Nếu đã vậy, hắn hoàn toàn có thể đổi việc vì Lâm Thiên, dù cho mức lương công việc này có thể kém xa trước kia, nhưng Phó Tinh Hà cảm thấy không thành vấn đề.
Huống hồ Lâm Thiên còn mắc tật sợ sấm sét như vậy, dẫu có gỡ được khúc mắc cũng không thay đổi được, nhỡ lần sau lại có sấm sét thì sao? Vẫn giống như ngày hôm nay? Lái xe thật xa tìm căn nhà an toàn ư? Lâm Thiên vì hắn mà đã hy sinh rất nhiều thứ, Phó Tinh Hà biết anh rất thích bơi, nhưng từ khi Lâm Thiên chuyển tới nơi ở của hắn, anh không còn bơi nữa, mà chỉ chạy trên máy chạy bộ.
Nơi này nhỏ, ở cũng bí bách, sao có thể vui vẻ được, đến chiếc đàn Cello Lâm Thiên mang qua đây cũng không có chỗ để.
Tổng hợp những nguyên nhân trên, Phó Tinh Hà quyết định đổi công việc. Hắn lên mạng tìm hiểu, phát hiện ở gần đường Minh Phổ có bệnh viện nhân dân Hỗ thị 03. Đây cũng là một trong ba bệnh viện top đầu của thành phố, bệnh viện có lịch sử lâu đời, được xây dựng từ những năm đầu của thế kỷ trước, đến nay đã được hơn trăm năm lịch sử. Đương nhiên, các trang thiết bị chữa trị cũng không thể sánh bằng bệnh viện đa khoa Hỗ thị. Bệnh viện này chỉ có hai tòa nhà nội trú, giường ngủ trong biên chế vượt qua một ngàn chiếc, hơn một ngàn nhân viên, ước chừng 200 người có chức danh cao cấp, nhưng chỉ có ba chuyên gia được hưởng phụ cấp đặc biệt từ Quốc vụ viện.
Chỉ riêng điểm này thôi, bệnh viện đa khoa Hỗ thị đã hơn viện nhân dân 03 rất nhiều. Mà Phó Tinh Hà trình độ học thuật cao, cũng là chuyên gia khoa não được hưởng phụ cấp đặc biệt từ Quốc vụ viện.
Vậy nên khoa chủ chốt của viện này là khoa truyền nhiễm, về cơ bản, việc tiêm vắc xin chủng ngừa và khám sức khỏe cho các trường tiểu học, trung học, đại học ở Hỗ thị đều được tiến hành ở đây. Thế nhưng khoa não của bệnh viện nhân dân 03 cũng chỉ có thể nói là tương đối, không thể coi là tốt, nhưng cũng không thể nói là kém.
Quan trọng nhất là bệnh viện này rất gần với nơi ở của Lâm Thiên, chỉ cần đi qua một cây cầu là đến nơi.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Phó Tinh Hà chọn nơi này, thế nhưng tin tức trên mạng không đủ, Phó Tinh Hà dự định ngày mai hỏi giáo sư Lư một chút, giáo sư Lư cũng có giao thiệp rất rộng với các bệnh viện ở quốc nội, chuyện như này hỏi ông là chuẩn nhất.
Lâm Thiên cũng tìm hiểu tin tức về bệnh viện này, tuy rằng là một trong ba bệnh viện top đầu, nhưng ở bệnh viện 03 có nhiều thứ không được tu sửa từ nhiều năm trước, lại thêm các trang thiết bị chữa trị cũng lạc hậu hơn nhiều so với bệnh viện đa khoa Hỗ thị. Thực ra trong lòng Lâm Thiên cũng không hy vọng bác sĩ Phó phải đổi việc vì mình. Nhưng chuyện các trang thiết bị không đủ tân tiến với Lâm Thiên mà nói không phải vấn đề, các trang thiết bị cũ kỹ, lạc hậu là do bệnh viện họ không có tiền, chỉ cần Lâm Thiên đầu tư trang thiết bị chữa trị cho họ là được.
“Bác sĩ Phó, anh đã nghĩ kỹ chưa?” Lâm Thiên ngẩng đầu hỏi hắn.
Phó Tinh Hà gật đầu, trước giờ hắn nói cái gì thì là cái đó, không ai có thể làm ảnh hưởng tới suy nghĩ của hắn.
Thấy Phó Tinh Hà đã có chủ ý này, Lâm Thiên cũng không khuyên nhủ được, dù sao quyết định này của bác sĩ Phó cũng đơn thuần vì anh. Thế nhưng nhà rộng cũng có nỗi phiền của nhà rộng, ở một mình thì không cảm nhận được gì, nhưng hai người ở chung, Lâm Thiên muốn tìm bác sĩ Phó, lại còn phải gọi điện thoại.
Phó Tinh Hà lên mạng tìm mấy cửa hàng thú cưng trước, nếu như nuôi chó, hắn cảm thấy nên nuôi chó con sẽ tốt hơn, chó con tính tình ôn hòa, không sợ người lạ, hơn nữa nuôi từ nhỏ đến lớn, dễ dàng chỉ dạy, để chúng ỷ lại và trung thành với chủ nhân hơn.
Sáng hôm sau, Phó Tinh Hà lái xe, Lâm Thiên chỉ đường cho hắn, nói gần đây có một cửa hàng điểm tâm rất nổi.
Bởi tủ lạnh trong biệt thự trống trơn, hai người không thể làm gì hơn là ra ngoài ăn sáng.
Một người ghét chó như Phó Tinh Hà, nhưng lại lên diễn đàn nuôi chó tìm hiểu cả buổi, xem các hội viên trong diễn đàn chia sẻ về chú chó của mình. Đồng thời hắn cũng đã biết một chút về giống Dobermann, hắn phát hiện đây là giống chó cảnh tiêu chuẩn, không phải giống chó ôn hòa.
Hơn nữa trong loài chó, có thể coi bề ngoài rất đẹp trai.
Bởi vì điều này, theo bản năng Phó Tinh Hà gạt bỏ giống Dobermann, nhưng giống chó này có địa vị đặc biệt trong lòng Lâm Thiên, nếu như nuôi Dobermann, như vậy không biết có thể bù đắp được phần nào cho Lâm Thiên không? Đồng thời có thể thay thế ký ức đêm mưa trong lòng anh, từ đó đạt được hiệu quả trị liệu.
Nhưng bản thân Lâm Thiên cũng chưa nghĩ mình phải nuôi chó thế nào, đầu tiên, nhất định phải thật yên tĩnh, nếu không sẽ gây phiền phức cho bác sĩ Phó, thứ hai là phải thật sạch sẽ, nếu không chưa nói tới bác sĩ Phó, mà ngay cả Lâm Thiên cũng không chịu được. Còn có nhất định phải thông minh, tốt nhất là có thể chạy nhanh một chút, như vậy khi anh ra ngoài chạy bộ sẽ không phải lo lắng mất dấu nó, chú Poodle nhà cô Tôn có vẻ hơi ngốc, chân ngắn cũn, thường xuyên không tìm được chủ mình.
Đầu tiên hai người theo hướng dẫn tìm tới mấy cửa hàng thú cưng, rất nhiều cửa hàng không có giống chó Dobermann này, phần lớn đều là Corgi, hoặc Shiba inu, Golden, Husky, Schnauzer. Sau khi đi qua mấy cửa hàng, cuối cùng Lâm Thiên nhìn trúng một chú chó Herding. Giống chó này vừa ngoan ngoãn lại gần gũi thân thiện, còn thông minh trung hậu, khả năng học tập nhanh, độ trung thành cao, rất thích hợp nuôi trong nhà.
Bạn Herding có bộ lông đen trắng đan xen, bộ dạng khi bé vô cùng đáng yêu, nguyên nhân Lâm Thiên chọn nó cũng rất đơn giản, lúc anh đi tới, cún con đứng lên, Lâm Thiên thấy thú vị khom lưng xuống, nói: “Có muốn theo anh về nhà không?” Cún con lè lưỡi ra thở, nhìn Lâm Thiên bằng đôi mắt đen láy.
Lâm Thiên nhẹ nhàng xoa xoa đôi tai nó cách một lớp lồng sắt, mà bạn cún lại không trốn, ngoan ngoãn cọ đầu vào ngón tay Lâm Thiên. Lâm Thiên ồ lên, vui mừng hỏi Phó Tinh Hà, “Bác sĩ Phó, chúng ta nuôi nó có được không?”
Phó Tinh Hà hoàn toàn không có ý kiến, hắn hơi khom lưng, cách lồng sắt chăm chú nhìn chú cún này, đôi mắt cún con đen láy mà trong veo, trong đôi mắt toát lên sự ngoan hiền.
Giống chó này thường được thấy trên đường, rất nhiều gia đình nuôi chó Herding để bầu bạn, là một trong những giống chó thông minh.
Phó Tinh Hà gật đầu nói: “Em thích nó như vậy thì nuôi đi.”
Hai người liền dẫn cún về nhà, nhân viên cửa hàng còn đưa cho họ một quyển sổ tay chăm nuôi chó Herding, trong đó bao gồm cả hướng dẫn chăm sóc, làm thế nào để tắm rửa cho nó, cần tập trung tắm ở đâu, đều được ghi rõ ràng, rất thích hợp cho người chưa từng nuôi dưỡng chó. Lâm Thiên còn mua hơn năm loại thức ăn cho chó, nghe người ta nói là nhãn hiệu khác nhau, mùi vị cũng khác, Lâm Thiên thấy có vị cá hồi, vị thịt gà, vị bò tiêu đen.. Anh thấy cũng không tồi, liền mua mỗi thứ một bịch.
Lâm Thiên mở bịch ra ngửi một chút, thấy mùi hương rất mê người, khiến người ta chỉ muốn lấy ra ăn.
Thành viên mới trong nhà dường như ngửi thấy mùi thức ăn, liền từ trong lồng đứng dậy, đôi tai lanh lợi dựng lên, phóng tầm mắt về phía bịch thức ăn cho chó Lâm Thiên mới mở ra.
“Mày muốn ăn à?” Lâm Thiên cúi đầu nhìn nó, “Giờ mày vẫn chưa ăn được.” Nhân viên ở cửa tiệm nói bởi vì chú cún còn quá nhỏ, nên trước mắt phải cho ăn tạm sữa bò nóng và lòng đỏ trứng trong hai tuần lễ, sau đó mới tăng cường ăn thức ăn cho chó. Lâm Thiên lại cúi đầu hít hà, thấy mùi thực sự rất thơm, như là bách quy vậy.
Anh kìm lòng chẳng đậu mà nuốt nước miếng.
Phó Tinh Hà hơi nghiêng đầu, ngăn cản Lâm Thiên kích động muốn bốc một miếng lên ăn, “Không được phép ăn.”
“Em cũng… đâu có định ăn đâu.” Lúc Lâm Thiên phản bác, cái mũi lại giần giật. “Em chỉ muốn giúp cún con thử xem mùi vị thế nào thôi, cái này là vị gà ngũ vị hương, em muốn thử xem có vị thịt gà không thôi, nhỡ họ lừa người tiêu dùng chúng ta thì sao?”
“… Lâm Tiểu Thiên, em định ăn thật à?”
Lâm Thiên thoáng chần chừ lắc đầu, anh bị đoán trúng rồi, ây dà ngại quá đi, chắc tại vì anh chưa từng ăn qua.
Phó Tinh Hà vô cùng bất đắc dĩ, xuống chân cầu vượt, hắn tìm một chỗ đỗ xe, vào siêu thị bên cạnh mua hai hộp bánh sampa về, “Nếu em muốn ăn thì ăn cái này này, bởi vì chó thường không nếm được vị, nên thức ăn cho chó chắc không có vị gì đâu, chỉ là mùi thơm thôi.”
Hắn mở hộp bánh sampa ra cho Lâm Thiên, lại một lần nữa dặn dò, “Không được phép ăn vụng thức ăn của chó nghe chưa.”
Lâm Thiên giơ tay lên hứa, “Vâng, nhất định em không ăn đâu mà.”
Phó Tinh Hà lắc đầu, nhét một que bánh sampa vào trong miệng anh để phân tán mùi vị.
Lâm Thiên chép miệng nhai, chiếc bánh vị gạo lứt tan trong miệng anh, Lâm Thiên tin thức ăn cho chó sẽ không ngon bằng bánh sampa này, liền từ bỏ ý nghĩ muốn ăn thử thức ăn cho chó. Đột nhiên anh nghĩ tới điều gì đó, cất tiếng hỏi: “Anh à, mình đặt tên cho cún là gì bây giờ?”
Phó Tinh Hà đánh tay lái, hắn lắc đầu, “Em đặt đi.”
Lâm Thiên cũng không có ý tưởng nào, mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, từ khi quyết định đến khi đưa một chú chó về nhà còn chưa đầy một ngày. Lâm Thiên vốn không thể ngờ bác sĩ Phó lại chủ động cho phép anh nuôi một chú chó, còn dẫn anh tới cửa hàng mua, ở cửa hàng thú cưng mùi rất nồng, nhưng suốt quá trình bác sĩ Phó không lộ vẻ mặt khó chịu một chút nào.
Những chuyện này đều nằm ngoài kế hoạch của anh.
Nghĩ tới robot dọn dẹp Cris ở nhà, đột Lâm Thiên nảy ra ý tưởng: “Gọi là Messi được không ạ?” Phó Tinh Hà còn chưa nói gì, Lâm Thiên đã gạt đi, “Ây dà không được, nhỡ đặt cho nó tên này, nó lại cắn robot dọn dẹp trong nhà, cắn hỏng răng thì biết làm sao bây giờ?”
Phó Tinh Hà buồn cười ừ một tiếng, thật tốt, Lâm Thiên dời sự chú ý hoàn toàn rồi.
Vì chuyện tên gọi mà Lâm Thiên đăng ký vào diễn đàn cún cưng, xem người ta đặt tên cún là gì, có một vài cái tên thú vị mang tới ý tưởng cho anh, “Có mấy tên Lucky, Caesar, Kobe, còn có Hope, Minions, Happy… anh à, anh thấy cái nào hay?”
Phó Tinh Hà nghĩ hai giây, nhìn chú cún Herding với đôi mắt đen láy qua kính chiếu hậu, “Hope đi.”
Chú cún rất biết điều, từ khi tiếp xúc với hai người xa lạ, chú cún rất yên tĩnh, yên tĩnh mà ngoan ngoãn, rất phù hợp với yêu cầu của Lâm Thiên, không làm ồn tới bác sĩ Phó.
Lúc không ở nhà, Lâm Thiên hoàn toàn có thể mời người tới chăm sóc, một chú cún ngoan như vậy, không cần lo lắng điều gì.
Bởi vì ở ghế sau có một thành viên mới, nên họ không vào siêu thị chọn mua thức ăn, mà gọi điện thoại cho nông trường đưa nguyên liệu nấu ăn tới cho mình.
Buổi sáng lúc ra ngoài, Lâm Thiên đã nhờ người ta dọn dẹp lại căn nhà cho chó, bố trí bên trong thành một nơi an toàn thư thái cho cún cưng. Cún con còn nhỏ như vậy, Lâm Thiên rất muốn tạm thời nuôi nó trong nhà, nhưng anh sợ nó quen ở trong nhà với chủ nhân rồi, sau này sẽ không muốn ra căn nhà riêng của mình nữa.
Trong lúc Lâm Thiên thu xếp cho thành viên mới, Phó Tinh Hà gọi điện thoại cho giáo sư Lư.
“Giáo sư, thầy có quen bệnh viện nhân dân 03 không?”
“Là bệnh viện thành phố mình á, sao vậy?”
“Em định đổi việc.”