Thời điểm ấm nhất ở Nam Cực là ban ngày vùng cực, lúc đến Nam Cực, Lâm Thiên được chiêm ngưỡng cảnh nắng sớm thơ mộng chỉ thuộc về vùng Nam Cực. Nam Cực cao hơn 3300 mét so với mực nước biển, nhiệt độ trong khoảng -35 độ, thậm chí còn thấp hơn, mà sông băng dưới chân dày tận 3000 mét. Đập vào mắt là bầu trời xanh thăm thẳm như không có tận cùng, là cánh đồng tuyết trải dài miên man, là sông băng bao la bát ngát.
Khiến con người ta chợt thấy mình thật nhỏ bé.
Lâm Thiên hà hơi nóng, hơi nước vừa gặp không khí lạnh đã đóng băng thành những hạt ngọc nhỏ xíu, tựa như phun sương.
Ngay cả lông mày cũng bị tuyết phủ đầy.
Vốn là Lâm Thiên dự định cắm trại ở điểm Nam Cực, nhưng bởi nơi này quá lạnh, là nơi lạnh nhất ở Nam Cực, nên anh đành phải từ bỏ ý định này. Phó Tinh Hà nắm lấy tay anh, ủ trong túi áo mình, thong dong bước trên mặt tuyết ở tận cùng của thế giới, họ đi một vòng ở điểm Nam Cực, chỉ mất có mấy giây, là hoàn thành chuyến du ngoạn vòng quanh thế giới vĩ đại. Lâm Thiên nắm tay bác sĩ Phó, nhìn những lá cờ bay phấp phới từ khắp đông tây bán cầu tập hợp lại được cắm trên mặt tuyết. Anh bước một bước về phía trước, một chân ở bên bán cầu Đông, chân còn lại ở bán cầu Tây. Một nửa anh thuộc về hôm nay, mà một nửa lại thuộc về ngày hôm qua.
Cảm giác kỳ diệu này chực nhen nhóm, gió thốc không ngừng lên gương mặt anh, Lâm Thiên cúi đầu kéo khăn quàng cổ lên che đi gương mặt. Mấy hôm trước, họ còn bị cái nóng của núi lửa ở Santorini làm cho cả người đẫm mồ hôi, mà mấy ngày sau, họ ở cực Nam của trái đất, lạnh đến mức chân tay như đóng băng chẳng thể cử động.
Ban ngày dài đằng đẵng, mây trắng nối từng tầng, sông băng trắng mênh mang, cùng với những tảng băng lững lờ trôi, dưới ánh mặt trời ban ngày vùng cực, được nhuộm thành sắc lam nhạt.
Ở nơi vắng dấu chân người như vậy, dường như cuộc sống phức tạp cũng chẳng thể trói buộc được Lâm Thiên, chỉ còn sót lại khoảng không tự nhiên trải dài như vô tận, sót lại bản thân anh bé nhỏ, và cả Phó Tinh Hà.
Hiển nhiên, tới Nam Cực vào tháng chín không phải quyết định sáng suốt, bình thường phải đến vào tháng mười hai, cũng chính là thời điểm ấm áp nhất ở châu Nam Cực. Từ tháng mười một tới tháng ba, đều là mùa du lịch ở châu Nam Cực, lúc này lượng khách du lịch rất đông. Nhưng tháng chín thậm chí không có chuyến bay hay chuyến tàu nào, nếu không nhờ có máy bay tư nhân, nếu Lâm Thiên muốn tới Nam Cực trong khoảng thời gian này, chỉ có thể bơi tới.
Họ dừng chân ở điểm Nam Cực bốn tiếng, sau đó hai người lại một lần nữa lên máy bay. Chợp máy trên máy bay mấy tiếng, máy bay đáp xuống núi Ellsworth rồi chạy trên đường băng xanh. Lâm Thiên đã sắp xếp xe việt dã đưa họ đi cắm trại ở sông băng.
Nhiệt độ ở đây ấm hơn một chút so với điểm Nam Cực, ước chừng -10 độ.
Không có buổi tối khiến người ta khó cảm thấy mệt mỏi, hoặc thậm chí nếu không tới buổi tối, thì rất khó có thể ngủ được.
Nơi cắm trại nằm trên sông băng trắng, trong lều không tính là quá lạnh, Lâm Thiên nghe thấy tiếng gió thốc bên ngoài, ngay cả chiếc lều vải cũng rung lên bần bật. Anh cởi đồ mặc ngoài gió lạnh, chui vào chiếc chăn lông được lấy từ trong máy bay xuống, sau đó nhanh chóng chui vào trong quần áo của bác sĩ Phó, cánh tay vòng qua eo hắn, dán lấy tấm lưng trần của hắn. Lâm Thiên ôm chặt hắn lại, ngước đầu nói: “Anh à, như vậy có ấm hơn một chút không?”
Phó Tinh Hà cảm nhận được đôi tay lạnh như băng của Lâm Thiên dần được nhiệt độ trên người mình ủ ấm. Rõ ràng Lâm Thiên sưởi ấm trên người mình, lại còn hỏi hắn có ấm áp hay không. Nếu thật sự nói có, chỉ có thể là trái tim được hâm nóng ấm. Đất trời chìm trong băng tuyết thế này, nếu hai người còn muốn làm chuyện gì đó trong thời tiết này, thì Lâm Thiên thực sự không muốn sống nữa rồi. Bởi vậy nên lúc này anh không muốn làm gì cả, chỉ muốn ôm Phó Tinh Hà ngủ một giấc.
Đôi tai anh dán sát vào lồng ngực Phó Tinh Hà, Phó Tinh Hà cũng ôm lấy anh, Lâm Thiên vùi đầu nghe một lúc, không nhịn được nói: “Bác sĩ Phó, nhịp tim anh đập thật êm tai.”
Nơi này không có tivi, không có tín hiệu di động, không có wifi, thậm chí phải dựa vào vệ tinh trình độ thập niên 80 để vận hành điện thoại và email, bên ngoài hoang vu lạnh giá, mà căn nhà ấm áp của anh và bác sĩ Phó nằm ở tít bên kia bán cầu. Ở khoảng cách xa xôi như vậy, nhưng Lâm Thiên vẫn nghe thấy sự an bình trong lồng ngực của bác sĩ Phó.
Phó Tinh Hà đặt tay lên mũ, xoa xoa mái đầu anh, hắn giữ lấy gáy, sau đó cúi đầu hôn lên môi anh, “Ngủ đi, mai còn phải đi thám hiểm.”
Lâm Thiên ừ một tiếng bằng giọng mũi, từ từ khép mắt lại.
Đến khi họ quay trở lại Hỗ thị, đã là đầu tháng mười, giáo sư Lư đã liên hệ được với bạn học cũ của mình, cũng chính là ông Đại, viện trưởng của viện nhân dân 03.
Thực tế khi nghe tin Phó Tinh Hà muốn tới bệnh viện ông làm việc, viện trưởng Đại đã chủ động hỏi han, ông hỏi giáo sư Lư bao giờ hắn qua, giáo sư Lư trả lời: “Thằng bé đang đi hưởng tuần trăng mật với vợ mình, hình như giờ đang ở Nam Cực, tôi cũng không liên lạc được, chắc mấy ngày nữa nó về.”
Viện trưởng Đại ngạc nhiên nói: “Lão Lư à, ông đừng lừa tôi nhé, giờ đang đầu tháng chín, còn chưa tới tháng mười một, tầm này làm gì có chuyến bay tới Nam Cực chứ.”
Giáo sư Lư chưa từng tới nơi đó, bởi vậy nên không biết, ông thầm nghĩ, có gì mà không thể chứ, có tiền mua tiên cũng được, huống hồ Lâm Thiên là một người tùy hứng, mà Tiểu Phó thì lại cưng vợ, muốn đi đâu mà chẳng được chứ?
Sau khi biết tin hai người trở về, giáo sư Lư liền liên hệ với viện trưởng Đại đầu tiên, cũng lúc này, Phó Tinh Hà nhận được điện thoại của giáo sư Lư, “Ý của ông Đại là để em quyết định thời gian, em xem khi nào tiện thì đến, Tiểu Phó à, thầy thấy ông ấy thực sự rất muốn em, tới viện 03 rồi, ông ấy sẽ không bạc đãi em đâu.”
“Thực ra em cũng không để ý tới mấy vấn đề này, em chỉ hy vọng em được tự do, đến khi đó gặp mặt rồi bàn bạc sẽ tốt hơn.”
“Thầy biết mà.” Giáo sư Lư nói, “Trong mắt em chỉ có công việc, thầy nói với ông ấy, có chứng bệnh thần kinh gì phức tạp, cứ tìm tới em là được!”
Nghe lão Lư nói vậy, viện trưởng Đại càng mừng hơn, ông đúng là nhặt được báu vật rồi! Bác sĩ khoa ngoại như Phó Tinh Hà, bệnh viện nào cũng tranh nhau muốn, tuy viện 03 của họ cũng nằm trong ba bệnh viện top đầu, nhưng họ không đấu lại được hai viện khác top đầu Hỗ thị, vấn đề lớn nhất chính là họ không có tiền, các trang thiết bị chữa trị quá đắt đỏ, một máy MRI 3.0T cũng tốn hai mươi triệu, một máy chụp CT tân tiến cũng phải hơn mười triệu.. Bệnh viện vẫn luôn hy vọng có thể xây dựng lại khang trang hơn, bởi vậy nên vẫn không nỡ mua.
Có phải Phó Tinh Hà không nắm rõ tình hình viện họ thế nào không? Viện trưởng Đại vô cùng lo lắng, con người luôn hướng đến tầm cao, dòng nước luôn hướng về chốn thấp, bác sĩ như Phó Tinh Hà, nơi nào cũng tranh nhau muốn có được, nếu so bệnh viện 03 với họ, thì hoàn toàn không có năng lực cạnh tranh.
Những viện khác khang trang, trang thiết bị lại tốt, mà viện họ thì bình thường đến không thể bình thường hơn. Viện trưởng Đại rất muốn giữ được Phó Tinh Hà, trong lòng cũng muốn trả tiền lương thật cao cho hắn, chỉ cần Phó Tinh Hà đồng ý tới viện họ làm việc, dù tiền lương cao đến đâu, yêu cầu đãi ngộ cao tới nhường nào, ông cũng có thể cắn răng chấp nhận.
“Phải rồi, giáo sư, Lâm Thiên muốn đi cùng em.” Phó Tinh Hà nói với đầu dây bên kia.
“Lâm Thiên? Có phải không được thích hợp cho lắm không… Nhưng mà cũng không sao, em muốn dẫn thì cứ dẫn, để thầy nói với lão Đại trước một tiếng, để ổng chuẩn bị tâm lý tốt.”
“Lâm Thiên muốn đầu tư cho viện 03, em ấy biết gần đây viện 03 làm ăn không được thuận lợi, bởi vậy nên muốn đầu tư tòa nhà và trang thiết bị chữa bệnh cho họ, chúng ta có thể gặp mặt rồi nói chuyện.”
“Ôi, em nói thật chứ?” Tuy rằng đó không phải bệnh viện của giáo sư Lư, nhưng giáo sư Lư vẫn rất vui, cảm thấy Lâm Thiên đang cống hiến cho sự nghiệp chữa bệnh. “Thế nhưng em phải bảo Lâm Thiên nghĩ cho kỹ, các trang thiết bị rất đắt đỏ, mà xây dựng tòa nhà thì tốn bao nhiêu cơ chứ? Đừng đầu tư phá sản.”
Lâm Thiên cũng tới gần, cười nói, “Giáo sư à, thầy cứ yên tâm đi.” Anh đủ sức mà, đầu tư bệnh viện chưa thể ép anh phá sản được đâu.
Giáo sư Lư liền thông báo với viện trưởng Đại: “Phải rồi, thằng bé tới, muốn dẫn người đi cùng. Tôi nói trước cho ông này, Tiểu Phó ấy, nó là gay, với cả đã kết hôn rồi.” Giáo sư Lư hơi dừng lại một chút, vốn định nói vợ hắn tới là để đầu tư cho ông, nhưng vẫn do dự không nói ra. Sợ đến khi đó lão Đại chỉ vì cái lợi trước mắt, mà để lại ấn tượng xấu cho Lâm Thiên và Phó Tinh Hà, như vậy thì phiền phức lắm.
“Dẫn người tới cũng được.”
Phó Tinh Hà là gay, còn muốn dẫn người nhà mình tới đây ư?? Rốt cuộc đây là đâu chứ. Viện trưởng Đại mơ mơ hồ hồ, đây là chuyện công việc, cũng coi như bàn việc công chứ, dẫn người nhà tới là sao hả.
Trong lòng ông có một suy đoán, bèn hỏi: “Chẳng lẽ người đó của cậu ta cũng học y? Lão Lư, ông nói thật với tôi đi, có phải hai người họ muốn cùng tới viện 03 làm việc không?”
“Ây dà, ông nghĩ đi đâu vậy, Tiểu Phó nhà chúng tôi, vợ nó là người làm ăn. Hôm nay thằng bé tới, là cũng có ý định đầu tư, nhưng cụ thể thế nào tôi cũng không rõ, dù sao chuyện này cũng có lợi cho viện ông.”
Ồ.. đầu tư à. Viện trưởng Đại cũng không để tâm, nhưng ông cảm thấy đây cũng là một chuyện tốt, đầu tư cho bệnh viện cơ mà, con ruồi dù nhỏ cũng có thịt, dù sao có cũng còn hơn không. Được lắm, viện trưởng Đại vui vẻ nhận lời.
Kết quả bữa cơm tối, ngoài giáo sư Lư, bác sĩ Phó và người nhà của hắn, còn có một người nữa.
Đầu tiên viện trưởng Đại nhiệt tình chào hỏi Phó Tinh Hà, “Đây chính là bác sĩ Phó nhỉ, đúng là một nhân tài.”
Phó Tinh Hà gật đầu nói: “Chào viện trưởng Đại.” Hắn cũng không có ý muốn bắt tay, trước đó giáo sư Lư đã nói cho ông rồi, Phó Tinh Hà có hơi mắc bệnh sạch sẽ, viện trưởng Đại tỏ ý đã hiểu.
Viện trưởng Đại cũng là người sống cùng thời với giáo sư Lư, năm đó hai người cùng học y ở Liên Xô, cũng coi như có quan hệ bạn cũ rất tốt đẹp.
Ông nhìn Phó Tinh Hà đang nắm tay Lâm Thiên, sau đó lại nhìn về phía một chàng trai mặc tây trang đen, đeo kính gọng vàng tao nhã đứng bên cạnh.
Lâm Thiên giới thiệu: “Chào viện trưởng Đại, đây chính là luật sư tư nhân của tôi, luật sư La. Chúng ta bàn về chuyện đầu tư trong hôm nay luôn, lát nữa dùng bữa xong chúng ta bàn bạc kỹ sau.”
“Ừ, chào cậu. Xưng hô thế nào nhỉ?” Viện trưởng Đại thầm nghĩ trong lòng, lại còn dẫn cả luật sư tới, nhìn bộ dạng xem ra đầu tư không nhỏ, trông tướng mạo phong độ Lâm Thiên như vậy, ít nhất cũng đầu tư cả ngàn vạn ấy!
“Tôi họ Lâm.”
Viện trưởng Đại đang muốn bắt tay với Lâm Thiên, ai dè lại đột nhiên cảm nhận được luồng không khí lạnh phát ra từ phía bác sĩ Phó, cảnh cáo người lạ chớ tới gần.
Ông ôm nỗi bực dọc thu tay về, bắt tay với luật sư ở bên cạnh.
Luật sư La thân thiết đưa danh thiếp cho ông, viện trưởng Đại cúi đầu nhìn một chút, liền không nhìn nổi nữa rồi! Đây chẳng phải là…