Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 469: Chương 469: Anh không xứng với cô ấy




Văn Nhân Mục Nguyệt không dễ xấu hổ nhưng thân thể nàng lại cực kỳ mẫn cảm.

Ngay khi Tần Lạc vuốt ve cổ nàng, thân thể nàng thực sự căng lên như quả bóng. Cho tới khi Tần Lạc liên tục nhắc nhở, hơn nữa hai tay hắn bắt đầu xoa bóp đầu của nàng, kích thích huyệt vị ngủ, nàng mới dần dần tiến vào cảm giác vô thức, thân thể nàng hoàn toàn thả lỏng.

Tần Lạc thầm nghĩ. Người cần phải căng thẳng phải là mình mới đúng chứ

Đối mặt với một tuyệt sắc giai nhân như nàng, nếu là một người đàn ông bình thường thì chỉ e rất khó giữ cho tâm hồn mình tĩnh lặng.

Hơn nữa khi nhớ tới chuyện Văn Nhân Mục Nguyệt từng là vị hôn thê của mình, trong lòng Tần Lạc không khỏi có một cảm xúc khác thường.

Nếu như hắn không tới gia tộc Văn Nhân thối hôn. Nếu như hai người vẫn làm theo ước định từ trước, dắt tay nhau tới trước bàn thờ, hắn sẽ là chồng của Mục Nguyệt, Mục Nguyệt sẽ là người vợ hiền của hắn. Hai người nắm tay nhau cùng sống tới bách niên giai lão, không hiểu cảnh tượng khi đó sẽ thế nào nhỉ?

Nếu như, tất cả cũng chỉ là hai từ "Nếu như".

Động tác của Tần Lạc rất nhanh nhẹn, hắn cũng không muốn chiếm tiện nghi của Văn Nhân Mục Nguyệt mà lãng phí nhiều thời gian. Trái lại ngón tay hắn ấn mạnh, tìm huyệt chính xác, nhanh chóng giải quyết hết tật xái cổ của Văn Nhân Mục Nguyệt.

"Xong rồi" Tần Lạc nói: "Bây giờ cảm giác thế nào?"

Văn Nhân Mục Nguyệt nhẹ nhàng lắc cổ, cẩn thận cảm nhận rồi nói: "Rất tốt, rất nhẹ nhàng. Anh rất lợi hại. Những nhân viên chăm sóc sức khoẻ chuyên nghiệp phải cần nửa tiếng mới có thể giải quyết được".

Tần Lạc cười nói: "Nhân viên chăm sóc sức khoẻ làm việc phải có thù lao. Nếu như người đó chỉ giải quyết vấn đề của em trong vòng ba, năm phút, liệu hắn có dám mở miệng đòi em giá cao không? Tôi làm miễn phí, không bắt buộc phải trả tiền nên đương nhiên càng nhanh càng tốt".

"Vậy sau này tôi thuê anh làm nhân viên chăm sóc sức khoẻ cao cấp cho tôi là được" Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn Tần Lạc nói.

"Không thành vấn đề" Tần Lạc sảng khoái đồng ý "Chỉ cần tôi có mặt ở Yến Kinh, chỉ cần gọi bất kỳ lúc nào tôi cũng có mặt".

Tần Lạc nhìn đồng hồ và nói: "Thôi được, không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây. Thời gian nhanh quá. Trong vòng hai ngày tôi phải gặp mặt rất nhiều người".

"Được" Văn Nhân Mục Nguyệt gật đầu đồng ý.

Tần Lạc đứng dậy rời đi, khi đi tới cửa hắn quay đầu lại nói: "Tới gặp em một chuyến mà rất khó khăn. Nhân viên của công ty em không nhận ra tôi".

"Anh muốn nói gì?"

"Tôi muốn nói là em phải mở rộng tầm mắt cho bọn họ".

"Vậy có cần phải treo một tấm áp phích lớn có ảnh anh ở lầu một của Hoàn Cầu không?"

"Tôi không có ý kiến" Tần Lạc cười nói. "Nếu em không sợ những phóng viên bát nháo kia viết bậy bạ thì em cứ treo".

"Tôi không sợ. Anh sợ" Văn Nhân Mục Nguyệt nói: "Sau này anh có thể lên thẳng lầu mười sáu. Mật mã lưu hành của anh là 369. Tôi sẽ cho người đăng ký thông tin của anh với bên an ninh".

"Lần sau gặp" Tần Lạc vẫy vẫy tay, lắc đầu, quay người bước đi rất kiểu cách.

---oOo----

Sau khi rời khỏi Building Hoàn Cầu, Tần Lạc đang đứng dưới phố, chuẩn bị bắt taxi quay về biệt thự Lâm gia thì một chiếc Merceds Benz dừng lại trước mặt hắn.

Cửa dưới của xe mở ra, một gương mặt quen thuộc ló ra.

"Nếu có thời gian, trưa nay chúng ta đi ăn cùng nhau" Tần Túng Hoành cười ha hả nói. Gương mặt anh tuấn, nụ cười nhã nhặn. Trang phục tiêu chuẩn của một thanh niên thành công trong sự nghiệp.

Tần Lạc suy nghĩ một lát, hắn cảm thấy đói bụng liền gật đầu nói: "Cũng được".

"Lên xe đi" Tần Túng Hoành mở cửa xe.

Tần Lạc chui vào trong xe, ngồi cạnh Tần Túng Hoành.

Lái xe của Tần Túng Hoàng chính là cận vệ Điền Loa. Bất kỳ khi nào Tần Túng Hoành xuất hiện, Tần Lạc luôn nhìn thấy bóng dáng của Điền Loa.

"Lâu rồi không gặp" Tần Lạc cười chào hỏi Điền Loa. Dù Tần Lạc và Điền Loa cũng chỉ gặp nhau vài lần nhưng hắn vẫn cảm thấy Điền Loa cũng là một người đàn ông thú vị.

Ít nhất Điền Loa cũng thú vị hơn chủ của hắn nhiều

"Trước mặt chủ nhân của tôi anh hãy để tôi làm một người quang minh chính đại" Miệng Điền Loa ngậm một điếu thuốc nhưng hắn vẫn chưa châm lửa. Trong lúc nói hắn vẫn không quay đầu lại, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn đường phía trước. Đây là một người đàn ông có vẻ rất trầm tĩnh. Khi hắn đã làm việc, không có việc gì làm hắn phân tâm.

"Điều này không thể được. Bạn của bạn không thể không trở thành bạn bè" Tần Lạc cười từ chối.

"Vậy anh hại tôi" Điền Loa cười gượng gạo nói. "Khi quay về nhà tôi sẽ bị sa thải".

Tần Lạc cười hỏi Tần Túng Hoành: "Chúng ta đang đi đâu vậy?"

"Ăn cơm" Tần Túng Hoành nói: "Tôi biết có một khách sạn nấu món ăn phương nam rất ngon. Tôi đưa cậu đi nếm thử".

"Hao tổn tâm trí rất nhiều nên đương nhiên biết khẩu vị đạm bạc của tôi" Tần Lạc cười nói.

"Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Sẽ là hoàn toàn nói dối nếu tôi nói tôi không biết chút gì về cậu" Tần Túng Hoành nói vẻ nghiêm túc. "Trái lại, tôi muốn nói cho cậu biết, trong thời gian gần đây, tôi chuyên tâm nghiên cứu về cậu".

"Có kết luận gì không?"

"Linh dương cưa sừng, không thể tìm ra".

"Đánh giá này cao quá. Tôi thừa nhận không được như thế" Tần Lạc khiêm nhường nói.

"Không phải cố sức nói nói lời hay lấy lòng cậu. Cậu không phải là người phụ nữ yêu thích của tôi càng không phải ịà bạn bè thân thích của tôi. Chúng ta chỉ là bạn bè vãng lai với nhau" Tần Túng Hoành thẳng thắn nói."Tôi đã nghiên cứu qua phong cách làm việc cùng với những bài diễn thuyết của cậu. Lần nào cũng mang lại sự ngạc nhiên, vui mừng cùng với sự phấn chấn của người khác. Không phải gắng sức nhưng vẫn tạo ra kỳ tích".

"Không thể không nói cậu đã làm rất thành công. Tất cả con người trên đời này đều không thoát khỏi một chữ "giả''. Có người giả bộ rồng thì giống như rồng, giả bộ chó thì giống như chó. Có một số người thì lại bắt chước cái chẳng ra mèo cũng chẳng ra cáo".

"Câu nói của Đại thiếu làm tôi được ái mà cảm thấy lo lắng" Tần Lạc nói: "Tôi thật sự không nghĩ tôi muốn giả bộ cái gì đó. Nếu nói là giả bộ cái gì đó, tôi chính là đang cố gắng giả dạng làm người. Một người có thể đứng thẳng".

"Đây chính là điều tò mò của tôi" Tần Túng Hoành cười nói. "Trên đời này thực sự có người như vậy sao?"

Tần Lạc phản bác: "Anh không tin, có người tin".

"Mục Nguyệt có tin không?"

"Tin".

"Cậu khẳng định như vậy sao?"

Tần Lạc nói: "Đúng vậy bởi vì chúng tôi là bạn bè".

Tần Túng Hoành cười cười, hắn không tiếp tục nói về vấn đề sáo rỗng đó với Tần Lạc mà chuyển sang nói về chuyện khác, hắn bàn luận với Tần Lạc về phong cảnh, thắng cảnh món ăn ở Dương Thành.

Không thể không thừa nhận, Tần Túng Hoành có kiến thức rộng rãi hắn nói tới một số thắng cảnh, món ăn mà ngay cả Tần Lạc là người địa phương, sinh ở Dương Thành cũng chưa từng tới, ăn thử. Cuôí cùng Tần Túng Hoành đề nghị dẫn Tần Lạc đi thưởng thức từng món ăn một, Tần Lạc vui vẻ đồng ý. Không khí trong xe không còn vẻ căng thẳng như lúc ban đầu.

Hơn mười giờ, xe đỗ lại trong sân của một khu nhà rất cổ kính.

Tần Lạc mở cửa xe, nhìn thấy bảng hiệu màu vàng trên cổng hình vòm cung có hai chữ "Việt Cư" liền hỏi: "Đây là đâu vậy?"

"Vào triều Thanh ở Yến Kinh có rất nhiều vương tộc. Sau khi những Vương tộc này xuống dốc, phủ đệ này bị thu hồi, có những phủ đệ trở thành điểm du lịch làm lợi

nhuận cho đất nước, có những phủ đệ bị biến thành khách sạn hay nhà hàng theo phong cách Trung Quốc. "Việt Cư" này trước kia là phủ bối tử sau được một người địa phương mua lại và cải biến thành một nhà hàng phương nam. Nam bắc hòa hợp, rất có phong cách" Tần Túng Hoành vừa giới thiệu với Tần Lạc, vừa dẫn hắn vào trong.

Ngay lập tức có một cô gái mặc áo sườn xám màu đỏ đi tới nghênh đón. Điền Loa tươi cười đi tới, hai người trao đổi với nhau mấy câu. Cô gái tiếp tân liền dẫn mấy người vào một phòng hảo hạng.

Gian phòng được kết cấu bằng gỗ, giữ nguyên sự xa xỉ và quý phái của Vương phủ. Một chiêc bàn gỗ, ghế tựa màu đỏ kê cạnh cửa sổ. Bên ngoài cửa sổ sắc xuân rực rỡ, muôn hoa khoe sắc, đình thuỷ tạ, hòn non bộ các cảnh. Thực sự là cực kỳ thú vị.

Người nghèo ăn cơm, người giàu ăn chính là thưởng thức.

Tiếp theo đó một gã bồi bàn mang khăn ấm lau mặt tới. Sau khi dùng khăn ấm lau tay, Tần Lạc và Tần Túng Hoành cùng nhau chọn món ăn và đồ uống. Tần Lạc hiểu rằng đã tới lúc đi vào chủ đề chính

Không có chuyện không lên điện tam bảo. Trí công tử Tần Túng Hoành lại tự dưng mời khách ăn ngon như vậy sao?

"Nếu tôi nhớ không lầm thì người anh em đã có một người bạn gái tri kỷ là Lâm Hoán Khê, đúng không?" Tần Túng Hoành nhìn Tần Lạc hỏi.

"Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi" Tần Lạc trả lời. Hắn biết Tần Túng Hoành muốn nói về vấn đề gì nên việc ứng phó cũng không khó khăn.

"Ồ, rất khâm phục. Tôi đã có may mắn được gặp qua Lâm tiểu thư vài lần. Quả thật rất đáng kinh ngạc. Cô ấy ở cùng với Tần huynh đệ quả thật là đôi trai tài gái sắc, duyên trời đã định".

"Nhiều người cũng nói như vậy" Tần Lạc ngượng ngùng nói, đón nhận sự ca tụng của người khác.

Người Trung Quốc có một tật xấu. Nếu như bạn khen người khác tốt. Người đó sẽ nói mình không có nhiều chỗ tốt như vậy. Nếu như bạn nói người đó không tốt. Người đó sẽ đỏ mặt tía tai hỏi bạn tại sao lại bảo hắn không tốt, hắn có chỗ nào không tốt, làm sao bạn lại biết hắn không tốt vân vân.

Tần Lạc lại không hành xử như những người khác. Người khác bảo hắn tốt, hắn cảm thấy quả thật mình rất tốt. Người khác nói hắn không tốt, hắn vẫn cảm thấy mình rất tốt.

"Đó không phải do tôi cố tìm hiểu mà trong lúc vô tình tôi nghe được một người bạn nói. Tôi biết hai người đã sống chung với nhau. Khi nào tôi mới có may mắn uống rượu mừng của hai người?"

Tần Lạc nhìn Tần Túng Hoành, cười phá lên.

Tần Túng Hoành đang bưng chén trà cũng cười, chỉ có điều nụ cười của hắn không khoa trương như nụ cười của Tần Lạc.

"Những gì Đại thiếu nói tôi đều hiểu. Tôi biết anh thích Mục Nguyệt. Anh muốn theo đuổi cô ấy, cũng chỉ vì anh không thể theo đuổi người phụ nữ của mình mà anh dám giục tôi kết hôn sao?" Tần Lạc vạch trần tờ giấy mỏng che phủ giữa hai người, bóc trần sự việc.

Tần Túng Hoành không xấu hổ, cũng không thẹn quá hoá giận khi bị người chọc tức.

Thậm chí vẻ mặt của hắn vẫn bình thản, không bối rối. Quả thật công phu bồi dưõng phẩm hạnh của hắn là hạng nhất.

"Cậu cảm thấy tôi là người thế nào?" Tần Túng Hoành nhìn Tần Lạc hỏi.

"Rất khá, phong cách tuấn dật, trẻ tuổi giàu có, gia thế vững vàng, tài hoa hơn người. Một người đàn ông như vậy, có rất nhiều cô gái tranh giành muốn hiến thân" Tần Lạc nghiêm túc nói.

"Cậu cảm thấy tôi và Mục Nguyệt ở cùng thì như thế nào?" Tần Túng Hoành không vì Tần Lạc khen ngợi mà dương dương tự đắc, hắn bình tĩnh hỏi

Tần Lạc chăm chú suy nghĩ một lát rồi hắn lắc đầu nói: "Anh không xứng với cô ấy!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.