Bác Sĩ Sở, Hãy Yêu Đi!

Chương 62: Chương 62: Chột dạ




Ngày hôm sau

Thư Di đến nhà của Tử Hàm đón Tâm Dao cũng là lúc cô bé vừa mới rời giường. Tâm Dao đi rửa mặt, Tử Hàm nhân cơ hội hỏi thăm tiến độ của Thư Di và Sở Trạch Hiên. Nghe cô nói rằng Sở Trạch Hiên muốn cùng cô ở chung, thế nhưng lại bị cô từ chối, Tử Hàm há hốc miệng.

“Cậu có phải bị ngốc hay không?”

“Nếu cậu lo cho Tâm Dao thì đã có mình và Viên Viên thay nhau chăm sóc con bé rồi, nếu cậu thực sự muốn xác định cùng với Trạch Hiên thì chẳng phải Tâm Dao sẽ có ba ba, như vậy chẳng lẽ không tốt à?”

Thư Di mím môi, không nói rõ nguyên nhân. Dù sao, cô không thể vì bản thân mình mà ngày nào cũng phó thác Tâm Dao cho Tử Hàm và Viên Viên được. Cho dù là bạn cũ tình nguyện giúp đỡ nhau nhưng cô cũng không thể yên tâm nổi.

Cùng nhau ăn xong bữa sáng, Thư Di đưa Tâm Dao đến nhà trẻ. Trên đường đi, Tâm Dao ngửa đầu lên nhìn cô nói.

“Mẹ, kỳ thực nếu mẹ bận thì cũng không cần thường xuyên đón con đâu ạ. Con nghe dì Tử Hàm nói mẹ đang quen ai đó nha”

Đôi mắt của Tâm Dao cứ sáng rực lên, hoàn toàn không giống với những đứa trẻ khác mà phản đối vấn đề này. Trong lòng của Tâm Dao, trước sau đều không có ý kiến gì, chỉ cần mẹ tìm được bạn trai, cô bé liền sẽ có ba ba.

Thư Di đối với lời nói của Tử Hàm lúc nãy cũng có chút nghĩ ngợi, nếu cô cùng với Sở Trạch Hiên bên nhau, Tâm Dao có thể từ từ tiếp nhận sự thật thì sao!

“Mẹ chỉ mới bắt đầu quen chú ấy thôi, cũng mong là sẽ tiến triển tốt”

Tâm Dao cười cười, nghiêng khuôn mặt nhỏ nói.

“Mẹ cuối cùng cũng yêu đương rồi… nhưng mà chú ấy sẽ không để ý con chứ?”

Thư Di dường như bị con bé nói trúng tim đen, cô ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa đầu con bé nói.

“Con yên tâm, chỉ cần mẹ và chú ấy bên nhau, chú ấy sẽ không hề để ý con mà ngược lại còn rất yêu thích Tâm Dao nha”

“Thật vậy sao?”

“Đúng vậy”

Khuôn mặt Tâm Dao bừng sáng, cô bé bật cười, trong ánh mắt hoàn toàn chỉ là mong chờ. Thư Di chỉ vì áy náy mà lòng sinh đau, cô ích kỉ nhưng cô cũng sợ hãi, sợ rằng cô và Sở Trạch Hiên sẽ không đi đến cuối cùng…

Thư Di nắm chặt tay Tâm Dao, đi ra từ tàu điện ngầm đến cổng nhà trẻ, dọc đường đi, đều nghe cô bé hào hứng nói về buổi học thú vị ngày hôm qua.

Nhưng cô đâu biết, ở đối diện cổng nhà trẻ có một chiếc xe đậu ở ven đường, Khúc Ưu Ưu nhìn Thư Di nắm tay Tâm Dao cười cười nói chuyện với cô giáo mà khoé miệng tràn ra một nụ cười lãnh khốc.

“Quả nhiên, đúng là con gái của cô ta”

Tâm Dao nắm tay cô giáo đi vào trong, không quên vẫy tay chào mẹ. Thư Di cũng hướng ánh mắt nhìn cô bé rồi vẫy tay chào lại, sau đó liền xoay người đến bệnh viện. Khúc Ưu Ưu ngồi trên xe cứ nhìn bóng dáng Thư Di dần khuất, ánh mắt cô ta xẹt qua một tia hung ác.

“Hạ Thư Di, tại sao cô lại cùng Trạch Hiên có con? Tôi thề sẽ khiến cô và anh ấy không bao giờ được ở bên nhau, cô và anh ấy chắc chắn không có khả năng”

Khúc Ưu Ưu nghiến răng nghiến lợi nói, trong lời nói tràn ngập sự ghen ghét, đố kị, cô ta híp mắt lại, ánh mắt mỗi lúc lại càng âm hiểm. Hạ Thư Di, chờ mà xem, người cuối cùng chiến thắng chỉ có thể là tôi!

Ngay sau đó, cô ta nổ máy, lái xe rời đi.

______________

Bệnh viện Thư Nhã

Cận Thiếu Phong đến bệnh viện, chờ đúng thời gian tan tầm buổi trưa mới gọi điện cho Thư Di.

“Em tan làm chưa?”

“Em đang có việc gấp cần xử lí, xong ngay đây, anh đã tới rồi à?”

“Không cần vội, anh đang ở xe chờ em”

“Được”

Thư Di cúp máy, vội vàng xử lí nốt công việc rồi lại vội vã chạy đến bãi đỗ xe của bệnh viện. Khi cô đã đến gần xe của Cận Thiếu Phong, điện thoại vang lên tiếng tin nhắn. Một bên chào hỏi anh ta, một bên lấy di động trong túi ra, phát hiện là tin nhắn của Sở Trạch Hiên.

“Nhớ ăn uống đầy đủ, buổi tối tôi đến đón em”

Thư Di tức khắc chột dạ mân mê khoé môi, theo bản năng ngước nhìn Cận Thiếu Phong, ngay sau đó nhắn lại.

“Buổi tối tôi có hẹn với Tử Hàm”

Bởi vì buổi chiều cô được nghỉ, giữa trưa lại muốn ăn cơm cùng Cận Thiếu Phong, nói rõ mọi chuyện, tuy nhiên cô lại không nói với Sở Trạch Hiên rằng buổi chiều mình được nghỉ. Nhìn những tin nhắn được gửi đi, Thư Di bởi vì nói dối nên giờ đây cô chợt cảm thấy chột dạ!

Thư Di chỉ cùng Cận Thiếu Phong ăn một bữa cơm thôi, sau đó đem mọi việc nói rõ ràng… nhưng sao cô cứ thấy mình đang lén lút giống như làm việc xấu sắp bị chồng tóm vậy.

Bên kia Sở Trạch Hiên lại nhắn lại.

“Dương Tử Hàm phải không?”

Thư Di thấy anh phản hồi, chợt thấy lạnh sống lưng, mồi hôi hột cứ như đang túa ra như suối. Cô không có nhắn lại, chỉ sợ càng nói lại càng lộ. Cận Thiếu Phong ngồi bên cạnh nhìn biểu cảm gương mặt cô bỗng trở nên phức tạp, lúc này mới lên tiếng hỏi.

“Em muốn ăn gì?”

“Anh tự quyết định đi”

Cận Thiếu Phong gật đầu, cũng không tò mò bởi vì sao mà Thư Di lại bày ra vẻ mặt phức tạp kia. Nhưng anh ta lại muốn biết người vừa nhắn tin với Thư Di là ai? Sở Trạch Hiên sao? Nếu không phải anh ta thì ai lại khiến cô bày ra vẻ mặt như vậy chứ? Cận Thiếu Phong lại nhìn Thư Di, lúc sau mới sai khiến Phi Phàm.

“Đến nhà hàng Gold Star”

Bên này, Sở Trạch Hiên đợi mãi vẫn không thấy Thư Di phản hồi, hơi hơi nhíu mày. Giờ này, khoa phụ sản đâu có việc gì gấp đâu chứ… huống chi Thư Di cũng mới chuyển khoa, cũng không có khả năng làm việc luôn trong phòng phẫu thuật đâu!

Sở Trạch Hiên cứ nhìn điện thoại, trong lòng nổi lên cảm giác lạ lẫm không diễn tả thành lời được, phảng phất đã nhận ra điều gì đó đáng nghi nhưng rồi lại cảm thấy mờ mịt, không rõ ràng cho lắm.

Lúc sau, điện thoại anh vang lên là Khúc Ưu Ưu gọi tới, anh không nhanh không chậm nói.

“Anh vừa mới xong việc, em đang ở đâu?”

“Nếu anh không vội, vậy thì đến nhà hàng Gold Star đi”

“Được”

________________

Nhà hàng Gold Star

Mặc dù trong nhà hàng đang vang lên tiếng dương cầm du dương, nhẹ nhàng nhưng lúc này Thư Di hoàn toàn không để ý đến, cảm giác chột dạ vẫn luôn duy trì trong cô.

Cận Thiếu Phong nhìn cô một cái, nhận lấy thực đơn, không hề do dự gọi đồ ăn. Nếu Thư Di để ý sẽ biết những món anh ta gọi đều lại món cô thích ăn. Thấy Thư Di vẫn bày ra bộ mặt ngơ nhác, anh ta liền hỏi.

“Sao em cứ thất thần vậy?”

Thư Di không hề để ý, nhưng khi câu hỏi của anh ta vang lên, cô mới giật mình hạ khoé miệng nói.

“Không… không có gì”

Cận Thiếu Phong nhìn cô, khẽ gọi.

“Thư Di”

“A Phong”

Hai người đồng thời cùng lên tiếng. Cận Thiếu Phong cười nhạt.

“Em nói trước đi”

Thư Di cắn cắn môi dưới, nhịn rồi lại nhịn, hiện không có cách nào mở miệng được. Cuối cùng, sau một hồi suy nghĩ, cô cắn chặt răng nói.

“A Phong, em và Trạch Hiên đang ở bên nhau”

Cận Thiếu Phong căn bản đang xếp lại khăn ăn, nghe cô nói như vậy, tay bỗng nhiên ngừng mọi động tác, ngước mắt nhìn cô, phảng phất không tin những gì cô nói thậm chí còn cảm giác mình bị lãng tai.

“Em… em vừa nói cái gì?”

Thư Di tâm tình có chút trầm trọng, trong lòng áy náy không thôi.

“A Phong, em và Trạch Hiên ở bên nhau, anh ấy nói với em là thử yêu… anh vốn biết đối với tất cả đề nghị của anh ấy em không có cách nào từ chối cả”

Cận Thiếu Phong tâm trạng tụt dốc, cắn răng nói.

“Thư Di, thử yêu là có ý gì? Nếu như không thích hợp, em sẽ lại là người chịu tổn thương à?”

“Thư Di, chẳng lẽ em bị tổn thương chưa đủ sao? Chẳng lẽ em định để bản thân mình mang đầy thương tích mới chịu buông tay?”

Thư Di khịt mũi, kiên cường nói.

“A Phong, một khi đã có cơ hội thì tất nhiên phải tranh thủ, em sẽ vì sợ hãi mà lùi bước rồi cả đời hối hận ư? Em yêu anh ấy, nhiều năm như vậy cũng không thể thay đổi, huống chi anh ấy cũng là ba ba của Tâm Dao”

Cận Thiếu Phong chỉ cảm thấy trái tim mình co thắt lại, thực đau đớn. Một câu “ba ba của Tâm Dao” làm anh ta cảm thấy mình thật sự thua rồi, thua ngay từ lúc bắt đầu.

“Thư Di…”

“A Phong, anh không cần phải vô ích đặt tình cảm của mình lên người em, em không đáng để anh làm vậy”

Rốt cuộc trong lòng Thư Di chỉ chứa một bóng hình chính là Sở Trạch Hiên!

Lúc này, thanh âm Cận Thiếu Phong cất lên có chút bi thương.

“Yêu một người mà em lại nói đáng hay không đáng sao? Vậy Sở Trạch Hiên thì sao? Anh ta có cái gì đáng để em yêu?”

Thư Di nhìn Cận Thiếu Phong, khoé miệng mấp máy, vốn chỉ định nói sự thật với anh ta, mong anh ta từ bỏ cho nên ngoài việc làm tổn thương anh ta… cô không thể làm gì khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.