Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1002: Chương 1002: Bà ấy là của tao rồi




Vút ……….

Tiểu Lý Thám Hoa quả nhiên danh bất hư truyền, chưa thấy ông ta động thủ gì, mà ngọn phi đao đã bất ngờ phóng vút về phía Hoàng Thiên Trọng.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Lý Thám Hoa sử dụng phi đao trong phòng tập, bởi vì khi ông ta sử dụng phi đao thì nó cũng đồng nghĩa ông muốn giết người.

Mọi người đều biết Tiểu Lý Thám Hoa có thể dùng lá cây, quả thông hay viên sỏi đều có thể giết người. Nhưng mọi người ai cũng biết phi đao của Tiểu Lý Thám Hoa vẫn là khủng nhất.

Tiểu Lý Phi Đao mà không có phi đao thì còn gọi là Tiểu Lý Phi Đao cái quái gì nữa?

Còn Ly thì cũng được xem như là một nửa đệ tử của ông ta, phi đao là do Tiểu Lý Thám Hoa dạy cho nàng. Còn những phần khác thì nàng được Long Vương và những thành viên khác trong Long Tức chỉ dạy. Ly là kết hợp những sở trường của mọi người lại với nhau mà thành, vì tuổi đời cũng như tâm tư của nàng còn chưa đủ, nên trình độ phi đao của nàng còn lâu mới đạt tới trình độ của Tiểu Lý Thám Hoa được.

Lưỡi phi đao vừa phóng ra, thì Tiểu Lý Thám Hoa cũng đã phóng người theo nó.

Tĩnh thì như khúc cây, còn khi động thì như rồng cuộn. Thân hình của Tiểu Lý Thám Hoa phóng như điện xẹt, chỉ để lại cái bóng mờ ảo trong làn không khí.

Uỳnh ……..

Một quyền.

Nắm đấm chỉa thẳng vào ngực của Hoàng Thiên Trọng giáng xuống.

Người ngoài có lẽ không biết chứ quyền cước của Tiểu Lý Thám Hoa cũng thuộc vào loại xuất sắc, chẳng qua là vì ngọn phi đao của ông quá sắc bén, giết địch từ phía xa. Nên mọi người đều nhầm tưởng rằng ông kém về khoảng đánh nhau tay đôi ở cự ly gần.

Nếu như không phải không có tầm nhìn chiến lược rộng như Quân Sư, thì ông chắc chắn sẽ là đội trưởng của Long Tức rồi. Dĩ nhiên, ông bây giờ đang là đội phó, khi Quân Sư không có ở đây, thì Long Tức sẽ do ông phụ trách.

Hoàng Thiên Trọng cảm nhận rõ sự nguy hiểm đang cận kề.

Bất luận là phi đao hay ngọn quyền của Tiểu Lý Thám Hoa, đều gây áp lực lên hắn vô cùng lớn.

Nhưng ở đâu có áp lực, thì ở đó sẽ có sự vùng lên, sự nguy hiểm hay kích thích những khả năng tiềm ẩn lớn lao trong cơ thể con người.

“Huwa ….!!!”

Hoàng Thiên Trọng hét lên một tiếng, bộ quân phục tập luyện bó sát người hắn căng phồng lên, sau đó rách toạc ra rơi lả tả xuống đất.

Roẹt ……..

Cái áo bị xé rách ngon lành, từng sợi vải bay tung khắp nơi trong phòng.

Tới tận bây giờ mọi người mới nhận ra thực lực của Hoàng Thiên Trọng cao thâm tới mức nào.

Vừa rồi Hoàng Thiên Trọng đã vận nội kình kích thích cơ bắp nở ra, đây là cảnh giới cao nhất của một tông sư nội gia mới có thể đạt tới được.

“Nội kình? Hoàng Thiên Trọng đã luyện được nội kình hay sao?”

Chưa đầy ba mươi tuổi mà nội kình đã ở mức kinh thủng như thế này, thì Hoàng Thiên Trọng có lẽ xứng đáng với hai chữ thiên tài rồi. Vì một tông sư nội gia phải tới năm mươi tuổi mới có thể có được thành tựu như hắn.

Vì sợ Tiểu Lý Thám Hoa bị chịu thiệt, Hỏa Dược lập tức rút súng về, sau đó cũng bắn người theo Tiểu Lý Thám Hoa trợ chiến.

Hai đánh một, cộng thêm một ngọn phi đao đang phóng tới.

Hoàng Thiên Trọng không hề có ý tránh né, mà hắn dùng luôn tay phải nhanh như điện của mình chụp lấy ngọn phi đao. Giống như người ta bắt một viên kẹo đang ném tới vậy.

Nhưng tất cả mọi người đều biết đó là ngọn phi đao bén ngọt, chứ không phải viên kẹo ngọt vớ vẩn.

Gần rồi.

Ngón tay của Hoàng Thiên Trọng chạm vào ngọn phi đao.

Vân tay của hắn có thể cảm nhận được độ nóng của ngọn phi đao đang phóng tới này.

Nó rất nóng, đó là do nó cọ sát với không khí tự động biến nhiệt, trở nên nóng dữ dội ở một tốc độ cực cao.

Khi ngọn phi đao sắp bay qua tay của hắn, thì ngón tay của Hoàng Thiên Trọng khẽ búng vào cán đao.

Ngọn phi đao lập tức quay vòng một trăm tám mươi độ bay ngược trở lại với tốc độ kinh hồn.

Ngọn phi đao sau khi được Hoàng Thiên Trọng tác động, đã phóng trực diện vào Tiểu Lý Thám Hoa đang phóng người tới.

Hoàng Thiên Trọng lúc này đã chuyển từ thế bị động sang chủ động một cách dễ dàng.

Bây giờ ngọn phi đao đã cùng hắn phóng thẳng tới đối phương như một cơn gió lốc. Tiểu Lý Thám Hoa lúc này đã chuyển quyền thành chưởng, xòe tay ra đón nhận ngọn phi đao.

Tất cả động tác biến đổi chỉ xảy ra trong tíc tắc.

Tiểu Lý Thám Hoa đã nhanh gọn chộp lấy ngọn phi đao của mình cũng dễ dàng không kém Hoàng Thiên Trọng, vì nói cho cùng thì ông ta mới là cao thủ chơi phi đao.

Rất nhanh Tiểu Lý Phi đao đã tiện tay móc một quyền vào mạng sườn của Hoàng Thiên Trọng, một nơi rất khó phòng thủ.

Cú móc bao giờ cũng mạnh hơn là đấm thẳng, lại đấm vào chỗ hiểm, nên cú móc này lợi hại vô cùng.

Hoàng Thiên Trọng không hề đỡ chính diện, mà hắn quay góc độ nghiêng sang phía khác một chút.

Hoàng Thiên Trọng muốn nắm đấm của Tiểu Lý Thám Hoa rơi vào khu vực phòng thủ của mình, rồi sau đó mới vung tay chặt xuống.

Chỉ cần chặt gãy cánh tay của Tiểu Lý Thám Hoa, thì cho dù có bị đấm trúng mạng sườn, thì cú đấm đó cũng chẳng có lực gì cả.

Cao thủ giao đấu với nhau cũng là của cuộc so tài giữa thiệt và lợi, những chiêu thức nào không có lợi cho mình, thì họ chẳng bao giờ xuất ra cả.

Tiểu Lý Thám Hoa biết ngay ý đồ của Hoàng Thiên Trọng, do vậy ông làm sao để hắn đắc ý được?

Toàn bộ thân thể của Tiểu Lý Thám Hoa lập tức xoay chuyển húc thẳng vào Hoàng Thiên Trọng, sau đó dùng đầu gối húc thẳng vào chỗ hiểm.

Nếu như cú thúc đầu gối này mà thành công, thì Hoàng Thiên Trọng chắc chắn sẽ bị tiệt giống tiệt nòi luôn.

Uỳnh ……….

Hoàng Thiên Trọng cũng thúc đầu gối ra chống đỡ.

Đầu gối đọ với đầu gối, xương bánh chè chống chọi với xương bánh chè. Mẹ kiếp, cái gì thế này?

Tiểu Lý Thám Hoa tập tễnh lui lại mấy bước đau đớn, khó khăn lắm ông mới đứng vững được. Tiểu Lý Thám Hoa đưa mắt nhìn xuống đầu gối của mình thì thấy máu me be bét.

Còn Hoàng Thiên Trọng chỉ lùi hai bước là đã đứng vững, sau đó liền múa quyền chống đỡ với đòn tấn công của Hỏa Dược.

“Thằng khốn.” Tiểu Lý Thám Hoa tức giận chửi bới, ông không ngờ Hoàng Thiên Trọng lại nham hiểm tới mức đeo miếng sắt bảo hộ vào đầu gối như vậy.

Miếng sắt này là đồ bảo hộ buộc vào xương bánh chè để tránh bị thương khi va chạm.

Vì đầu gối cũng là vũ khí lợi hại của người, vì vậy khi đánh nhau đeo miếng sắt vào làm tăng lực sát thương của nó lên là một việc rất cần thiết.

Bạn dùng, người khác cũng dùng. Đầu gối chạm đầu gối là điều không thể tránh khỏi.

Đụng một phát thì chẳng sao, nhưng đụng nhau mười phát, hai mươi phát thì cái đầu gối của bạn có chịu nổi không, do vậy cứ đeo vào là chẳng phải lo gì cả.

Con người bây giờ ngày càng thông minh, ngày càng có ý thức tự bảo vệ bản thân mình. Có người còn đeo cả miếng sắt có gắn gai thép lên trên, như vậy thì sát thương do những cú lên gối sẽ được tăng lên gấp bội.

Vào chiến trường chiến đấu trang bị nó thì chẳng ai nói làm gì, nhưng Hoàng Thiên Trọng khi tập luyện cũng đeo nó vào, thì đúng là không hiểu nổi hắn định làm gì rồi.

Từ điểm này có thể nhận thấy rằng, cái ý nghĩ bảo vệ bản thân mình của Hoàng Thiên Trọng đã đến độ biến thái rồi.

“Đội trưởng, anh không sao chứ?” Hoà Thượng vội chạy tới chỗ của Tiểu Lý Thám Hoa, ánh mắt đau sót hỏi.

“Đội trưởng, anh có sao không?”

“Đội trưởng … Con bà nó chứ, chúng ta cùng lên đánh hội đồng thằng chó này đi.”

Chuột và Khỉ lập tức nhảy vồ tới, chân của Tiểu Lý Thám Hoa bị thủng một lỗ to như vậy, tất cả thành viên Long Tức lúc này chỉ muốn xông vào ăn tươi nuốt sống Hoàng Thiên Trọng.

“Tôi không sao.” Nói không sao thực chất là hoàn toàn giả tạo, hai cái lỗ trên đầu gối to như vậy, ai mà chẳng đau cớ chứ.

Nhưng ai mà ngờ được Hoàng Thiên Trọng lại cẩn thận như vậy?

Trông thấy Hoàng Thiên Trọng một mình đánh lại Hỏa Dược và Ly, Tiểu Lý Thám Hoa vội nói: “Mau đi giúp bọn họ.”

Chuột và Khỉ đưa mắt nhìn nhau một cái, sau đó chia làm hai hướng nhảy bổ tới Hoàng Thiên Trọng công kích.

Chuột chọn cách tấn công vào hạ bàn của Hoàng Thiên Trọng, thậm chí hắn còn rút đao ra chém như điên vào chân Hoàng Thiên Trọng. Mày không phải bọc sắt ở chân hả? Tao hôm nay sẽ đâm thủng cái bọc sắt của mày ra.

Còn Khỉ thì đánh vỗ vào mặt Hoàng Thiên Trọng gây khó dễ, Hỏa Dược quyền pháp phóng ra ầm ầm áp chế Hoàng Thiên Trọng, còn Ly thì đúng ngoài hỗ trợ, chỗ nào cần giúp đỡ thì nàng nhảy vào chỗ đó gánh vác.

Các thành viên trong Long Tức đều là cao thủ, mỗi người lại có đặc điểm riêng của mình, Hoàng Thiên Trọng dù cho có là kỳ tài đi chăng nữa thì sao một mình đối chọi được với bốn người cơ chứ.

Hắn bị bốn người đánh cho lui lại liên tục, tay chân khua loạn lên chống đỡ, ngực và bã vai của hắn đã liên tiếp bị dính đòn.

Chuột và Khỉ là hai người rất hiểu ý của nhau, do vậy mỗi khi tìm được khe hở là cả hai lập tức tập trung đánh vào chỗ đó.

Bọn họ mỗi người ôm lấy một cánh tay của Hoàng Thiên Trọng, mặc kệ Hoàng Thiên Trọng dãy dụa, dùng chân đá cũng không buông ra.

Hỏa Dược lợi dụng lúc này phóng người tung một cước vào giữa ngực Hoàng Thiên Trọng.

Hoàng Thiên Trọng dính đòn lùi lại mấy bước, nhưng Khỉ và Chuột vẫn lỳ lợm ôm lấy hai tay không buông.

Huỵch ………

Thân thể của Hoàng Thiên Trọng đập mạnh vào tường, máu từ khóe miệng phun ra có vòi.

Khỉ và Chuột cũng nhân lúc Hoàng Thiên Trọng bị thương mà cứ thế giã quyền vào ngực của hắn như là cho không miễn phí một cách rẻ mạt vậy.

Uỳnh uỳnh uỳnh ….

Chát chát chát …..

Hự hự hự ….

Vút ……….

Ngọn phi đao trong tay Ly phóng ra.

Nó ngắm thẳng vào giữa ngực của Hoàng Thiên Trọng.

Hoàng Thiên Trọng vừa ăn một cước nặng, giờ lại bị Chuột và Khỉ giã chầy vào ngực, rồi lại bị khóa chặt cả hai tay, không thể nào cục cựa nổi.

Cho dù hắn biết có phi đao phóng tới, nhưng cũng chẳng biết đối phó thế nào nữa.

Bọn chúng muốn giết người!

Muốn giết mình!

Hoàng Thiên Trọng kinh hồn bạt vía!

Lần này, hắn thực sự cảm nhận thấy sự sợ hãi đang bao trùm lên khắp toàn thân hắn.

“Chết mẹ tôi rồi!” Hoàng Thiên Trọng nhắm mắt lại, con bà nó cái sự nghiệp lẫy lừng, con bà nó cái vinh quy bái tổ. Chết mẹ nó rồi thì lẫy lừng cái chó gì, cùng lắm thì thành đầu trò câu chuyện chém gió vỉa hè của mấy thằng khốn này khi chúng giết mình, chứ được cái khỉ mẹ gì.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Hoàng Thiên Trọng bỗng nhiên nhớ tới Lạc Sân, và hình ảnh của Tần Lạc cũng hiện ra. Hắn đang cười ngạo nghễ chế nhạo mình.

“Bây giờ, bà ấy là của tao rồi!” Hoàng Thiên Trọng nhì rõ bộ mặt đểu giả của Tần Lạc ôm Lạc Sân cười thô bỉ.

“Không …….” Hoàng Thiên Trọng gầm lên tuyệt vọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.