Bác Sĩ Phó, Em Thầm Mến Anh!

Chương 62: Chương 62: Bí mật nhà họ Lâm




Quan hệ cạp váy này, cũng không hiếm gặp trong các công ty gia đình. Đơn cử mà nói, những người nhà họ Lâm ở tập đoàn Anh Thái đều dựa vào quay hệ cạp váy để leo lên trên, việc dùng người không khách quan mà dựa vào quan hệ cạp váy này hầu như đều được ngầm thừa nhận.

Lâm Thiên ghét hành vi này, tuy rằng anh được vào công ty cũng vì mang họ Lâm, nhưng chính bản thân anh cũng bắt đầu từ một nhân viên quèn để đi lên, mới đầu anh còn không được coi trọng, khi đó anh bạt mạng muốn chứng tỏ bản thân cho ông thấy, bởi vậy nên lúc các anh em họ còn đang vung tiền chơi bời, thì Lâm Thiên đã vô cùng nỗ lực.

Anh biết, từ nhỏ bác cả đã làm chút chuyện cho công ty, nhưng sau đó thì bác chẳng làm được gì cả, dần dần chiếm lấy tài nguyên của công ty, từ đó kiếm lời, giống hệt tập đoàn Nam Dương của Lâm Dương Minh, hai cha con đúng là cá mè một lứa. Sau khi Lâm Dương Minh vào tù, bác cả nhanh chóng cuộm lấy sản nghiệp dưới danh nghĩa con trai mình, chẳng chút nể tình cha con. Trong quá trình quản lý công ty, Lâm Thiên vẫn có chỗ không đúng, đáng lý anh nên ngăn cản hành vi kia ngay từ đầu, nhưng anh lại vẫn cứ mắt nhắm mắt mở bỏ qua, nên mới để mặc họ làm càn.

Ông cụ là người coi trọng tình cảm, cho nên lúc tập đoàn Anh Thái ở trong tay ông thì vẫn là tập đoàn gia đình. Mặc dù Lâm Thiên trở thành tổng giám đốc của công ty, nhưng người nắm quyền vẫn là ông, tai mắt của ông trải khắp công ty, quyền uy của ông cũng bao phủ cả công ty, bởi vậy nên chuyện Lâm Thành An cuỗm lấy ba trăm triệu ông lập tức biết ngay.

Cũng chỉ khi ông đi rồi, Lâm Thiên mới dám chỉnh đốn cải cách lại công ty, dùng cách thức phương Tây, mời người ngoài về để quản lý.

Nghĩ tới chuyện Lâm Thành An một lúc cuỗm đi ba trăm triệu, Lâm Thiên lại cảm thấy không đúng, rất không đúng. Với tính cách của ông, ông lặng lẽ trả lại ba trăm triệu giúp Lâm Thành An, không truy cứu một chút nào, thậm chí còn chẳng quan tâm, điều này thực sự không hợp với lẽ thường. Hơn nữa, di chúc ông để lại cũng không đúng, ông để lại cho hai đứa con của bác hai, cũng chính là hai anh em Lâm Thành An và Lâm Mộ An, nhiều hơn cả cháu đích tôn, bất động sản hòn đảo nhỏ, cùng với các sòng bạc khách sạn kinh doanh, nhiều không đếm xuể.

Mà từ nhỏ tới giờ Lâm Thành An chưa từng biểu hiện là người có năng lực hơn người gì cho cam, hành động của ông như vậy chính là muốn đảm bảo cho hai anh em họ, để họ cả một đời không phải lo cái ăn.

Nhưng vấn đề là, đến Lâm Dương Minh còn không được đãi ngộ như vậy, sao Lâm Thành An lại được chứ?

Lâm Thiên không khỏi chau mày, di chúc của ông thật kỳ lạ, căn bản không có cách nào giải thích, trừ khi trong lòng ông có áy náy gì đó với Lâm Thành An, muốn bù đắp cho anh ta.

Vì sao lại áy náy? Lâm Thiên chỉ có thể nghĩ tới đáp án kia, bởi vì cái chết của bác hai.

Nghĩ tới đây, Lâm Thiên nhắm mắt lại. Bác trai rơi xuống biển, lúc bác qua đời Lâm Thiên vẫn còn quá nhỏ, chuyện đã lâu như vậy, anh cũng không rõ trong đó có ẩn tình gì khác hay không.

Lâm Thiên lại nghĩ đến bác cả, bồ của trưởng khoa Hồng có thể vào Anh Thái, là nhờ có bác cả, anh tới tôi đi, đáp lễ lẫn nhau, như vậy nhất định bác cả cũng phải giúp đỡ gã ta làm gì đó.

Cái người trưởng khoa Hồng này ở lại tuần tra trong hải vực của anh, ảnh hưởng tới kế hoạch thi công, xem ra cũng có quan hệ với bác cả. Có điều cũng may mà chuyện này dễ giải quyết, chỉ là không biết rốt cuộc bác cả nghĩ gì, mới có thể làm ra loại chuyện này.

Bác ta là cổ đông của công ty, làm một cổ đông, đáng lẽ bác ta không nên làm ra loại chuyện gây ảnh hưởng tới lợi ích của công ty, trừ khi bác vô cùng hận Lâm Thiên, muốn gây khó dễ cho anh.

Bác đã gây khó dễ cho Lâm Thiên như vậy rồi, Lâm Thiên còn giữ bác lại làm gì?

Nghĩ rõ ràng nguyên nhân rồi, tâm tình của Lâm Thiên cũng tốt hơn, anh vốn không sợ Lâm Nguyên Tài, cũng không sợ bác giở thủ đoạn gì. Người của anh đã quản chặt bác cả, có thể nói, bác đã bị Lâm Thiên tóm gọn trong lòng bàn tay, tựa như con giun cái dế.

Tìm một lý do để vu oan giá họa, với Lâm Thiên mà nói rất đơn giản, nhưng anh vẫn muốn điều tra rõ ràng bí mật giữa bác cả và ông nội xem rốt cuộc đó là cái gì.

Lúc bác sĩ Phó quay trở về, đúng lúc Lâm Thiên bưng đồ ăn lên bàn.

Bình thường hai người ăn với nhau, Lâm Thiên làm ba đến bốn món. Trên bàn hiện tại là món Long Tĩnh Trúc Tôn, Phật Thủ Kim Quyển, còn có một đĩa Hà Bao Giải Nhục. Ba món đều là những món ăn cung đình nổi tiếng, Lâm Thiên mới học được.

Đây là lần đầu tiên Lâm Thiên thử nghiệm làm món này, ẩm thực cung đình đắt giá ở chỗ: Coi trọng nguyên liệu, chú ý hình thức.

Dù là món gì, chỉ cần do chính tay Lâm Thiên làm, Phó Tinh Hà đều thích ăn. Cơm nước ngon miệng, mà hôm qua lại phóng túng cả đêm như vậy, lại thêm ca phẫu thuật buổi sáng, khiến cho hắn ăn cơm rất nhanh. Hắn ăn lại nhiều, chẳng bao lâu sau đã xử lý hết sạch chỗ thức ăn trên bàn.

Người bình thường ăn lượng đồ ăn nhiều như vậy, không phát tướng mới là lạ, nhưng có lẽ những món đồ này vào bụng Phó Tinh Hà thì chuyển hóa thành năng lượng và sức lực, nếu không thì sao có thể “đóng cọc” liên tục cả buổi tối mà hôm sau vẫn có thể thực hiện hai ca phẫu thuật chứ?

Lâm Thiên coi như đã được lĩnh giáo, thể lực của bác sĩ khoa ngoại không phải thổi phồng đâu.

Ngồi trên sofa nghỉ ngơi cho tiêu cơm một chút, Lâm Thiên bảo Phó Tinh Hà lên giường ngủ nghỉ, Phó Tinh Hà có hơi mệt mỏi, hắn day day mi tâm, vẫy tay gọi Lâm Thiên qua đó.

“Đã bôi thuốc chưa?” Phó Tinh Hà hỏi.

Lâm Thiên có chút không hiểu, ngơ ngác hỏi: “Thuốc gì cơ?”

Lúc này Lâm Thiên mới bừng hiểu ra, bác sĩ Phó không làm cơ dưới, cho nên không biết, với thể lực của anh, tối qua làm việc cường độ cao, nhưng thể lực của Lâm Thiên hoàn toàn có thể chịu đựng được, “Không chảy máu mà, sao mà đau được,” Lâm Thiên nói, “Chỉ là đầu gối hơi tê, chắc tại quỳ lâu quá.”

Phó Tinh Hà chau mày, “Để anh xem một chút.”

“Không có chuyện gì đâu anh,” Lâm Thiên nói, “Chỉ là hơi mỏi thôi, không sao cả.”

Phó Tinh Hà không nói lời nào cuộn ống quần của anh lên, cẩn thận sờ quanh đầu gối một lượt, sau đó lại ấn một lúc, xác nhận không có vấn đề gì mới yên tâm, “Lần tới nếu em mệt thì phải nói, không để em nằm úp sấp nữa.”

Lâm Thiên ậm ừ hai tiếng, thực ra đầu gối anh cũng không có vấn đề gì, anh chỉ đang giả vờ đáng thương mà thôi. Bác sĩ Phó ra sức như vậy, anh mừng còn chẳng kịp, Phó Tinh Hà ra sức, anh nằm yên hưởng thụ, chuyện tốt đẹp nhường nào.

Đầu ngón tay Phó Tinh Hà sượt qua cằm Lâm Thiên, nhẹ nhàng nắn bóp rái tai anh, giọng trầm thấp, “Ngủ đi.”

Lâm Thiên như chú mèo nhỏ mà cọ cọ vào ngón tay hắn, “Em vừa mới dậy mà, em không mệt gì đâu, anh ngủ đi, em ôm anh.”

Phó Tinh Hà nghe vậy cũng không từ chối nữa, lần này đổi thành Lâm Thiên ôm hắn, hắn tựa trước ngực Lâm Thiên, nghe nhịp tim anh đập, dần dần ngủ thiếp đi. Bàn tay Lâm Thiên đặt sau gáy Phó Tinh Hà, ngón tay lùa vào tóc hắn, cúi đầu hôn lên vầng trán, sau đó vòng tay ôm chặt hắn trong lòng.

Những động tác kia của Lâm Thiên, Phó Tinh Hà đang mơ màng ngủ cũng có thể cảm nhận được chút ít, cảm nhận được ánh mắt dịu dàng của anh, động tác nhẹ nhàng của anh. Phó Tinh Hà biết, nếu hắn mở mắt ra, nhất định có thể trông thấy đôi mắt dạt dào yêu thương của anh.

Buổi chiều, Lâm Thiên đưa Phó Tinh Hà tới bệnh viện, về tới nhà lại bắt đầu mở cuộc họp trực tuyến cùng CEO Tống Tư Châu của công ty, cuộc họp kéo dài ba tiếng, hai người thảo luận hồi lâu về hạng mục vịnh Thanh Hải. Lúc Phó Tinh Hà trở về, Lâm Thiên vẫn còn đang họp trực tuyến qua điện thoại.

Phó Tinh Hà nghe thấy tiếng nói chuyện trong thư phòng, biết có lẽ anh đang làm việc, nên cũng không đẩy cửa ra làm phiền anh, hắn đi tới ban công ngồi, nghiên cứu ca bệnh buổi chiều mới được đưa tới.

Vừa có một ca bệnh khó nhằn được chuyển tới bệnh viện đa khoa Hỗ thị, bị bệnh động kinh do dị tật não bẩm sinh, kết quả chụp CT cho thấy là chứng động kinh có tính ngoan cố, theo kết quả đo lường EGG thì phần não dị tật nằm ở bên trái, đây là bệnh cản trở sự phát triển của não hiếm gặp, bệnh nhân mới chỉ 12 tuổi.

Phải thực hiện phẫu thuật bán cầu não mới được.

Thế nhưng ca phẫu thuật như vậy có độ khó rất lớn, tỷ lệ thành công rất nhỏ, bình thường một năm bệnh viện đa khoa Hỗ thị cũng không nhận mấy ca bệnh như vậy, trước đó Phó Tinh Hà có nhiều tiền lệ thành công, nhưng cũng không thể coi thường, dù đã về đến nhà nhưng vẫn còn nghiên cứu CT và bệnh án.

Lâm Thiên họp xong ra khỏi thư phòng, lúc này trời đã ngả sang sắc hoàng hôn, rèm cửa thư phòng buông xuống, Lâm Thiên hoàn toàn không để ý tới thời gian.

Mặt trời lảo đảo rời khỏi mặt đất, anh nhìn thấy giày của bác sĩ Phó, nhưng trong phòng không có ai. Anh cất tiếng gọi bác sĩ Phó, mới nghe thấy giọng hắn từ ban công vọng lại.

Lâm Thiên đi tới, anh thấy bác sĩ Phó đang an vị trên ghế ngoài ban công, có một thoáng, ánh dương dịu dàng quyến luyến bịn rịn in mình lên sườn mặt hắn, ánh hoàng hôn óng như tơ ngỗng khiến sườn mặt của hắn tựa như đang phát sáng.

Lâm Thiên nhìn đến ngẩn ra, cảm giác trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, Phó Tinh Hà luôn mang tới cho anh những cảm giác mới mẻ, ngày ngày ở bên nhau nhưng anh vẫn thường xuyên rung động tựa như mối tình đầu.

Trông thấy Lâm Thiên, Phó Tinh Hà quay đầu lại, ánh mắt dần dần có hơi ấm.

Lâm Thiên ngượng ngùng nói: “Em quên mất thời gian, anh à, sao anh không gọi em?”

“Anh cũng đang xem bệnh án, cũng quên mất.” Phó Tinh Hà nói.

“Thế giờ em đi nấu cơm, chắc anh đói rồi.” Nói đoạn Lâm Thiên xoay người, Phó Tinh Hà từ trên ghế đứng dậy, khép lại tập bệnh án, gọi anh giật lại, “Đừng nấu cơm, chúng ta ra ngoài ăn.”

Đó là nhà hàng Pháp lần trước họ đã tới, được sang sửa từ biệt thự của một vị tướng thời chiến tranh thế giới lần hai.

Bởi vì đầu bếp là bệnh nhân của Phó Tinh Hà, bởi vậy nên anh có thể đến bất cứ lúc nào, lúc nào cũng có vị trí.

Lâm Thiên nhớ tới tầm này năm ngoái, cũng là một ngày hạ như vậy.

Ánh đèn hoa viên trong đêm hè dịu như nước, trong bụi cỏ có bóng con mèo chạy qua, tạo thành một đường vòng cung xinh đẹp.

Trong phòng ăn vang lên khúc nhạc Goldberg Variations của Bach, Phó Tinh Hà cúi đầu xem thực đơn, Lâm Thiên thì nhìn hắn.

Phó Tinh Hà ngẩng đầu lên liếc nhìn anh, hỏi anh muốn ăn gì, Lâm Thiên chớp chớp mắt, nói: “Anh đó.”

“Đầu gối không đau à?” Phó Tinh Hà thờ ơ không chút động lòng.

Lâm Thiên lắc đầu, “Không đau.”

Ánh mắt bồi bàn bí ẩn quét qua hai người, Phó Tinh Hà lại hỏi anh thêm lần nữa, cuối cùng Lâm Thiên cười híp mắt nói: “Bác sĩ Phó muốn ăn gì thì em ăn cái đó.”

Phó Tinh Hà không uống rượu, Lâm Thiên uống một chút, có lẽ bởi ủ quá lâu, nên trong rượu vang còn mang theo mùi gỗ của nút chai. Phó Tinh Hà không muốn để Lâm Thiên uống nhiều, với việc Lâm Thiên khi say hớn ha hớn hở, bộ dạng thì đáng yêu, hắn không muốn nhìn Lâm Thiên uống say.

Dùng bữa xong, đầu bếp như thường lệ mang một phần điểm tâm ngọt lên, là kem viên bốn màu, Phó Tinh Hà không thích ăn thứ này, liền đưa hết cho Lâm Thiên.

Trong kem có vị sữa tinh khiết, Lâm Thiên không ghét, anh thích viên kem có vị cỏ thơm kia, Lâm Thiên cầm thìa xúc một miếng, nhìn về phía Phó Tinh Hà, “Bác sĩ Phó, anh không ăn chút nào thật sao?”

“Ăn,” Phó Tinh Hà chăm chú nhìn vào đôi mắt anh, “Lát nữa ăn trong miệng em.”

Lâm Thiên đỏ mặt, thầm nghĩ bác sĩ Phó càng ngày càng không đứng đắn, trước đây chẳng bao giờ đùa giỡn, gờ thì toàn đùa anh, lúc nào ở đâu cũng ghẹo anh cho được.

Bác sĩ Phó bắt đầu thay đổi từ lúc nào nhỉ? Lâm Thiên không nhớ ra, dường như ở bên nhau, theo thời gian hắn dần dần thay đổi, anh còn chưa kịp phản ứng, thì đã chấp nhận một cách tự nhiên.

Đây là một hiện tượng tốt, Lâm Thiên thích hắn như vậy.

Lâm Thiên vừa ăn vừa nghĩ ngợi, tâm tư trôi xa, anh ngậm thìa trong miệng, không cẩn thận cắn phải lưỡi, Lâm Thiên kêu á một tiếng, lộ ra vẻ bị đau, Phó Tinh Hà vẫn đang nhìn anh liền nắm lấy cằm anh, “Há miệng ra.” Hắn bảo.

Không biết bác sĩ Phó định làm gì, Lâm Thiên vẫn luôn nghe lời hắn liền ngoan ngoãn há miệng, hơi lè lưỡi ra, Phó Tinh Hà thấy vết thương trên đầu lưỡi anh, chau mày nói: “Em ăn kiểu gì vậy?”

Lâm Thiên vô thức dùng lưỡi quấn lấy ngón tay hắn, “Thì.. thì cứ ăn như vậy thôi.”

Phó Tinh Hà khựng lại, đôi mắt tối đi, “Ăn kem thì ăn cho cẩn thận, nghĩ gì chứ.”

Ban nãy bộ dạng Lâm Thiên rõ là đang thất thần, nếu không sao cắn phải lưỡi chứ?

Đầu lưỡi Lâm Thiên vẫn còn hơi đau, đầu tiên anh cắn phải thìa, sau đó thì cắn vào lưỡi mình. Anh vội trả lời: “Em đang nghĩ về anh mà, ai bảo ban nãy anh khiêu khích em chứ.”

Phó Tinh Hà chăm chú nhìn anh thật sâu, sau đó hắn đứng lên, nghiêng người liếm vết thương nơi đầu lưỡi Lâm Thiên, “Em như vậy thì đừng ăn nữa, chúng ta về nhà thôi.”

“Anh à…” Lâm Thiên mở to mắt nhìn.

Phó Tinh Hà mặt không đổi sắc nói: “Nước miếng giúp tiêu độc.”

Lâm Thiên đờ đẫn ồ một tiếng, hành động ban nãy của Phó Tinh Hà quá lớn, chẳng khác nào vượt qua cả bàn ăn, ở trong nhà hàng như vậy rất không hợp lễ tiết, Lâm Thiên không biết mọi người ở nhà hàng đang nhìn họ thế nào, nhưng anh cảm thấy có không ít ánh nhìn từ bốn phương tám hướng dồn tới, nhưng Phó Tinh Hà lại không để ý, kéo anh rời đi.

Theo bác sĩ Phó ra ngoài, “Anh à sao lại như vậy trước mặt mọi người.”

“Không phải đã nói với em rồi hay sao,” Phó Tinh Hà nghiêng đầu, “Tiêu độc giúp em.”

Trời mùa hạ, dọc đường buổi tối có rất nhiều người qua lại, hai người họ đứng dưới ánh đèn đường, Phó Tinh Hà hơi nghiêng người, bàn tay giữ lấy gáy anh, ngón tay lùa vào kẽ tóc, đôi môi nhẹ nhàng in xuống, giống như buổi trưa Lâm Thiên dỗ hắn vào giấc vậy.

Sợ trong miệng Lâm Thiên có vết thương, nên Phó Tinh Hà cũng chỉ lướt qua rồi thôi, cũng không mút lấy đầu lưỡi anh, lưỡi hắn đảo một vòng trong khoang miệng anh, cảm được vị kem cùng hương gỗ trong rượu vang, Phó Tinh Hà cảm thấy được rồi, liền lui ra.

Bên cạnh có người tiến vào, người qua đường đều chăm chú dõi theo động tác của họ, một đôi tình nhân đồng tính hôn nhau trên đường rất là lạ, mà người đẹp trai như vậy lại càng hiếm gặp hơn, hơn nữa cả hai người đều đẹp như vậy, kéo bừa một người ra cũng là nam thần.

Lâm Thiên ôm lấy eo hắn làm nũng, nói: “Em muốn tiêu độc nữa cơ, làm sao bây giờ anh ơi anh anh ơi anh ơi.” Anh gọi rất nhiều tiếng anh ơi, lè lưỡi ra.

“Không đau à?” Ánh mắt Phó Tinh Hà thâm trầm nhìn lưỡi Lâm Thiên đảo qua đảo lại, để anh thu lưỡi về.

“Không hôn thiệt à?” Lâm Thiên rất cố chấp, trước đây anh thích hôn bác sĩ Phó ở những nơi không người, nhưng bây giờ anh lại cảm thấy dù có người hay không cũng không thành vấn đề, bác sĩ Phó không sợ, anh sợ gì chứ.

Phó Tinh Hà đành phải vỗ vỗ đầu anh, “Không hôn thật, đợi lát nữa vết thương khép miệng rồi tính sau, chúng ta về nhà trước đi.”

Họ đi xuống hầm để xe, lần này để Phó Tinh Hà lái xe.

Lâm Thiên ngạc nhiên trông thấy hai người.

Anh dụi dụi mắt, xác định mình không nhìn nhầm, tại sao hai người họ lại ở với nhau chứ?

Hai người này là bác cả đã lâu không gặp và thầy thuốc Tô Tỳ, thầy thuốc tô Tỳ là thầy thuốc riêng của ông cụ, trình độ Trung y rất cao.

Ông vô cùng tín nhiệm vị đại phu này.

Nhưng tất cả mọi người nhà họ Lâm đều không có giao tình sâu đậm gì với vị bác sĩ này, bao gồm cả Lâm Thiên cũng không có quan hệ cá nhân nào, chỉ thi thoảng có lúc gọi điện hỏi một ít phương thuốc mà thôi, có thể nói ông ấy chỉ phục vụ cho mình ông cụ. Khoảng thời gian đó, tất cả mọi người đều cho rằng ông ngã bệnh, ông liền để bác sĩ Tô Tỳ bốc thuốc Đông Y điều trị cho ông.

Anh nhìn thấy hai người họ nói chuyện, lên cùng một chiếc xe, bộ dạng không giống như ngẫu nhiên gặp gỡ.

Trái tim Lâm Thiên đập thịch, thầy thuốc Tô vẫn luôn chăm sóc sức khỏe cho ông cụ, nhưng thân thể ông chuyển xấu trong chớp mắt, sau này nguy kịch đưa tới bệnh viện, tra ra bị u não. Tất cả mọi người đều cho rằng sức khỏe ông yếu đi vì u não, nhưng bây giờ Lâm Thiên thấy thầy thuốc Tô Tỳ ở cùng bác cả, đột nhiên cảm thấy, chỉ sợ cái chết của ông không đơn giản như vậy. Nghĩ tới khả năng này, Lâm Thiên liền cảm thấy hãi hùng khiếp đảm.

“Sao vậy?” Phó Tinh Hà phát hiện ra vẻ mặt anh có gì đó bất thường.

“Em vừa trông thấy hai người,” Lâm Thiên khẽ chau mày, qua gương chiếu hậu giao mắt với bác sĩ Phó, “Bác cả em với bác sĩ tư nhân trước kia của ông nội, theo lý mà nói, hai người họ không nên xuất hiện chung với nhau mới đúng.”

“Anh à, lúc ông nội em nhập viện chỉ tra ra u não thôi sao?” Đột nhiên Lâm Thiên hỏi.

“Lúc đó đúng là chỉ tra ra được u não, sau đó làm phẫu thuật, nhưng thân thể ông chuyển xấu có thể không hoàn toàn do khối u, bởi không có bệnh án từ trước nên không thể phán đoán, mà khối u là nguyên nhân chủ yếu ảnh hưởng tới sức khỏe của ông em.”

Nói như vậy, rất có khả năng thầy thuốc Tô Tỳ đã giở trò trong toa thuốc của ông cụ.

Khám nghiệm tử thi, trong đầu Lâm Thiên nhất thời nảy lên suy nghĩ này, nhưng không, anh không thể làm vậy, anh không thể để ông nội mình chết rồi cũng không được yên ổn.

Về phần tại sao ông nội qua đời rồi mà bác cả lại ở cùng thầy thuốc Tô Tỳ, Lâm Thiên sẽ nghĩ cách làm rõ những chuyện này, nói chung, anh không tin mấy lý do vô căn cứ như bốc thuốc cho nhau.

Xe lái tới dưới lầu, Lâm Thiên xuống xe, ngước đầu lên nhìn ánh sao bạc trong đêm hè, lúc bấy giờ không khí ấm áp lại dịu dàng, Lâm Thiên hít một hơi thật sâu.

Phó Tinh Hà ôm vai anh đi vào trong, trong thang máy có bãi nước vàng, giống như là nước tiểu của chó, Lâm Thiên vừa mới ra, liền nghe thấy chú Poodle lầu trên sủa inh ỏi, chú chó kia có thể sủa với không khí cả nửa tiếng liền. Anh cảm thấy cô tầng trên cũng bạo thật, con sắp thi tốt nghiệp tới nơi, còn không nhờ người nuôi chó hộ, ban ngày sủa, tối đến cũng sủa, sao có thể thi tốt được.

Rốt cuộc cậu bé Tôn Kha gặp chuyện gì, Lâm Thiên không biết, đây là chuyện của người ta, không có liên quan gì tới anh, chỉ là anh có chút lo lắng đứa bé này gặp áp lực sẽ làm chuyện dại dột, đã một lần suýt chết rồi, còn tự sát lần thứ hai nữa thì có thể tượng tưởng được nổi sẽ thế nào.

Về đến nhà, Lâm Thiên uống cốc nước, nhìn gương kiểm tra vết thương trên lưỡi mình.

Mới có không lâu, vết thương đã gần như không nhìn thấy, anh liền la to: “Bác sĩ Phó, lưỡi em khỏi rồi.”

Phó Tinh Hà còn đang ở trong thư phòng nghiên cứu ca bệnh động kinh do một bên não thất bị dị dạng kia, hắn nghe thấy tiếng Lâm Thiên, chỉ cười không thành tiếng, cũng không phản ứng lại anh.

Lâm Thiên mở cửa đi vào, lặng lẽ ghé đầu tới, nhỏ giọng hỏi: “Anh ơi, anh bận à?”

“Không bận lắm,” Phó Tinh Hà nói, “Em vào đi.”

Bệnh án này hắn đã nghiên cứu gần đủ rồi, mai tiến hành phải phẫu là được.

Lâm Thiên chen vào ngồi xuống bên cạnh hắn, cùng hắn ngồi chung một chiếc ghế, anh tựa mình vào người Phó Tinh Hà, nói: “Anh à, em có chút việc không chắc lắm, muốn nghe thử góc nhìn của anh.”

“Nói đi.” Phó Tinh Hà điều chỉnh tư thế ngồi, để Lâm Thiên có thể ngồi thoải mái hơn một chút, bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt sau gáy Lâm Thiên, mái Lâm Thiên đã được cắt ngắn, lúc sờ có cảm giác đâm vào tay, không còn được như trước đây, nhưng Phó Tinh Hà vẫn rất thích xoa tóc anh.

Cổ Lâm Thiên ngưa ngứa, anh ngoẹo cổ, kể vắn tắt: “Là chuyện nhà em. Ông nội em có tổng cộng bốn người con trai, bố em là con thứ ba, bác cả có đứa con đã bị bỏ tù, bác hai đã chết rồi, chú tư thì không có cảm giác tồn tại. Ông coi trọng em nhất, cũng bởi vậy nên ông để lại nhiều di sản cho em nhất. Ngoài em ra, đáng lẽ ông nên để lại cho anh cả là Lâm Dương nhiều phần hơn, nhưng ông nội lại để phần lớn di sản cho hai anh em con bác hai. Bác hai em mất sớm, lúc bác mất em còn rất nhỏ, nhưng bác hai là một người rất tài giỏi, rất có năng lực.”

Phó Tinh Hà suy tư trong thoáng chốc, “nói trúng tim đen”: “Ông nội em không thích bác cả, bởi vì bác hai mất rồi, để lại hai con thơ, cho nên ông em muốn bù đắp cho hai người họ.” Nói xong, hắn lại bổ sung một câu, “Anh đoán bừa thôi.”

“Anh nói rất đúng, em cũng cảm thấy là nguyên nhân này.” Lâm Thiên tựa đầu lên vai hắn, hít hà mùi hương trên người hắn, “Nhưng em cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, trước đó ông và bác cả cãi nhau ầm ĩ trong viện mấy lần, dường như giữa họ có một bí mật nào đó, còn nhắc tới bác hai của em, lúc đó vẻ mặt bác cả rất hoảng hốt, nói với ông qua nhiều năm như vậy rồi mà ông vẫn còn nhớ. Bởi vậy nên có lẽ bí mật giữa hai người nhất định là chuyện ngày xưa.” Lâm Thiên trầm ngâm trong chốc lát, bờ mi được ánh đèn chiếu xuống phủ bóng dài, đột nhiên anh cất tiếng: “Anh nói xem, có phải bác cả đã hại chết bác hai của em không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.