Sáng sớm, Lâm Chiêu xin nghỉ liền lái xe tới bệnh viện, lại phát hiện ra bác sĩ Phó không có mặt ở đây, sau một hồi nghe ngóng mới biết thì ra hôm nay tới lượt bác sĩ Phó nghỉ thay ca.
Không gặp được người, cậu liền ủ rũ rời đi. Hai ngày qua theo dõi Lâm Thiên và Phó Tinh Hà, cậu cũng đã thấy hai người họ có quan hệ thân thiết tới nhường nào, thân đến mức khăng khít, người ngoài vốn không thể chen chân vào. Nhưng dẫu có vậy, Lâm Chiêu cũng không có ý định từ bỏ.
Nếu bác sĩ Phó thích Lâm Thiên được, vậy tại sao không thể thích cậu được cơ chứ? Lâm Chiêu cảm thấy, bản thân mình không kém Lâm Thiên là bao.
Ra khỏi bệnh viện, cậu lái xe chuẩn bị quay về trường học, nhưng tới gần trường học lại không may bị một người cố tình va phải. Đoạn đường này không có camera giám sát, mà kỹ thuật của người cố tình đụng phải kia cũng rất cao, xe còn chưa lái tới trước mặt đã nằm lăn ra đất, miệng la ó cứu mạng, thậm chí còn mang theo túi máu giả. Nhìn gương mặt be bét máu, trông đến là dọa người.
Lâm Chiêu chỉ có thể nhận mình xui xẻo, móc ví ra chuẩn bị tiền bồi thường, ai ngờ cái tên ăn vạ kia lại mạnh miệng đòi ba mươi vạn. Lâm Chiêu lạnh mặt xuống, đang định vòng qua cái tên ăn vạ này thì hội của tên đó lại kéo tới, có không ít người, ít nhất cũng phải có đến bảy tám người, lại toàn là mấy tên lưu manh đầu đường, đều cao to hơn Lâm Chiêu. Đám bọn chúng trông thấy chủ chiếc Cayenne này muốn bỏ chạy, một người trong số họ gào lên gây sự với tài xế, sau đó bắt đầu đập phá xe của Lâm Chiêu. Rất rõ ràng đám người này đã quen tay, có người phụ trách đập cửa kính xe, có người phụ trách tháo lốp xe, còn có tên lấy dao ra rạch thẳng lên thân xe.
Lâm Chiêu ngồi trong xe, một vài mảnh thủy tinh rơi xuống người cậu. Lâm Chiêu không chịu được nữa kêu lên: “Đừng đập phá, nếu không tôi báo cảnh sát đấy!” Nói rồi cậu ta móc điện thoại ra muốn gọi 110.
“Được lắm, còn dám báo cảnh sát cơ à!” Một gã to con trừng mắt lên, nói rồi liền thò tay vào cửa xe túm Lâm Chiêu đi ra.
Cả đám người đấm đá về phía cậu ta.
Lâm Chiêu không chịu được quá hai phút, liền ôm đầu la to: “Đừng đánh! Tôi sẽ bồi thường! Tôi sẽ bồi thường tiền!”
Không ngờ lại chẳng có ai để ý tới cậu, rõ ràng bọn chúng muốn xử lý cậu. Chúng cứ như vậy đánh cậu ròng rã suốt cả chục phút, lúc này ‘cơn mưa’ quyền cước mới dần yếu đi.
“Có bồi thường hay không?” Một tên cầm dao ra khoa tay trước mặt Lâm Chiêu hẵng còn đang run lẩy bẩy, cất tiếng uy hiếp: “Không đền tiền thuốc thì tao rạch nát mặt mày!” Lâm Chiêu sợ hãi vô cùng, “Tôi đền! Ba mươi vạn chứ gì!” Ban nãy cậu đã nói sẽ bồi thường, nhưng chúng lại không để ý tới cậu, đánh chán chê cả chục phút rồi mới hỏi. Nhưng cậu biết, nếu cậu không bỏ tiền bồi thường thuốc men, hôm nay cậu khó mà giữ được gương mặt này. Nhưng ba mươi vạn cũng không phải con số nhỏ, cậu lái Cayenne vậy thôi, nhưng thực chất chiếc xe này là Lâm Hàn Hải đưa cho hai mẹ con cậu, còn là chiếc rẻ nhất, chẳng đáng bao nhiêu tiền.
Bình thường cậu phóng tay tiêu xài, ba mươi vạn này gần như là toàn bộ tiền dư của cậu. Cái tên ăn vạ kia cứ như biết rõ trong thẻ của cậu có bao nhiêu tiền vậy, đòi một con số vừa đúng.
Như vậy rõ ràng là có người muốn xử cậu, Lâm Chiêu không biết mình đã đắc tội với thần tiên phương nào, nhưng gặp phải chuyện này rồi mới biết, cậu không tìm được ai cứu giúp. Cũng may mà cậu che mặt mình, nên gương mặt không bị làm sao, chỉ là tay có hai vết thương mà thôi.
Lâm Chiêu bỏ ra ba mươi vạn mua bình an, gã trai cầm dao dọa rạch nát mặt câu đứng dậy giẫm lên đùi Lâm Chiêu đầy thô bạo một cái, “Sau này tao thấy mày lần nào thì đánh lần đấy, cút!”
Lốp đã bị xịt rồi, Lâm Chiêu không thể lái xe đi được, đành phải ủ rũ cúi đầu chạy đi, đợi đến khi đám người kia đi xa rồi, mới gọi điện thoại cho công ty bảo hiểm.
Chủ xe là Ngụy Như Yên, Lâm Chiêu gọi điện thoại liên lạc với công ty bảo hiểm xong, bên kia liền liên lạc với Ngụy Như Yên, chưa đầy bao lâu, Ngụy Như Yên đã gọi điện tới chất vấn.
Lâm Chiêu đành kể đầu đuôi ngọn ngành ra, nói có người cố tình đụng phải để ăn vạ, đám người đó đòi cậu ba mươi vạn, còn đập nát xe của cậu, “Bọn chúng còn vây đánh con nữa.” Lâm Chiêu vốn nhanh trí lập tức có ý tưởng mới, không phải cậu bị thương hay sao, vừa khéo tới bệnh viện của bác sĩ Phó, nghĩ vậy rồi, dường như trên người không còn cảm thấy đau nữa. Cậu còn có thể nói mình bị chấn động não, tới chỗ bác sĩ Phó xếp hàng chờ khám.
“Ba mươi vạn, sao bọn chúng không đi cướp đi?” Ngụy Như Yên cất cao giọng lên, bà nghe mà thấy sợ với đám lưu manh con trai kể kia, ngay sau đó mới kịp phản ứng, con trai bà còn bị chúng đánh nữa.
“Con đã đưa tiền rồi sao bọn nó còn đánh con?! A Chiêu, con không sao chứ?! Con mau tới viện khám đi, con ở đâu? Mẹ qua đó ngay.”
“Nếu con không bỏ tiền ra, bọn nó còn muốn rạch nát mặt con ấy chứ.”
“Con mau tới viện khám đi, con có nhớ mặt mũi bọn nó thế nào không? Chúng ta không sợ bọn chúng, đi báo cảnh sát mới được!”
“Mẹ à, giờ con bắt xe tới bệnh viện đa khoa Hỗ thị khám, mẹ đừng lo, con ở viện mấy ngày là ổn thôi.” Lâm Chiêu cố nén đau, vẫy tay gọi một chiếc xe.
“Như vậy sao được, sao mẹ có thể không tới được, đứa nào dám đánh con, còn đòi ba mươi vạn nữa, bọn nó là thổ phỉ à! Con mau báo cảnh sát đi, cái đám ăn vạ ấy, toàn là lừa đảo cả!”
Lâm Chiêu khổ sở nói: “Con không dám báo cảnh sát, con sợ con mà báo, bọn chúng lại tới tìm con thì sao bây giờ.”
Ngụy Như Yên nghe xong cũng thấy hoảng, miệng vẫn cố trấn an con trai: “Không sao đâu, đừng lo, mẹ gọi điện thoại cho ba con, ông ấy quen biết nhiều, nhất định sẽ có cách.” Trong mắt Ngụy Như Yên, dù cho Lâm Hàn Hải không có bản lãnh, thì chắc chắn con ông ấy có bản lãnh, kiểu gì cũng phải quen biết người ở cục cảnh sát chứ?
Lâm Chiêu vừa nghe thấy nhắc đến Lâm Hàn Hải, vẻ mặt liền không vui, cậu cầm di động, bất mãn nói: “Mẹ tìm ông ấy làm cái gì, ông ấy lo cho chúng ta chắc?”
“Ông ấy tốt xấu gì cũng là cha con, sao có thể mặc kệ con được. Lại nói xe là ông ấy cho chúng ta, nhà cũng là ông ấy đưa, tiền tiêu vặt và tiền cho con đi học cũng đều là ông ấy chu cấp, con không thể nói cha con như vậy được.”
“Ông ấy có con trai rồi, con không phải con của ông ấy.” Lâm Chiêu nhấn mạnh.
“Con không thể nói như vậy được, Lâm Thiên cũng coi như là anh trai con, sau này con phải nhận tổ quy tông, quay trở về vẫn phải hòa hảo với nó.” Bà tận tình khuyên nhủ con trai.
Lâm Chiêu không nhiều lời, liền cúp máy cái rụp. Còn lâu cậu mới muốn về nhà họ Lâm, tới đấy với thân phận con riêng chỉ càng khiến người ta khinh thường cậu, còn không bằng không về.
Nhưng Lâm Chiêu không thể ngờ, tiền cơm ăn áo mặc của cậu và mẹ, đều là xin từ tay Lâm Hàn Hải.
Lâm Hàn Hải lấy tiền ở đâu ra? Lâm Chiêu từng nghe mẹ nói qua. Trước đây Lâm lão gia còn cho Lâm Hàn Hải tiền tiêu vặt, hơn nữa Lâm Hàn Hải cũng có sản nghiệp riêng, có nguồn thu vào, nhưng phần lớn tiền của trong tay ông đều tới từ Lâm Thiên, giờ Lâm lão gia chết rồi, Lâm Thiên chính là “chủ nhân” tương lai. Bởi vậy nên cậu không thể đắc tội Lâm Thiên, ngược lại còn phải đi lấy lòng anh. Chỉ như vậy mới có thể tiếp tục sống an ổn.
Ý của Ngụy Như Yên là cậu hãy tém cái tính kiêu ngạo lại, sau này mẹ còn họ còn phải trông sắc mặt của Lâm Thiên để lấy miếng ăn. Cũng bởi vậy nên Lâm Chiêu ôm ác cảm một cách tự nhiên với Lâm Thiên vốn chưa từng gặp mặt. Giờ cậu gặp Lâm Thiên rồi, bởi vì anh ở bên Phó Tinh Hà, nên nỗi căm ghét của Lâm Chiêu dành cho anh lại càng trở nên sâu sắc hơn.
Trong mắt cậu, chẳng qua Lâm Thiên chỉ có xuất thân tốt mà thôi, chứ anh hơn cậu được bao nhiêu chứ? Lâm Thiên lăn lộn trong một đại gia tộc để có được ngày hôm nay, anh trong sạch được là bao chứ? Anh vốn không xứng với người như Phó Tinh Hà.
Lâm Chiêu tới bệnh viện kiểm tra một lượt, cậu không bị thương nghiêm trọng lắm, chỉ là mấy vết thương ngoài da, hơn nữa quan trọng nhất là trên mặt không bị thương, tình hình cậu như vậy vốn không cần phải nằm viện, bác sĩ cấp cứu kê một vài toa thuốc rồi cho cậu đi, nhưng Lâm Chiêu cứ nằng nặc đòi nằm viện.
Bệnh viện lúc nào cũng thiếu giường, căn bản không có giường trống để cho một người như Lâm Chiêu ở. Không bệnh không tật gì, lại còn nằng nặc đòi nằm viện, có phải não cậu bị úng nước rồi không? Trong lòng bác sĩ cấp cứu nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt cũng không thể hiện gì. Nói: “Cậu chỉ bị thương ngoài da, về nhà tĩnh dưỡng hai tuần là được rồi. Người tiếp theo.” Ông ta gọi với ra ngoài phòng.
Lâm Chiêu dường như đọc được suy nghĩ trong lòng ông ta, bèn nói: “Tôi còn bị đánh vào đầu nữa, tôi bị chấn động não.”
Bác sĩ ồ một tiếng, nói: “Vậy cậu tới khoa não kiểm tra đi, chụp CT não bộ.”
Lâm Chiêu còn nói: “Tôi muốn nhập viện trước đã, bác sĩ mà tôi quen hôm nay không đi làm, tôi muốn mai làm kiểm tra.”
Bác sĩ ngạc nhiên liếc mắt nhìn cậu ta, sao trông giống mấy nữ bệnh nhân mang ý đồ trong lòng thế nhỉ? Ông biết bác sĩ Phó ở khoa não kia rất thu hút mọi người, không bị bệnh gì cũng tới xếp hàng chờ khám. Bác sĩ cũng đến nản, dưới sự kiên trì của Lâm Chiêu, cho cậu ta một giường ngủ ngoài hành lang.
Không có giường bệnh dễ chịu, Lâm Chiêu miễn cưỡng ở tạm.
Mà phía Ngụy Như Yên thì lại sốt ruột gọi điện cho Lâm Hàn Hải, nhưng ông vẫn không bắt máy, điện thoại cứ bị cúp hoài. Lòng bà nóng như lửa đốt, đành phải gửi tin nhắn qua:Hàn Hải, ông mau trả lời điện thoại đi.
Tần Vận đọc được tin nhắn này, sắc mặt càng ngày càng tối đen, bà nhìn chòng chọc đoạn tin nhắn kia mấy giây, sau đó liền xóa tin nhắn.
Đến khi Lâm Hàn Hải ra khỏi phòng tắm, Tần Vận vốn đang âm trầm liền nở nụ cười, dáng vẻ vợ hiền thảo, “Ông xã à, vừa có người gọi điện thoại đến, là số lạ nên em không bắt máy.” Gương mặt bà tỏ vẻ áy náy.
Lâm Hàn Hải vừa nghe vậy thì nghiêm mặt, đoạt lấy chiếc điện thoại, “Sao em lại tùy tiện cúp điện thoại của anh?”
“Nhưng em đâu có tùy tiện bắt máy của anh đâu?” Tần Vận cười gằn trong lòng.
Lâm Hàn Hải cúi đầu nhìn điện thoại, nhận ra đó là số của Ngụy Như Yên, sắc mặt liền trở nên khó coi. Ông đã nhắc đi nhắc lại Ngụy Như Yên rằng không được tự ý chủ động liên lạc với ông, không được phép gọi điện thoại, càng không được phép gửi tin nhắn, chỉ được đợi ông chủ động liên hệ với bà.
Gọi liên tục nhiều cú điện thoại như vậy, có chuyện gì gấp cơ chứ?
Lâm Hàn Hải chột dạ liếc nhìn vẻ mặt của Tần Vận, thấy bà đang cười, chỉ là ánh mắt lại không cười, ông thấp thỏm sợ không biết có phải Tần Vận đã phát hiện ra điều gì rồi hay không, chắc không phải đâu, nếu Tần Vận phát hiện ra thì đã chẳng có bộ dạng như vậy.
Tần Vận thấp giọng nói: “Anh quen số máy này sao? Hay là anh gọi lại xem thế nào?”
Lâm Hàn Hải đáp qua loa: “Không quen, chỉ là thường gọi điện thoại quấy rầy thôi.” Ông nói rồi thay bộ quần áo, sốt ruột ra ngoài, “Tối nay anh không về ăn đâu.”
Tần Vận cũng không hỏi ông đi đâu, đợi Lâm Hàn Hải đi rồi, bà mới phát hiện lòng bàn tay mình bị móng ghim sâu đến ứa máu, hằn lên những vết thương hình bán nguyệt, giữa lòng bàn tay mịn màng trông càng thêm gai mắt, thấy mà giật mình. Tần Vận biết tật xấu hễ giận là lại bấm đồ của mình không tốt, nhưng bà hoàn toàn mất tự chủ, chưa nói tới bấm véo người khác, ngay cả bản thân mình cũng có lúc mãi mới bừng tỉnh.
Buổi sáng, Phó Tinh Hà vào phòng khám bệnh, trên màn hình hiển thị tên bệnh nhân, hắn nhìn chòng chọc nửa giây, dừng một chút mới cất tiếng: “Người tiếp theo.”
Lâm Chiêu mặc đồng phục bệnh nhân, thoạt trông rất yếu ớt, ngoại hình Lâm Chiêu đúng chuẩn mỹ thiếu niên, đỗ được trường sân khấu điện ảnh như vậy âu cũng dựa vào gương mặt chuẩn nam chính phim thanh xuân học đường. Phó Tinh Hà cúi đầu xem bệnh án, cũng không buồn nhấc mí mắt lên coi, “Bệnh tình.”
Hắn chỉ nói hai chữ, có vẻ vô cùng lạnh nhạt.
Nhưng trong lòng Lâm Chiêu lại nóng như lửa đốt, cậu ta thích nhất là kiểu người như vậy. “Bác sĩ à, mấy hôm trước em có tới, anh có ấn tượng gì với em không?”
Phó Tinh Hà ngó lơ câu hỏi của cậu ta, cố gắng nhẫn nhịn hỏi lại một lần nữa, “Bị bệnh gì?”
Lâm Chiêu lắp bắp nói: “Em thấy hình như mình bị chấn động não, anh có thể kiểm tra giúp em không?”
“Đi chụp CT.” Phó Tinh Hà không nói lời nào đưa tờ đơn khám cho cậu.
“Anh không kiểm tra giúp em sao?” Lâm Chiêu hỏi.
“Tôi không kiểm tra được, mắt tôi có phải máy CT đâu.” Phó Tinh Hà thẳng thừng cất tiếng, “Người tiếp theo.”
Lâm Chiêu ngoan ngoãn cầm tờ đơn đi, trước khi đi còn cất tiếng khen: “Bác sĩ Phó, chữ anh đẹp ghê á.”
Nhưng Phó Tinh Hà thì chẳng đoái hoài gì tới cậu ta, hỏi thăm bệnh tình của một bệnh nhân khác.
Thái độ hắn đã vậy rồi, nhưng vẫn không thể làm Lâm Chiêu mất hết hy vọng, ngược lại cậu ta lại càng nôn nóng hơn, người tốt như vậy, sao lại để Lâm Thiên chiếm chứ? Trong cái giới đồng tính, người như Phó Tinh Hà thuộc hàng cực phẩm rồi.
Cậu ta đã biểu lộ rõ như vậy, không phải là Phó Tinh Hà không phát hiện ra, đổi lại là bình thường chắc chắn hắn sẽ không nghĩ nhiều, nhưng bởi vì Lâm Thiên mà hắn không khỏi suy nghĩ một chút, trong lòng mơ hồ đoán được vì sao Lâm Thiên lại cư xử bất thường như vậy, hóa ra vì Kẹo Sữa nhà họ ghen.
Tuy rằng Phó Tinh Hà không hiểu được vì sao anh lại ăn dấm như vậy, hơn nữa cũng thấy không cần thiết, nhưng trong lòng vẫn thấy vui vui, Lâm Thiên ăn dấm rất đáng yêu, cố tình lấy le cho người ta xem, còn chạy tới siêu thị quét sạch gian hàng bao cao su nữa.
Một lúc sau, Lâm Chiêu cầm phim chụp CT trở về, Phó Tinh Hà chỉ liếc mắt nhìn qua, liền nói cho cậu ta biết: “Không có vấn đề gì.”
Nhưng Lâm Chiêu lại có rất nhiều vấn đề, cứ hỏi cái bóng đen tròn tròn là cái gì, vì sao chỗ này lại trắng?
Phó Tinh Hà làm gì đủ kiên nhẫn để giải thích cho cậu ta chứ, hắn lạnh mặt nói: “Cậu à tôi nghỉ rồi, cậu đi tìm bác sĩ trực ca đi.” Hắn gọi một bác sĩ khác qua giúp rồi khóa cửa, sau đó thì bỏ đi.
Đúng là Lâm Chiêu cũng không còn bám theo nữa, dù sao cậu ta vẫn còn ở bệnh viện mà, buổi chiều lại tới tìm bác sĩ Phó là được rồi.
Phó Tinh Hà còn chưa tới văn phòng, đã thấy Lâm Thiên ngồi ôm hộp giữ ấm đợi ở ngoài băng ghế.
Hộp giữ ấm đặt trên đùi, tư thế ngồi của Lâm Thiên rất đoan chính, không khom lưng cũng chẳng nghiêng trái ngả phải, bộ dạng ngoan ngoãn khiến Phó Tinh Hà chợt liên tưởng tới chú chó Akita đang đợi chủ nhân quay về.
Hôm nay Lâm Thiên có công việc, đưa bác sĩ Phó tới bệnh viện rồi lại phải tới công ty xử lý công việc, xong việc liền quay về nhà nấu cơm. Anh biết bác sĩ Phó không thích ăn đồ ở căn tin, cũng không thích thức ăn bên ngoài, chỉ thích ăn đồ mình nấu, vậy nên đương nhiên Lâm Thiên không muốn để bác sĩ Phó chịu tủi rồi, cũng bởi vậy mà dù có bận rộn đến đâu anh cũng muốn tranh thủ quay về nhà nấu bữa trưa mang tới.
Vừa trông thấy Phó Tinh Hà, Lâm Thiên liền lúc lắc chạy tới bên cạnh hắn, “Anh à anh có mệt không, để em bóp vai giúp anh nhé.”
Lâm Thiên nằm dựa trên lưng hắn, Phó Tinh Hà check vân tay mở cửa. Giờ cơ sở vật chất ở bệnh viện rất hiện đại, phần lớn khu vực đều đổi thành mở khóa bằng vân tay. Cho dù là nơi không có camera giám sát thì cũng có thể ghi chép ai từng đi vào, ở lại trong bao lâu.
“Anh không mệt, em đã ăn chưa.” Phó Tinh Hà xoay người đóng cửa lại, đoạn ôm lấy Lâm Thiên.
“Em vừa ngồi cả buổi, nghe người ta báo cáo, mệt chết đi được ý.” Lâm Thiên oán thán, “Ngồi đến mức ê cả mông, nẫu cả người.”
Phó Tinh Hà nở nụ cười, “Anh cũng ngồi cả buổi, chẩn bệnh cho người ta.”
“Thật vậy à, thế chắc anh cũng ê mông rồi nhỉ, để em xoa bóp giúp anh nhá.” Nói rồi tay Lâm Thiên bắt đầu không thành thật, trong lòng anh biết bác sĩ Phó đi khám bệnh kiểu gì cũng sẽ gặp một vài bệnh nhân kỳ kỳ quái quái, cũng biết nhất định bác sĩ Phó không thoải mái gì cho cam. Thực ra với Phó Tinh Hà mà nói, khám bệnh áp lực chẳng kém gì phẫu thuật, bởi vì phải ứng phó với muôn hình vạn trạng người, hắn rất phiền những chuyện này, phiền việc giao thiệp cùng người khác. Nhưng vừa trông thấy Lâm Thiên, những phiền não trong lòng hắn liền tản đi hết, Lâm Tiểu Thiên nhà hắn đúng là một mặt trời nhỏ, có thể xua tan mọi mây mù bên đời hắn.
Hắn kéo tay Lâm Thiên xuống, “Được rồi đừng sờ nữa, rửa tay rồi ăn đi.”
Lâm Thiên rửa tay sạch sẽ, mở hộp cơm ra, ngồi ăn đối diện với bác sĩ Phó.
Anh chẳng thể ngờ tới, Lâm Chiêu lại có thể đến mức ấy, dám tìm tới quấy rầy bác sĩ Phó.
Nếu Lâm Thiên mà biết được, nhất định anh sẽ hối hận vì không để người ta rạch nát mặt Lâm Chiêu, nếu hủy khuôn mặt kia rồi, nhất định Lâm Chiêu sẽ không dám xuất hiện trước mặt Phó Tinh Hà nữa.
Hai người dùng bữa xong thì ngồi xuống sofa trò chuyện đôi câu, sau đó thì ôm nhau ngủ.
Bởi được ôm vào giấc, nên trưa nay Lâm Thiên ngủ rất say.
Buổi chiều, Phó Tinh Hà có ca phẫu thuật, Lâm Thiên đi dạo vòng quanh bệnh viện.
Khu vực giường ngủ của Lâm Chiêu rất đông đúc, Lâm Thiên cũng không có hứng tới khu bệnh nhân chen chúc, bởi vậy nên anh không biết Lâm Chiêu cũng ở bệnh viện đa khoa Hỗ thị.
Không chỉ có vậy, ngay cả Lâm Hàn Hải cũng chạy tới bệnh viện.
Lâm Hàn Hải rất lo cho Lâm Chiêu, còn đích thân tới bệnh viện, nhưng cuối cùng Lâm Chiêu lại chẳng hề cảm kích, ngay cả một tiếng “ba” cũng không gọi. Mãi khi Ngụy Như Yên trừng mắt nhìn, Lâm Chiêu mới bất đắc dĩ cất tiếng gọi ba.
Ông nhiệt tình như vậy mà bị hờ hững, nên đương nhiên Lâm Hàn Hải không vui cho được, Ngụy Như Yên thầm nghĩ đứa con này đúng là không hiểu chuyện, không biết coi tình hình! Nó không biết Lâm Hàn Hải chính là “y thực phụ mẫu” của họ sao? A Chiêu đã lớn tới vậy rồi, sao còn không hiểu đạo lý này cơ chứ.
Nếu bà mà biết Lâm Chiêu còn chọc tới Lâm Thiên, chắc không chỉ mắng một câu “không hiểu chuyện” là xong đâu.
Trong lòng Lâm Hàn Hải thấy không vui, còn trong lòng Lâm Chiêu lại mải nghĩ tới Phó Tinh Hà, bệnh viện vừa đông đúc lại vừa nóng, Lâm Hàn Hải nào thích ở đây lâu, ông ở không quá mười phút liền bỏ đi, Ngụy Như Yên theo ông ra ngoài, trước khi đi còn nhắc Lâm Chiêu tự kiểm điểm lại mình.
“Hàn Hải, anh đừng giận A Chiêu, con nó vẫn còn nhỏ mà.” Ngụy Như Yên quê ở Giang Nam, lúc nói chuyện rất điệu đà, năm đó bà mới lên đại học thì quen Lâm Hàn Hải, không cẩn thận vác bụng bầu, bà giấu Lâm Hàn Hải, muốn lén lút sinh con ra, nếu là con trai thì giữ lại, con gái thì cho đi. Cũng may mà sinh ra là con trai, đứa con này đã giúp Ngụy Như Yên giữ được Lâm Hàn Hải suốt hai mấy năm qua. Hai mươi năm này, bà không cần làm việc cũng có tiền sống, còn có nhà ở, thậm chí cả xe cộ đi lại.
Lâm Hàn Hải xua xua tay, dáng vẻ không bận tâm, miệng thì nói: “Lúc Lâm Thiên bằng tuổi nó, đã có thể bàn hạng mục làm ăn cả trăm triệu rồi.”
Tuy rằng ông không thân thiết với Lâm Thiên, nhưng ra ngoài rất khích khoe về đứa con này, ông nghĩ một cách đương nhiên, Lâm Thiên có bản lĩnh như vậy đương nhiên là do được người cha như ông dạy dỗ tốt rồi. Lâm Thiên làm rất giỏi, khiến ông được nở mày nở mặt.
Nhưng mà Lâm Chiêu thì… lớn đùng như vậy rồi mà vẫn chẳng hiểu chuyện gì cả, không biết kiếm tiền lại còn tiêu xài phung phí, sao ông có thể thích được đây.
Ngụy Như Yên cuống cả lên, bà ôm lấy tay ông, bộ ngực như dán sát vào người ông, bà õng ẹo nói: “Hàn Hải, anh đừng nổi cáu với một đứa trẻ mà, anh xem A Chiêu đã bị đánh thành ra như vậy rồi, anh phải làm chủ cho con nó chứ! Anh có quen ai ở cục cảnh sát không? Nhất định phải bắt cái đám ăn vạ đó lại, tống vào tù!”
Lâm Hàn Hải đáp qua loa: “Anh biết rồi, anh sẽ đi hỏi thăm. Em dạy nó bình thường khiêm tốn một chút đi, lái Cayenne gì đó, bị người ta ăn vạ cũng đúng.”
Ngụy Như Yên rùng mình trong lòng, nói: “Hàn Hải à, anh định bao giờ mới nhận A Chiêu về nhà đây? Nó đã lớn như vậy rồi, nên để con nhận tổ quy tông rồi.”
Lâm Hàn Hải ấp úng nói: “Để qua một thời gian nữa đi.”
Giờ bụng Tần Vận đã lớn như vậy rồi, đứa bé này nhất định sẽ sinh ra, ông không thể nhận con riêng về nhà trong lúc này dược. Chuyện này mà truyền ra ngoài, người ta sẽ cười vào mặt ông mất.
Đợi Tần Vận sinh con rồi, bà sinh con ở tuổi đấy, dễ mất cân bằng hormone, dễ mắc chứng trầm cảm sau sinh, đến khi đó không sợ bà làm loạn nữa, Lâm Hàn Hải định đến khi đó mới nhận con về, còn phía Lâm Thiên, Lâm Thiên cũng đâu có để ý người cha này đâu. Đương nhiên anh cũng sẽ không quan tâm ông có bao nhiêu con riêng, có đón con về cũng không cướp gia sản của Lâm Thiên được, để thằng bé về nhận tổ quy tông, dù sao thì ông cũng cần con nối dõi tông đường, Lâm Thiên vốn là gay, nó có tư cách gì mà không cho phép ông đưa con riêng về nhà chứ?
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng trong lòng Lâm Hàn Hải vẫn có chút e dè Lâm Thiên. Không biết từ khi nào, anh trở thành giống như bây giờ. Trước đây ông dạy dỗ Lâm Thiên đều chẳng ho he gì, giờ có bản lĩnh rồi, bắt đầu ngang tàng, còn dám ngừng cấp phí sinh hoạt cho ông! Lâm Hàn Hải sợ anh thực sự không để ý tới tình cha con, nên không dám dây vào anh.
Lâm Hàn Hải và Ngụy Như Yên còn chưa ra khỏi bệnh viện, Lâm Hàn Hải kinh ngạc trông thấy một người, ông không thể tin mà mở to mắt nhìn, sao Lâm Thiên lại ở đây?
Ông thấy mà cả kinh, liền trốn theo bản năng.
Bởi làm chuyện thẹn với lòng, nên ông lập tức nghĩ không biết có phải Lâm Thiên đã phát hiện ra bí mật gì của ông không? Ngay sau đó ông mới bừng tỉnh, không phải Lâm Thiên đang qua lại với tay bác sĩ gì đó hay sao? Bảo sao anh lại ở trong bệnh viện, giờ Lâm Hàn Hải không muốn quản vấn đề xu hướng giới tính của anh nữa, dù sao ông cũng còn con trai, không phải lo chuyện nối dõi tông đường.
Đợi Lâm Thiên biến mất ở ngã rẽ, trán Lâm Hàn Hải liền đổ mồ hôi cái “tách”.
Ngụy Như Yên cũng giật mình, bà cũng trông thấy Lâm Thiên, nhưng khiến bà ngạc nhiên không phải vì sao Lâm Thiên lại ở đây, mà là vì sao Lâm Hàn Hải lại sợ Lâm Thiên tới vậy? Đến mức phải tránh đi, còn đổ cả mồ hôi nữa?!
Đợi Lâm Hàn Hải và Ngụy Như Yên đi rồi, Lâm Chiêu lại chạy tới khoa não, sau một hồi nghe ngóng, cậu mới biết hóa ra bác sĩ Phó đang làm phẫu thuật.
Lâm Chiêu cũng muốn tới phòng phẫu thuật đợi hắn, nhưng còn chưa tới nơi đã thấy Lâm Thiên ôm laptop ngồi trước cửa phòng phẫu thuật.
Lần này Lâm Chiêu không dám tùy tiện tới gần, chỉ biết trơ mắt nhìn Phó Tinh Hà kết thúc ca phẫu thuật đi ra, sánh bước cùng Lâm Thiên.
Phó Tinh Hà lạnh lùng với người ngoài thế nào, sáng nay cậu đã được lĩnh hội qua, nhưng không ngờ với Lâm Thiên hắn lại khác.
Cậu ôm nỗi phẫn hận, Lâm Thiên đương nhiên không biết gì.
Lâm Chiêu vẫn chưa hết hy vọng, hôm sau lại lấy số đợi Phó Tinh Hà khám.
Cậu cố tình thay bộ đồ bệnh nhân có khuy, cởi hai khuy, lộ ra mảng da thịt dưới xương đòn. Làn da cậu có vết tím xanh, trên cơ thể của mỹ thiếu niên gầy yếu lại mang theo mỹ cảm bị lăng nhục.
“Bác sĩ à, anh khám giúp em một chút đi, em thực sự thấy khó chịu.” Lâm Chiêu nằm xuống, cả người nằm nhoài trên bàn Phó Tinh Hà, đôi chân nhẹ nhàng cọ vào ống quần Phó Tinh Hà.
Phó Tinh Hà đột ngột đứng dậy, cơ thể như toát ra sương giá, giữa trời hạ oi bức như vậy mà hàn khí trên người hắn vẫn khiến người ta run cầm cập. Phó Tinh Hà mở cửa phòng ra, nói từng câu từng chữ rành rọt: “Tôi không có hứng thú với cậu, đừng quay trở lại nữa.”