Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 485: Chương 485: Anh có muốn không?




Thời đại này nói thật không có ai tin. Nói láo mọi người lại tin đó là sự thật.

Tần Lạc nói như vậy, mọi người cũng chỉ nghĩ là hắn khiêm tốn.

Trương Bác nói: "Tần Lạc huynh đệ, nói như vậy cũng không đúng. Khi một người thành công không phải do người đó nói nhiều hay nói ít mà do người đó làm nhiều hay ít. Chúng tôi đều ghi tạc trong lòng những chuyện người anh em làm cho Trung y".

Triệu Tử Long càng không vui vẻ. Tại sao thần tượng của mình có thể nói như vậy? Thật đáng ghét quá đi thôi.

Sắc mặt Triệu Tử Long khá tức giận, ông ta nói: "Tần tiên sinh, lẽ phải ở nhân tâm. Con mắt của dân chúng sáng như sáng như sao. Tiên sinh nói mình là người xấu nhưng tất cả lại nói tiên sinh là người tốt vậy tiên sinh là người tốt. Dù tiên sinh có nói mình là người tốt nhưng tất cả mọi người nói tiên sinh là người xấu vậy tiên sinh chính là người xấu. Dù tiên sinh có là người hơi bốc một chút nhưng chúng tôi vẫn một mực coi tiên sinh là tấm gương, là ngọn đèn soi sáng. Tiên sinh nói vậy là không phù hợp với tính cách của mình nha".

"Tôi không tin tôi đã nhìn lầm người" Vũ Dũng Tú cũng nói theo.

Cái miệng của cô gái Lệ Khuynh Thành này còn độc hơn so với ba người. Ánh mắt nàng rực sáng, gương mặt rạng rỡ, nàng cười hì hì nói: "Khiêm tốn quá mức chính là kiêu ngạo. Tần Lạc, bây giờ anh đã kiêu ngạo tự mãn sao?'

"…"

Tần Lạc khoát khoát tay nói: "Thôi được, bây giờ chúng ta không thảo luận những vấn đề râu ria này nữa. Hiện tại mọi người có mặt đông đủ ở đây, chúng ta hãy thảo luận phương pháp giải quyết vấn đề'.

Tần Lạc chỉ Vũ Dũng Tú nói: "Vũ tuỳ viên".

"Cứ gọi tôi là Dũng Tú" Vũ Dũng Tú nói: "Tuy nhiên tên gọi không hợp với thực tế".

Tần Lạc gật đầu nói: "Vũ đại ca, anh coi như đã đón tiếp năm người đất nước cử sang đây giải quyết vấn đề này. từ lúc bắt đầu tới nay anh chính là người luôn tham gia vào việc này. Tôi thấy anh có hiểu biết rất sâu về chuyện này. Anh có đề nghị gì không?"

"Tạo thế" Vũ Dũng Tú nói.

"Tạo thế?" Tần Lạc nghi ngờ hỏi lại.

"Đúng. Tuy Pháp là một đất nước tư bản chủ nghĩa nhưng quy định giai cấp xã hội cực kỳ nghiêm chỉnh. Mỗi một giai cấp đều có bè phái của mình. Hơn nữa mỗi một bè phái này đều cực kỳ bài ngoại. Nếu như trong tay anh có một trăm vạnro, anh chỉ có thể tiến vào những đảng phái có phạm vi một trăm vạnro. Nếu như trong tay anh từ một trăm vạn đổi thành một ngàn vạn thì anh sẽ bước vào trong phạm vi một ngàn vạnro.Giới quý tộc thì càng là những người xa rời quần chúng.Người bình thường không có cách nào gặp mặt”

Vũ Dũng Tú giải thích: "Mặc dù anh đang ở Trung Quốc nhưng ở Hàn Quốc không ai không biết, không ai không hiểu nhưng ở Châu Âu này anh là người mới tinh. Bọn họ tuyệt đối không có khả năng để anh tiến vào đảng phái của họ. Chúng ta muốn giải quyết vấn đề thì trước tiên phải nghĩ cách để anh có thể tiếp xúc với những nhân vật quan trọng của các đảng phái, phải để anh gặp mặt những nhân vật quan trọng có thể giải quyết vấn đề đó".

Tần Lạc gật đầu hỏi: "Vậy tạo thế như thế nào?"

Vũ Dũng Tú gật đầu nói: "Cái này không thuộc sở trường của tôi. Tôi chỉ cảm thấy nên làm như vậy. Còn về việc nên tạo thế như thế nào để đạt được mục đích thì nhất thời tôi vẫn chưa nghĩ ra".

"Em có cách" Lệ Khuynh Thành lên tiếng.

Lệ Khuynh Thành thích uống rượu đỏ, cũng có sở trường uống rượu đỏ. Khi ở Yến Kinh, mỗi khi làm xong công việc bận rộn bên ngoài nàng đều quay lên căn phòng riêng ở lầu ba với mục đích chính của mình là uống một ít rượu đỏ.

Khuya hôm này nàng mở nhiều chai rượu nhất, uống nhiều rượu nhất, cũng uống nhanh nhất. Rượu đỏ có tác dụng rất chậm, ánh mắt của nàng càng uống càng sáng. Gương mặt dễ thương, xinh đẹp càng uống càng hồng. Tần Lạc chỉ lo sau khi nàng say rượu sẽ động chân động tay với mình nhưng hắn lại không ngờ rằng nàng vẫn còn tỉnh táo. Nàng vẫn chăm chú nghe bọn họ nói chuyện hơn nữa vẫn còn có ý kiến quyết định.

Cô gái này…quả thực là một cô gái tốt!

Có thể uống không say, có khả năng không bị mệt. Mặc dù tiền lương cao nhưng vẫn không khước từ tiền tăng ca.

Điều đáng tiếc duy nhất chính là không thể ngủ.

"Em có cách gì?' Tần Lạc nhìn nàng hỏi.

"Chuyện tạo thế này hẳn phải tìm em mới đúng" Lệ Khuynh Thành cười khanh khách nói: "Em chính là một chuyên gia của vấn đề này".

Tần Lạc nghĩ cũng đúng. Chuyện tạo thế này Lệ Khuynh Thành chính là đối tượng chọn lựa phù hợp nhất. Đôi mắt của nàng rất nhạy bén, bất kỳ lúc nào có thể xuất ra kỳ chiêu. Giống như hắn đã nói với Cừu Yên Mị rằng hai người rất giống nhau, cùng là những phụ nữ xuất sắc, không lên tiếng thì thôi, đã nói là nổi tiếng.

"Lệ tiểu thư không chỉ quốc sắc thiên hương, hơn nữa còn có năng lực xuất chúng" Trương Bác cười nói. "Không biết trong thời gian ngắn Lệ tiểu thư đã nghĩ ra biện pháp hay nào để tạo thế?"

Lệ Khuynh Thành liếc mắt nhìn Tần Lạc. Động tác đó tuy khá lẳng lơ nhưng lại vô cùng yêu kiều, quyến rũ làm người khác phải nuốt nước bọt đánh "ực' một tiếng.

"Anh ấy là ai?" Lệ Khuynh Thành hỏi.

"Là đàn ông" Triệu Tử Long ngẩn người ra rồi trả lời: "Nam bác sỹ".

"Anh ấy biết cái gì?"

Triệu Tử Long cười nói: "Lệ tiểu thư thật rất thú vị. Y thuật của Tần Lạc tiên sinh ít người có thể sánh nổi".

"Đúng. Anh ấy là thầy thuốc, anh ấy giỏi y thuật. Chúng ta sẽ tạo thế từ chính phương diện này" Lệ Khuynh Thành ngồi thẳng lên, sắc mặt cũng vô cùng nghiêm túc làm người khác phải hoài nghi dáng vẻ say rượu vừa rồi của nàng chỉ là giả vờ. Khi anh ở Đài Loan chỉ vì chữa bệnh từ thiện mà trở thành khách quý của đảo. Bây giờ em muốn anh trở thành người thân của Paris".

'…"

"Lệ tiểu thư, ý của cô là để Tần Lạc cũng học cách làm ở Đài Loan là chữa bệnh từ thiện ở Paris sao?"

"Đúng vậy" Lệ Khuynh Thành trả lời: "Thế nhưng không phải một nơi mà nhiều nơi. Các khu của người Trung Quốc ở Paris tập trung ở đâu?"

Trương Bác là người thông thuộc, ông ta nhanh chóng nói tên mấy địa danh.

"Được. Trước tiên chúng ta tiến hành chữa bệnh từ thiện ở phố người Hoa ở Paris" Lệ Khuynh Thành nói: "Tôi muốn để Tần Lạc nhanh chóng thu hút được rất nhiều người hâm mộ Trung Quốc. Ở Paris có rất nhiều người Trung Quốc. Nếu như có thể tập hợp tất cả thành một lực lượng thì tuyệt đối không thể bỏ qua. Hơn nữa người Trung Quốc dễ dàng tiếp nhận Trung y hơn. Một khi bắt tay vào thực hiện đối với người nước ngoài thì khó khăn hơn rất nhiều nhưng đó là bước thứ hai của kế hoạch".

"Chúng ta phải phối hợp như thế nào?" Triệu Tử Long hỏi.

"Ngày mai mọi người hãy dùng tất cả phương tiện công bố ra bên ngoài là thần y Trung Quốc tới Paris chữa bệnh từ thiện miễn phí. Đương nhiên đối tượng chữa bệnh từ thiện chỉ giới hạn trong người Trung Quốc".

"Không nên, không nên" Trương Bác lắc đầu quầy quậy nói: "Nếu làm như vậy người Pháp sẽ cho rằng chúng ta kỳ thị chủng tộc. Giới truyền thông của bọn họ sẽ đưa tin công kích chúng ta, tới khi đó chúng ta muốn giải quyết vấn đề Trung y dược lại càng khó khăn hơn".

"Tôi chính là muốn bọn họ có suy nghĩ kiểu đó" Lệ Khuynh Thành cười tươi nói.

"Vì sao lại làm vậy?" Triệu Tử Long vẫn chưa nghĩ ra vấn đề mấu chốt trong đó.

"Tôi đã hiểu rồi" Hai hàng lông mày của Vũ Dũng Tú dãn ra, hắn nói: "Có tranh luận mới có cãi vã. Nếu tự chúng ta đi tới yêu cầu những phóng viên truyền thông đó đưa tin trợ giúp, nhất định bọn họ sẽ không thèm đoái hoài. Đã như vậy chúng ta chủ động để bọn họ mắc câu. Lợi dụng sự ảnh hưởng của bọn họ đẩy tên tuổi của Tần Lạc ra ngoài. Cho dù là tốt hay xấu, chung quy lại vẫn là tiếng tăm".

"Nhưng danh tiếng kiểu đó thà không có còn hơn" Trương Bác nói.

"Cái gì hiếm mới quý. Chúng ta mời bọn họ tới, có lẽ bọn họ cũng không tin tưởng vào y thuật của chúng ta. Trước tiên chúng ta hãy chữa bệnh tốt cho chính người Trung Quốc. Có lẽ xung quanh người Trung Quốc cũng có bạn bè người nước ngoài. Bọn họ nhất định sẽ nói chuyện về y thuật thần kỳ của Tần Lạc. Bọn họ nhất định cũng sẽ đưa những bạn bè người nước ngoài đó tới chữa trị. Khi bọn họ tới khám chữa bệnh, chúng ta lại lập tức thay đổi quy định" Lệ Khuynh Thành giải thích: "Chúng ta căn bản không cần cầu người ta. Chúng ta chỉ cần chờ người ta tới cầu chúng ta là được".

Triệu tử Long cười to nói: "Lệ Khuynh Thành đã tính toán trước. Chúng tôi chỉ cần làm trợ thủ là được".

"Ở Paris này tôi và Tần Lạc lạ đất lạ người, chủ yếu chúng tôi phải dựa vào sự ủng hộ vững chắc của ba vị. Chúng ta hãy đồng lòng làm tốt chuyện này" Lệ Khuynh Thành khiêm nhường nói.

"Được. Mọi người cùng nhau cố gắng" Trương Bác cười nói.

Rượu đến đây cũng đã tới lúc cáo biệt. Hai người Triệu Tử Long, Vũ Dũng Tú cáo từ ra về. Trương Bác ở lại đưa mấy người Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành về khách sạn.

Quả thật Lệ Khuynh Thành giống như đã uống hơi nhiều. Nàng đi lắc lư nghiêng ngả trên đường nhưng khi nói chuyện vẫn rất tỉnh táo, không có giở trò đùa bỡn lưu manh, động chân động tay với Tần Lạc. Tần Lạc cũng thả lòng người hơn.

Khách sạn của phái đoàn trợ giúp Trung y cách không xa nhà hàng nên mấy người đi bộ về. Ngay sau khi tới khách sạn, Trương Bác rặn dò mấy câu rồi cáo từ ra về. Tô Xán và Qua Nhĩ mỗi người một phòng. Bọn họ cũng biết điều không nên làm kỳ đà cản mũi nên vội cáo từ về phòng mình.

Vốn mấy người Trương Bác cũng không biết mối quan hệ của Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành nên đặt riêng mỗi người một phòng.

Tần Lạc dìu Lệ Khuynh Thành đi tới trước cửa một phòng. Sau khi mở cửa hắn dìu nàng đi tới ghế sa *** trong phòng khách, hắn nhẹ nhàng đặt người nàng nằm xuống ghế sa ***.

Sau đó Tần Lạc đi tới mở tủ lạnh lấy một chai Evian đặt trên bàn trà trước mặt Lệ Khuynh Thành.

Tần Lạc đi dạo quanh một vòng trong phòng, hắn nhận ra không còn việc gì cho hắn làm liền nói: "Uống nước xúc họng sau đó đi ngủ sớm đi nha".

Nói xong Tần Lạc quay người, hắn định về phòng nghỉ ngơi.

"Anh có muốn làm không?" Giọng nói của Lệ Khuynh Thành bất ngờ vang phía sau hắn.

Anh có muốn không?

Hai lỗ mũi Tần Lạc bắt đầu xịt máu mũi, có muốn ngăn cũng không thể ngăn.

Trời ơi. Sao cô gái này có thể hỏi một câu lưu manh như vậy, vô lễ như vậy, làm cho người ta khó trả lời như vậy, làm cho người ta không biết phải làm thế nào cho đúng vậy?

Bây giờ Tần Lạc phải đối mặt với một lựa chọnh khó khăn.

Đó là làm cầm thú hay còn không bằng cả cầm thú đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.