CHƯƠNG 7 QUYỂN 2
Người đàn ông lẳng lặng ngồi dậy khỏi ghế ––– đây là bài trí duy nhất trong căn phòng.
Hắn mỉm cười, dùng tư thế tao nhã gỡ đôi kính tơ vàng đặt trên mũi xuống bẻ đôi.
Mà miếng mắt kính gãy sắc bén bị hắn nắm chặt trong tay, không lâu sau trên cổ tay trái vẽ ra một đường máu thật sâu ––– giống như không hề có cảm giác đau đớn gì, hắn chỉ mỉm cười.
Sau đó, hắn ném mắt kính bị vỡ đi, xoay người dùng máu dính trên ngón tay mình bắt đầu viết gì đó lên bức tường sau lưng –––
“Kết thúc, hãy để nó kết thúc, em sẽ không kéo dài nó, em bình tĩnh cùng tuyệt tình hơn bất cứ người nào trong chúng tôi, hy vọng em không thay đổi, học sinh yêu quý của tôi ––– giáo sư ngu xuẩn của em.”
…
… …
“Thế nào? Tìm được cái gì không?” Sau khi rời khỏi pháo đài Yves trở lại khách sạn, vừa vào cửa tôi liền hỏi Vision vấn đề này.
Mà hắn đang chuyên tâm nhìn màn hình máy tính lại dường như không hề chú ý tới vấn đề của tôi.
“Vision?” Tôi đi qua, dùng tay huơ huơ trước mặt hắn.
“Hả?” Lúc này hắn mới có chút hoàn hồn ngẩng đầu nhìn tôi.
“Hả? Hả cái gì? Tôi hỏi cậu có tìm được cái gì không?” Tôi dở khóc dở cười ngồi xuống sô pha bên cạnh hắn. “Bình thường luôn nói tôi ngẩn người, cậu bây giờ không phải đang ngẩn người à?”
“Hàn, nếu tôi nói, nếu có thể cậu đừng xen vào chuyện này nữa thì cậu có thể đồng ý không?” Đột nhiên, hắn vô cùng nghiêm túc nhìn tôi ––– nghiêm túc đến nỗi tôi có cảm giác dựng cả lông tơ.
“Cậu không phát sốt chứ?” Biểu tình hiện tại của tôi nhất định là dở khóc dở cười đến mức quái dị.
“Giáo sư Leffenster cậu bình thường chỉ biết kéo tôi vào phiền phức hay sự kiện gì đó đổi tính rồi sao? Hay là đột nhiên trong đầu có dây thần kinh nào đó không bình thường?”
“Không phải!” Hắn dường như có hơi kích động. “Đừng đùa nữa, tôi nghiêm túc đấy.”
Nhíu mày, chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, tôi thử tìm kiếm thứ gì đó trong vẻ mặt của hắn, nhưng rất đáng tiếc ––– tôi không thể nhìn ra được bất cứ thứ gì cả ––– ngoài sự nghiêm túc của hắn.
“Cậu rốt cuộc tra được cái gì?” Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Vision.
Hắn trợn mắt liếc tôi một cái ––– phản rồi à? Bình thường động tác này hắn là do tôi làm mới đúng chứ. Hắn đoạt diễn à?
“Vision, cậu có nói hay không hả?” Lần này tôi có thể thề, thanh âm của tôi đã tiếp cận nhiệt độ thấp loại mới.
“Miếng vải rách màu vàng kia có thể là một bản đồ kho báu ––– nếu có được kho báu trong tấm bản đồ kia, cậu có thể có nhiều tiền hơn cả quốc vương Trung Đông.”
“Gì?” Lần này đến lượt tôi đơ.
“Kho báu của vương triều Edward, ở trong tay người nào thì người ấy sẽ không có một ngày yên bình.” Vision nhìn về phía tôi. “Hiện tại tôi đã hỏi qua đám quý tộc cùng đám ‘nhân sĩ chuyên nghiệp’ về vấn đề này, như vậy sau này khẳng định bọn họ sẽ theo dõi chúng ta sát sao. Hàn… Chuyện thế này vẫn đừng động vào thì an toàn hơn.” Vision nhìn tôi một cách nghiêm túc hiếm thấy.
Tôi hơi cau mày nhìn hắn một lát ––– chúng tôi ai cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn đối phương, không nghĩ bất cứ cái gì, tôi có thể xác định khoảng thời gian này trong đầu tôi hoàn toàn trống rỗng, thứ tôi làm có lẽ chính là để cho đầu óc nghỉ ngơi.
“Tôi đã biết được ý tưởng của thầy rồi.” Cuối cùng, sau gần một phút đồng hồ, tôi thở dài ngả người ra sau tựa vào thành sô pha, dùng giọng điệu thản nhiên nói.
“…” Im lặng.
Lại im lặng một lần nữa ––– thật sự là phiền toái ––– tôi biết Vision cũng không muốn giao tiếp với ‘quý tộc’, điều này sẽ làm cho hắn nhớ lại một số ký ức không hề tốt đẹp, mà hắn cũng không hề thích kiểu đối xử giữa bọn họ.
“Thầy đã xảy ra chuyện gì? Vì sao ông ấy lại muốn giết những người đó?” Cuối cùng, hắn vẫn đành chọn cách thỏa hiệp là mở miệng.
Lúc này tôi nên cảm ơn cái tính bà tám của hắn hay là nên cảm ơn tinh thần hy sinh ở một mức nào đó của hắn đây?
Hơi điều chỉnh lại tư thế ngồi, tôi lựa chọn một tư thế có phần thoải mái là nửa nằm trên sô pha. “Rất đơn giản, cũng giống như Figic năm đó.”
“Thầy ấy có chứng hoang tưởng sao? Không thể nào? Có thể viết thư gọi cậu tới đây thì hẳn là còn rất bình thường ––– hay là tôi nên nói ông ấy quá bình tĩnh.” Vision tiếp lời.
“Không thể nói như vậy, vốn đang không quá chắc chắn, nhưng hiện tại có thêm nguồn gốc của tấm ‘vải rách màu vàng’ theo như lời cậu nói kia, vậy không phải có thể nói thông rồi sao?” Tôi gỡ kính mắt xuống, day day đầu mày. “Cũng giống như một nhà Kraut bị giết trước kia, nguyên nhân đều là xuất phát từ một cá nhân trong nhà bọn họ muốn chiếm đoạt tấm rèm kia, cho nên Figic cùng thầy mới có thể giết bọn họ.”
“Nhưng có cần giết cả nhà người ta không? Đừng quên thiếu gia của nhà Fitlis mới mấy tuổi, ông ấy làm như vậy có ích lợi gì?”
“Cậu không thể từ từ được sao? Đó là ‘trừng phạt’ ––– đối với thầy và Figic mà nói, giết chết người nhà của người muốn chiếm đoạt ‘tấm rèm’ kia, cũng chính là người quan trọng nhất, đó là một loại trừng phạt đối với bọn họ, giống như lần này, thầy không để ông Fitlis đến báo danh với ông anh diêm vương kia đầu tiên, thầy muốn giữ mạng ông ta đến cuối cùng ––– nguyên nhân rất đơn giản, chính là muốn làm cho ông ta đau khổ, cho ông ta biết việc ông ta muốn chiếm lấy tấm rèm kia rốt cuộc là một chuyện tội lỗi đến mức nào. Bọn họ muốn dùng phương pháp này để giúp những người đó ‘sám hối’, bọn họ đều cho rằng bọn họ làm như vậy là đúng đắn.” Ở trong ý niệm của bọn họ, đây là một chuyện chính nghĩa mà không phải là tội ác mang theo sau khi giết người.
Có đôi khi chúng ta rất khó để phán đoán một chuyện là tốt hay xấu ––– bởi vì chúng ta sẽ muốn phản bác quan niệm khách quan mà đa số mọi người đều công nhận, nhưng lại sẽ chấp nhất vào một phương diện nào đó làm cho chúng ta cảm thấy bản thân làm những chuyện như vậy là khách quan. (đừng hỏi tôi chỗ này, nó là triết học, là tâm lý aaaaaa)
Không có sai tuyệt đối, không có đúng tuyệt đối ––– nhưng một khi liên quan đến ‘sinh mệnh’ thì đã không còn là vấn đề đúng hay sai nữa. Mỗi người đều có khả năng cùng cơ hội phạm sai lầm, cho nên, chúng ta không thể tự mình tiến hành phán quyết đối với hành vi của bọn họ ––– tuy rằng giao cho pháp luật có đôi khi cũng không công bằng cho lắm, nhưng ít nhất, đó đã là phương pháp tốt nhất có thể làm cho một số người, một số chuyện nhận trừng phạt mà sẽ không xúc phạm đến chính bản thân mình của xã hội chúng ta đang sống ––– mỗi người đều có cơ hội và quyền để biện hộ cho chính bản thân mình.
Tôi luôn luôn không có bất cứ hứng thú gì với ‘nhân loại’, nhưng tôi tuyệt đối không coi nhẹ sinh mệnh.
Sinh mệnh cao hơn tất cả.
“Tên Figic kia sao lại có tấm rèm đó?” Hoàn hồn khỏi suy nghĩ của bản thân, tôi ngẩng đầu hỏi Vision.
“Gia tộc của hắn trước kia là gia nô của hầu tước phu nhân Winter, tôi có tra qua gia phả cũ, điều này thật sự chính xác, có lẽ bắt đầu từ đời tổ tông đã bị không ngừng giáo dục phải bảo vệ mảnh vải rách vô cùng quan trọng với ‘chủ nhân’ của bọn họ… Thật đáng thương… Tôi chỉ có thể nói như vậy.” Dường như Vision rất rất bất mãn với việc này ––– chẳng qua việc hắn luôn luôn cho rằng tư tưởng của đám quý tộc xưa cũ là buồn cười thì thật sự không cần hoài nghi.
“Nếu một người cả đời đều chỉ sống vì người khác như vậy, tôi không biết cuộc sống của hắn ta còn có cái gì vui vẻ nữa.”
“Nhưng có một số người lại cảm thấy nếu đời người không có gì ký thác, sống cũng không có ý nghĩa gì a…” Tôi khẽ bật cười nhìn vào mặt hắn.
“Vì người khác mà sống, luôn sống vất vả hơn vì mình mà sống…” Vision lắc đầu, tiếp tục công việc cậu ta mang đến.
Trên thực tế điều Vision nói rất đúng…
Giống như thầy, ông ấy lúc này… Tôi biết thầy đang mơ hồ, thầy mơ hồ mình rốt cuộc là ‘chính mình’ hay là không phải ‘chính mình’, rốt cuộc hiện tại có phải ông đã biến thành một công cụ hay không…
Mà kết cục của việc như vậy…
Tôi có một dự cảm rất không tốt ––– vô cùng không tốt…
…
… …
Buổi tối, trong khoảng thời gian ăn cơm cùng Tirold và Kru, trên cơ bản tôi không hề nói gì thêm, chỉ có Vision đang thông báo cho bọn họ một số thứ chúng tôi biết cùng tra được lúc này.
Đối với việc chúng tôi hoàn toàn không hề biết hành tung của thầy, Tirold dường như bất mãn nhưng cũng bất đắc dĩ ––– anh ta không thể chờ mong tôi trong một thời gian ngắn có thể lôi ra được một người mà anh ta tìm vài ngày vẫn chưa ra.
“Bác sĩ, như vậy anh đã biết được thông tin của Figic đúng không?” Sau khi nghe Vision ‘báo cáo’ xong, Tirold hỏi tôi.
Tôi gật đầu.
“Điểm này là Vision thuận tiện tra ra được.”
“Vậy… Bây giờ anh cảm thấy chúng ta cần phải làm thế nào? Ví như nói phải làm thế nào để tìm được ông Trouin, hoặc là anh có phỏng đoán được ông ta sẽ ở đâu không?” Anh ta nhìn tôi, biểu tình rất nghiêm túc, nhưng vấn đề mà anh ta hỏi cũng làm cho tôi đau đầu nhức óc.
“Hai người biết sau khi thầy đến đây thì từng đi qua những nơi nào không?” Tôi hỏi.
Lắc đầu, Tirold lộ ra vẻ mặt khó xử.
“Không thể xác định…”
“Các anh đã điều tra chưa?” Tôi nhìn anh ta.
“Có, nhưng ngoài khách sạn mà ông ta đã ở thì không tra được cái gì nữa.” Có thể nhìn ra anh chàng cảnh sát này cũng rất buồn rầu.
“Thầy ấy sẽ đi đâu chứ…” Tôi lại chìm vào độc thoại…
Nhưng thầy sẽ tới đâu đây? Trong tình huống như vậy… Ông ấy không có khả năng ở những nơi có dân cư trong thành phố mới đúng… Ở khách sạn nhỏ? Không phải, nếu như vậy đã sớm tìm được rồi…
Vậy thì sẽ ở đâu?…
Một nơi chúng tôi sẽ không nghĩ đến… Nơi nào chúng tôi sẽ không nghĩ đến?…
?! ––– Viện bảo tàng!