Em đến khoa ung bướu đi!”

“Vâng ạ!” Nhất Thế cám ơn xong rồi đến phòng vật tư nhận đồng phục y tá, chính thức bắt đầu ngày làm việc đầu tiên.

Khoa ung bướu bệnh viện số 3 không chỉ nổi tiếng ở thành phố B này mà còn vang danh toàn tỉnh, bác sĩ làm việc tại khoa ung bướu có thể nói đều là phần tử xuất sắc. Ngay cả y tá yêu cầu cũng rất cao, đồng nghiệp trong khoa của Nhất Thế thấp nhất cũng tốt nghiệp thạc sĩ, không những thế mặt mũi còn khá đẹp. Theo lời đồng nghiệp mới Triệu Cát Tường nói, đến khoa này có hai loại, thứ nhất là tinh anh, thứ hai chính là nhờ quan hệ.

Tính cách của y tá Triệu Cát Tường cực kỳ hoạt bát, hơi tinh nghịch quỷ quái. Mặc dù tốt nghiệp thạc sĩ đại học y A danh tiếng, cô vẫn thẳng thắn nói cho Nhất Thế biết, cô đi cửa sau đến khoa ung bướu này, mẹ cô là bà con với phó viện trưởng bệnh viện, tốn không ít tiền mới xin vào được đây.

Nhất Thế tỏ vẻ đồng cảm. Xã hội bây giờ, có tiền có quan hệ mới là vương đạo. Bản thân cô được vào khoa này trong lòng cũng có thắc mắc. Cô không ngây thơ đến nỗi nghĩ mình tài cán hơn người. Tuy cô có bằng thạc sĩ, lúc học đại học cũng có chút tiếng tăm, nhưng thành tích của cô cũng không quá mức xuất sắc, căn bản không với tới hai chữ tinh anh kia. Từ biểu hiện của y tá trưởng cô cũng có thể đoán ra vài phần.

Sư huynh của cô, “con rùa vàng” đi xe trăm vạn đồng, rốt cuộc có thân phận gì? Cô không nhịn được hỏi thăm Triệu Cát Tường - được mệnh danh là “gì cũng biết”, không nghĩ kết quả là......

Triệu Cát Tường há hốc miệng, chớp mắt ba lượt kêu lên: “Cậu biết bác sĩ Ngôn à?”

Nhất Thế nói: “Anh ấy là sư huynh của tớ.”

Triệu Cát Tường lập tức kéo cô ra ngoài, trốn vào một góc bà tám: “Trời đất ơi, cậu xác định sư huynh của cậu là Ngôn Hành của bệnh viện chúng ta ?”

“Ừ!” Nhất Thế khẳng định chắc nịch.

“A men!” Triệu Cát Tường nhìn bức tranh thập tự giá đối diện, hai tay làm dấu Thánh giá, vẻ mặt tiều tụy: “Ôi Thánh Allah, làm sao có thể đối xử bất công như vậy với những con chiên nhu nhược của Người?”

Nhất Thế không sao hiểu nổi! Triệu Cát Tường hết sức hưng phấn, hai tay vòng trước ngực: “Nhất Thế!”

“Hả?”

“Cậu có biết sư huynh của cậu ở bệnh viện này là người thế nào không?” Triệu Cát Tường làm điệu bộ lấy nước mắt hỏi trời xanh.

“Không biết!”

“Cậu biết bệnh viện chúng ta xếp vào top ba các bệnh viện không? Nói chung là vầy, bác sĩ thực tập như bác sĩ Ngôn muốn được mổ chính là chuyện không có khả năng, ấy thế mà sư huynh thiên tài của cậu không chỉ cầm dao mổ chính, hơn nữa trình độ tuyệt đối hạng nhất, được xưng tụng kỳ tích!”

Sư huynh thật sự rất trâu bò, hồi đại học đã nổi danh nhất nhì, tham gia rất nhiều nghiên cứu y học, mang về không ít giải thưởng.

Triệu Cát Tường bỗng chốc hăng hái, lại đĩnh đạc nói: “Bệnh viện chúng ta vốn là nơi nhân tài tụ hội, nổi tiếng nhất có ba người. Trong ba người họ thì tính tình bác sĩ Ngôn được nhất, nổi tiếng mà khiêm tốn, khiến các cô trong bệnh viện chúng ta điên cuồng theo đuổi. Đáng tiếc anh ấy toàn nói chuyện công việc, không ai dám tùy tiện bày tỏ.” Nói xong, Triệu Cát Tường uể oải đứng dậy.

Nhất Thế nhịn không được phì cười. Sư huynh được nhiều người theo đuổi đã biến thành chuyện truyền kì rồi, thấy Triệu Cát Tường phấn chấn như vậy, khỏi nói cũng biết cô ấy cũng là fan hâm mộ của sư huynh. Nhất Thế cười hỏi: “Cậu có muốn tớ giúp se tơ hồng không?”

“Gì cơ?” Triệu Cát Tường giật mình, “Trái lại tớ còn ngoan ngoãn lui ra ấy chứ. Một đống sói cái rình rập phía sau, tớ dám ngấp nghé à? Cậu không biết đấy, y tá khoa ung bướu cực kỳ dữ dằn, bị chiếu tia xạ trị thì chỉ có thương tích đầy mình. Ý của tớ là cậu tránh càng xa vị sư huynh kia càng tốt, trăm ngàn lần đừng để bầy sói cái biết quan hệ của cậu.”

Nhất Thế tỉnh ngộ. Câu này của Triệu Cát Tường quả thật đã thức tỉnh cô. Cô cũng không muốn trở thành mục tiêu công kích của mọi người, chăm chỉ làm việc, chỉ cần rời xa khói thuốc súng là được. Cô làm ở khoa ung bướu, Ngôn Hành cũng làm ở đây, này...... này thế nào cũng chạm trán rồi!

Phẫn uất, oán giận. Nhất Thế bắt đầu lo lắng, cô không thích phiền toái, hơn nữa có thể tránh được rắc rối thì nên tránh. Hai người đứng ở chỗ tối, bỗng nhiên di động của Nhất Thế vang lên, cô lấy ra ngó thử, là tin nhắn của sư huynh đại ác ôn kia.

Mở tin nhắn ra thấy viết: “Đã đến giờ ăn cơm, sư muội cùng ăn chứ?”

Nhất Thế lập tức cất điện thoại vào túi, giả vờ bình tĩnh nói với Triệu Cát Tường: “Đến giờ cơm rồi, chúng ta cùng đi ăn đi?!”

“Được!” Đứng ở một bên Cát Tường cười rất thật tình.

Bệnh viện số 3 có một nhà ăn rất lớn, là nhà ăn chung cho nhân viên bệnh viện và người nhà bệnh nhân. Đương nhiên, các bác sĩ cũng có nhà ăn riêng, gọi là khu C. Ở đây có thể lót dạ một ít rau xào, một người ngồi một bàn, chính là giá hơi đắt.

Nhất Thế vốn định ăn đại món gì đó, lại bị Triệu Cát Tường kéo đến khu C này. Kỳ thật khu C chính là nơi bác sĩ y tá ăn cơm, rất ít người đến nhà ăn chung. Vừa bước vào Nhất Thế đã có linh cảm không hay, cô lo sẽ chạm mặt ai đó. Sau đó ngẫm nghĩ, cô sợ nhất đương nhiên là sư huynh vạn người mê rồi, nếu khiến đồng nghiệp bất mãn, về sau cô chắc chắn không có ngày yên ổn.

Mà sao cô cứ có cảm giác có một đôi mắt hiếu kỳ đang quan sát mình, hình như có biết cô? Tất nhiên cô không tự kỷ đến nỗi nhận mình xinh đẹp hơn người.

“Cô ấy chính là người mà y tá trưởng nói, Diệp Nhất Thế!” Đi ngang qua một bàn ăn, nghe có người nói như vậy.

“Nhỏ nhắn ốm yếu quá, một chút hứng thú cũng không có, Loli quá ha!” lại nghe một người khác nói.

Rõ rồi, chuyện của cô đã bại lộ. Cô ngửa mặt lên trời khóc ròng, còn chưa kịp chiến đấu đã bị phục kích, thật không cam lòng. Mặt Nhất Thế như đưa đám, cùng Triệu Cát Tường ngồi dựa vào một góc cửa sổ, tránh xa rắc rối.

Triệu Cát Tường cực kỳ đồng tình vỗ vai cô, tỏ vẻ thông cảm: “Lần này tớ mời!”.

Đôi mắt long lanh của Nhất Thế nhìn Triệu Cát Tường, trong veo như nước trông thật đáng thương,“Cám ơn!”

Không ăn cũng chẳng được gì, tuy rằng bộ dạng của mình chính cô còn thấy buồn nôn, nhưng đã đến nước này, chấp nhận sự thật cho rồi.

Triệu Cát Tường hào hứng đi gọi món ăn. Nhất Thế ngồi một góc, bình tĩnh nhìn chung quanh, thỉnh thoảng quay đầu nhìn đám người đang ngó chừng cô. Bị chú ý quả thực chẳng tốt lành gì.

Nhà ăn C vốn đang ồn ào bỗng nhiên im bặt, lúc đó Nhất Thế đang nhàn nhã uống trà xanh do phục vụ mang tới. Mọi người đột nhiên im lặng, cô ngẩng lên xem phát sinh chuyện gì thì đối diện với một đôi mắt khiến cô hoảng hồn.

Tống...... Tống An Thần! Nước trà trong miệng thiếu chút nữa là phun ra. Anh mặc áo blouse trắng, nước da vốn trắng bóc, cộng thêm khuôn mặt cực kỳ khôi ngô đẹp đẽ càng khiến người ta nghĩ tới bốn chữ văn nhã tuấn tú. Hôm nay là lần đầu tiên Nhất Thế nhìn thấy anh mang kính mắt, phong thái như thể anh sinh ra để làm bác sĩ, nhẹ nhàng trẻ trung đầy sức sống.

Anh vẫn giống như ngày trước, vừa xuất hiện đã làm người khác hâm mộ đồng thời cũng khiến người ta tự ti không bắt kịp anh. Tống An Thần cũng nhìn cô, ánh mắt cực kỳ phức tạp, không rõ đang suy nghĩ gì, dường như có luồng ánh sáng đầy màu sắc vây quanh Nhất Thế, nhìn không ra ánh sáng nào thuộc về anh.

Cách cô không xa, giữa đám đông y tá đang ngồi có người si mê nói: “Vương tử giá lâm!”

Cô gái ngồi cùng bàn cốc đầu cô ta: “Tỉnh lại đi, người ta là vương tử lạnh lùng, chỉ có thể ngắm không thể đùa bỡn!”

“Ui, đáng tiếc, một ngọn cỏ mơn mởn mượt mà như thế mà!”

Nhất Thế hấp tấp cúi đầu, bối rối uống trà. Cô hoảng hốt, không rõ nguyên nhân vì sao. Quả nhiên vẫn không thể đối mặt với Tống An Thần, một chút cũng không thay đổi. Lúc này Triệu Cát Tường bưng một khay đồ ăn trở về, thấy trà xanh trên bàn bị Nhất Thế uống hết trơn, lập tức gào khóc thảm thiết,“Đây là trà xanh của tớ, sao cậu không chừa cho tớ giọt nào!”

Giọng cô vốn lớn, vang khắp khu C, ánh mắt mọi người đồng loạt dồn vào Nhất Thế, nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm.

Nhất Thế khó xử, túm Triệu Cát Tường lại chắn trước người, nhỏ giọng thì thầm: “Người đẹp, bình tĩnh đừng nóng, để tớ mua cho cậu chai khác!”

“Vậy còn được!” Triệu Cát Tường đứng thẳng người, đặt đồ ăn trong lên bàn, vui vẻ gắp một miếng thịt kho tàu cho vào miệng, “Cậu biết không, khu C này món mặn ngon nhất chính là thịt kho tàu, đặc biệt ngon!”

Nhất Thế không thấy ngon miệng, xúc mấy muỗng cơm, chậm rãi cúi đầu buồn bực ăn.

“Hà hà, Nhất Thế, cậu đang mắc cỡ phải không ?”

“Gì?” Nhất Thế không hiểu ngẩng đầu nhìn cô.

“Vừa nãy cậu cùng vương tử lạnh lùng khoa chúng ta nhìn nhau, thấy cậu choáng váng luôn!”

“Nói bậy!” Nhất Thế vội cúi đầu ăn cơm.

“Xí, đừng nói xạo. Chỉ cần gặp Tống An Thần có cô gái nào không nhất kiến chung tình đâu. Nhưng Nhất Thế này, tớ khuyên cậu bỏ ý định trong đầu đi, vương tử lạnh lùng này rất khó nắm bắt. Lúc nào cũng lạnh lùng, luôn cự tuyệt con gái ra xa ngàn dặm, muốn bao nhiêu bi kịch là có bấy nhiêu, ài!”

Triệu Cát Tường làm bộ cực kỳ tiếc nuối: “Tớ và anh ta tốt nghiệp cùng một trường đại học. Hoa hậu giảng đường đại học theo đuổi suốt năm năm, anh ta đều không thèm liếc mắt một lần. Kỳ thật nếu bản tính anh ta lạnh nhạt cũng được, có thể nói là ác, đằng này anh ta đối với bạn nam lại bình dị gần gũi, chuyện này hết sức đau lòng. Một anh chàng đẹp trai như vậy lại bị làm hại.”

“Làm hại là sao?” Nhất Thế không hiểu gì hết.

“Ngốc... người sáng suốt đều nói anh ta kỳ thật là.....”

Nhất Thế chăm chú nghe.

“Anh ta thật ra là gay!”

“Phụt!” Nhất Thế phun hết cơm lên mặt Triệu Cát Tường. Đầu tiên cô nàng ngây ra, tựa như điềm báo giông bão, đột nhiên rú lên, ôm mặt chạy như bay vào toilet. Để lại phía sau hàng loạt ánh mắt tò mò.

Nhất Thế xấu hổ cười ruồi, trời xui đất khiến làm sao lại đụng phải ánh mắt Tống An Thần, trúc mã của cô là gay sao? Cô bỗng nhiên rùng mình, kỳ thật...... hình như...... hơi giống lời đồn.

“Nhất Thế?” Đột nhiên, ngoài cửa có mấy bác sĩ đi vào, người cao nhất đi đầu mừng rỡ hô to tên cô. Nãy giờ cô đang là tiêu điểm, lại bị kêu tên như vậy, đủ loại ánh mắt đổi hướng sang cô.

Là sư huynh vạn người mê ......

Ngôn Hành không nhận ra tình hình, còn tươi cười, đầy ắp sáng lạn nhắm chỗ cô bước tới.

Nhất Thế chóng mặt ngay tắp lự, dường như bên tai ngân lên ánh sáng thương xót của đức mẹ đồng trinh. Thật muốn đập đầu vào đậu hũ chết trăm lần cho rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.