Tần Lạc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời chỉ có một vầng trăng, không thể nào đếm được số sao trên kia?
Vương Cửu Cửu thầm nghĩ quả thực là quá coi rẻ chỉ số thông minh của mình.
Tần Lac nói: “Tôi có ngốc như vậy đâu?”
“Đôi lúc anh ngốc như vậy đó.” Vương Cửu Cửu tức giận nói : “Tôi đếm tới nhiều rồi? Không được nói, nói bây giờ sẽ khiến con số của tôi rối mù lên mất.”
Vì thế, Tần Lạc không tiện hỏi.
Hắn chỉ im lặng đứng một chỗ, mặc cho Vương Cửu Cửu giữ cái túi xách nhỏ ngả đầu lên vai hắn, miệng nàng đếm khe khẽ lại “Hai trăm linh một, hai trăm limh hai…”
Hắn chưa từng dốc lòng đếm những chấm nhỏ đó.
Một biển sao vô cùng vô tận, thú vị vô cùng. Một phần hắn đã muốn quên sự việc tại đây, phút chốc lại nhớ tới làm cho lòng hắn có điều bất an khác thường. Rất nhanh tâm trạng Tần Lạc vui vẻ hẳn lên.
Một làn gió thổi tới, Vương Cửu Cửu gạt nhẹ sợi tóc vướng trên mặt.
Tần Lạc đứng bất động, mặc cho gió thổi, mặc cho tiếng súng quấy nhiễu cũng không đành lòng phá hỏng giây phút yên tĩnh này mà chuyên tâm vào những động tác nhỏ của Vương Cửu Cửu.
Đột nhiên có một tiếng chuông vang lên inh ỏi.Cả hai đang ngồi tựa vào nhau bỗng giật mình.
Sau đó hai người tách ra, Tần Lạc rút đi động từ trong túi ra, dãy số này là của Gay.
Tần Lạc cảm thấy có chút kỳ lạ. Gay hẳn là đang vui sướng ở Dương Thành mới đúng. Sao lại gọi điện thoại cho mình làm gì.
Tần Lạc bấm nghe điện thoại, hắn nói: “Không nghĩ là anh.”
“Ha ha, quấy rầy anh là thú tiêu khiển của tôi mà?” Microphone truyền ra tiếng cười khoái chí.
“Nói đi? Chuyện gì vâỵ, anh bạn? Anh học được cái tính khách khí khi nào đó? Tần Lạc cười nói.
Tôi đang ở Yến Kinh”. Gay nói.
“Khi nào thì đến?” Tần Lạc hỏi. Hắn hiểu tôi và hắn là bạn bè sống chết có nhau. Bọn họ ở Dương Thành đều đồng lòng và đều là những nhân vật có tiếng tăm, chỉ cần dậm chân một cái là khiến ai lấy đều run rẩy. Nếu không cần thiết, bọn họ sẽ không đi Yến Kinh.
Ai mà không muốn làm ông lớn, ai muốn chạy tới địa bàn người khác với vẻ đáng thương?
“Giữa trưa tôi đến. Giới báo chí thấy anh đi vào khu dịch bệnh, anh giải thích sự việc này như thế nào, người ta không cấp điện thoại cho anh là vì thế. Ngày mai anh chuẩn bị đối đáp thế nào đi nhé.”
“Thế sao anh lại gọi điện thoại cho tôi” Tần Lạc hỏi.
“Tôi đập bể một nhà điếm.” Gay ha hả cười.
Tần Lạc biết vị công tử này gọi điện thoại cho mình.Khẳng định là có không chuyện tốt xảy ra.
“Sau đó anh thế nào?”
“Sau đó tôi bị chặn lại” Gay vẫn đang ha hả cười không một chút lo sợ.
Tần Lạc hiểu kẻ dám đánh hắn, chắc chắn đằng sau tên này có một thế lực cực kỳ lớn. Bằng không, bọn họ cũng không dễ dàng cho qua chuyện như vậy.
“Anh ở đâu?” Tần Lạc hỏi.
“Đồng Tước Thai”
“Đến ngay à.” Tần Lạc nói.Tuy rằng hắn không biết Đồng Tước Thai ở chỗ nào, thế lực ra sao? Nhưng bây giờ bạn bè gặp nạn, anh sẽ tìm mọi cách tới đó nhanh nhất.
Tôi tin chắc rằng, nếu chính tôi gặp chuyện như vậy, bọn họ cũng sẽ đối đãi với tôi như thế.
Kết thúc cuộc điện thoại, Tần Lạc nói với Vương Cửu Cửu: “Phiền cô đưa tôi tới một chỗ.”
“Chỗ nào?” Vương Cửu Cửu hỏi.
“Đồng Tước Thai”
“Đồng Tước Thai?” Vương Cửu Cửu cau mày nói: “Địa bàn của kẻ điên họ Bạch. Sao anh muốn tới chỗ đó?
“Kẻ điên họ Bạch là ai?” Tần Lạc nghi hoặc hỏi.
“Đi thôi, có phiền toái gì với bạn anh à? Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện” Vương Cửu Cửu kéo Tần Lạc xuống lầu.
Cả hai cùng tạm biệt Minh Hào. Tần Lạc cùng Vương Cửu Cửu rời đi trước.
Vương Cửu Cửu để Tần Lạc đứng chờ ở cửa khách sạn, sau đó chạy đến bãi đỗ xe tìm chiếc BMW.
Màu đỏ là cực kỳ kén người. Không ai có thể phủ nhận màu đỏ rất rực rỡ và gợi cảm, chỉ cần có chút màu đỏ trên người cũng khiến nhiều người si mê. Màu đỏ của xe cũng như thế.
Bên trong là bộ lễ phục màu đen, bên ngoài khoác màu bạc.Con xe thể thao BMW cũng vậy,Vương Cửu Cửu không hề giống mọi người trong trường. Cô làm cho mọi người dễ dàng nhận ra cô trong số các cô gái bình thường khác.Cô giành được điều đó từ mọi người bởi cái vốn có: địa vị, sự sang trọng.
“Lên xe” Vương Cửu Cửu đẩy cửa ra, nói.
Tần Lạc nhanh chân lên xe, sau đó Vương Cửu Cửu khởi động xe nhanh như chớp, hướng xe chạy về phía xa.
“Không biết có phải gia đình họ Bạch không, có những người trong Bạch gia không chút an phận, mỗi người họ Bạch đều có chút khác người. Bạch Phá Cục làm việc bừa bãi, ương ngạnh cho nên bị gọi là “kẻ ngông cuồng”.Hắn còn có cậu em, tên là Bạch Tàn Phổ, làm việc điên điên khùng khùng, không coi ai ra gì. Bị người đời gọi là “Bạch Phong Tử”.
Vương Cửu Cửu vừa lái xe vừa nghe Tần Lạc kể lại sự tình phức tạp.
“Đồng Tước Thai là một câu lạc bộ có danh tiếng ở Yến Kinh, hội tụ toàn những người tài giỏi tham gia vào. Hơn nữa, nghe nói kiều nữ bên trong đều là giai nhân tuyệt sắc. Bạch Phong Tử là người đứng đầu Đồng Tước Thai. Bạn của anh tới Đồng Tước Thai, khẳng định là chọc giận Bạch Phong Tử. Hắn hoàn toàn không ngại địa vị đối phương, mà nhất định sẽ xử lý.
“Có biện pháp nào giải quyết không.” Tần Lạc hỏi.
Vương Cửu Cửu nghĩ đau đầu : “Bạch Phong Tử không nhận họ hàng, tìm người nói giúp cũng vô dụng thôi. Hiện tại tôi cũng không nghĩ ra biện pháp gì. Chỉ có thể đi xem tình hình thế nào rồi nói sau”.
Đồng Tước Thai nằm ở vị trí xa so với khu vực nội thành, ở đây là khu phong cảnh non nước ngoại thành rất giàu có. Hai người tức tốc lên đường, đi suốt một giờ đồng hồ.
Đồng Tước Thai là tòa kiến trúc cổ đại, mộc mạc, tinh túy và khéo léo vô cùng, bên trong có hơi chút giống kiến trúc tòa Đồng Tước Thai của Tào Tháo thời Tam Quốc. Đương nhiên có lẽ là Đồng Tước Thai này phỏng theo kiến trúc Đồng Tước Thai thời xưa, qui mô thời nay cũng có chút sai lệch.
Vương Cửu Cửu lái xe chạy thẳng tới cửa Đồng Tước Thai, liền bị bảo vệ bên ngoài cản xuống.
Vương Cửu Cửu rút túi hé qua cửa đưa thẻ, bộ dạng mấy tên bảo vệ có vẻ khó hiểu.
“Vương tiểu thư, thật xin lỗi. Đồng Tước Thai là một băng đảng. Nếu không có người bảo lãnh, cô không thể đi vào được.
“Tôi được ông chủ mời đến”. Vương Cửu Cửu nói: “Không tin các anh gọi điện mà hỏi?.Trong Đồng Tước Thai đang có chút việc, tôi đến là để giải quyết sự việc đó. Các anh mau tránh ra cho tôi”.
Mấy tên bảo vệ liếc mắt một cái, rồi dẹp người sang một bên, bảo tên dưới cấp mở cửa ra.
“Cậu cho bọn tôi là cái gì?” Tần lạc hỏi.
“Tôi là thành viên của băng đảng.”
“Hai nơi là dùng chung nhau à??” Tần Lạc hỏi.
“Không, kia chính là giấy chứng minh thân phận, một loại giấy chứng nhận hữu hiệu. Có thể tiến vào danh viện hội, người chứng nhận trong nhà toàn người đáng tin, không để mạo phạm tới người trong nhà..Tôi nói tới thủ lĩnh của chúng, đương nhiên là bọn chúng không dám.Tính tình Bạch Tàn Phổ như vậy, bọn bảo vệ bên ngoài đâu dám đánh tiếng gọi hắn.Tôi mắng chúng hai câu để cho thấy tôi thực sự tức giận. Bọn họ tự nhiên thấy hối lỗi.
Tần Lạc không nói gì. Không tiến vào cái vòng luẩn quẩn đó, nhưng cũng không biết nơi này sao có nhiều điều nhiễu loạn đến thế.
Vương Cửu Cửu nổ xe tiến vào cổng lớn, bên trong có một dãy đèn lồng rực rỡ, cho đến khi dừng lại trước một căn nhà. Nàng liếc mắt tìm chỗ đỗ xe. Nhiều khi sắp xếp xe theo một hàng tạo nên một khung cảnh rất đẹp đánh thẳng vào thị giác mỗi người.
Vương Cửu Cửu để xe vào bãi rồi cùng Tần Lạc đi vào bên trong.
Lúc này, ngoài cửa, bảo vệ thoáng nhìn Vương Cửu Cửu biết cô không phải người bình thường, khí chất cũng như cách ăn vận, cho nên không dám ngăn cản, Vương Cửu Cửu cứ thế thẳng tiến.
“Anh có biết lầu đó ở đâu không? Vương Cửu Cửu vừa đi vừa hỏi.
“Lầu Song Kiều” Tôiần Lạc nói.
Vương Cửu Cửu liếc nhìn Tần Lạc một cái ,che miệng cười duyên nói: “Bạn của anh lai lịch không vừa đâu. Lầu Song Kiều là trụ sở lớn ở chỗ này, người bình thường đâu có thể vào.
“Chắc phải có nguyên nhân gì.” Tần Lạc vừa nói vừa nhìn ánh mắt Vương Cửu Cửu có chút gì đó bỡn cợt.
“Dẫn chúng tôi tới lầu Song Kiều” Vương Cửu Cửu nói với một nhân viên nữ mặc chiếc áo đỏ sườn xám, dáng người cao cao, gầy gầy, bộ dạng nhanh nhẹn, vạt áo sườn xám xẻ tà, chỗ xẻ tà lộ ra một mảng đùi thon đẹp.
“Thưa quý khách, ở đằng kia. Cô gái vẻ mặt tươi cười nghiêng người dẫn đường.”
Quả nhiên, họ đi vào tòa Song Kiều liền cảm nhận được cái lạ thường.
Bởi các toà nhà khác đều là các thiếu nữ duyên dáng mời rượu, âm thanh to nhỏ không dứt, tiếng rất náo nhiệt. Nhưng tại Song Kiều lại yên tĩnh có chút kì dị.
Hai người chuẩn bị bước tới bậc thang thứ mười, thì một gã đàn ông đi tới chặn trước mặt hai người hỏi: “Các vị là ai?”.
“Chúng tôi là bạn của ông chủ ở đây”.Vương Cửu Cửu đáp.
“ Chúng tôi có việc gấp gặp ông chủ của anh. Nếu không hiểu rõ ràng về khách, không thể mở cửa Song Kiều.” Gã đàn ông kia nói.
Vương Cửu Cửu thoáng nhìn Tần Lạc nói: “Tôi biết bên trong đang xảy ra chuyện gì, chúng tôi tới đây để giải quyết vấn đề đó.”
“Chờ một chút.” Gã này nói một tiếng rồi xoay người tiến tới tòa nhà.
Một lát sau nam nhân mới đi ra nói với Vương Cửu Cửu và Tần Lạc:”Ông chủ mời các người vào”
Tần Lạc đi phía trước, Vương Cửu Cửu đi phía sau, hai người bước nhanh về phía tiểu lâu.
Đẩy cánh cửa gỗ lim rất nặng, Tần Lạc liền thấy hai người trong tiểu lâu đang giằng co nhau.
Bên ngoài, toàn là gia nhân mặc quần âu đen, áo trắng trông thật lịch sự, một người đàn ông bị vây quanh, một trong ba tên là Tôn Nhân Diệu.
Bên kia toàn là những thanh niên trẻ tuổi quần áo ăn mặc khác người. Thoạt nhìn phỏng đoán là phải có nguyên do.
Dưới chân bọn họ, còn có mấy thanh niên mặc áo đen đang nằm rên rỉ trên đất.
Xem ra, trước khi Tần Lạc tới hai bên đã xảy ra ẩu đả.