Bắt đầu từ chap này mình sẽ thay đổi cách xưng hô của nam9 đối với nữ9 thành tôi - em nhé mọi người! Để các bạng sẽ quắn quéo cùng mình =)))))
________________
Lễ đưa tang của Cố lão phu nhân được tổ chức khá kín đáo, con cháu trong nhà đều có mặt, hơn nữa cả những người có quan hệ mật thiết với Cố gia đều đến đủ để tiễn đưa bà ấy.
Sở Trạch Hiên nhìn Cố Ngạn lên tiếng.
“Đừng quá đau buồn. Cậu vẫn còn có tôi bên cạnh mà, cả Tinh Tuyết và Tuấn Kiệt nữa…”
Cố Ngạn nhìn Sở Trạch Hiên, có được lời an ủi của huynh đệ lớn lên với mình từ nhỏ, có lẽ giờ đây đã là động lực lớn nhất đối với hắn rồi.
Sở Trạch Hiên vỗ nhẹ lên bả vai Cố Ngạn, đang định rời đi thì liền thấy thấp thoáng trong những người đưa tang một hình bóng quen thuộc. Anh quên mất phản ứng, đôi mắt bi thương đặt trên người của Thư Di với bả vai vẫn đang run rẩy kịch liệt.
Cố Ngạn hướng ánh mắt nhìn theo Sở Trạch Hiên, cũng thấy được trong những người đó bóng dáng của Thư Di. Thanh âm mệt mỏi của Sở Trạch Hiên vang lên.
“Trạch Hiên, đừng đến lúc mất rồi mới hối hận”
Cố Ngạn thu hồi tầm mắt, xoay người rời đi cùng Tiêu Dực. Sở Trạch Hiên nâng bước chân hướng đến chỗ của Thư Di…
Đúng vậy, mặc kệ hiện tại như thế nào, tương lai ra sao, dù thế nào đi chăng nữa anh vẫn nên nói rõ lòng mình.
Thư Di đưa tang Cố lão phu nhân, tâm tình cũng đã đỡ hơn đôi chút. Đôi mắt cô đã khóc đến sưng đỏ, trong đầu luôn nhớ về hình ảnh đã từng hạnh phúc như nào với Cố lão phu nhân. Sở Trạch Hiên thấy Thư Di cúi đầu yên lặng rời đi, một mạch đi qua người anh khiến anh không khỏi nhíu mi, vội gọi lại.
“Thư Di…”
Thư Di ngừng bước chân, máy móc ngẩng đầu quay lại nhìn Sở Trạch Hiên. Anh mặc trên mình chiếc áo sơ mi màu đen, nhìn qua đều có thể thấy được vẻ ôn nhu tà mị của anh. Nếu như hiện giờ không phải trong tình cảnh đau buồn này, có lẽ giờ phút này cô sẽ bị anh cuốn hút, câu dẫn mất. Nhưng mà hiện giờ bi thương cùng cực, Thư Di không có thời gian suy nghĩ đến tâm tư khác.
Thư Di thu hồi tầm mắt, cô nói cái gì cũng không nói, quay người tiếp tục đi thẳng. Sở Trạch Hiên hơi nhíu mày, nhanh chóng đuổi theo.
Ánh mắt Thư Di có chút trống rỗng nhìn về phía trước, bâng quơ hỏi.
“Trạch Hiên, cuộc đời một con người đều ngắn đến như thế sao? Tôi còn tưởng rằng, hạnh phúc sẽ lâu thật lâu nhưng sao giờ đây đều hoá thành bọt biển?”
“Sinh mệnh, thật sự rất yếu ớt…”
Thư Di đột nhiên dừng bước chân, hơi hơi ngửa đầu nhìn lên bầu trời xám xịt, bởi vì trước đó cô đã khóc rất nhiều, tầm mắt dần trở nên đau đớn khôn cùng. Bố Hạ và mẹ Hạ cùng rời đi, đến bây giờ Cố lão phu nhân cũng rời đi… từng người từng người rời đi, đau buồn nhất chính là người ở lại không cách nào đối mặt được sự thật tàn khốc ấy.
Nước mắt, lại lặng lẽ chảy xuống.
Thư Di thậm chí còn không biết mình khóc, chỉ chăm chăm nhìn lên bầu trời ấy, phảng phất có thể tưởng tượng ra từng người thân yêu đang nhìn mình…
Lúc sau, Sở Trạch Hiên không biết đã đứng trước mặt của Thư Di tự bao giờ, bỗng cả người cô rơi vào một vòng tay ấm áp, nước mắt nóng bỏng mới khiến cô bừng tỉnh lại. Cô không động đậy, tuỳ ý để anh ôm mình. Cô khe khẽ khép chặt đôi mắt, gương mặt cọ cọ vào vòm ngực vững chắc của anh, ngửi được hơi thở quen thuộc, tức khắc khiến cô lần nữa không kìm được mà rơi lệ. Nghe người trong lòng không ngừng vang lên tiếng thút thít, trái tim anh bỗng cảm thấy thật khó chịu…
Sở Trạch Hiên ôm Thư Di rất chặt, thầm than một tiếng.
“Em muốn khóc thì cứ khóc lớn lên, dù sao bộ dạng mất mặt của em, tôi đều đã nhìn qua, không cần xấu hổ”
Có lẽ là bởi vì lời nói của Sở Trạch Hiên, cho nên Thư Di đã không còn khống chế được nữa mà nức nở thành tiếng, bởi vì quá bi thương mà thân thể nằm trong vòng tay của anh lại càng run rẩy.
Lúc sau, Thư Di chợt hỏi.
“Sở Trạch Hiên, anh nói xem vì sao sinh mệnh của con người vì ai mà trở nên yếu ớt như vậy? Tôi rõ ràng là một bác sĩ, đối mặt với sinh tử, vậy mà đã nhiều năm như vậy vẫn không thể quen được”
Sở Trạch Hiên chậm rãi trả lời.
“Bởi vì cảm xúc của em quá mức phong phú…”
Thư Di tiếp tục xụt xịt: “Tôi chính là người cảm tính, tôi chính là không thể quen được…”
Sở Trạch Hiên bất đắc dĩ cười: “Tôi biết”.
Thư Di nghe xong đột nhiên dùng sức đẩy Sở Trạch Hiên ra khỏi người mình, hai mắt đẫm lệ nhìn anh nghẹn ngào nói.
“Anh biết cái gì? Anh chẳng biết cái gì cả…”
“Tôi không biết cái gì?”
Thư Di không khỏi gầm nhẹ nói.
“Anh không biết tôi chờ anh, chờ đến tâm tê phế liệt, chờ đến khi sắp không còn chịu đựng được nữa…”
Thư Di nói xong, mu bàn tay lại tiếp tục đưa lên che lại đôi mắt, gục đầu ngồi bệt xuống…Sở Trạch Hiên tầm mắt nhìn theo từng hành động của cô, nhìn cô gục đầu ngồi bệt xuống mặt đất, đôi bàn tay chôn ở hai đầu gối, bắt đầu “nức nở” khóc.
Sở Trạch Hiên chống một chân, chân kia quỳ xuống, anh nhìn thân thể gầy gò của cô mà không khỏi đau lòng, trái tim lại một lần nữa như muốn vỡ vụn ra, hô hấp ngày càng khó khăn. Thư Di vẫn thút thít khóc không ngừng, nước mắt từ khe hở ngón tay tràn ra, vô cùng thê lương.
Sở Trạch Hiên đưa tay ra, lại lần nữa đem Thư Di ôm chặt vào trong lòng, anh không nói gì, chỉ tuỳ ý để Thư Di phát tiết trong lòng. Cũng không biết qua bao lâu, lâu đến mức thời gian như muốn ngưng đọng lại, Sở Trạch Hiên mới chậm rãi mở miệng.
“Thư Di, chúng ta thử xem đi! Nếu ngày trước em theo đuổi tôi đến mức tuyệt vọng vậy thì bây giờ đổi lại tôi sẽ theo đuổi em được không?”
Thanh âm nhẹ nhàng phát ra, mang theo một chút khẩn trương, khiến cơ thể anh bỗng dưng căng cứng lại. Thư Di không có trả lời, chỉ là thân thể vẫn như cũ không động đậy. Sở Trạch Hiên cũng không sốt ruột, anh biết, cô đã đoán được ý tứ trong lời nói của anh. Nhưng đợi một hồi lâu cũng không thấy Thư Di phản ứng lại, anh hơi nhíu mày.
“Thư Di?”
“Ưm…?”
Thanh âm lộ ra một chút lười biếng mà mê ly, mềm mại lạ thường. Sở Trạch Hiên nhăn mày khẩn trương, hơi hơi kéo cơ thể của Thư Di ra, liền thấy mí mắt của cô cụp xuống từ bao giờ, cả người mệt mỏi dựa sát vào anh. Anh nhìn bộ dạng hiện tại của Thư Di, đột nhiên có chút dở khóc dở cười. Anh cật lực vất vả thổ lộ, vậy mà cô lại khóc đến mức sắp ngủ quên rồi?!
Sở Trạch Hiên âm thầm thở dài, không phủ định rằng vấn đề của anh và Thư Di không phải chỉ nói một hai câu là có thể rõ ràng được. Anh đứng dậy, muốn bế cô trở về biệt thự nghỉ ngơi một lát nhưng bởi vì ngồi xổm quá lâu nên giờ đây anh chợt cảm thấy chân tay tê rần, còn chưa kịp đứng lên đã ngã chúi về phía trước thuận thế còn đè lên người của Thư Di.
Thư Di đột nhiên bừng tỉnh vì hành động này của anh, đôi mắt mơ màng nhìn chằm chằm khuôn mặt của Sở Trạch Hiên, bất giác phát hiện ở phía đằng xa đang có người nhìn liền đỏ mặt tía tai. Thư Di lắp bắp nói.
“Anh muốn làm gì vậy? Anh đứng dậy đi!”
“Ngồi xổm lâu quá, chân tê lại rồi, không đứng được”
Sắc mặt của Thư Di càng ngày càng đỏ, cô không hề biết Sở Trạch Hiên ngã xuống là do tê chân, hơn nữa còn không thể đứng lên ngay được. Thư Di ngại ngùng định đẩy anh ra.
“Anh…anh nằm sang một bên đi”
Sở Trạch Hiên nở nụ cười, nhìn bộ dạng co quắp của Thư Di, ánh mắt dần dần thâm thâm. Anh không tiếp tục đè lên người cô nữa, chỉ là trở mình, nằm sang một bên. Thư Di bởi vì lúng túng nên muốn ngồi dậy, lại bị anh túm chặt cánh tay.
“Em không mệt sao? Nằm một lát đi…”
Hành động của Thư Di hơi đình trệ, cô ngước đôi mắt nhìn Sở Trạch Hiên, suy nghĩ gì đó cuối cùng vẫn chậm rãi trở về nằm xuống. Sở Trạch Hiên nới lỏng bàn tay đang bắt lấy tay cô, tầm mắt nhìn bầu trời trên cao, tiếp tục thở dài. Thư Di mân mê đôi môi, hơi nghiêng đầu nhìn trộm anh. Cô trước kia mặt dày mày dạn thích đi bên cạnh anh, liền cảm thấy gương mặt này của anh thật sự điển trai, nhiều năm trôi qua, không thể tưởng tượng được anh vẫn đẹp trai như vậy!
Nằm được một lúc, Thư Di khẽ nhắm mắt hỏi.
“Sở Trạch Hiên, anh muốn nói gì đây?”
Sở Trạch Hiên không có trả lời ngay, vẫn giữ im lặng. Lúc sau, anh nghiêng đầu sang nhìn cô, hai người bốn mắt nhìn nhau, bởi vì nằm gần nên dường như giờ đây trong mắt hai người chỉ có hình bóng của đối phương.
Thư Di quên mất phản ứng, nếu đây được gọi là ánh mắt thâm tình thì hiện giờ cô thực muốn xin lỗi Cố lão phu nhân vì đã lỡ đắm say Sở Trạch Hiên thêm một lần nữa.
“Thư Di… chúng ta…”
Sở Trạch Hiên vừa định mở miệng, đột nhiên di động của cô vang lên, sau đó, lời nói của anh chưa phát ra khỏi miệng đã bị hành động của cô đánh gãy. Cô hoàn hồn vội vàng cầm di động đứng dậy bắt máy nghe. Sở Trạch Hiên thở dài, đột nhiên có chút mất kiên nhẫn.
Lần đầu tiên muốn thổ lộ thì phát hiện cô đã ngủ gật…
Lần thứ hai muốn nói thì bị cắt ngang bởi tiếng điện thoại…
Cái điện thoại chết tiệt, thật muốn vứt nó quá đi mất!
____________
P/s: Cua lại người ta mà cọc dữ thần =))) ghen luôn với cả cái điện thoại