Dù thế nào đi nữa, ông cũng không thể để Phó Tinh Hà đi. Nực cười, trước đó để đưa hắn qua đây mà ông đã tốn biết bao nhiêu công sức? Trước đó ông gian khổ thế nào người khác không biết, nhưng ông thì rõ. Trước khi Phó Tinh Hà đồng ý lời mời của ông, viện trưởng Lôi đã tới tìm hắn hai lần, phải đến lần thứ ba, đúng lúc Phó Tinh Hà muốn về nước, lại thiên thời địa lợi, nên đồng ý lời mời của ông.
Dẫu rằng Phó Tinh Hà được ông mời về nước, làm việc ở bệnh viện ông, nhưng Phó Tinh Hà vẫn tự do. Bệnh viện không có tư cách ký hợp đồng có thời hạn với hắn, nếu như hắn đi, cũng không phải trả giá điều gì, không phải đền tiền vi phạm hợp đồng, cũng chẳng cần thu dọn đồ mà cứ thế đi thôi.
Phó Tinh Hà trả lời: “Em không cần nghỉ, anh muốn nghe em nói thật không?”
“Đương nhiên muốn nghe rồi.” Chẳng lẽ còn chuyện gì khó nói?
“Bởi vì em nuôi một con chó.” Phó Tinh Hà nói thật, “Bởi vì nuôi nó, nên em phải dọn nhà, nhưng nhà mới cách nơi này xa quá, sẽ làm ảnh hưởng tới công việc của em.”
“???” Viện trưởng Lôi đần mặt ra nhìn, đây là sự thật à? “Vì nuôi một con chó thôi sao?” Nếu không phải ông biết rõ Phó Tinh Hà là kiểu người gì, có lẽ ông còn nghi ngờ hắn đang cố tình gây sự, lấy mình ra làm trò đùa!
Phó Tinh Hà gật đầu.
Nếu chỉ vì nguyên nhân hoang đường như vậy, viện trưởng Lôi càng không muốn để Phó Tinh Hà đi. Ông nói: “Hẳn vì nhà cậu quá nhỏ, không thích hợp nuôi chó, nên cậu mới chuyển nhà đúng không? Như vậy đi, ở gần viện ta có một tòa nhà khá lớn, tôi trả tiền cho cậu thuê. Tôi sẽ giúp cậu sửa sang lại, cậu chuyển qua đó ở, như vậy vừa có thể nuôi chó, mà cũng không cần phải từ chức. Có thể vẹn toàn đôi bên.”
Phó Tinh Hà vẫn lắc đầu, tỏ ý hắn đã ra quyết định.
Sắc mặt viện trưởng Lôi thoáng trầm xuống, “Tiểu Phó à, nói thật với cậu nhé, tiền lương của cậu bây giờ là tôi phải cố gắng thương lượng với ban lãnh đạo đấy, tiền lương của cậu còn cao hơn cả tôi, giờ tới các bệnh viện khác, họ căn bản không thể trả nổi lương cho cậu đâu! Một nửa con số ấy cũng chẳng được ấy chứ! Cậu hiểu rõ tình hình trong nước không? Một bác sĩ chủ nhiệm, tiền lương trừ thuế đi cũng không tới mười ngàn, nhưng cậu xem, tôi trả cho cậu bao nhiêu? Giờ cậu muốn tới viện khác, đãi ngộ không thể tốt bằng chỗ tôi đâu!”
Thu nhập của bác sĩ, vẫn luôn có sự chênh lệch rất lớn, các khoa, các chức danh khác nhau, lại có ảnh hưởng nhất định tới thu nhập. Ở bệnh viện đa khoa Hỗ thị, khoa não là khoa vương bài của bệnh viện, lúc nào cũng rất đông đúc, chủ nhiệm các khoa khác, thu nhập một tháng trừ thuế cũng chỉ có sáu bảy ngàn, nhiều hơn cũng chỉ lên tới mười ngàn. Mà khoa của Phó Tinh Hà, chủ nhiệm một tháng lên tới bốn, năm mươi ngàn, vì sao khoa não lại có sự khác biệt lớn tới như vậy so với các khoa khác? Thực ra cũng phải xem chủ nhiệm là người thế nào, nếu muốn thu nhập cao cũng dễ thôi, ra ngoài điên cuồng chẩn bệnh rồi kê thuốc, hoặc nhận phong bì, đều có thể giúp tăng thu nhập. Nhưng Phó Tinh Hà chỉ nhận những công việc phù hợp với mình, chia đều việc cho mọi người trong khoa. Dẫu có vậy, thu nhập của bác sĩ Phó vẫn cao hơn mức thu nhập trung bình của các bác sĩ chủ nhiệm khoa.
Có được những điều này là nhờ viện trưởng Lôi vì muốn giữ hắn lại, mà tranh thủ cho hắn. Ông tự nhận mình không bạc đãi Phó Tinh Hà, hai năm qua đã đề bạt hắn lên chức chủ nhiệm khoa, giờ mới năm thứ ba, hắn đã muốn đi rồi? Hơn nữa còn chỉ vì nuôi chó??
“Cảm ơn ý tốt của anh.” Phó Tinh Hà không mặn không nhạt nói, “Chuyện từ chức này em đã quyết định rồi, không cần khuyên nhủ em nữa đâu.”
Viện trưởng Lôi vô cùng đau lòng, “Thế cậu nói xem, cậu định tới bệnh viện nào?”
“Viện nhân dân 03.”
“Cậu muốn tới viện nhân dân 03?” Chân mày ông khóa sâu lại, “Điều kiện viện 03 thế nào, cậu có biết không? Các trang thiết bị ở đấy đã không đổi ít nhất mười năm rồi! Quá cũ kỹ, nơi đó không hợp với cậu đâu.” Ông khoa trương nhấn mạnh, là để Phó Tinh Hà biết khó mà lui.
“Chẳng có gì là không hợp cả, chỉ là công việc thôi mà.” Đối với hắn mà nói, đều là tiếp xúc với bệnh nhân, đâu cũng nhiều vi khuẩn như nhau, bởi vậy nên dù cũ hay mới với hắn mà nói cũng không có gì khác biệt.
“Cậu muốn tới viện 03 đúng không? Không thay đổi quyết định thật à?”
Phó Tinh Hà bình tĩnh ừ một tiếng.
“Thế chắc cậu cũng biết theo hợp đồng lao động nước ta, sau khi giải trừ quan hệ lao động với viện ta thì phải một tháng sau mới có thể rời đi.”
“Cái này em biết.” Phó Tinh Hà gật đầu.
Bởi vì chuyện hắn muốn từ chức mà sắc mặt viện trưởng Lôi vẫn rất khó coi, nhưng ông cũng không muốn trở mặt với Phó Tinh Hà, dù sao ông cũng là viện trưởng bệnh viện đa khoa Hỗ thị, nếu để người ngoài biết được ông vì muốn giữ người mà trở mặt với chuyên gia mình mời về, mặt mũi ông biết để đâu đây?
Nhưng ông sẽ không dễ dàng để Phó Tinh Hà rời đi như vậy, vẫn muốn níu kéo hắn, “Như vậy đi, chuyện cậu nghỉ việc rất quan trọng, tôi cần mở cuộc họp với ban lãnh đạo viện.”
Nếu Phó Tinh Hà đệ đơn từ chức, như vậy 30 ngày sau sẽ xong thủ tục nghỉ việc, dù viện trưởng Lôi có trăm ngàn lần không đồng ý, ông cũng không thể ngăn cản Phó Tinh Hà rời đi, đây là chuyện hợp pháp, ông không có lý do gì để gây khó dễ cho Phó Tinh Hà, chỉ có thể kéo dài được ngày nào hay ngày ấy.
Thế nhưng Phó Tinh Hà không nắm rõ tình hình trong nước, nếu như hắn đi cửa này, một tháng sau ông nói mình chưa nhận được đơn từ chức của hắn, như vậy hắn phải đệ đơn từ chức lại từ đầu.
Phó Tinh Hà không nắm rõ tình huống, nhưng Lâm Thiên thì biết rõ, “Viện trưởng Lôi, hay là ông ký tên lên tờ đơn từ chức này đi, để tôi giữ làm bằng chứng.” Lâm Thiên cười híp mắt nói.
Lâm Thiên lấy chiếc bút trong ống đựng bút trên bàn đưa cho ông, tay chỉ vào tờ đơn từ chức, “Phiền ông ký tên vào đây.”
Ông mất hứng nói, “Không phải tôi đã nói rồi hay sao, tôi muốn mở cuộc họp thương lượng với lãnh đạo cấp cao của viện nữa.”
“Ở viện này ông là to nhất, nếu ông không có ý kiến, người khác còn dám nói gì nữa?”
Viện trưởng Lôi nghiêm túc nói: “Đồng chí nói câu này là không đúng rồi, sao tôi có thể là to nhất được, bệnh viện này là một tập thể, chuyện quan trọng như này, tôi nhất định phải mở cuộc họp.”
Lâm Thiên nhìn ông, khóe môi cong lên, “Muốn mở họp thật sao?”
Viện trưởng Lôi rất kiên định, có thể kéo dài được ngày nào thì hay ngày ấy.
Lâm Thiên nói được thôi, “Vậy đợi kết quả cuộc họp vậy.”
Hai người vừa mới ra khỏi phòng, viện trưởng Lôi hừ lạnh một tiếng, ném tờ đơn từ chức vào thùng rác. Chưa đầy mấy phút sau, viện trưởng Lôi đã nhận được điện thoại, nói là người sáng lập quỹ trước đó từng đầu tư cho bệnh viện muốn nói chuyện với ông.
“Viện trưởng Lôi, là tôi đây.”
“…..” Giọng nói này ông vừa nghe qua, chính là người kia của Phó Tinh Hà.
Lâm Thiên nói thẳng: “Vậy đi, tôi đầu tư cho viện các ông bốn máy MRI 3.0T, tổng là một trăm triệu, bốn máy 80 triệu, 20 triệu ông đút túi mình. Ông dứt khoát một chút, buông bác sĩ Phó nhà tôi đi.” Phó Tinh Hà vào phòng thu dọn đồ đạc, Lâm Thiên nói mình muốn đi vệ sinh, sau đó thì đi ra.
Viện trưởng Lôi há hốc miệng, nghẹn họng. Ông thật sự không ngờ Lâm Thiên lại là người sáng lập, nói cách khác, đây không phải một quỹ từ thiện phi lợi nhuận, mà hoàn toàn là quỹ từ thiện tư nhân của Lâm Thiên. Người như vậy, ông không thể đắc tội được, cũng chẳng thể qua nổi tiền tài.
“Ông là người thông minh, sớm muộn gì bác sĩ Phó cũng sẽ đi thôi, ông giữ được mấy ngày thì có ích gì chứ, anh ấy muốn đi, ông không giữ được đâu. Sao không thoải mái một chút?”
Nói thật, hai mươi triệu kia không thể nào so được với Phó Tinh Hà, cho ông hai mươi triệu nhưng lại lấy đi Phó Tinh Hà, ông tuyệt đối sẽ không đồng ý. Nhưng tình huống bây giờ đúng như lời Lâm Thiên nói, Phó Tinh Hà đã muốn đi, không ai có thể ngăn cản được, cũng đâu thể vì giữ hắn lại thêm mấy ngày, mà bỏ qua sự đầu tư này?
“Cái đó..” Ông nhìn chòng chọc đơn từ chức trong thùng rác, khom lưng xuống nhặt lên, ra vẻ đạo mạo nói; “Vậy thế này đi, tôi không mở cuộc họp với các lãnh đạo nữa, chấp nhận đơn từ chức này của cậu ấy.” Ông cảm thán, “Tôi cũng biết, nhân tài như cậu ấy, viện chúng tôi không giữ lại được.”
Lâm Thiên đồng ý, nói một vài ngày nữa sẽ chuyển tiền đến tay ông.
Anh quay trở lại văn phòng, thấy bác sĩ Phó đã thu dọn đồ đạc xong, thực ra cũng chẳng có mấy đồ, chỉ gom vào một cái thùng rất nhỏ, để một chút tài liệu và đồ cá nhân.
Ra khỏi văn phòng, đúng lúc này họ gặp viện trưởng Lôi dưới thang máy, viện trưởng Lôi rảo bước về phía họ, trên gương mặt là nụ cười tươi rói, ông đưa đơn từ chức đã ký tên cho Phó Tinh Hà.
“Tiểu Phó à, tôi đã ký tên rồi. Cậu cũng không cần phải tiến hành theo trình tự đâu, phía bên đây để tôi xử lý giúp cậu.” Ông vỗ vỗ vai Phó Tinh Hà, “Làm việc ở viện 03 cũng tốt lắm, viện 03 rất tốt, có thâm niên, rất nổi tiếng ở Hỗ thị.”
Ông cũng coi như đã nghĩ thông, nếu Phó Tinh Hà không đi không được, như vậy ông cũng không nên phá hoại tình hữu nghị tốt đẹp giữa mình với Phó Tinh Hà, bởi vậy nên ông nghĩ mình nên thoải mái một chút, giữ lại mối thiện duyên này. Tránh cho Phó Tinh Hà đi rồi, trong lòng còn mang khúc mắc với mình.
Huống hồ người đứng bên Phó Tinh Hà kia, là một nhân vật lớn đó! Có quỹ tư nhân khổng lồ lại thần bí như vậy, nói đầu tư một trăm triệu là đầu tư một trăm triệu, trước đó còn đầu tư cho bệnh viện một số lượng lớn các trang thiết bị, còn tu sửa nhà cho các cán bộ về hưu, cũng tốn cả mấy chục triệu. Không biết người sáng lập quỹ này, sẽ giàu tới nhường nào chứ?
Lôi Giang ông làm viện trưởng viện đa khoa Hỗ thị, đồng thời làm phó bộ trưởng bộ vệ sinh môi trường, chỉ chừng ấy chức vị thôi, chẳng đáng gì trước mặt Lâm Thiên. Nếu ông dám gây khó dễ cho Phó Tinh Hà, không biết Lâm Thiên sẽ làm gì với ông.
Phó Tinh Hà nhận lấy đơn từ chức, theo bản năng liếc nhìn Lâm Thiên một chút.
Viện trưởng Lôi lại tiếp lời: “Tiểu Phó, cậu cũng có mắt nhìn người đấy.” Ông giơ ngón cái, nở nụ cười ý vị thâm trường, “Nhớ giữ chặt người ta vào.” Dứt lời, viện trưởng Lôi mượn cớ rời đi, Phó Tinh Hà quay đầu nhìn về phía Lâm Thiên, hắn giơ tờ đơn từ chức trong tay lên, hỏi: “Nói đi, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lâm Thiên vẫn híp mắt cười, không nói gì, nhìn không ra manh mối nào.
Nhưng Phó Tinh Hà lại khom lưng ghé vào bên tai anh, nhỏ giọng hỏi: “Lâm Tiểu Thiên, em lấy tiền đập ổng thiệt à?”
Nếu không sao viện trưởng Lôi lại có sự thay đổi lớn đến vậy chứ.
“Đâu có đập đâu.. Sao em có thể làm chuyện như vậy được, quá trẻ trâu.” Xung quanh tấp nập người qua lại, mà tư thế của Lâm Thiên và Phó Tinh Hà thân mật như vậy, khó tránh khỏi khiến mọi người chú ý tới.
Đúng lúc này Lâm Thiên nhận được một cuộc điện thoại.
“Đây có phải người nhà của Tần Vận không ạ, chúng tôi ở khoa sản bệnh viện đa khoa Hỗ thị, hôm nay cô Tần xuất viện, nhưng lại để con lại bệnh viện, chúng tôi không liên lạc với cô ấy được, sau khi lật hồ sơ, thấy có lưu số của anh.”