Chỗ Nhất Thế ở là kiểu phòng trọ điển hình dành cho người độc thân. Tuy nhỏ nhưng đầy đủ không thiếu thứ gì [8]. Sau khi Nhất Thế mở cửa cho Tống An Thần vào, anh liền bắt đầu quan sát phòng cô. Anh không quan sát tỉ mỉ mà tùy ý quét mắt một vòng. Nhất Thế mời anh ngồi xuống sofa, hơi ngập ngừng, “Anh ngồi đi, tôi đi xem có gì ăn không.” Cô xoay người đi vào bếp. Tống An Thần nhìn theo cô, mắt hàm chứa ý vị lạ lùng, tựa hồ cười mà như không cười.
Nhất Thế mở tủ lạnh, trước lật ngăn lạnh lên coi có rau quả gì không. Kết quả phát hiện ngoại trừ mấy trái cà chua, vài cọng hành lá héo queo, một hàng trứng gà và mấy lon soda ra thì không còn gì hết. Cô kêu thầm không xong, vội vàng mở ngăn đá, kết quả còn thảm hơn ngăn lạnh, chỉ còn vài cái cánh gà đông đá. Nghĩ bụng, chỉ có mấy thứ thế này, cô không biết làm được món gì. Cô đóng tủ lạnh lại, ngần ngại đi lại chỗ Tống An Thần, “Cái này, chúng ta ra ngoài ăn đi, trong nhà không còn gì cả.”
Tống An Thần hỏi: “Em không dự trữ lương thực gì trong nhà sao?” Không phải cô không dự trữ lương thực, mà là cảm thấy không cần thiết. Đi làm thì ăn ở bệnh viện, buổi tối nếu đói bụng nấu gói mì ăn liền là được rồi. Đương nhiên, cô không có khả năng lấy mì gói cất trong tủ chiêu đãi anh.
Tống An Thần thấy cô không trả lời, nhíu mày đi vào bếp. Nhất Thế rất khôn ngoan nhường đường, để mặc anh đi qua. Dù sao cũng chả có thứ gì, có nhìn thì cũng trống trơn thôi.
Có điều cô đã quên mất anh là Tống An Thần, cái người thời trung học gần như được công nhận là vương tử toàn năng độc nhất vô nhị. Anh kiểm tra một lượt mấy thứ lác đác còn sót lại trong tủ lạnh, nhanh nhẹn lôi ra một chai Coca, hành lá, còn có mấy cái cánh gà đông lạnh. Trước tiên anh nấu một ấm nước, nấu cơm; kế đó đeo tạp dề vào, lôi gừng trong bếp ra, cực kỳ nhàn nhã cắt gừng thành lát; cắt khúc hành lá; rửa sạch cánh gà; dùng dao rạch trên cánh gà hai đường. Chuẩn bị xong xuôi đâu đó, anh bắt đầu bật bếp, cho dầu vào, bỏ đường trắng vào đun, thả cánh gà trượt theo thành xoong xuống chìm vào trong dầu, đợi da gà hơi vàng lại đổ coca, xì dầu, đại hồi, hành lá, gừng lát. Vặn lửa lớn đến sôi mới chỉnh lửa nhỏ lại, hầm đến lúc nước sền sệt thì xong món ăn.
Nhất Thế nhìn bóng lưng anh bận rộn, có phần ngơ ngẩn. Bộ dạng anh đeo tạp dề có cái vẻ ấm áp như ở nhà. Sườn mặt anh tuấn cùng dáng vẻ chuyên chú nghiêm túc càng tăng thêm vài phần thân thiết. Nhất Thế không biết vì sao, nhìn thấy thế lại làm mũi cô buốt buốt. Người con trai như vậy…
Tống An Thần lại lấy cà chua và mấy quả trứng gà trong tủ lạnh ra, làm một tô canh cà chua trứng gà. Khi mọi thứ đều xong đâu vào đấy, Tống An Thần bưng đồ ăn ra, nói với Nhất Thế: “Em đi múc cơm đi.”
“À.” Nhất Thế vội vã đi múc hai chén cơm, đặt lên bàn, đưa cho anh một chén. Hai người im hơi lặng tiếng bắt đầu ăn. Ngẫu nhiên, Nhất Thế giương mắt nhìn lén Tống An Thần đang bình thản ăn cơm, liếc mắt một cái, lập tức rụt đầu rụt cổ bắt đầu ăn phần mình.
Kỳ thật, Nhất Thế thích ăn rau. Cô có thể thề! Có điều bữa cơm này, cô ăn tới ba phần tư cánh gà, tổng tộng chỉ có bốn cánh. Lúc nhìn tới một dĩa xương gà, thật tình cô xấu hổ không thôi.
Tống An Thần lau miệng. Nhìn bộ dáng ngượng ngùng của cô cũng biết cô đang cân nhắc ý tưởng gì, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Cảm ơn em đãi tôi bữa này.”
Miệng Nhất Thế co rụt, khóc không ra nước mắt mà, cái miệng tham ăn của cô. Tống An Thần đứng dậy, chuẩn bị dọn dẹp chén đũa. Nhất Thế giật mình, vội vàng ngăn lại, “Để tôi, để tôi. Anh lại sofa ngồi xem ti vi đi.”
Tống An Thần hình như không ngờ Nhất Thế sẽ nói như vậy, hơi sửng sốt, kế đó liền cười tươi rói “Được.”
Cao hứng cái gì không biết? Nhất Thế thật không lý giải nổi. Nhưng lúc nhìn đồng hồ treo tường, cô phát cáu. Bây giờ đã là sáu giờ rưỡi sáng, cô quên mất mình trực đêm đến năm giờ.
Thấy Tống An Thần quả nhiên thành thành thật thật ngồi trên sofa xem ti vi, Nhất Thế nheo mắt, chẳng lẽ anh không thấy mệt? Nghĩ tới điều này cô lại ngáp một cái. Cô lắc đầu ngăn chận cơn mệt rã rời của mình. Cô phải tỉnh táo, tỉnh táo.
Cô vừa rửa chén vừa cảm thấy mệt mỏi rã rời, sau cùng mắt mở không lên. Cô tự tát mình một cái, cảm thấy hơi tỉnh táo lại. Ngáp thật lớn, rót cho Tống An Thần một ly nước nhưng lúc mang vào phòng khách thì, cô hơi giật mình.
Anh đã ngủ rồi, đầu hơi nghiêng, cằm hơi trễ xuống, hình như rất mệt mỏi. Nhất Thế nhẹ nhàng đặt ly xuống, ngồi một bên quan sát anh. Cô nhịn không được giơ tay muốn chạm vào người con trai này. Lông mi vừa đen vừa dài hơi run rẩy. Cái mũi mà cô từng khen là hoàn mỹ nhất đang hô hấp nhẹ nhàng, còn có đôi môi mềm mại khêu gợi này nữa. Tay cô còn chưa kịp chạm vào, một bàn tay trực tiếp bắt lấy đôi tay không an phận của cô.
Khi bốn mắt nhìn nhau…
Nhất Thế thẹn đỏ cả mặt. Cô muốn giãy khỏi bàn tay kia nhưng anh nhất quyết không thả ra. Cô sốt ruột giải thích, “Vừa rồi tôi thấy có con muỗi trên mặt anh, định giúp anh đập chết nó?!”
“Em đập đến là dịu dàng!” Tống An Thần híp đôi mắt đẹp dài mà xếch của anh, nụ cười nhìn sao cũng rất nham hiểm.
Cô pha trò, “Đương nhiên, trước giờ tôi lúc nào cũng rất dịu dàng.” Cô cười gượng gạo một mình một lúc, chỉ có mình cô cười, mất hết hứng thú, không thèm cười nữa.
Hai người lại bốn mắt nhìn nhau. Nhất Thế chỉ cảm thấy bản thân nên ngất xỉu cho rồi. Cô thật sự rất xấu hổ, đều tại cái tay không biết tự trọng của mình, đi chấm mút cái gì chứ? Lần này bị người ta tóm tại trận, mặt mũi cô đều quăng xuống Thái Bình Dương rồi.
Anh tới gần cô một chút, cô liên tục lui ra sau. Cuối cùng biến thành, nữ nằm phía dưới, nam đè lên trên…
Hai tay anh chống xuống đỡ lấy thân mình, Nhất Thế nằm dưới sợ tới nỗi mặt tái nhợt. Hai người lẳng lặng giằng co như vậy một hồi.
Nhất Thế có thể cảm nhận được hơi ấm do hô hấp của anh mang đến. Đôi mắt thăm thẳm khó hiểu của anh vừa như hữu tình lại vừa như đùa cợt mỉm cười nhìn cô, thân mình từ từ hạ thấp xuống. Cô thấy anh áp xuống càng lúc càng gần, lại không có chỗ để lùi bước liền nặng nề nhắm mắt lại, lộ vẻ thấy chết không sờn. Nhưng đợi một hồi lâu cô cũng không thấy phát sinh chuyện mà cô đã nghĩ đến, cô hơi hơi hé mắt, chỉ thấy Tống An Thần tâm trạng rất tốt đang nhìn chiếc đồng hồ Rolex trên tay trái.
Nhất Thế hơi khó hiểu, anh đang nhìn cái gì. Chỉ nghe anh mỉm cười nói giọng yêu chiều: “Gần bảy giờ rồi.”
Nhất Thế không hiểu nguyên do… Anh một lần nữa đứng thẳng dậy, cảm giác áp bách rời khỏi cô. Anh ung dung sửa sang lại quần áo chỉnh tề, đứng lên nói, “Anh về đây.”
“…” Nhất Thế có chút trì độn gật đầu, “Bye bye.”
Tống An Thần chỉ đơn giản mỉm cười, đi ra cửa chính. Nhất Thế chậm rãi đi sau anh.
Khi anh hoàn toàn biến mất trước mắt cô, cô còn vẫn chưa hoàn hồn lại được. Khó nhọc nghĩ lại bộ dáng quẫn bách của mình, cô chán nản giật tóc. Chắc tận đáy lòng Tống An Thần đang khinh bỉ cô. Cô miết thái dương, vừa rồi giày vò một chập, một chút mệt mỏi cũng biến mất nhưng chiều nay còn phải cùng Triệu Cát Tường đi xem mắt, không nghỉ ngơi là không được. Cuối cùng cô chọn cách đi tắm vòi sen, sau đó lăn xuống giường ngủ.
Trở lại bãi đỗ xe, Tống An Thần lần lữa chưa lái xe trở về. Anh cứ ngây người ngồi trên xe, đáy mắt sâu lắng, dường như đang ngẫm nghĩ tới việc gì đó rất chuyên chú. Anh chống tay lên trán, mặt phảng phất một nỗi u buồn khó hiểu.
Anh lấy điện thoại ra, mở file multimedia ra, trong đó chỉ có hai tấm hình, cả hai tấm đều là ảnh chụp chung. Tấm thứ nhất, cô để tóc ngắn, thoải mái trong bộ váy Teenie Weenie [9] dài màu xanh nước biển có mũ trùm đầu, hai tay ôm lấy anh từ đằng sau, lúm đồng tiền tươi như hoa, ngược lại anh rất nghiêm nghị. Cô từng oán giận anh không chịu chụp hình cùng cô, thật ra không phải như vậy. Lần đầu tiên bọn họ thân thiết như vậy, anh ngượng ngùng mà thôi.
Con trỏ dừng lại ở tấm ảnh thứ hai. Anh chần chừ không mở, có chút trầm tư nhìn những tấm ảnh lờ mờ không rõ trong mục lục, cái nào cũng mơ hồ, chỉ có thể nhận ra tấm ảnh chụp chung. Anh nhìn tấm ảnh đó hồi lâu, ánh mắt có phần rã rời. Cuối cùng anh đóng nắp điện thoại, khởi động xe. Xe hơi phát ra tiếng “brừm brừm” giống như nỗi khó chịu trong lòng anh, nhanh nhẹn rời khỏi khu Hoa viên.
*********************
Tiếng chuông điện thoại réo ầm ĩ làm Nhất Thế thức giấc. Cô mơ mơ màng màng lần mò tìm điện thoại, thấy cuộc gọi của Triệu Cát Tường, nháy mắt tỉnh táo, nhanh chóng bật dậy nghe điện thoại.
“Tiểu thư Diệp Nhất Thế, xin hỏi cô đang ở đâu?”
“Nhà.” Cô biết cô xong rồi.
“Cậu biết chúng ta hẹn mấy giờ không, hiện tại là mấy giờ rồi?”
Cô kéo điện thoại ra nhìn, hoảng hồn. Thời gian hẹn là ba giờ, hiện tại vừa đúng ba giờ. Cái cô Triệu Cát Tường này, thật sự là nữ tướng cướp mà! Nhất Thế ho khẽ: “Tớ sẽ lấy tốc độ ánh sáng phi tới bên cạnh cậu!”
“Come on!” Lập tức, Triệu Cát Tường văn vẻ tuôn ra một câu tiếng anh. Cái giọng này, Nhất Thế trực tiếp cách xa cái điện thoại, mặc cho cô ấy rống lên.
Đến quán café đã hẹn chính xác là ba giờ bốn mươi phút. Đây đã là tốc độ nhanh nhất của Nhất Thế rồi. Tuy từ nhà Nhất Thế tới quán café này không xa, lần trước Ngôn Hành dẫn cô đi ăn cơm ở nhà hàng đối diện nhưng chí ít cô cũng phải trau chuốt lại dung nhan gì đó, vì thế lại kéo dài thời gian thêm một hồi.
Triệu Cát Tường gần như muốn nổi khùng rồi, cô thấy Nhất Thế vội vàng cản lại, chỉ vào trong quán, “Đối tượng đó chờ cậu một lúc lâu rồi, hình tượng hoàn toàn bị cậu hủy mất.”
Nhất Thế bĩu môi, “Cậu đi trước sẽ không sao.”
Triệu Cát Tường không thèm để ý cô, trực tiếp lôi cô vào. Đến chỗ ngồi cạnh cửa sổ sát đất, lúc nhìn thấy đối tượng mà Triệu Cát Tường phải xem mắt, Nhất Thế thiếu điều phun ra tại chỗ. Kiểu tóc Địa Trung Hải [10], cái bụng căng tròn, còn có cái miệng rộng hoác hết há ra lại ngậm vào, cười híp mắt ngoắc bọn họ, cái người sáng tạo thế này, thật sự là…
Hai người ngơ ngẩn tại chỗ, còn may là Triệu Cát Tường phản ứng lại trước, âm thầm nuốt nước miếng, đẩy Nhất Thế ngồi xuống.
Hai người vừa mới ngồi ổn, quý ngài cá tính kia đã cười hỏi: “Vị nào là tiểu thư Triệu Cát Tường?”
“Cô ấy!” Triệu Cát Tường chỉ vào Nhất Thế trước tiên, Nhất Thế ngây ra, tức giận trừng Triệu Cát Tường, chỉ thấy vẻ mặt Triệu Cát Tường bi thảm làm người ta động lòng trắc ẩn, tựa hồ muốn nói, cậu mà không đảm nhận lần này, tớ lập tức chết cho cậu xem.
Mũi Nhất Thế phình to lên, bộ dạng “ cậu mau đi chết đi”.
“Tôi có thể gọi em là Cát Tường tiểu thư không?” Quý ngài cá tính hòa nhã mỉm cười với Nhất Thế, hàm răng vàng xỉn làm cả người Nhất Thế nổi gai ốc. Cô nghĩ, quý ngài này chắc không thích đánh răng.
“Có thể, anh gọi tôi là Tường Tường hay là em Cát Tường đều được.” Nhất Thế cười ngọt ngào. Đã bắt cô gánh vác, thế thì cô sẽ khiến cho thanh danh Triệu Cát Tường mất uy luôn, cho cô ấy khỏi có mặt mũi nào nhìn Giang Đông phụ lão. Triệu Cát Tường nghe Nhất Thế nói vậy, thiếu điều ói máu, buồn bực “hừ” một tiếng, vỗ vỗ ngực.
“Ồ, em Tường Tường thật là dễ thương. Em có thể gọi anh là anh Tiểu Lực.”
Hai người đồng loạt rên hừ hừ, nội thương trầm trọng.
Ấn tượng của anh Tiểu Lực đối với Nhất Thế hình như không tệ, hoàn toàn bỏ qua việc cô đến muộn, “Không giấu gì em, anh là nhà giàu mới nổi. Mấy năm nay nuôi rùa cá sấu [11] kiếm lời được mấy ngàn vạn, mẹ anh thấy anh đã hơn ba mươi rồi, nên tìm nàng dâu sinh con.”
Coi anh ta nói gì kìa, xem phụ nữ là cái gì vậy? Công cụ sinh đẻ?
Nhất Thế kề tai Triệu Cát Tường thì thầm, “Sao mẹ cậu lại giới thiệu người như thế cho cậu quen hả?!”
Triệu Cát Tường cũng kề tai Nhất Thế nói nhỏ, “Mẹ tớ thích ăn thịt rùa cá sấu, vậy nên mới biết.”
Mặt Nhất Thế đen thui, đây là cái logic gì vậy? Cô kề tai Triệu Cát Tường lần nữa, “Tớ có thể giải quyết dứt khoát hay không?”
“Tùy cậu! Cứ việc giết sạch sành sanh.”
Anh Tiểu Lực cười ngớ ngẩn nhìn hai người. Anh ta cho rằng, hai cô đã chấp nhận anh ta, có thể giả thuyết là hai người xem trọng phú ông ngàn vạn này? Anh ta càng thêm mừng rỡ. Nhất Thế ngồi ngay ngắn, nói với anh Tiểu Lực: “Thật ngại quá, anh Tiểu Lực, thật ra em đã có bạn trai rồi.”
“Gì?” Anh Tiểu Lực há hốc miệng, bị dọa hết hồn. Nhất Thế thấy vẻ mặt kinh khủng đó của anh ta thì cực kỳ tổn thương. Tuy cô chẳng phải khuynh quốc khuynh thành nhưng tốt xấu gì cũng thuộc tuýp người dễ thương mà, làm gì như kiểu cô không có ai muốn vậy?
“Anh… nếu anh không tin, em gọi điện thoại cho anh ấy.” Nhất Thế cực kỳ khó chịu khi thấy anh ta coi thường mình.
Anh Tiểu Lực đẩy đẩy cái mũi, “Anh lại muốn nhìn thử bạn trai của em Tường Tường trông như thế nào?”
Tự tôn của Nhất Thế quả thật bị giẫm đạp. Cô vốn định tìm sư huynh giúp đỡ, nhưng điện thoại của anh gọi tới đều ở trạng thái không có người nhận. Anh Tiểu Lực thấy cô gọi mấy lần đều không có người nghe, mỉa mai không giấu diếm: “Thật ra em Tường Tường cảm thấy anh chướng mắt có thể nói thẳng, không cần làm lắm trò như vậy. Anh biết ánh mắt của y tá các em cũng bắt đầu mọc cao lên rồi. Trước đây bất quá chỉ là đeo chiêu bài bảo mẫu của bệnh viện, bây giờ quá trình học hành của bảo mẫu đã thăng cấp, tự nhiên yêu cầu cũng cao hơn.”
Triệu Cát Tường nhịn hết nổi giọng điệu chua ngoa của thằng cha cực phẩm này, thiếu chút nữa đứng bật dậy mà chửi. Nhất Thế giữ cô, nháy mắt ra hiệu. Bọn họ là người văn minh, không cần so đo với loại người này. Mặt cô không đổi sắc nói với anh Tiểu Lực: “Em gọi lại lần nữa xem sao.”
Lần này cô chọn số Tống An Thần, không đợi tới vài tiếng chuông đã có người nhận, “A lô?”
“Ông xã, anh tới đây một lát. Em chờ anh ở quán cà phê Nandines phố Thiên Hồ.” Nhất Thế ngọt ngào nói với Tống An Thần đầu dây bên kia. Để cho trọn vẹn, cô còn cố ý làm ra vẻ xấu hổ trước mặt anh Tiểu Lực.
Đầu bên kia trầm mặc một hồi, “Diệp Nhất Thế, em làm gì vậy?”
“Ông xã, người ta nhớ anh mà.”
“Thật sao?” Đầu điện thoại truyền đến câu hỏi lạnh lẽo, Nhất Thế không nhịn được phát run. Vẻ mặt lại vẫn nũng nịu như cũ, ngọt chết người không đền mạng: “Quỷ à, anh biết rõ anh là tâm can của người ta mà. Một ngày không gặp như cách ba thu, em cảm thấy một ngày không gặp như cách ngàn năm. Bảo bối, đã mấy ngàn năm em không gặp anh rồi, nhớ anh lắm! Ngoan, đến đi, MUAH~”
Nói xong cô lập tức ngắt điện thoại. Cô không sao tưởng tượng được Tống An Thần nghe cô nói một hơi như vậy sẽ cáu kỉnh cỡ nào. Đột nhiên cô có dự cảm không hay. Lấy tính cách của Tống An Thần, hoặc là không đến, xem như cô bệnh thần kinh, hoặc là đến thì anh bệnh thần kinh còn nặng hơn cô.
Cô thật sự là bí quá hóa liều, sợ chết mà nhắm mắt uống thuốc.