Bác Sĩ Tâm Lý Hệ Liệt

Chương 22: Chương 22: Hoa Ngữ




CHƯƠNG 3 QUYỂN 3: HOA NGỮ

Đến tận bây giờ tôi vẫn luôn tự hỏi ── cái gọi là “thân tình” rốt cuộc là gì?

Là tình cảm đặc thù giữa những con người cùng huyết thống sao?

Nhưng con người là những cá thể khác nhau . . . . . Ai có thế cầu cưỡng một người khác mình hoàn toàn có mối liên hệ tình cảm tuyệt đối với mình? . . . . . .

Trên thực tế. . . . . .

Cái gọi là “thân tình” có lẽ chỉ là sự gắn bó của mối quan hệ huyết thống yếu ớt mà thôi ──

Chỉ có điều này là sự tồn tại khách quan trước mặt chúng ta mà không méo mó, khiến chúng ta không thể không nhìn thẳng vào thứ mà có thể chúng ta căn bản không dám tin, và cũng không thể tin.

Đây cũng là nguyên nhân dễ dàng khiến con người không thể yêu hận nhất ── mối liên hệ không thể dứt bỏ, nhưng trong ngực lại giữ hận ý thật sâu ── phải làm sao đây?

Kẻ nhẫn tâm, có cách phá vỡ thế tục của riêng mình.

Chỉ là ── điều đó đáng giá sao? . . . . . .

. . . . . .

. . . . . . . . .

Vừa bước vào nhà ăn, trong khoang mũi liền tràn ngập mùi thơm của hoa thoang thoảng.

Mùi thơ rất nhẹ, tao nhã ── Nhưng tôi có thể kết luận, nếu hương này mà nồng, rất có thế khiến người ta buồn nôn và cảm thấy đầu choáng váng.

Nhưng mà. . . . . . Đây là mùi hương gì vậy? Tựa hồ là hương thơm một loại hoa. . . . . . Nhưng đây là hoa gì?

“Bác sĩ ngài muốn ăn gì? Thịt cừu của nhà ăn này không tồi, hay là ngài muốn ăn móng lợn?” Ale sau khi nhận thực đơn từ cô gái phục vụ thì quay sang hỏi tôi.

Móng lợn. . . . . . Loại đồ ăn này khiến tôi nhớ tới tên đầu heo nào đó hiện đang nằm trong bệnh viện chơi cờ với Chu Công tiên sinh. . . . . .

“Tôi cái gì cũng được.” Tôi mỉm cười với anh ta.

“Vậy… tôi chọn giúp ngài nhé?” Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt dò hỏi.

“Được.” Tôi gật đầu. “Đúng rồi, anh Ale, Vision cậu ta có thường xuyên tới đây ăn cơm không?” Nếu đúng, cậu ta hẳn không quan hệ với nơi này mới phải ── nhưng nếu vậy, lời nhắn của cậu ta đang nhắc tới điều gì?

“Leffensterer thiếu gia? Không, cậu ta không. Leffensterer thiếu gia từ lúc bay sang đây cho đến khi bị tập kích chưa từng đến nơi này. Cậu ấy luôn bận xử lý vế đề tang lễ và di sản, cho nên không có thời gian đi chơi hay làm gì khác.”Ale hơi ngơ ngác nhìn tôi.

“Vậy có khả năng cậu ta biết nơi này từ trước không? Trước khi cậu ta bay đến đây, liệu có thể không nhỉ?” Theo những gì tôi nhớ khi tôi cùng Vision đến đây thì hoàn toàn không có ấn tượng. Nhưng đây là chuyện của nhiều năm trước, sau đó cậu ta luôn trở về đây một mình, cho nên trong khoảng thời gian đó liệu cậu ta có biết hoặc từng đến nhà ăn này không?

“A? Như vậy a. . . . . . Nhưng nơi này nửa năm trước mới khai trương, Leffensterer thiếu gia không phải đã hơn một năm không về nước sao?”

Cái này thì. . . . . .

Như vậy lời nhắn “cây xạ cúc” của Vision không phải là ám chỉ nơi này sao? ── vậy rốt cuộc là cái gì?

Không có phương hướng, cũng không có gợi ý, chỉ còn cách duy nhất là từ trong đám thân thích từ từ tìm ra kẻ đó, nhưng tôi không nghĩ rằng trong những thân thích của Vision có người có tên liên quan đến cây xạ cúc. . . . . .

Hay là những từ này mang hàm nghĩa khác? . . . . . . Nhưng tên một loài hoa có thể có hàm nghĩa gì được cơ chứ? Hàm nghĩa của hoa. . . . . .

Đáng chết. . . . . . Đầu óc bây giờ đều chết hết cả rồi, ngay cả nửa điểm có chất lượng cũng không có.

Vừa nguyền rủa bản thân mình lúc này vô lực, tôi vừa đưa tay cầm cốc nước đặt trước mặt. Đang định uống nước thì nhìn thấy trong bình thủy tinh trên bàn cắm hai bông hoa thường được gọi là hoa Khanh Nãi Khánh.

Nhìn rất quen mắt. . . . . . Dường như vừa nãy khi vào bệnh viện đã nhìn thấy. . . . . . Hơn nữa. . . . . . Tôi dường như. . . . . . Tôi hẳn là. . . . . . Biết tên của nó là gì. . . . . .

Nhưng tại sao nhất thời không nghĩ gì. . . . . .

Đưa tay lấy ra một nhánh, tôi quan sát kĩ bông hoa.

“Thân lá có lông tơ màu trắng, nhiều chi lá hình sợi, hoa hình phễu, mép cánh hoa có răng cưa. . . . . .” Thấp giọng miêu tả bông hoa có thể giúp tôi nhớ ra điều gì kia, tôi khẽ nhíu mi niết nhẹ cành hoa.

“Bác sĩ ngài thích cây xạ cúc sao?” Đột nhiên, Ale mỉm cười nói với tôi ── Cây xạ cúc?! “Đây là quốc hoa[1] của Đức, trong nhà ăn này cắm rất nhiều loại hoa này. Quả là loài hoa đáng yêu.”

[1] Quốc hoa: Loài hoa tượng trưng cho một đất nước

Đúng rồi! Tại sao tôi lại quên cơ chứ? ! ── Cây xạ cúc, chủ yếu được trồng ở phía Đông Nam châu Âu, trên nước Đức ở Trung Âu cũng thường thấy, hơn nữa được vinh dự chọn là quốc hoa của Đức. Trong nghề làm vườn, nó thường được trồng trong chậu và cắt tỉa tạo thành một dàn hoa. Thích ánh mặt trời nhiều và khí hậu lạnh. Khi nở có màu xanh, thời kì nở hoa tự nhiên là 4──5 tháng, màu sắc của hoa chủ yếu là phiếm lam, tím đậm, tím nhạt, hồng đỏ, vân vân ── Tôi biết rất rõ, nhưng bây giờ mới nhớ ra. Xem ra tôi không phải tôi bị tức điên thì cũng là nóng vội đến mức có chút không bình thường . . . . .

Suy nghĩ theo phương hướng này có được không? ── Nhưng hung thủ có quan hệ gì với những thứ này? Chẳng lẽ hung thủ không phải người? ── Điều đó không có khả năng. Như vậy. . . . . . Phải chăng hung thủ có thể là người rất quen thuộc với loài hoa này? . . . . . . Hay hung thủ là nông dân chuyên trồng hoa? ── Suy nghĩ thật ngớ ngẩn, có thể xem nhẹ nó đi.

Hay là. . . . . . phải hiểu hoa ngữ của nó? Tôi nhớ hoa ngữ của cây xạ cúc là “nhân cách”.

Nhưng nhân cách đại biểu cho điều gì? Hung thủ có nhiều nhân cách chăng? . . . . . . Hay là nhân cách của kẻ kia có vấn đề? . . . . Liên quan đến nhân cách còn gì nữa không. . . . .

Bất quá. . . . . . Nói như vậy, lời nhắn của Vision có hàm ý gì?

“Hance, biểu tình của cậu rất quái lạ a. . . . . . Có phải đang nghĩ đến cái gì không?” Lúc này, Wayne “đúng lúc” chen mồm làm đứt đoạn suy nghĩ của tôi.

Thở dài, tôi đem bông hoa sắp bị tôi niết gãy cắm lại vào trong bình thủy tinh trong suốt, rồi mới cười khổ với Wayne.”Còn có thể nghĩ đến cái gì nữa đây. . . . . . Những thứ nghĩ ra đều không liên hệ trực tiếp với vấn đề đang cần tìm hiểu. Xem ra đành phải dựa vào gợi ý phiền phức chưa từng có của tên Vision đầu heo kia thôi.”

“A? Cậu ta nói. . . . . . Ách, là viết lời nhắn gì cho cậu?” Wayne ngây người trong thoáng chốc rồi hỏi tôi.

“Không có gì cả, chi có tên một loài hoa. Nhưng tôi hoàn toàn không hiểu cậu ta muốn nói cái gì nữa. . . . . . Chỉ mỗi việc lập danh sách những suy đoán xem cây hoa đấy có liên hệ gì với hung thủ đó cũng đã khó lắm rồi.” Tôi cười khổ khẽ lắc đầu. “Nếu không, như vậy đi, anh có thể đi thăm dò xem liệu có sát thủ nào có biệt hiệu là ‘cây xạ cúc’ hay không. . . . . . Dù sao cũng đều là mò kim đáy bể, như vậy thử đi tìm hiểu xem.” Ai. . . . . . Xem ra kiếp trước tôi mắc nợ con heo Vision kia. . . . . .

“Cây xạ cúc cái gì?” Có lẽ lúc trước đang phân tâm nói chuyện với nhân viên phục vụ, không nghe được toàn bộ đối thoại giữa tôi và Wanye, cho nên Ale trước khi đang uống một ngụm rượu trước bữa ăn quay sang hỏi chúng tôi.

“Không có gì, chỉ là mấy chuyện lặt vặt thôi.” Tôi cười cười với hắn.

Tâm tư phòng bị người khác không thể không có ── Điều này tôi đã được giáo huấn và chứng minh trong suốt nhân sinh đã từng trải của tôi đã. Cho dù đó là một người thân cận nhất cũng có một ngày sẽ phản bội, cho nên, tôi không muốn tin tưởng loài động vât mang tên “con người”. . . . . . Cũng như vậy, tôi cũng không tin tưởng chính bản thân mình ── Tôi thường xuyên có những cảm xúc tiêu cực dẫn đến tình trạng bất an cho bản thân..

Cho nên, tôi cần một người giống như tôi ── Chỉ là lần này người kia không thể ở bên cạnh tôi.

“Vậy nhanh ăn đồ ăn đi, đồ ăn nguội rồi sẽ không ngon như khi nóng.” Ale nhiệt đích nhắc tôi và Wayne dùng cơm.

Mà tôi và vị Wanye tiên sinh đã sớm đói đến mức ngực dán vào lưng, đương nhiên không hề khách khí triểu khai trận tiêu diệt kịch liệt mớ thức ăn trước mặt.

Chuyện đáng ghét kia chờ tôi xử lí yêu cầu sinh lí của người thường đã rồi tính sau.

. . . . . .

. . . . . . . . .

Kmonlisburg ── quả nhiên vẫn rất to lớn, giống hệt như cảm nhận của tôi vài năm về trước khi mới nhìn thấy nó.

Trước khi tiến vào nhà chính thì phải đi qua hoa viên trước ── được mô phỏng theo “Giáo chủ hoa viên” của đế vương nước Pháp năm đó, chỉ thu nhỏ và bỏ bớt một vài chi tiết, nhưng nhìn qua vẫn rất hoa mỹ xa xỉ.

Vision từng nói nếu nơi này không phải cha lưu lại cho cậu ta, cậu ta nhất định ngay cả tiến vào cửa chính nơi này cũng không tiến vào.

Cậu ta quả thực là người rất chán ghét những thứ quá mức hoa lệ và lãng phí tài nguyên (bất quá, nếu cậu ta khi dùng tiền của tôi mua loạn thứ này thứ nọ khi đến nhà tôi cũng có quan điểm này thì tốt rồi ).

“Bác sĩ, ngài hiện tại là chủ nhân đại diện ở đây, cho nên đợi lát nữa quản gia Ramon sẽ làm theo những gì ngài phân phó chuẩn bị những thứ cần thiết, xin ngài trước đó chuẩn bị tâm lý một chút. Còn nữa, liên quan đến vấn đề tài sản của Leffensterer thiếu gia, sau khi ngài nghỉ ngơi một chút tôi sẽ giải thích rõ hơn cho ngài. Mặt khác. . . . . .”

“Còn nữa sao?” Vừa xuống xe, tôi vừa nghe Ale nhắc nhở ── Nhưng đừng có nhiều thứ cần nhắc thế chứ? ── Thế là trước khi hắn tiếp tục nói tôi đưa ra kháng nghị nho nhỏ ── Tôi thề sau này tôi sẽ không giễu cợt thái độ chán ghét cuộc sống quý tộc của Vision. Thi ra nó không phải phiền toái bình thường a.

“Bác sĩ, bởi vì lão thái gia mới mất không lâu, cho nên những người có thể kế thừa di sản trong gia tộc Leffensterer đều tụ lại ở đây, mà Leffensterer thiếu gia lại đã xảy ra chuyện như vậy, cảnh sát nơi này cũng không có thể để những kẻ bị tình nghi rời khỏi, bằng không sự việc sẽ trở nên rất phiền toái, các vị trưởng bối thế hệ trước sẽ không bỏ qua.” Ale mở cốp xe cho mấy người hầu nam từ của thành bảo chuyển hành lí vào trong ── Trước khi vào đây, mấy người hầu nam này đều hành lễ rất cung kính với tôi ── Tuy rằng không phải lần đầu, nhưng cảm giác vẫn rất kì lạ. . . . . .

“Hiện tại nhóm thân thích của Vision đang ở đây tổng cộng là bao nhiêu người?” Lúc này, Wayne suốt từ nãy đến giờ cứ chăm chú nhìn hoa viên nhà người ta xen mồm. “Là những người nào? Anh có tên ở đây không?”

Tôi mắt trắng nhìn y. “Tôi nói này, Wayne học trưởng. Những điều này chắc chắn đã được cảnh cục tra hỏi rất kĩ, nếu không gò ngoài ý muốn, nơi đó đã lấy khẩu cung của tất cả những người có liên quan đến vụ án.” Nói tới đây tôi liếc mắt nhìn Ale, hắn hiểu ý gật đầu. “Anh chỉ cần dùng chức vụ nhân viên của ICPO của mình thì không cần làm gì cả, chỉ việc đến cảnh cục hỏi một chút thì cái gì cũng có trong tay.”

Wayne học trưởng có chút ngượng ngùng cười gượng vài tiếng rồi gật đầu. “Hance a. . . . . . Đầu của cậu thật tốt a. . . . . . Ha ha ha. . . . . .”

Tên tiểu bạch này. . . . . . Thật không hiểu vì sao y lên tới vị trí hiện tại. . . . . .

Không nề hà nhẹ giọng cười, tôi lắc lắc đầu, dẫn đầu đi vào toà nhà cổ kính mà trong mắt tôi là to đến đáng sợ.

“Xin chào, Dead tiên sinh, hoan nghênh đã đến Kmonlisburg.” Quản gia vẫn cẩn thận tỉ mỉ như vài năm trước khi tôi tới đây. Ngoại trừ nơi khóe mắt có vài nếp nhăn không rõ, tôi không nhìn thấy bất cứ thay đổi nào trên người hắn, ngay cả mái tóc màu nâu được dùng keo xịt tóc chải ngược lại cũng giống hệt.

Nếu hắn không phải bởi vì trời sinh tính quá mức nghiêm cẩn, tám phần sớm đã bị tên đầu heo nào đó xuống tay .

Tôi mỉm cười với hắn. “Xin chào, Ramon tiên sinh.”── Tôi không quen ứng phó với người như vậy, nhất là những nhân vật đã đạt cấp bậc trưởng bối. Có khả năng rất lớn là do tôi từ nhỏ đã không tiếp xúc với những nhân vật như “người cha”.

Thật phiền toái. . . . . . Tôi từ đáy lòng ai thán ── Vision ngu ngốc kia lần này quả đúng là hại tôi thảm a. . . . . . Cảm giác này thật giống như đứa con riêng của một gia đinh cao quý bị lưu lạc bên ngoài sống tự do bao năm bỗng nhiên bị người ta báo cho biết rằng mình là con cả của gia đình có tiền, sau đó bị kéo vào gia tộc truyền thống với mớ quy củ nghiêm túc, khiến người ta không thể chịu nổi.

Ramon hơi cúi đầu để thể hiện lời chào hỏi đối với tôi. Loại động tác chuẩn mực đến mức làm người ta đau đầu khiến tôi cảm giác nụ cười của mình cứng đờ.

Ông trời ơi! Ông định để tôi ở cái nơi khiến thần kinh tôi hư nhược trầm trọng phải không? Hơn nữa lại còn phải tìm ra kẻ muốn giết Vision nữa chứ…

Thượng đế. . . . . . Thực xin lỗi. Tôi trước kia có thể không đủ thành khẩn đối với ngài, nhưng chỉ cần nài dẫn dắt con cừu lạc đường của ngài cũng chính là tại hạ tôi đây vượt qua khỏi cửa ai khó khăn này, tôi thề tôi nhất định sẽ thành kính thờ phục ngài! Kính yêu ngài! !

Bất quá. . . . . . Thượng đế tựa hồ bận quá mà không nghe thấy tiếng cầu cứu của tôi. . . . .

“Ai nha, vị này hẳn là đại diện mà Vision chỉ định a, bộ dạng trông khá được đấy chứ. . . . . .” Khi tôi đang chuẩn bị bước lên cầu khang để xem phòng mình, từ phía bên truyền đến tiếng của một nam nhân không thân thiện cho lắm ── Ngữ điệu chanh chua của người đó lọt vào tai khiến tôi nhớ đến đám cung phi tranh giành tình nhân trong cuốn sách tôi mới đọc mấy hôm trước.

Thượng đế a. . . . . . Tôi biết tôi không phải người tốt, như vậy còn chưa được sao? Cùng lắm thì tôi sẽ đến giáo đường sám hối mấy lần còn chưa đủ sao? Tại sao ngài cứ nhất định bắt tôi gặp phải tình huống tôi không muốn gặp vậy? . . . . . .

Hơi nghiêng người, tôi nhìn vị tiên sinh cho tôi ấn tượng đầu không tốt đẹp kia.

“Vị này là bá tước Klimonst. Winter Berolian Leffenster, là em họ của Vision thiếu gia, cũng là người thừa kế thứ ba của gia tộc Klimonst.” Ramon quả nhiên làm tròn chức trách quản gia của hắn, nhanh chóng nói nhỏ bên tai tôi thân phận của người này.

Tôi hơi nhíu mày, cao thấp đánh giá nam nhân đang dựa vào cánh cửa quan sát tôi.

Nhiều nhất là ngoài hai mươi, dáng người cao tiêu chuẩn, gương mặt không tính là xấu nhưng cũng không phải là quá đẹp, mái tóc màu vàng nhạt tôn thêm vài phần tư sắc của gã. Nếu cá tính không phải “điệu bộ đại thiếu gia của lão thế gia”. . . . . . hẳn sẽ là một gia khỏa cho tôi cảm giác không tính là tồi.

Tôi gật đầu với tên nhóc đó. “Xin chào.” Xuất phát từ lễ phép, người ta đã gọi mình mà mình không lên tiếng chào hỏi thì không hợp lễ nghi cho lắm.

“Anh đến để chia tiền phải không? Bất quá anh họ cũng thật quá đáng, cư nhiên giao tiền cho người ngoài mà không chịu cho người nhà dùng một tí. . . . . .” Tên đó nói xong liền thay đổi tư thế ── hơi lắc đầu, sau đó lại hơi cúi đầu, tiếp theo dùng ánh mắt góc bốn mươi lăm độ nhìn tôi ── cảm giác không được tốt đẹp cho lắm, tựa như bị một con xà nhìn chăm chú. Hơn nữa lí do quan trọng nhất là ── bình thường rõ ràng luôn là tôi làm như thế với người khác, nhưng hiện tại cư nhiên bị một tên tiểu tử mao đầu nhìn như vậy ── không được tự nhiên! Thật sự là không được tự nhiên chết tiệt!

“Hình như vẫn chưa đến lúc chia tiền phải không? Winter.” Ngay khi tôi đang định đáp trả lại thằng nhóc đó một hai cậu, lại thêm một giọng của người khác xen vào ── Khi tiểu tử khiến tôi phi thường khó chịu kia lùi lại ra phía sau, tôi nhìn thấy người kia ── là anh họ của Vision, cũng là con nuôi của người chú mới mất không lâu của cậu ta ── Alexander Fermont Leffenster.

Anh ta cũng không phải là con trai ruột của Hầu tước đời trước (cũng chính là người chú của Vision), là con riêng của phu nhân Hầu tước đời trước, nhưng mẹ của anh ta không đối xử tốt với anh, mà cha ruột dưỡng dục anh ta cũng đối xử rất tàn nhẫn. Cuối cùng khi anh ta 6 tuổi thì được Leffensterer Hầu tước thu dưỡng, hơn nữa Hầu tước cả đời cũng chỉ có một đứa con như thế mà thôi. Cho nên, sau khi cha nuôi chết, tuy Alexander không có tư cách cạnh tranh gia sản của dòng họ Leffensterer, nhưng anh ta vẫn được thừa kế tài sản riêng và danh hào của cha nuôi (tuy hiện tại cái đó bất quá cũng chỉ là cái hư danh mà thôi).

“Hừ, anh cho rằng anh là ai? Một đứa con riêng hèn mọn.” Trừng mắt nhìn Alexander một cái, Winter thấp giọng nói vài câu rồi xoay người rời đi.

“Xin chào, Bác sĩ, đã lâu không thấy.” Đưa mắt nhìn theo thân ảnh vị thiếu gia khiến người ta khó chịu kia, Alexander cười chào hỏi tôi. “Vision cậu ta quả nhiên kéo anh xuống nước.”

“Đúng vậy, mỗi lần đều như vậy. . . . . . Ha hả. . . . . . Tôi cũng quen rồi.” Tôi cười khổ bắt tay đáp lễ.

“Dead tiên sinh, ngài còn muốn để xem phòng của mình nữa không?” Lúc này, Ramon đứng bồi rất lâu ở phía sau thấp giọng hỏi tôi.

“A. . . . . . Có.” Hắn không nhắc thì tôi thực sự quên luôn chuyện này.

“Chúng ta lát nữa nói chuyện tiếp, bác sĩ.” Hiểu ý gật đầu với tôi, Alexander rời đi.

“Chúng ta đi thôi.” Vỗ vai Wayne đang ngơ ngác, chúng tôi đi theo Ramon bước lên lầu hai.

. . . . . .

. . . . . . . .

Bữa tối bắt đầu sau khi tôi bị ma âm của Ale tẩy não đúng một tiếng. Tôi cuối cùng nhận ra rằng năm đó mình thật sáng suốt bao nhiêu khi đã không chọn mấy ngành liene quan đến pháp luật ── thứ này thật đúng là phiền toái không bình thường.

Chỉ là hiện tại trong đầu tôi không ngừng vang lên đống pháp luật, nghĩa vụ của tôi, còn có phương thức thi hành…vân vân mà Ale vừa rồi cố gắng giải thích cho tôi. Cuối cùng lại còn một đống gì đó mà tôi hoàn toàn không thèm nhìn đến.

Đầu lần này không phải là phát đau, mà là sắp ngất rồi. Đúng là trải nghiệm đáng quý khó gặp ── Con heo chết tiệt ngu ngốc kia tốt nhất đừng có tỉnh lại, nếu tỉnh tôi nhất định cho tên đó nằm liệt giường thêm một tháng nữa! !

Bình thường đem tôi cuốn vào mấy việc điều tra vụ án còn chưa tính, nhưng lần này không thể tha thứ ── Kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân[2]. Câu danh ngôn này Vision tám phần chưa từng nghe qua!

[2] Kỷ sở bất dục, vật thi vu (ư) nhân: (己所不慾,勿施于人) Điều mình không thích thì đừng làm cho người khác. Câu nói của Khổng Tử

Bất quá hiện tại mình phát giận mới kẻ không biết mình đang giận thì cũng vô dụng, ngược lại biểu hiện cho người ta thấy bản thân vô lực và hoảng loạng.

Thở một hơi thật dài, tôi cố gắng dùng chiếc dao nhỏ bằng bạc cắt miếng thịt bò trước mắt.

“Bác sĩ, lần này làm phiền anh rồi.” Người nói là Alexander. Anh ta ngâng ly rượu của mình lên hướng về phía tôi ── A a. . . . . . Đến đây đến đây. . . . . . Quả nhiên là không trốn thoát mấy cửa ứng đối xã giao này.

Kỳ thật yêu cầu của tôi không cao, chỉ cần cho tôi nghỉ ngơi một ngày là được rồi. Nhưng. . . . . . Ai. . . . . . Quên đi, ưu điểm lớn nhất cũng chính là khuyết điểm đáng ghét nhất của con người tôi là cam chịu.

Tôi cũng nâng ly rượu của mình lên ── Đựng bên trong là rượu vang đỏ, hơn nữa chỉ dựa vào mùi hương cũng biết đây là rượu lâu năm không tồi, chỉ là cá nhân tôi thích rượu nho hơn chút.

“Đừng khách khí, Vision cũng từng giúp quá tôi không ít việc.” Những lời này đương nhiên là một lời nói dối trong những lời nói dối cả đời của tôi ── Tôi thật sự nghĩ không ra con heo kia ngoại trừ ra ngoài gây chuyện ra thì còn giúp tôi được cái gì nữa.

“Bác sĩ, ngày mai những người của phân gia sẽ tập hợp ở đây, cho nên đêm nay anh nên nghỉ ngơi sớm một chút.” Khi tôi và Alexander đều đặt li xuống, Ale như là nhớ tới điều gì nói với tôi.

“A? Không phải toàn bộ mọi người đều ở đây sao?” Tôi còn tưởng rằng ngoại trừ gia khỏa không thích ăn cùng quỷ tóc đen nên vắng mặt bữa tối kia thì chỉ còn Alexander ── Tuy rằng tôi cũng biết thân thích của Vision không chỉ có như vậy.

“Đương nhiên không phải a, bọn họ đều là người của phân gia, bởi theo quy tắc thì không thể ở lại nhà chính của bổn gia.” Ale trả lời tôi.

“Vậy, vậy tại sao Winter và Alexander tiên sinh lại? . . . . . .” Quý tộc đúng là phiền toái.

“Bởi vì bọn họ là hai người duy nhất của phân gia không có sản nghiệp riêng trong khu vực này a.” Ale nghiêm túc nhìn tôi, thậm chí buông dão nĩa trên tay xuống. “Hầu tước bởi vì trước khi lão Hầu tước qua đời đã luôn sống ở nơi của tộc trường, mà Leffensterer thiếu gia cũng ủy thác hắn trông giữ nhà chính cho nên ở lại đây. Còn Bá tước vì không có sản nghiệp ở quanh khu này, mà chúng tôi cũng không thể bảo hắn ra ngoài thuê khách sạn nào đó nên tạm thời ở lại đây.”

Thật sự là thứ phiền toái số một. . . . . .

Tôi hơi nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười khổ khó phát hiện.

Quả nhiên không hổ là việc mà đại ma vương chuyên gây chuyện Vision giao tôi làm. . . . . . Vô cùng dứt khoát ném việc khó nhằn cho tôi, mới chỉ bối cảnh gia thế mà đã khiến tôi đau đầu vạn phần.

“Wayne, anh ngày mai có muốn tìm người hỗ trợ đem đống tư liệu tới không?” Chuyển dời suy nghĩ trọng điểm, tôi nghiêng người nhìn về phía Wayne học trưởng suốt từ lúc bắt đầu đến bây giờ vẫn vùi đầu ăn ── Y thực sự không muốn chừa lại một chút hình tượng trước mặt đàn em sao? Cho dù y vốn không có hình tượng nào cả, nhưng cũng không nên ăn như vậy. . . . . . Dẫn y theo khiến tôi thực mất mặt a. . . . . .

Chỉ thấy y cắt miếng thịt bò thành ba phần, sau đó lần lượt xiên từng miếng một rồi trực tiếp cắn, mà tay bên này cũng vừa xin một miếng thịt, tay bên kia đã dùng cái xiên cuốn sợi mì lên rồi. . . . . .

Tôi có thể phủ nhận việc mình quen biết y hay không? . . . . . .

“Ân?” Ngậm trong miệng một đống, tên Wanye ăn không chút hình tượng giống quỷ đói đầu thai kia nhìn về phía tôi.

“Học trưởng. . . . . . Tôi nói này, anh không thể bắt chước bộ dáng của một học trưởng một chút được sao? . . . . . .” Y nếu không rất đói bụng thì chính là không muốn lấy vợ.

“Ân?” Nhìn vẻ mặt ngu ngốc của y, tôi khẽ thở dài, không tiếp tục kháng nghị vấn đề thể diện của y nữa.

“Tôi hỏi anh mai có định đến phân bộ của ICPO tìm tư liệu hay không?”

“Ân, buổi sáng sẽ đi. Có việc gì sao?”

“Không có gì, chỉ là tôi định đi theo anh.” Như vậy tôi có thể tránh được đám thân thích của Vision!

“Có thể a. . . . . . Bất quá cậu không phải nên tiếp xúc trực tiếp với những người kia thì tốt hơn sao?” Mệt y đều ăn đến không còn hình tượng, vậy mà còn nhớ rõ đối thoại vừa rồi của chúng tôi ── Y chính là thông minh ở những điểm không cần thông minh. . . . . .

Bất quá quên đi. . . . . . Dù sao cái gì sắp đến rồi sẽ đến, muốn tránh cũng không tránh được. . . . . .

Như vậy, ngày mai tôi phải đi gặp cái đám người được gọi là “thân thích” của Vision. . . . . .

Rốt cuộc là kẻ nào? Hung thủ nhất định là một trong những người kia, nhưng rốt cuộc là ai?

Hoa ngữ, đại biểu hàm nghĩa của hoa, nó cũng đại biểu cho một vật có ý thức vô hình. Mà cây xạ cúc trùng hợp đại biểu đích cho “nhân cách”, loại từ trung tính. . . . . .

Ngày mai, tôi sẽ biết và nhìn thấy điều gì đây?

. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.