Bác Sĩ Phó, Em Thầm Mến Anh!

Chương 79: Chương 79




“Mày là ai? Liên quan gì tới mày?” Lúc Phó Tinh Hà đi vào, bởi ngược sáng mà mới đầu Lâm Hàn Hải không nhận ra hắn là ai — thế nhưng một giây sau, ông liền phản ứng lại, đây không phải người đó của Lâm Thiên hay sao.

Con vợ anh cũng quản nhiều quá rồi nhỉ?

“Thật ngại quá bác sĩ ạ, chúng tôi đang xử lý chuyện trong nhà, phiền anh ra ngoài một chút.”

Vừa nghe Lâm Hàn Hải dùng giọng điệu khách khí kia để nói chuyện với bác sĩ Phó, Lâm Thiên liền cảm thấy tức giận không rõ nguyên do, anh trả lời thay cho bác sĩ Phó: “Đây là chồng tôi.”

“……..”

Lâm Hàn Hải thật sự không còn gì để nói, ông cảm thấy đúng là Lâm Thiên bị bệnh không nhẹ, đồng tính thì thôi đi, còn ở trước mặt mình nói người đàn ông này là chồng?? Không nhầm chứ?! Đúng là không biết liêm sỉ là gì?! Huống hồ thằng ranh kia còn chưa đánh tiếng đã đi vào, vừa vào liền không khách khí như vậy, từ chối quyền nuôi dưỡng đứa bé này.

Ông cố nén giận, nói: “Sao, tao bảo con trai tao nuôi em nó là chuyện đúng đạo lý, mày nói không nuôi là không nuôi được à?” Theo Lâm Hàn Hải, tính Lâm Thiên như vậy, dù ở bên cạnh một người đàn ông cao xêm xêm với anh, thì ông cảm thấy hẳn Lâm Thiên vẫn chiếm vị trí chủ đạo. Bác sĩ này đương nhiên phải nghe lời Lâm Thiên, chỉ cần Lâm Thiên gật đầu nhận nuôi đứa bé vừa chào đời này, thì không còn gì khó nữa cả.

Phó Tinh Hà còn chưa lên tiếng, Lâm Thiên đã nói: “Đúng, anh ấy nói không nuôi thì không nuôi, chuyện nhà tôi anh ấy làm chủ.” Lâm Thiên luôn nghe lời bác sĩ Phó, trước mặt bác sĩ Phó như vậy, mà trước mặt người ngoài anh cũng biểu hiện như thế.

Vẻ mặt Lâm Hàn Hải như thấy ma thấy quỷ, cảm thấy Lâm Thiên thật bất thường, không bình thường một chút nào, thậm chí Lâm Hàn Hải còn nghi ngờ không biết có phải anh đã bị tẩy não rồi không — Trong mắt ông, đồng tính là một loại tà giáo, cho nên Lâm Thiên mới thay đổi một cách khó tưởng tượng như vậy. Ông bị Lâm Thiên làm cho nghẹn lời: “Gì mà nhà mày, đừng quên mày họ Lâm, mày là con tao, mày với tao mới là người một nhà.”

Lâm Hàn Hải làm như đương nhiên mà cho rằng, trước chuyện nhà họ Lâm của ông, Phó Tinh Hà phải đứng ngoài cuộc, hắn chưa đủ tư cách can dự vào chuyện nhà họ. Lâm Thiên là con trai ông, đây là sự thực không thể thay đổi, ông không tin, Lâm Thiên không phân biệt được người nhà với người ngoài.

Phó Tinh Hà giơ tay Lâm Thiên lên, chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út anh lộ ra đó, hắn bình tĩnh tuyên bố: “Chúng tôi đã đăng ký kết hôn, bởi vậy nên tôi và Lâm Thiên là người một nhà.”

Ý ngầm là: Các người mới phải đứng ngoài cuộc, có nuôi đứa bé này hay không là do hắn quyết định.

“Sao cơ?! Kết hôn?!” Lâm Hàn Hải phản ứng rất dữ dội, như một con gà trống bị bóp cổ, để lộ mặt khó coi của bản thân, “Cưới khi nào cơ?! Lâm Thiên, tao tốt xấu gì cũng là cha mày, mày kết hôn mà chuyện này cũng không nói cho tao! Mày kết hôn với đàn ông à?! Không sợ mất mặt hay sao?!”

Ở đời Lâm Hàn Hải coi trọng nhất là sắc đẹp và thể diện. Ông sợ nhất chính là bị mất mặt, bởi vậy nên chuyện Lâm Thiên kết hôn cùng một người đàn ông, dưới cái nhìn của ông là làm mất thể diện nhà họ Lâm, càng làm mất thể diện của người làm cha như ông.

Lâm Thiên bình tĩnh nói: “Có gì mà mất mặt, ngoại tình rồi có con riêng mới là mất mặt.”

“….”

Lần này Lâm Hàn Hải coi như đã nhìn ra, dường như Lâm Thiên đã đoạn tuyệt với mình, trước mặt người ngoài mà không mảy may nghĩ đến tình phụ tử, được lắm — Lâm Thiên kết hôn với người ngoài, Lâm Hàn Hải cảm giác như mình là người cuối cùng biết chuyện, điều này cũng đủ chứng minh Lâm Thiên đã lệch lạc hoàn toàn rồi.

Ông đổi biểu cảm, tiếp lời: “Thằng bé này mày nuôi thì nuôi, không nuôi cũng phải nuôi! Nó chính là em ruột mày! Nếu mày không nuôi, tao bỏ đó cho bảo mẫu, nuôi thả bên ngoài. Giống như mày khi còn bé, mày xem hồi bé mày cũng ngốc thế thôi, giờ lớn rồi thông minh rồi, nói không chừng thằng nhóc kia có thể tự lực cánh sinh, sau này cũng khôn ra đấy.” Lâm Hàn Hải biết làm thế nào để uy hiếp Lâm Thiên, ông biết thực ra Lâm Thiên rất nhẹ dạ, nếu không trước đây đã không nhiều lần thanh toán hóa đơn cho mình, ông lấy cái này ra để kích thích anh, chắc chắn sẽ có tác dụng!

Lâm Hàn Hải đã liệu chuyện này từ trước.

Phó Tinh Hà nắm tay Lâm Thiên, hắn nhạy bén nhận ra đột nhiên Lâm Thiên siết chặt tay mình hơn, dường như thực sự bị Lâm Hàn Hải kích thích.

Lâm Hàn Hải thấy còn chưa đủ, tiếp tục diễu võ dương oai nói: “Lúc mày còn bé tao với mẹ mày cũng không chăm, không bế mày, không phải mày vẫn sống tốt ra đó sao? Mày không muốn nuôi cũng được, dù sao tao cũng không thừa nhận nó là con tao, cứ ném cho bảo mẫu đi.”

Trong lời ông mang theo ý uy hiếp rõ ràng, ông biết cái gai trong lòng Lâm Thiên, muốn mượn lời nói sắc bén để đâm vào lòng anh, để anh nảy sinh sự đồng cảm với đứa bé sắp có số mệnh giống mình.

Thực sự Lâm Thiên khó mà giữ bình tĩnh được, anh phải cố kiềm chế, mới không lao tới đánh ông.

Anh mất hết sức chiến đấu, để cho Phó Tinh Hà đỡ lời giúp mình, “Theo như điều 241 trong luật hình sự nước ta, với những người có điều kiện và nghĩa vụ nhưng lại từ chối chăm sóc người lớn tuổi, trẻ em bị bệnh, hoặc người không có năng lực sinh hoạt một mình, sẽ trực tiếp cấu thành tội vứt bỏ.”

Pháp luật gì cơ? Lâm Hàn Hải vốn chưa từng nghe tới điều luật này, nhưng ông biết hơn nửa là sự thật, nhưng Lâm Thiên cũng là con trai ông, anh trai nuôi em mình có gì là sai sao? Ông không bị lay động, “Mày đừng tưởng tao không biết pháp luật rồi lôi ra dọa tao. Lâm Thiên là con trai tao, thằng bé ở lồng ấp kia là em trai nó, tao giao con cho nó nuôi là hợp pháp.” Lại nói, dù ông có không nuôi thật, thì có thể bắt ông chắc?

Phó Tinh Hà đứng đờ ra đó, choáng trước kiểu cãi chày cãi cố lưu manh này, thực ra bệnh nhân khó ứng phó hơn hắn cũng từng gặp qua, nhưng người trước mặt này thì khác, người trước mặt hắn đây là cha của Lâm Thiên, mọi mặt Lâm Thiên điều tốt cả, hoàn hảo đến độ chẳng ai có thể soi mói phán xét, nhưng dẫu có tốt đến mấy, thì vẫn có hai phụ huynh phiền phức thế này.

Hắn hơi nghiêng đầu, ghé vào bên tai Lâm Thiên hỏi: “Anh có thể đánh bố em không?” Giọng hắn không mấy lớn, nhưng lại vừa đủ để Lâm Hàn Hải nghe thấy.

Càng khiến ông tức giận hơn là câu trả lời của Lâm Thiên.

Giọng Lâm Thiên cũng không lớn lắm, “Đừng đánh, anh là bác sĩ khoa ngoại phải thường xuyên phẫu thuật, tay của anh quá quý giá.”

Nói câu đó với Phó Tinh Hà xong, Lâm Thiên quay đầu nói với Lâm Hàn Hải: “Chuyện đứa bé do mấy người giải quyết, tôi quyết định sẽ không nuôi. Còn chuyện của hai người sau này cũng đừng tới tìm tôi nữa, hai người thích giải quyết thế nào thì giải quyết thế ấy, tôi không liên quan.” Nói đoạn, Lâm Thiên kéo Phó Tinh Hà ra ngoài.

Ra khỏi cửa phòng bệnh xám nhạt kia, thì cũng thực sự cắt đứt mọi tình thân.

Lâm Hàn Hải trố mắt ngoác mồm, “Lâm Thiên, mày muốn tạo phản à? Có phải mày muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với tao không?”

Lâm Thiên dừng bước chân, cũng không quay đầu lại nói: “Như ông muốn, hãy đợi đơn đoạn tuyệt cha con tôi gửi tới.” Giọng anh hết sức lạnh lùng xa cách, Lâm Hàn Hải cảm giác như cơ thể mình bị đóng băng. Bao lời chỉ trích không thốt lên được, Lâm Thiên thực sự tàn nhẫn như vậy, muốn cắt đứt quan hệ cha con với ông ư?

Ông biết Lâm Thiên là người kiên quyết, nhưng anh vẫn luôn hiểu ý mềm lòng, qua chuyện Lâm Chiêu có thể thấy, anh vốn chưa dùng hết thủ đoạn, liệu ông có nên thuyết phục anh hay không?

Ra khỏi bệnh viện, Lâm Thiên lên xe, lập tức liên hệ luật sư La soạn thảo tờ đơn đoạn tuyệt quan hệ cha con.

Luật sư La vô cùng kinh hãi, “Sao cơ? Anh muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con?”

Lâm Thiên bình tĩnh ừ một tiếng.

Luật sư La khó xử nói: “Sếp Lâm à, anh cũng biết đấy, mấy thể loại đơn thỏa thuận kia chỉ có thể lén dùng, chứ không có hiệu lực pháp lý đâu.”

“Không sao, sau khi soạn thảo xong thì gửi tới hòm thư của tôi.” Lâm Thiên vốn không để ý xem bản thỏa thuận này có hiệu lực pháp lý hay không, nhưng anh biết có đơn đoạn tuyệt quan hệ cha con này rồi, sau này Lâm Hàn Hải muốn tìm tới anh nhờ cậy việc gì, anh có thể lấy nó ra, quang minh chính đại từ chối hết mọi yêu cầu.

Lâm Thiên còn nói trong điện thoại mấy điểm quan trọng với luật sư La, “Lâm Hàn Hải ngoại tình nhiều năm, có hai người con riêng, một người 19 tuổi, một người 29 tuổi, liệt kê cả hai điều này vào.”

“Chuyện này..”

Nghe Lâm Thiên liệt kê điểm yếu ra, luật sư La không nói được gì nữa, hai người con riêng, một người 19 tuổi, một người 29 tuổi ư?? So ra còn lớn hơn sếp Lâm hai tuổi! Điều này có nghĩa là, trước khi kết hôn Lâm Hàn Hải đã làm người ta vác bụng bầu rồi sao? Người kia sinh con cho Lâm Hàn Hải rồi, cuối cùng ông lại đi cưới người khác. Thế mà cũng là người à??? Tra thành cặn rồi!! Anh ta nghẹn họng nửa buổi, khó khăn thốt ra một câu: “Cái đó, đúng là nên làm thẳng tay, không thành vấn đề. Anh yên tâm, giờ tôi sẽ chuẩn bị đơn thỏa thuận, sau đó gửi tới hòm thư của anh.”

Về chuyện đứa con riêng kia, mười phút trước Lâm Thiên mới nhận được tin tức, khiến người ta không tài nào tưởng tượng được là đứa con riêng kia còn lớn tuổi hơn cả anh, đã xấp xỉ ba mươi rồi!

Giờ Lâm Hàn Hải năm mươi tuổi, có một đứa con riêng ba mươi, có vẻ cũng không quá khó hiểu.

—— Điều này chỉ khiến anh càng kiên quyết muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với Lâm Hàn Hải hơn thôi.

Lâm Thiên hơi suy sụp, Phó Tinh Hà chỉ biết càng ôm chặt lấy anh, miệng không ngừng an ủi, “Lâm Tiểu Thiên, có anh bên em rồi.”

Hắn luồn tay lấy chiếc dây chuyền mặt nhẫn ra ngoài, nắm lấy tay Lâm Thiên, để anh sờ chiếc nhẫn trên cổ mình, “Em xem đôi nhẫn này, chúng ta kết hôn rồi, chúng ta là người một nhà, em là vợ anh, em không cần người nhà nữa, có anh là đủ rồi.”

Chiếc xe hôm nay lão Ngô lái vốn không có vách chắn, hai người phía sau nói gì, làm gì, lão Ngô đều có thể nghe thấy tất thảy.

Nghe lời Phó Tinh Hà nói, ông nổi cả da gà.

Giờ thanh niên đều nói chuyện sến sẩm như vậy à?

Thế nhưng càng khiến ông kinh ngạc hơn cả là chuyện cha của sếp Lâm, trời ơi, có hai người con riêng ư? Một người trong đó đã ba mươi rồi á?! Thân là đàn ông mà ngay cả ông cũng không chấp nhận nổi.

“Em còn nhớ lời thề của anh ở giáo đường không? Dù sinh lão bệnh tử, anh cũng sẽ không buông tay, không bỏ rơi em đâu.” Phó Tinh Hà từ từ nói, “Em tin anh, anh có thể lấp đầy trái tim em.”

“Anh à..” Lâm Thiên nắm chặt lấy bàn tay bác sĩ Phó, tựa đầu lên vai hắn, nghiêng đầu mặt kề mặt, hơi thở hai người vấn vít bên nhau, Lâm Thiên nói: “Anh đừng cười em nhé, thực ra trái tim em đã bị anh lấp đầy từ lâu rồi, anh bảo em móc tim mình ra cho anh xem em cũng có thể làm được.”

Lão Ngô lái xe phía trước run bần bật lên mấy lần liền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.