Bác Sĩ Tâm Lý Hệ Liệt

Chương 11: Chương 11: Tấm Gương Ẩn Tàng (Phần 2)




CHƯƠNG 11 QUYỂN 1: TẤM GƯƠNG ẨN TÀNG (PHẦN 2)

Trên thực tế nói so với làm dễ dàng hơn nhiều. Tôi và Anjo chung quy không phải là một người. Tư tưởng của con người rất phức tạp, muốn hiểu được bản thân đã là một chuyện không phải đơn giản, huống chi là đi hiểu tư tưởng của một người không phải là mình? Tuy những điều tôi học quả thực giúp tôi làm những chuyện như vậy, nhưng đến bây giờ, tôi chưa bao giờ nắm giữ hoàn toàn tư tưởng của ai ––– Có thể nhìn được đại bộ phận đã là tốt lắm rồi.

Không ngừng ám thị suy nghĩ, đưa tư tưởng của mình trở về hư không thuở ban đầu, tôi bắt đầu lặp lại cuộc đời của Anjo G. Levenda. Tưởng tượng về tuổi thơ ấu sống trong hạnh phúc, rồi chuyện không may xảy ra khiến cuộc đời đột ngột thay đổi, vô luận là tinh thần hay cơ thể đều chịu tra tấn, trong tình cảnh ấy, hai nhân cách bị phân liệt đã bảo hộ và giúp mình yên lòng… Điều đó giúp nhân cách gốc giữ được sự bình tĩnh ––– nhưng vì sao Anjo lại mắc chứng tự bế?… Không… Vì phân liệt quá mức, cậu ta lại quá nhỏ, nhân cách phân liệt không chỉ không tự chủ mà bảo hộ cậu, ngược lại từ từ hình thành bản thân, cùng nhau tồn tại… Cậu đem oán hận sợ hãi cùng bi thương tan vào trong Crucifer, đem sự thuần khiết thiện lương và bình tĩnh hóa thành Beren ––– Anjo tự nhốt mình vào quãng thời gian thơ ấu – và còn một người thay cậu dần lớn lên…

Một người thích hợp với tính cách trí tuệ và năng lực của gia tộc cậu ––– một hầu tước công tử quý tộc. Người kia, mới chân chính là anh em sinh đôi của cậu, người bảo vệ cậu, bóng dáng của cậu…

Trời ạ… Nếu thật sự như vậy…

Tôi đã biết nguyên nhân vì sao hung thủ hai vụ án không giống nhau… Nhưng vẫn còn một điều tôi muốn xác định, tuy rằng hơi vớ vẩn, ngay cả bản thân cũng không tin cho lắm, nhưng sự việc chỉ sợ giống như tôi nghĩ…

Mở mắt, tôi đem toàn bộ phỏng đoán của mình vừa rồi nói cho ba người kia, trong đầu có chút trống rỗng. Nỗi sợ hãi trong lòng Anjo vừa rồi vẫn còn đọng lại trong ý thức, khiến tôi không tự chủ muốn trốn tránh thứ gì đó.

“Như vậy… Quả thật là có thể thông suốt mọi chuyện, nhưng điều này là sự thật sao?… À… Ý tôi là, chuyện như vậy thật sự có khả năng phát sinh sao?” Kiều dường như có chút sững sờ. Phản ứng này cũng không kỳ quái, ngược lại còn tốt hơn so với những gì tôi đoán.

“Không có gì là không thể phát sinh, đây là câu đầu tiên giáo sư của chúng tôi luôn nói trong tiết học. Ông khiến chúng tôi vĩnh viễn nhớ kỹ, trước kia vào thế kỷ mười tám, trên thế giới không tồn tại quan điểm về những người bị tâm thần, chỉ có những lời giải thích là do ma quỷ phó thân. Mà quan điểm về Mental Health (sức khỏe tâm lý) chỉ bắt đầu xuất hiện vào thế kỷ mười chín. Chỉ cần có sự tồn tại của con người, chúng ta liền có thể không ngừng biết thêm những sự vật vẫn đang tồn tại nhưng chúng ta chưa từng biết đến. Cho nên, tiếp thu là điều quan trọng nhất trong khóa học.” Dùng sức xoa huyệt thái dương, hy vọng có thể nhanh chóng thoát khỏi cảm giác trống rỗng, tôi cười khổ nói với Kiều.

Mà vẻ mặt của Windsor có chút nặng nề suy nghĩ những điều tôi vừa nói. Ánh mắt chuyên chú khiến vẻ ngoài không còn trẻ trung tuấn mỹ của anh ta lại tăng thêm một tầng trầm ổn mỹ cảm – Nếu anh ta có thể luôn duy trì bộ dáng này, tôi bảo đảm sẽ có một đống mỹ nữ trung niên, thậm chí một số tiểu mỹ nhân mới bước vào xã hội, khúm núm quỳ trước ống quần tây trang của anh ta, nhưng tôi biết mấy tham vọng này chắc chắn không thể trở thành hiện thực.

“Từ lúc bắt đầu đến giờ, tôi đã tốn bao nhiêu thời gian?” Quyết định mặc kệ Kiều và Windsor – hai kẻ đang trầm tư suy nghĩ như sắp biến thành tượng đá, tôi quay đầu hỏi Davi đang ngồi ngẩn người cầm ly cà phê bên cạnh tôi ––– Ít nhất vì anh ta cầm ly cà phê nên không giống người đang trầm tư cho lắm.

“Hả? À, ừm… Khoảng một tiếng rưỡi thì phải?” Anh ta đờ ra một lúc mới phản ứng là tôi đang hỏi anh ta, vội nhìn đồng hồ đeo trên tay trái rồi trả lời tôi.

Ai nha nha… Xem ra đã già rồi. Trước kia chỉ cần ba mươi phút là đã thu phục được… Ngay cả vụ khó nhất cũng chỉ cần đến một giờ. Xem ra thật sự phải cho đầu óc thoải mái nghỉ ngơi một chút mới được…

“Nói như vậy, phải từ miệng cậu thiếu gia nói ra thì mới biết được sự thật sao?” Kiều thoát khỏi hình tượng “người đứng im suy nghĩ”, nhăn mày hỏi tôi.

Câu trả lời là đương nhiên rồi, chẳng lẽ anh có một trí tuệ thông minh phức tạp là thế mà chỉ nghĩ ra được mấy suy đoán đơn giản như thế thôi sao? Vụ án nào cuối cùng chẳng đều do thủ phạm khai ra quá trình gây án? Chứng cứ ở phương diện nào đó cũng chỉ có tác dụng duy trì luận cứ của phạm nhân ––– Nhưng tôi thừa nhận cách nói này rất cực đoan và phiến diện.

“Các cậu hiện tại có thể bắt đầu quá trình thẩm huấn, nghĩ biện pháp để có thể hỏi ra tình tiết vụ án.” Nhìn vẻ mặt đau khổ của Kiều sau khi biết được câu trả lời, tôi nhịn không được trêu chọc anh ta. “Dù sao cũng đã có phần lớn chứng cứ và lời khai tự thú của cậu ta, các anh hẳn là có thể kết thúc vụ án.”

Dựa vào lương tâm mà nói, vụ án này cực kì mưu sát tinh thần và thể lực của bốn người chúng tôi, đã thế chúng tôi giỏi lắm chỉ có thể ném cậu thiếu gia Anjo kia vào bệnh viên tâm thần mà thôi. Nhưng dựa vào những chứng minh thực tế trước mắt mà nói, cùng lắm chỉ có thể bắt cậu thiếu gia về nhà an dưỡng ––– Nói đến đây, hình như tôi chưa từng thấy luật sư của cậu ta thì phải, nghe nói là một vị luật sư nổi tiếng. Như vậy cơ hội cậu nhóc được phóng thích lại càng lớn.

“Mấy thứ đó có tác dụng quái gì chứ? Đối phương chỉ cần dùng lí do Anjo ngay cả nói cũng không nói được để ứng phó chúng tôi, chúng tôi liền chịu bế tắc.” Kiều trắng mắt liếc tôi, nhìn thấy ý cười không nhịn được trên mặt tôi thì lập tức chuyển sang trừng tôi.

“Nếu cậu ta vô tội, như vậy có thể đạt được mục đích tôi bị gọi tới đây…” Vision vốn là muốn tôi tới xem có thể giúp cậu thiếu gia kia thoát tội không, nhưng hiện tại tôi dường như rất muốn khiến cậu ta có tội ––– nếu, đứng ở góc độ gia đình người bị hại mà nói. Đáng tiếc, tôi không phải người tốt, cũng tự nhận mình không phải dạng tốt bụng đi đồng tình với người khác.

Giống như bị tôi nhắc nhở, biểu tình của Kiều và Davi cương một chút, nhưng sau đó lập tức khôi phục nguyên dạng.

“Cậu ta có tội hay không cũng không phải do chúng tôi quyết định, không phải sao? Chúng tôi chỉ có nhiệm vụ thu thập chứng cứ ––– Dù sao hiện tại cũng đã có thể xác định cậu thiếu gia chính là hung thủ.” Kiều bướng bỉnh trừng hai mắt với tôi, nhưng vẫn không che dấu được sự vô lực trong âm thanh của anh ta ––– Đôi khi con người sẽ bị những nhận định chủ quan của mình dẫn dắt khỏi mục đích cần làm. “Ngày mai sắp xếp lại kết quả của vụ án, như vậy có thể công bố với công chúng và cấp trên, chúng ta cũng không cần phải tiếp tục phiền nữa… Thật tốt quá…”

“Nhưng cậu không muốn biết sự thật như thế nào sao?” Tôi hỏi.

Nếu như là tôi, tôi nhất định sẽ buông mấy gánh nặng to nhỏ này. Chỉ vì lòng hiếu kỳ của mình hay vì sự việc phát triển theo hướng mình không biết toàn bộ mà đi truy tìm đáp án, đây chính xác là một loại thống khổ.

“Windsor , chúng ta không phải còn một thứ chưa sử dụng sao?”

“Cái gương phải không?” Hiểu ý cười với tôi, trong mắt Windsor mang theo sự mong chờ mà tôi vô cùng quen thuộc ––– tôi từng thấy ánh mắt đó ở anh ta lúc công bố khi còn thực tập… Người này… Ai… Bệnh nhân là đồ chơi sao?…

“Gương gì cơ?” Davi hiếu kỳ nhìn chúng tôi.

Nhìn nhau cười, Windsor cướp lời trước khi tôi mở miệng nói. “Bởi vì Anjo kia hồi trước miệng không ngừng nỉ non từ ‘gương’, nhưng sau đó hình như không còn thế nữa. Hơn nữa sau đó chúng tôi không còn thấy cậu ta đến gần gương nữa, vô luận là người nào. Cho nên Hance và tôi nghĩ liệu gương có phải là điểm dẫn dắt giúp chúng tôi kéo được Crucifer mà chúng tôi chưa gặp, để chúng tôi có thể nhìn thấy một trong những kẻ sát nhân chân chính hay không.”

“Liệu có thể không?” Kiều hỏi.

“Có gì là không thể chứ? Trung Quốc không phải có câu ‘Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con’ sao?” Windsor vừa trả lời vừa khoe tiếng Trung của anh ta ––– Nhưng câu nói kia… có thể áp dụng trong trường hợp này sao?…

Tôi chỉ có thể duy trì phong độ thân sĩ không đánh giá của mình.

… … …

(Hôm nay tiến triển đến đâu rồi?)

Bên kia điện thoại truyền đến âm thanh của Vision, hơn nữa trong giọng nói còn tràn đầy mong chờ như xem trò vui.

Thật không hiểu tại sao tôi lại bỏ qua giấc ngủ mà thức đêm đi nói chuyện với cái tên như thế nữa. Ý nghĩ này vừa xuất hiện, tôi liền có xúc động muốn tắt máy mặc kệ cậu ta mà đi ngủ một giấc.

(Xảy ra chuyện gì? Sao không nói?)

“Đau đầu, không muốn nói.” Nhưng nếu bây giờ tắt máy, rất có thể trưa mai cậu ta sẽ xuất hiện trước mặt tôi… Nói như vậy, nhẫn nại nói cho xong vẫn tốt hơn…

(Rốt cuộc thế nào rồi?) Trong giọng nói của cậu ta bắt đầu lộ ra lo lắng, như thế lại khiến tâm lý của tôi trở nên cân bằng.

“Vậy Kenfen đáng yêu của cậu ra sao rồi?” Thật sự muốn tiếp tục trêu chọc khiến cậu ta phát điên, tôi cố ý đổi chủ đề.

(Cậu đừng có đánh trống lảng! Rốt cuộc thế nào rồi?) Cậu ta dường như bắt đầu phát điên, tôi cuối cùng nhịn không được cười ra tiếng.

(Hàn!)

“Được rồi được rồi, đừng rống lên như vậy… Ha ha… Vision, hiếm khi nổi điên nha… Ha ha…”

(Cậu đi chết đi! Rốt cuộc thế nào rồi?)

“Yên tâm đi, cậu thiếu gia kia không có việc gì… Nhưng cậu ta… Tôi nghĩ mấy nhân cách khác trong cơ thể cậu ta đều tham gia giết người… Vô luận là tự mình động thủ hay không, nguyên nhân là cái gì… Cậu nghĩ xem có thể thế nào đây?… Kỳ thật bốn nạn nhân đầu là do bản thân Anjo giết… Coi như không phải toàn bộ… Ít nhất là có một… Như vậy mới khiến những người khác thực hiện những vụ án sau đó…” Ý nghĩ này mới chỉ xuất hiện khi tôi từ cục cảnh sát trở về. Nếu sát nhân đầu tiên là Anjo, như vậy có lẽ vì thế mà cái bóng luôn bảo hộ cậu ta đã hiện thân. Sau đó vì muốn xử lí việc này triệt để, hoặc có thể nói là muốn Anjo yên lòng cho nên sai khiến những nhân cách khác, thậm chí là đích thân giết hại những nạn nhân sau đó… Nhưng mấu chốt là ở “Crucifer” kia. Chỉ có cách gặp cậu ta, tôi mới có thể biết được phỏng đoán của mình có chính xác hay không ––– Bởi vì nếu không tồn tại nhân cách thứ tư, suy đoán ban đầu của tôi coi như xong.

(Cậu dự đoán được đáp án?) Vis hỏi tôi.

“Cậu không muốn biết sao? Là một học giả, những suy đoán kia đều là nghiên cứu mới có được…” Tôi hỏi lại. Tôi biết cậu ta cũng muốn biết, nhưng ở một góc độ nào đó mà nói, cậu ta không hy vọng có được một đáp án khiến mình cảm thấy khó khăn ––– Đôi khi tinh thần trọng nghĩa cũng khiến người ta thống khổ.

(Tôi cũng muốn biết… Chỉ là… Cậu có thể chúc phúc tôi hay không? ) Vision nói. Xem ra lần này cậu ta rất thật lòng ––– Đối với vị bá tước Kenfen G. Levenda kia.

“Tôi sẽ, giống như hồi trước cậu chúc phúc cho tôi, tôi hi vọng cậu có thể hạnh phúc.” Nhưng thực ra tôi không muốn chút nào.

Những lời này tôi sẽ không nói ra, nếu không tôi nhất định sẽ bị cậu ta nhớ nhung liên tục hai tháng cho mà xem.

(Cám ơn, tôi đây cứ yên tâm theo đuổi anh ấy.)

“Cái gì?! Cậu vẫn chưa theo đuổi được sao?!” Tôi kêu lên ––– Thật sự bị dọa không nhẹ nha. Không phải tôi thích cứ ngạc nhiên là gào lên, nhưng cái tên Vision được mệnh danh là “Diệt hoa tình thánh” ấy cư nhiên còn chưa ra tay với mục tiêu, điều đó thật sự là… Chẳng lẽ đúng như người ta vẫn nói, một kẻ cho dù bình thường phong lưu như thế nào đi chăng nữa, một khi nghiêm túc yêu đương thì cũng chả khác gì tên mới biết đến tình trường sao?

(Chuyện này cậu đừng quản! Chuyên tâm phá vụ án của cậu đi!) Kính nhờ! Phá án, tôi là thám tử XXO sao?

“Muộn nhất là ngày mai, mấu chốt là cậu thiếu gia ấy có thể nói hay không. Chẳng qua cho dù cậu nhóc ấy không nói, chúng tôi cũng sẽ kết thúc vụ án ––– Hiện tại chỉ đợi đến ngày mai rồi giải quyết nốt. Biết cũng tốt, không biết thì cũng chẳng làm sao… Tôi chỉ muốn tìm lại ngày nghỉ đáng thương của tôi thôi.” Câu cuối cùng tôi đặc biệt nhấn mạnh, giúp con heo Vision này nhận ra tội của cậu ta vô cùng nặng. Vì cậu ta mà kế hoạch nghỉ ngơi của tôi bị phá sản hoàn toàn! Mitagawa (biên tập viên Nhật kiều yểu thọ của tôi) gọi điện nói với tôi rằng người bên kia thông báo rằng bản thảo vốn có thời hạn hai tháng của tôi nay chỉ trong mười ngày đã phải nộp ––– Tuy rằng cô ấy đã xin lỗi rất chân thành, hơn nữa hứa hẹn sẽ cho tôi thời gian ba tháng nghỉ ngơi rồi mới tiếp tục công việc mới, và lần này còn tính tiền nhuận bút gấp 3 lần, nhưng tôi vẫn cực, cực, cực kỳ tức giận, bởi vì tôi thừa biết mấy lời này chỉ là bỏ đá xuống giếng! Hơn nữa cái này có khác gì đồ ăn đưa tới tận miệng rồi mà lại bị cướp mất đâu! (Mỗ: Hãn… Ngươi nói đơn giản một chút là “Con vịt đã nấu chín lại bay mất” không phải tốt hơn sao?) Cảm giác cực ––– kỳ khó chịu! Nhưng tôi không có tinh lực dư thừa để phát hỏa nữa ––– Cam chịu cũng có thể coi là một phẩm chất tốt đẹp.

Dù sao nếu tôi bị làm phiền quá mà chết, tôi thành quỷ cũng phải kéo con heo Vision chết tiệt kia chôn cùng.

(Khụ, ừm, vậy… Tôi đây sẽ không quấy rầy đại gia ngài nghỉ ngơi nữa… Ha ha…)

Phát hiện trong giọng nói của tôi có dấu hiệu của cơn giận bùng cháy, Vision vô cùng thức thời đề nghị dập máy để giảm bớt lửa giận của tôi.

“Ừ.”

Nhưng đang chuẩn bị cúp máy lại xảy ra một việc.

(Này.) Không thể nào? Vừa mới khen cậu ta thức thời, cậu ta lại ngáng đường sao?

(Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết một việc, luật sư của Anjo là Gress Chah Siwill… Cứ vậy nhé, bảo trọng nha.)

Là y… Là y… Gress Chah Siwill… Một người năm năm trước cũng bị tổn thương… Y vẫn hận tôi?… Phải không?… Lowes…

… … …

Sáng sớm, dấu hiệu của một khởi đầu mới, và một ngày mới cũng đang bắt đầu. Dường như có rất nhiều việc chúng tôi cho rằng, không nhất định phải là sự thật, đã thay đổi và phát triển trong bất giác, chờ đến khi phát hiện thì đã không cách nào vãn hồi được nữa rồi.

Nếu thời gian có thể chảy ngược lại, tôi hy vọng có sửa chữa lỗi lầm của mình, để tôi được yêu, được hạnh phúc ––– cho dù điều này chỉ ngắn ngủi.

Trước đây, tôi rất thích Luân Đôn, bởi lớp sương mù tựa như ảo mộng. Nhưng hiện tại, nó tựa như chướng khí khiến người ta không cách nào thở được. Bi thương và ảm đạm tràn ngập khắp cái thành phố chìm trong sương mù dày đặc này, thời thời khắc khắc nhắc nhở tôi rằng năm năm trước, tôi từng phạm phải lỗi lầm to lớn.

Mà… người khiến tôi nhớ kĩ sai lầm ấy, đang ngồi trước mặt tôi ––– Gress Chah Siwill.

“Mấy năm nay khỏe không?” Vẫn lãnh mạc cao ngạo, ngoại trừ mái tóc dài ra, tôi không tìm được bất kì sự thay đổi nào trên con người y, thậm chí thói quen nhíu mày khi nhìn thấy tôi. “Cậu không phải sang Mĩ lập nghiệp sao? Như thế nào lại ở đây?”

“Lowes đã chết sau khi tôi làm bài thi kia, mấy năm nay tôi luôn ở Luân Đôn.” Âm điệu lạnh lùng, vẻ mặt vô cảm ––– Nếu không vì chuyện này, chúng tôi có lẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

“Nói vào vấn đề chính luôn đi. Tôi muốn dùng lý do tinh thần để cầu tình, không có vấn đề gì chứ?” Đặt chén sứ trong tay xuống, Gress bắt đầu làm ra gương mặt thân sĩ chuyên nghiệp.

“Không thành vấn đề, nhưng tốt nhất khiến quan toà không thể cự tuyệt, bởi vì tại phiên tòa sẽ có rất nhiều rắc rối. Tuy rằng hiện tại nhân cách bị nghi là giết người vẫn chưa xuất hiện, mà nhân cách chính Anjo trong hoàn cảnh ấy cũng có thể coi là vô ý thức, nhưng nếu bị bọn họ nắm lấy vấn đề nhân cách chủ thứ[1], cũng là một phiền toái. Cậu hẳn là biết sự kiện Malangeler?”

(Sự kiện Malangeler: ở Mĩ từng có một cô gái trong cơ thể có hai nhân cách, mỗi nhân cách đều tự tìm luật sư kiện lên tòa án để giành quyền làm chủ cơ thể, cuối cùng, nhân cách gốc thắng kiện.)

“Chủ yếu tự hỏi người?…” Y khẽ nói một mình, như là đang tự hỏi lên cái gì.

Tôi gật đầu, nhưng cuối cùng tôi không nói cho y biết rằng Anjo có khả năng đã phạm tội giết người – Không liên quan đến công lý hay bất cứ điều gì khác, tôi chỉ muốn một đáp án.

… …

“Thanh lâu mộng hảo, thâm tình nan phú.” ()

Vừa gặp Windsor liền nghe thấy câu thơ này ––– Dương Châu mạn của Khương Quỳ. Nhưng hình như anh ta nhớ sai thì phải.

“Tâm tình đúng là rất tốt, nhưng ngữ pháp lại quá kém.” Tôi từ phía sau đạp anh ta một phát, trừng phạt anh ta dám phá hoại văn hóa dân tộc tôi. “Hơn nữa, chính xác phải là ‘Nan phú thâm tình’, Windsor .”

“Chỉ cần đúng ý tứ là được rồi. Chấp nhất như vậy làm gì chứ…” Anh ta vừa dẫn tôi tìm Kiều và Davi, miệng vừa nhắc đi nhắc lại, khi nhìn thấy tôi liếc xéo thì lập tức câm miệng.

“Rồi! Tôi đưa người đến rồi đây này.”

Từ xa đã nhìn thấy bóng dáng hai anh chàng cảnh sát đang nói chuyện với nhau, nghe thấy tiếng Windsor lập tức xoay người nhìn về phía chúng tôi.

“Chậm quá đi, bác sĩ, chúng tôi chờ lâu lắm rồi đấy.” Davi có điểm oán hận nắm lấy tay tôi.

Tôi mỉm cười. “Đàm luận với luật sư của cậu thiếu gia hơi lâu, tôi với anh ta là bạn cũ lâu năm chưa gặp.”

“Đừng nói nữa, đến đây xem này.” Kiều dẫn chúng tôi tới một căn phòng có một bên tường làm bằng thủy tinh, mà xuyên qua lớp thủy tinh, tôi nhìn thấy Anjo G. Levenda đang ngồi trong phòng đó.

Nhưng người này, không phải là Anjo.

“Từ đây vừa có thể quan sát tình hình bên trong, vừa có thể nhìn thấy tấm bạch phiến chính xác là tấm gương. Trước đó dẫn Anjo vào trong phòng, sau đó chúng tôi ở đây sẽ để tấm gương xuất hiện, như vậy sẽ tốt hơn.” Kiều giải thích cho tôi.

Tôi quay đầu nhìn ba tên kia rõ ràng chuẩn bị đem tôi làm bia đỡ đạn. “Mấy người định bảo tôi qua đó hả? Windsor sao anh không đi đi? Tôi đi với anh đi hẳn là không khác nhau mấy.”

“Hance, cậu đi thì sẽ tốt hơn nha, thằng nhóc đó không phải tín nhiệm cậu hơn sao? Điều quan trọng nhất chính là sự tín nhiệm của bệnh nhân đối với mình. Cậu đi, so với tôi sẽ tốt hơn.”

Liếc xéo tên Windsor đang cười cười, tôi mang theo chút bất đắc dĩ đi tới chỗ Anjo ––– Tuy rằng lúc sáng đã biết sẽ có kết quả như vậy, nhưng đến khi gặp vẫn hơi có cảm giác vô lực.

“Xin chào, bác sĩ. Quả nhiên là anh, xem ra đầu óc của mấy tên cảnh sát vẫn chưa hỏng hết.” Quả nhiên là nhân cách thông minh lanh lợi mà tôi vẫn chưa biết.

“Tôi có một việc muốn Anjo hỗ trợ, có thể để tôi gặp cậu ta không?” Tôi nói.

Nếu có thể, tôi không muốn lựa chọn giao đấu cùng cậu nhóc này.

“Cho dù anh muốn biết thì cậu ấy cũng khó mà nói cho anh được.”

Bị người khác nhìn với ánh mắt như rắn nhìn thấy ếch thực sự không dễ chịu chút nào, nhưng hiện tại tôi chỉ có thể tiếp tục mỉm cười, không để vẻ mặt chán ghét lộ ra ngoài.

“Tôi có một việc chỉ có cậu nhóc ấy mới giải đáp được. Hay là, cậu sợ?…” Tôi đang kích thích cậu ta, bởi vì với sự kiêu ngạo của mình, cậu ta có thể bởi vì không thể trêu chọc tôi nữa nên dứt khoát phối hợp với yêu cầu của tôi ––– Hoặc là, cậu ta muốn biết tôi có thể làm trò gì để cậu ta đùa giỡn.

Quả nhiên, cậu ta nhắm hai mắt lại. Chờ một lúc, đôi mắt nhuệ khí ấy được thay thế bằng ánh mắt yếu ớt khiến người ta thương tiếc.

“Ngài, chào ngài… Tiên sinh…” Âm thanh run rẩy, đối mặt với cậu bé này, tôi bắt đầu cảm thấy mình thật tàn nhẫn.

“Xin chào.” Nói đến đây, tôi làm bộ không cẩn thận đánh rơi bút xuống sàn, tạo âm thanh vang khắp căn phòng yên tĩnh. Sau đó vẻ mặt xin lỗi khom người nhặt bút, mà khi nhặt, lại để cây bút lăn vài vòng trên sàn, phát ra tiếng vang đứt quãng.

“Tiên… Tiên sinh? …”Anjo có chút bất an mở miệng, đôi mắt tràn đầy khiếp ý run rẩy nhìn tôi.

Quyết tâm ngoan tuyệt không nói chuyện với cậu bé, tôi chỉ mỉm cười với cậu, sau mấy phút lại “không cẩn thận” đánh đổ chén cà phê chén xuống sàn, lúc này vẻ mặt xin lỗi mở miệng ––– dùng âm thanh mềm nhẹ ảo mộng. “Rất xin lỗi, Anjo, tôi đi tìm người đến thu dọn…” Sau đó đứng dậy ra khỏi phòng, trước khi đi khỏi, quay đầu ném cho cậu bé ánh mắt như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi để mặc cậu ta một mình trong phòng.

Trở về chỗ mấy người Windsor, vừa mới tới đã bị Windsor dùng sức vỗ mạnh vào lưng, thiếu chút nữa khiến tôi ho ra tiếng. “Cậu hồi đó tại sao không theo ngành tâm lý tội phạm cơ chứ? Tôi thấy cậu rất kinh nghiệm đấy.”

“Câm miệng đi, xem đến lúc chưa rồi mở tấm gương ra.”

Thời gian trôi qua nhanh, Anjo hoang mang lo sợ ngồi trong phòng nhìn xung quanh, cơ thể hơi run rẩy. Ánh mắt nhát gan kia khiến tôi lại một lần nữa cảm thấy tội lỗi nặng nề.

“Có thể.” Windsor nói với Kiều đang đứng bên cạnh, sau đó, nhấn công tắc mở tấm gương ra –––

“Tấm… Gương!!! Đừng!!!! Đừng!!!!!”Lập tức, chúng tôi nghe thấy tiếng thét chói tai của Anjo, vọt tới góc tường bên kia cuộn tròn cơ thể mình lại, miệng không ngừng gào thét.

“Linh mục! Đừng!! Đừng!!… Ô… Anjo là đứa trẻ ngoan… Ô… Đứa trẻ ngoan… Đừng… Đau quá… Đau quá…”

Tếng khóc của cậu bé như búa tạ, không ngừng đập những đòn nặng nề lên lòng chúng tôi.

“Cậu nhóc có chứng sợ gương. Bảo người qua đó xem thế nào. Tắt gương đi, mau.” Windsor mở miệng khi chúng tôi im lặng.

Davi sau khi nghe thấy vậy lập tức tắt công tắc. “Tôi đi xem sao.”

Rất nhanh, bên trong lớp thủy tinh kia, tôi nhìn thấy thân ảnh của Anjo đã hôn mê và những nhân viên chăm sóc và chữa bệnh…

“Vậy kết quả là?…” Kiều chậm chạp mở miệng nói.

“Không có kết quả, kết thúc vụ án đi.” Tôi nhắm lại mắt ––– Thì ra, chân tướng không giống như những gì chúng tôi nghĩ…

… … …

Sau đó cùng ngày, Kiều và Davi giao báo cáo điều tra lên cấp trên, chấm dứt điều tra vụ án, đem sự tình giao cho Bộ Tư Pháp và luật sư. Rất nhanh, vụ án được lan truyền sôi nổi và đưa được vào trình tự tư pháp.

Mà Gress cũng không hổ danh là luật sư nổi tiếng, đưa ra hàng loạt bản ghi chép và thẩm định khiến toà án chấp nhận lời cầu tình. Cứ như vậy, đem vụ án lớn này vô tật mà kết thúc.

Mà tôi, sau khi Kiều và Davi kết thúc vụ án được một ngày liền rời khỏi Luân Đôn, trở về nhà trọ ở Paris.

Sự tình, vốn cứ như vậy chấm dứt.

Nhưng hai tháng sau, vào ngày Halloween, tôi nhận được một bức thư gửi từ Luân Đôn, người gửi thư là ––– Dicis L.

“Dr. D thân ái:

Ngài có lẽ sẽ tự hỏi tôi rốt cuộc là ai, kỳ thật tôi chính là nhân cách mà ngài muốn tìm hiểu, nhưng đến khi rời đi vẫn chưa biết tôi là ai.

Ngài hẳn muốn biết chúng tôi vì sao giết bọn hắn, giết bọn hắn như thế nào đúng không? Có lẽ ngài cũng biết, được rồi, người thứ nhất bị giết, gã thiết kế kia, là do Anjo giết. Đều tại cái tên đáng chết kia lòng tham không đáy ––– cho hắn tiền hắn còn muốn người. Anjo cậu ấy không có ý định giết hắn, cậu ấy thậm chí đã quên đoạn kí ức kia rồi. Nhưng bởi vì tên ngu xuẩn ấy xuất hiện khiến tôi cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ có những kẻ khác đến tổn thương bảo bối quan trọng nhất của tôi ––– Ngài có thể không tin, nhưng tôi yêu Anjo, tôi thực sự rất thương cậu ấy, tuy rằng tôi không để mọi người biết đến sự tồn tại của mình.

Sau đó, tôi và Beren – cậu ta cũng rất yêu Anjo, nhưng kỳ thật, cậu ta chỉ bảo hộ Anjo theo bản năng, chúng tôi hợp mưu giết ba thằng đàn ông chết tiệt còn lại kia. Cậu học sinh kia tôi vốn không muốn giết hắn, nhưng hắn càng lúc càng phiền, Crucifer chịu không nổi đã giết hắn. Còn có người tài xế và giáo viên kia nữa, bọn họ buổi tối hẹn hò trong công viên, kết quả nhìn thấy Crucifer đang đi vứt xác nên mới bị giết ––– Thật là mấy người đáng thương. Cru tên đó yêu Beren, bởi vì ghen tỵ với mấy cặp tình nhân có thể ở cùng một chỗ anh anh em em nên mới giết những người đó. Sau đó cũng bởi vì bị Beren mắng một trận nên thương tâm mà đi tự thú ––– Tên ngu ngốc ấy, cậu ta có lẽ đã quên rằng thân thể này không phải của mình cậu ta. Thực buồn cười, hiện tại tên đó không thể xuất hiện nữa…

Nếu có thời gian thì đến chơi, bác sĩ, ngài là một người rất thú vị.

Bảo trọng.

Dicis L. “

Nhìn lá thư màu vàng nhạt, tôi nhịn không được bật cười ––– Đây là nụ cười chê của người thắng cuộc sao? Hay là đang chia sẻ vui sướng với tôi?

Hoặc là, cậu ta đang cho tôi câu trả lời tôi muốn? …

Thế giới này không thích hợp để tồn tại chân tướng…

Chân tướng… Rốt cuộc là cái gì?… Cái gì là thực, và cái gì là giả đây?… Người thắng cuộc, nói, chính là chân tướng.

Tôi nở nụ cười, tiện tay ném lá thư có thể chứng minh tất cả mọi thứ vào lò sưởi nơi vách tường…



END

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.