Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 347: Chương 347: Anh đến rồi




Đúng vào lúc hai người đang giằng cò, không ai chịu nhường một bước thì bên trong đại sảnh đột nhiên rối loạn.

"Hà tước sĩ ra rồi!"

"Cô gái đó là ai vậy? Có chút lạ mắt."

"Cô gái xinh đẹp quá, sao trước đây chưa từng gặp nhỉ?"

Trên cầu thang xoáy tròn màu trắng, Hà tước sĩ thân hình thẳng tắp mặc Tây trang đang bước xuống, bên cạnh ông ta là cô gái xinh đẹp mặc lễ phục màu lam.

Tóc cô gái vấn trên đỉnh đầu, giống như là mũ của nữ vương. Trên cổ đeo một viên bảo thạc xanh thắm, mặt như trăng sáng nắng chiều, mắt như thái dương buổi sớm, chói lọi đến mức người khác không dám nhìn thẳng. Váy dài quét trên đất, giống như là con gái của Long Vương muốn xuất giá, lại giống như mỹ nhân ngư lê đuôi dài dưới đất.

Vào thời khắc mà cô gái này xuất hiện, toàn trường trở nên yên tĩnh.

Tất cả nam nhân đều bị sự lãnh diễm cao quý của cô ta chinh phục, tất cả nữ nhân trong lòng đều tràn ngập cảm giác thất bại, chua xót.

Thị tuyến của tất cả mọi ngời đều tập trung trên người cô ta, cô ta giống như là ánh sáng duy nhất trong bóng tối và là tiêu điểm duy nhất trong đám người có cả ngàn vạn người.

Cô ta là duy nhất!

"Cô ta sao cũng tới ư?" Tần Lạc lẩm bẩm. Hắn nhận ra Văn Nhân Mục Nguyệt, quen thuộc ví Văn Nhân Mục Nguyệt, còn có một chút thấu hiểu Văn Nhân Mục Nguyệt.

Nhưng, hắn trước giờ chưa từng thấy Văn Nhân Mục Nguyệt ăn mặt long trọng như vậy.

Tuy Văn Nhân Mục Nguyệt trong cuộc sống thường ngày đã khiến người ta kinh diễm, khiến người ta có một loại cảm giác hư ảo khó có thể sờ tới được. Nhưng, khi cô ta trang điểm ra ngoài, mặc lên mình bộ chiến ý đẹp nhất, thì sự xinh đẹp vẫn vô cùng kinh tâm động phách.

Cho dù là Tần Lạc đã hơi có năng lực miễn dịch đối với sự xinh đẹp của cô ta cũng không phải là ngoại lệ, trong một khoảng thời gian rất dài, đầu óc của hắn không có cách nào suy nghĩ được.

Hắn nghĩ, trong nháy mắt vừa rồi, nếu như Ngôn Thừa Hoan đột nhiên rút ra một thanh đao đâm hắn, có lẽ là mình căn bản không có biện pháp né tránh.

Có điều, bộ dạng của Ngôn Thừa Hoan càng bất kham hơn. Cho tới hiện tại, hắn vẫn còn đang dùng ánh mắt ngốc trệ nhìn chằm chằm vào cô gái giống như tiên nữ đang nhẹ nhàng bước xuống bậc thang.

Lúc này, hắn lấy đâu ra sức mà rút đao.

Vào giây phút nhìn thấy cô ta, mê đề trong lòng Tần Lạc cũng được được giải quyết.

Chẳng trách Hà Nhược Ngu trước giờ chưa từng gặp mặt lại nhiệt tình đối đãi với mình như vậy, khẳng định Văn Nhân Mục Nguyệt ở trước mặt họ đã nhắc tới tên mình. Trên thế giới này, không có hận vô duyên vô cớ, càng không có yêu vô duyên vô cớ.

Nếu một người đột nhiên đối tốt với bạn, bạn phải cẩn thận một chút. Hoặc là hắn yêu bạn, hoặc là trong lòng hắn rất hận bạn.

"Cô gái xinh đẹp quá." Trần Tư Tuyền cũng từ trong ngây ngốc tỉnh lại, cười khổ, nói: "Tối hôm nay là ngày kiếp nạn của tất cả nữ nhân. Bạn nam ở bên cạnh họ nhất định không thể đặt tâm tư lên người họ nữa rồi. Phí công trang điểm thật đẹp để rồi trở thành vô ích."

"Luôn có những chuyện bất ngờ mà." Tần Lạc cười nói.

"Cái này thì chẳng liên quan gì tới bất ngờ cả. Mắt người luôn biết truy tìm những sự vật đẹp. Sức đề kháng của nam nhân đối với mỹ nữ càng là con số 0. Bọn họ yêu nữ nhân bên cạnh mình, nhưng không chứng tỏ rằng bọn họ có thể cự tuyệt hân thưởng mỹ nữ ở bên cạnh. Anh nhìn những nam nhân ở xung quanh là biết ngay thôi." Trần Tư Tuyền phân tích rất chuyên nghiệp. "Có điều mị lực của cô gái này đúng là quá lớn. Cũng là nữ nhân mà không còn kìm lòng được bị cô ta hấp dẫn, anh chẳng phải là cũng vậy sao?"

Tần Lạc cười cười, không nói gì.

Nếu như mình nói với cô ta rằng cô gái này từng là vị hôn thê của mình, nhưng lại bị mình đến cửa cự tuyệt. Cô ta nhất định là sẽ không tin đâu nhỉ?

Hà tước sĩ do Văn Nhân Mục Nguyệt dắt tay, hai người sánh vai bước tới một sân khấu cỡ nhỏ hình chữ T. Nơi sớm đã chuẩn bị tốt thiết bị khoách âm dùng để phát biểu.

Hà tước sĩ là một lão nhân hơn sáu chục tuổi, tuy tóc đã hoa râm, nếp nhăn trên mặt cũng rất sâu nhưng eo lưng thẳng tắp, xem ra trạng thái tinh thần tốt vô cùng.

Đại danh của ông ta phụ nữ và trẻ em của Đài Loan đều biết. Cũng chính lão nhân này chấp chưởng tập đoàn Đài Tố khổng lồ.

"Các vị tiên sinh, nữ sinh, rất hân hảnh có thể mời được cái vị tới tham gia tửu yến của Hà mỗ. Hôm nay, tôi rất long trọng giới thiệu với các vị một cô gái ưu tú vô cùng trẻ tuổi, xinh đẹp, trí tuệ."

Mọi người ở dưới đều chú ý thấy, Hà tước sĩ liên tục dùng các loại từ ngữ như 'trẻ tuổi', 'xinh đẹp', 'trí tuệ' cùng với 'ưu tú' để khen ngợi cô gái ở bên cạnh, điều này đối với Hà tước sĩ luôn kiệm lời khen ngợi người khác mà nói thực sự là rất hiếm hoi.

Hà tước sĩ quay người lại nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt ở bên cạnh, nói: "Cô ấy chính là Văn Nhân Mục Nguyệt tiểu thư ở bên cạnh tôi đây. Đối với danh tự này, tôi nghĩ tất cả các bằng hữu ở bên dưới đều đã từng nghe nói đến. Nhưng tôi không muốn giới thiệu nhiều về những truyền kỳ về cô ấy. Tôi chỉ muốn mời mọi người tới chứng kiến, Hà gia cùng với tập đoàn xí nghiệp mà Văn Nhân tiểu thư chấp chưởng ước định thành lập một xí nghiệp liên minh chiến lược. Đối với việc này, Hà mỗ rất cảm thấy tự hào và vinh hạnh."

Những lời này càng dẫn tới sự hoảng sợ và dậy sóng.

Những người đã nghe qua và quen thuộc với cái tên Văn Nhân Mục Nguyệt tất nhiên biết cô gái này đại biểu cho cái gì. Đại biểu cho thực lực, đại biểu cho tư bản, đại biểu cho một con hồng hoang cự thú hùng chiếm một mảnh đất rộng lớn, giàu có tại Trung Quốc.

Mà những người trẻ tuổi chưa nghe thấy danh tự này thì sự chấn kinh trong lòng chắc không nghĩ cũng biết.

Hà tước sĩ là dạng nhân vật gì chứ? Là người đứng đầu một trong những xí nghiệp được người ta tôn trọng nhất tại Đài Loan. Hơn nữa, tài phú mà ông ấy trực tiếp và gián tiếp chấp chưởng vượt quá ngàn ức. Dạng người này, không ngờ lại cảm thấy vinh hạnh khi hợp tác với một cô bé.

"Hiện tại, xin Văn Nhân Mục Nguyệt tiểu thư nói mấy câu với mọi người." Hà tước sĩ lui sang một bên, làm ra tư thế mời.

Đợi khi tiếng vỗ tay tắt hẳn, Văn Nhân Mục Nguyệt bước tới, đôi mắt mê người lướt qua toàn trường, nói: "Tôi cũng vậy, có thể hợp tác với tiền bối trong thương giới như Hà tước sĩ đây tôi cũng rất cảm thấy vinh hạnh. Cũng hi vọng có thể có cơ hội hợp tác với các vị bằng hữu ở bên dưới. Tôi thích Đài Loan, nơi đây có phong cảnh mê người và những người bạn rất hiếu khách. Cám ơn."

Nói xong liền gật đầu rồi lui sang một bên, chứng tỏ mình đã nói xong.

Đây vốn là tính cách của cô ta. Cô ta chỉ nói những lời mình bằng lòng nói và nên nói. Những lời sáo rỗng vốn không phải là sở trường của cô ta.

Mọi người không ngờ lời phát biểu của Văn Nhân Mục Nguyệt lại kết thúc nhanh như vậy, cả hội trường lặng im, cho tới khi Hà Nhược Ngu ở bên dưới vỗ tay thì mọi người mới nhiệt liệt vỗ tay theo.

"Mục Nguyệt, tôi dẫn cô đi làm quen với mấy bằng hữu. Bọn họ sẽ có sự giúp đỡ rất lớn đối với sự nghiệp của cô." Hà tước sĩ giống như là trưởng bồi hiền từ, mặt nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt với vẻ khen ngợi, nói.

"Cám ơn tước sĩ." Văn Nhân Mục Nguyệt gật đầu. Trường hợp này không xa lạ gì đối với cô ta. Tửu hội, yến hội là nơi tốt nhất để kết giao bạn bè với bàn bạc làm ăn, cho nên mỗi lần có tụ hội như thế này, những nhân sĩ thành công bất kể là bận rộn như thế nào đi chăng nữa cũng đều tới tham dự. Tụ hội có quy cách càng cao thì càng khiến người ta mong chờ.

"Ài, cô khách khí với tôi làm gì? Đừng xa lạ như vậy, tôi hi vọng cô coi tôi như người nhà." Hà tước sĩ cười nói. Sau đó dẫn Văn Nhân Mục Nguyệt bước xuống đài, đi về phía đám người đang đứng túm năm tụm ba ở.

"Mục Nguyệt, vị này là Lý Vũ Điền tiên sinh, viện trưởng viện hành chính."

"Vị này là Uông Đại Thụ tiên sinh của viện lập pháp."

"Vị này là Thái Minh Ngọc tiên sinh, tổng tài của tập đoàn Bách Niên. Thái tiên sinh, sản nghiệp dưới cờ Mục Nguyệt cũng là nguồn sinh lực có thể thu về lại với nhau rồi, sau này hai nhà các vị có thể hợp tác nhiều hơn.."

----

Bất kể là danh tiếng của Văn Nhân Mục Nguyệt và tài phú khổng lồ mà bản thân cô ta đại biểu thì cô ta vẫn là một nữ nhân, điều kiện bên ngoài của cá nhân cô ta, khiến cô ta đi tới đâu cũng đều là đối tượng mà mọi người quan chiếu, ra sức lấy lòng.

Văn Nhân Mục Nguyệt ở trong đại sảnh phú lệ hào hoa này giống như là một nữ vương, một quân lâm thiên hà chờ đợi các thần dân của nàng ta cúng bái và ca tụng.

Ngôn Thừa Hoan nhìn đến si ngốc, ánh mắt trở nên nóng bỏng chuyện động theo thân ảnh của Văn Nhân Mục Nguyệt.

Đây chính là một vưu vật của nhân gian, đáng tiếc là không thể bắt nàng ta bỏ vào túi.

Nam nhân chính là quái thai như vậy. Nếu nữ nhân đầu hàng quá tùy ý, bọn họ lại không có cảm giác chinh phục. Nếu nữ nhân quá lạnh lùng cao quý, khiến bọn họ chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn, thì bọn họ lại cảm thấy tiếc nuối.

Tiếp theo là một màn khiến hắn kinh hỉ xuất hiện.

Chỉ thấy dưới sự bồi bạn của Hà tước sĩ, Văn Nhân Mục Nguyệt bước về phía bọn họ.

Ngôn Thừa Hoan là lão tổng của một công ty cỡ lớn, nam chinh bắc chiến nhiều năm, cũng tính là một người từng trải, nhưng thời khắc này, hắn rõ ràng cảm thấy tim của mình đang run rẩy, không che giấu nổi sự tham lam trong ánh mắt.

Hắn vốn muốn biểu hiện ra sự trấn định, hờ hững, phong độ. Nhưng nụ cười trên mặt rõ ràng có chút khoa trương, có chút quá ân cần.

"Các vị đại ca, hôm nay các vị đừng cướp mồi của tôi nhé." Hắn cố giả vờ trấn định quay người lại, nói đùa với mấy vị bằng hữu đứng cạnh hắn.

"Ngôn tổng giỏi thật, có mị lực quá cao."

"Đúng vậy, vẫn chưa có mỹ nhân nào mà Ngôn tổng không đối phó được."

Trần Tư Tuyền lạnh lùng nhìn Ngôn Thừa Hoan một cái rồi nói với Tần Lạc ở bên cạnh: "Chúng ta đi thôi."

Nói xong liền kéo Tần Lạc chui vào góc. Cô ta không cho rằng Văn Nhân Mục Nguyệt giống như nữ thần hạ phàm sẽ tới chào hỏi họ. Cô ta càng không muốn nhìn thấy bộ dạng tiểu nhân đắc chí của Ngôn Thừa Hoan. Công ty của Ngôn Thừa Hoan thực lực không tồi, Hà tước sĩ rất có thể giúp đỡ giới thiệu.

Không ngờ, Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn thấy cảnh này lại nhíu mày lại.

"Tôi đi gặp một người bạn." Văn Nhân Mục Nguyệt nhỏ giọng nói với Hà tước sĩ.

Cô ta buông tay Hà tước sĩ ra, sau đó lộ tuyến bước đi cũng nghiêng theo, không ngờ lại đuổi theo về phía góc hành lang mà Tần Lạc vừa đi tới.

"Anh tới rồi." Cô ta đứng trước mặt Tần Lạc, ôn nhu nói.

Ngôn Thừa Hoan sớm đã chuẩn bị tốt sắc mặt, trong lòng cũng nghĩ sẵn trong đầu mấy câu chào hỏi ấn tượng, đang định lộ ra nụ cười mê người nhất để chuẩn bị nghênh đón nữ thần tới liền trợn tròn mắt, tất cả nam nhân đang chiếu thị tuyến lên người Văn Nhân Mục Nguyệt cũng vậy.

Ngay cả Trần Tư Tuyền cũng trợn tròn mắt, mặt mày ngơ ngác nhìn nữ nhân ở trước mặt, không ngờ lại thất lễ đến mức quên cả chào hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.