Bác Sĩ Sở, Hãy Yêu Đi!

Chương 11: Chương 11: Lẽ nào anh không buông bỏ được quá khứ sao?




Thư Di và Sở Trạch Hiên vẫn giữ nguyên tư thế kẻ đứng người ngồi, ánh mắt của cô vẫn kiên định như lúc nãy, không hề nao núng.

Nhớ lại ngày trước, Thư Di đã từng rất tôn sùng Trạch Hiên, vì anh mà cô phải thức trắng đêm chỉ để thi vào trường đại học Y, vì anh cô phải hứng chịu những lời chỉ trích, lời cảnh cáo của những người yêu mến, thần tượng anh.

“Tránh xa Trạch Hiên ra, anh ấy còn lâu mới thích cô!”

“Anh ấy từ chối cô trước mặt bàn dân thiên hạ, mà cô cứ bám riết không buông người ta, bộ cô không cảm thấy bản thân xấu hổ sao?”

Lúc đối mặt với những lời cảnh cáo ấy, Thư Di lúc đó vẫn còn kiên cường, dùng ánh mắt sắc như dao mà đáp lại họ: “Tôi cứ thích bám riết lấy anh ấy đấy, liên quan gì đến các cô?”.

Và cũng vì anh mà cô còn chưa kịp nói lời từ biệt đến cha mẹ của mình, cô chỉ được biết tin khi người làm trong nhà thông báo.

“Thư Di, cha mẹ cháu gặp tai nạn sau khi cháu bỏ đi gặp Trạch Hiên”

Lúc đó, cô bàng hoàng, cô sợ hãi, cô mất phương hướng, cô đã khóc rất nhiều, khóc cho bản thân bất hiếu với cha mẹ của mình. Khóc cho bản thân đã quá mù quáng vào tình yêu không thuộc về mình.

Giờ nghĩ lại, cô đúng là đồ ngốc mà, bất chấp theo đuổi một người không yêu mình, để giờ đây bị người ta chà đạp lòng tự trọng của cô dưới lòng bàn chân của anh ta. Thật ngu ngốc mà!

Thư Di mắt đối mắt với Trạch Hiên mà nói hết tất thảy.

“Anh nghĩ tôi thành thạo với mấy ca phẫu thuật Tim mạch ư?”

“Anh lầm rồi, tôi không hề thích nó, nhưng tôi đã cố gắng dặn lòng mình xem đi xem lại video phẫu thuật của anh, nên tôi biết anh định làm gì cũng như những thói quen của anh”

“Lúc anh giơ tay lên trong phòng phẫu thuật, tôi liền biết anh cần dao mổ hoặc kẹp cầm máu. Lúc anh nhìn tôi, tôi liên biết là anh định cầm máu hay tiếp tục phẫu thuật. Tôi hiểu ý nghĩa của từng ánh mắt và từng cử chỉ của anh. Mọi chuyện đơn giản chỉ có vậy. Anh đừng có ở đó mà đoán mò rồi áp đặt suy nghĩ của anh lên người tôi”

Trạch Hiên nghe đến đây thì sắc mặt anh đã ngỡ ngàng đến không thể tin được rồi. Thư Di mặc kệ anh vẫn “ngất ngây” ở đó mà bưng khay cơm dứt khoát rời đi không quên để lại một câu khiến Trạch Hiên giật thót.

“Tôi sẽ không ngu ngốc như trước đây nữa, tôi đã bắt đầu một cuộc sống mới, cũng mong anh đừng tưởng nhớ quá khứ nữa. Lẽ nào anh không buông bỏ được quá khứ sao?”

Viên Viên ngồi bên cạnh chứng kiến được toàn bộ sự việc, thấy Thư Di đã đi cũng nối gót theo sau, trước khi đi cô nàng còn mắng anh một câu khiến anh ngớ người.

“Trạch Hiên, anh không nhất thiết phải lôi suy đoán cá nhân vào nghiên cứu Y học, nếu không anh sẽ trở thành gã đàn ông trung niên không ai ưa”

Sau khi hai người họ đi khỏi, cái biệt danh “gã đàn ông không ai ưa” kia gắn lên người Trạch Hiên cũng khá có lý đi…

Lúc này đây, anh ngồi đó suy nghĩ lại câu hỏi của Thư Di, cho dù mọi chuyện đã qua, cho dù anh không muốn thừa nhận nhưng khi Thư Di hỏi anh câu đó, anh đã từng nghĩ hoá ra cô không hề phiền phức đến như vậy.

Nghĩ đến đây chợt Sở Trạch Hiên bừng tỉnh, một mực vẫn giữ nguyên quan điểm của bản thân mình. Sao anh lại phải biện hộ cho cô cơ chứ? Từ bé đến lớn, cô đã vô số lần đem lại rắc rối cho anh. Cho nên trong suy nghĩ của anh, Thư Di vẫn y hệt như trước đây, cô luôn khiến người khác thấy phiền, trước đây đã vậy, bây giờ vẫn vậy!

Sau đó, anh quay người đi một mạch ra khỏi nhà ăn.

_____________

Tại phòng nghỉ của Thư Di

Hiện tại cô đang khó chịu ôm bụng, thầm oán trách Sở Trạch Hiên sao lại có thể làm phiền cô khi đang dùng bữa vào buổi tối cơ chứ, khiến cho cô chưa kịp ăn gì đã phải “giảng đạo lý” cho anh. Kết quả là giờ đây bụng cô đang sôi sùng sục, đói meo. Biết vậy trước đó cô đã ăn no đã đời rồi mới đập bàn đứng dậy… haizzz.

Đúng lúc này, cửa phòng cô có ngươi gõ cửa, vặn tay nắm cửa muốn xem là ai thì trước mắt cô đã xuất hiện bóng dáng của cô nàng Viên Viên cầm trên tay hai hộp mì ăn liền.

“Chắc cậu đang đói lắm nhỉ? Mình mang đồ ăn cho cậu này!”

“Viên Viên cậu đúng là chị em tốt của mình. May mà có cậu không thì mình sắp chết đói đến nơi rồi này” Thư Di mắt sáng trưng, phấn khích như cún con quẫy đuôi nhìn hai hộp mì trong tay Viên Viên.

Tiếp đó, hai người chế nước sôi đổ vào mì, ngồi xuống ghế nói chuyện. Viên Viên liền cất giọng “an ủi”.

“Cậu không phải phiền lòng vì những gì Trạch Hiên vừa nói đâu, đó chẳng phải là đang tự dằn vặt mình sao?”

“Mình đã nói là cậu không quên được anh ta mà. Đúng là tự tìm phiền phức đến cho bản thân”

“Có ai an ủi người khác như cậu không cơ chứ?” Thư Di thở dài.

“Cậu ấy à, có mắng cũng không tỉnh ra được còn để ý có phải an ủi không à?”

“Mình nghĩ cậu nên nói toẹt ra cho Trạch Hiên biết rằng là anh ta đã làm ‘chuyện đó’ với cậu sau khi uống say ở bữa tiệc. Khiến anh ta ớn đến chết đi” Viên Viên lay lay vai Thư Di.

“Viên Viên, mình ghê tởm đến mức khiến người ta không muốn làm ‘chuyện ấy’ đến vậy à?” Thư Di bất lực.

Nghe Thư Di ngờ nghệch hỏi xong câu hỏi đó, Viên Viên ôm bụng cười nắc nẻ.

“Tất nhiên là không rồi, nhưng biết đâu Trạch Hiên lại nghĩ vậy. Nếu biết được chuyện xảy ra tối hôm đó, phản ứng của anh ta chắc chắn sẽ thú vị lắm đây, hahaha”

Thư Di thật sự hết nói nổi Viên Viên luôn rồi, cô mệt mỏi vì yêu một người không yêu cô đã đành nhưng sao đến cả bạn thân của cô cũng “tốt” thế này!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.