“Tôi rảnh. Được tôi sẽ đến ngay!”
…
Quản Tự sợ hãi ngồi thẳng dậy trên ghế salon, hắn vừa mới thiếp đi và gặp một cơn ác mộng.
Quản Tự đưa tay lên trán lau mồ hôi.
Trong mơ, hắn bị một đám người mặc đồ trắng, mũ trắng của phòng thí nghiệm đuổi theo, hắn không thấy rõ mặt bọn họ lắm, chỉ nhìn thấy hai mắt lạnh lùng và miệng đang thở ra làn hơi, trên tay bọn họ cầm một ống tiêm lớn, bên trong ống tiêm đựng một chất lỏng màu đỏ như máu tươi. Bọn họ muốn tiêm chất lỏng đó vào cơ thể hắn.
Chỉ là ác mộng thôi!
Đầu óc Quản Tự lại bắt đầu đau nhức, dường như vừa có người dùng búa đập vào đầu hắn vậy.
Đau đớn làm cho hắn có chút nổi giận, nhưng hắn vẫn cố gắng chịu đựng. Lấy tay xoa xoa đầu cho đến khi tóc rối bù như cái ổ gà mới dừng lại.
Một luồng ánh sáng chiếu tới, bên ngoài vang lên âm thanh của xe hơi.
Quản Tự biết là Lăng Tiếu đã tới, cho tới giờ cô gái này chưa bao giờ từ chối yêu cầu gì của hắn. Từ nhỏ đến lớn đều như vậy.
Quản Tự bật công tắc đèn ngoài phòng khách, rồi đi tới trước gương dùng hai tay vuốt lại tóc. Sauk hi đã chỉnh đốn lại hình thượng nho nhã của bản thân đến khi vừa mắt, hắn mới bước nhanh ra sân.
Quản Tự giơ tay bấm mật mã cửa, cửa cảm ứng tự động kéo sang hai bên.Sau khi Lăng Tiếu tiến vào, cửa một lần nữa được kéo lại.
“Quản đại ca”. Lăng Tiếu từ trong xe bước ra, nhìn Quản Tự nói.
“Trong lòng có chút khó chịu n ên tôi muốn tìm một người nói chuyện”. Quản Tự cười khổ mà nói. “Anh cô không thích nói chuyện, trước kia đều là Lệnh Tây đến với tôi, bây giờ Lệnh Tây đã mất, muốn tìm một người nói chuyện cũng không có. Tôi đã nghĩ tới cô”.
Nhìn thấy cảnh Quản Tự như một đứa trẻ bất lực đang cố giải thích lý do gọi mình tới đây, Lăng Tiếu cười khổ mà trong lòng đau nhói. Cô liền đi đến bên cạnh Quản Tự, ôm eo hắn mà nói: “Quản đại ca, sau này, sẽ là tôi cùng nói chuyện với anh. Chỉ cần anh không sợ ta làm phiền là tốt rồi. Bất cứ lúc nào anh gọi điện cho tôi, tôi cũng sẽ đến đây. Tôi sẽ không để anh một mình, nhất định sẽ không để như vậy”.
Quản Tự ôm đôi vai gầy của Quản Tự, nhưng lại cảm thấy một lực hấp dẫn vô cùng tỏa ra từ cơ thể cô gái này, lặng im không nói gì.
Lăng Tiếu được người đàn ông mình thầm yêu từ lâu ôm, trong lòng cô cảm thấy ngập tràn hạnh phúc.
Trước kia những lúc cao hứng cô đều nói không ngừng, chỉ cần tỉnh táo là chuyện gì cô cũng có thể nói vào được. Vì vậy, không ít lần bị Trữ Toái Toái oán giận.
Nhưng lúc này đây thì cô mới cảm nhận được cảnh tượng ‘im lặng là một âm thanh’.
“Vào trong thôi. Bên ngoài lạnh lắm”. Quản Tự nói vào tai cô.
“Uh”. Lăng Tiếu gật đầu chấp thuận. Nhưng thực sự lúc d đó cô không muốn rời khỏi ngực Quản Tự một giây này, nên cô đã chủ động ôm lấy cánh tay hắn.
Vào phòng khách, Quản Tự vừa đóng cửa vừa cân nhắc mà lên tiếng hỏi: “Có muốn uống chút gì không?”
“Anh muốn uống gì để tôi đi chuẩn bị?” Lăng Tiếu vừa cười vừa nói.
“Để tôi đi lấy. Cô là khách mà”. Quản Tự vừa cười vừa nói.
“Tôi không phải là khách xa lạ. Mà cũng không muốn anh coi là khách”. Lăng Tiếu bất mãn nói. “Dù sao tôi cũng rõ những đồ trong nhà anh, anh uống gì nào?”
“Hồng trà. Có phiền không?” Quản Tự cười hỏi.
“Không phiền đâu. Nấu cà phê cũng được mà”. Lăng Tiếu vừa cười vừa nói. Sau đó vui sướng chạy xuống phòng bếp chuẩn bị.
Chỉ chốc lát sau, Lăng Tiếu liền bưng hai chén hồng trà nóng hổi lên.
“Cám ơn”. Quản Tự vừa cười vừa nói. Uống một ngụm hồng trà, liền tán dương: “Rất ngon miệng. Kỹ thuật pha trà của Tiếu Tiếu rất tốt. Nhưng nếu tăng thêm một ít sữa thì ngon hơn nữa”.
“Về nước lâu như vậy mà khẩu vị của anh cũng không thay đổi gì nhỉ? Anh chờ một chút, tôi đi cho thêm sữa vào”. Lăng Tiếu từ ghế salon nhảy dựng lên, chạy đến chỗ tủ lạnh lấy bánh kem.
Sau khi Lăng Tiếu lấy ít bánh kem bỏ vào chén cho Quản Tự, vẻ mặt chờ mong hỏi: “Bây giờ anh cảm thấy thế nào? Có muốn tăng chút đường không?”
“Rất tuyệt”. Quản Tự cẩn thận thưởng thức tách hồng trà, rồi nhìn Lăng Tiếu cười nói.
“Thật chứ?” Lăng Tiếu vui sướng hỏi lại.
“Cô cứ thử uống đi sẽ biết”. Quản Tự nói, rồi cầm tách hồng trà trên bàn đưa cho Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu đỏ mặt lên, mặc dù cảm giác Quản Tự uống chén hồng trà đó vô cùng thân mật, nhưng đây chẳng phải là giây phút mà cô mong chờ từ lâu sao?
Chính cô là một tiểu yêu tinh thích ăn thịt thiếu niên, lúc này mới có cơ hội ăn thịt Đường tăng, nên không thể để bỏ lỡ cơ hội.
Lăng Tiếu nhận tách trà từ tay Quản Tự, cẩn thận nhấp một ngụm rồi nói: “Chà, quả thật là uống rất ngon. Tôi cũng tự phục chính mình đấy”.
“Vậy hãy uống nhiều một chút”. Quản Tự nói. Vẻ mặt hắn tươi cười nhẹ nhàng quan tâm, như là trên thế gian này hắn là người tình hoàn mĩ nhất vậy.
Lăng Tiếu làm sao có thể chịu được những lời đầu độc đó của hắn chứ, liền bưng cái chén lên nhấp một ngụm nữa.
“Một ngày mệt mỏi. Cần phải nghỉ ngơi một chút”. Quản Tự nhận cái cái chén từ tay Lăng Tiếu vừa cười vừa nói.
“Tôi không…” Lăng Tiếu vốn định nói rằng mình không buồn ngủ, lúc này là mấy giờ rồi chứ, sao mà cô có thể ngủ được đây? Cô còn có rất nhiều, rất nhiều chuyện muốn nói với hắn, cô còn định buổi tối nay sẽ thổ lộ tình cảm của mình với hắn, nhân lúc trong lòng hắn đang yếu mềm.
Nhưng đột nhiên cô có cảm giác đầu óc mình như choáng váng, mí mắt càng ngày càng díu lại, căn bản là không thể mở ra được.
Thình thịch!
Thân thể của cô mềm nhũn ra, rồi ngã xuống ghế salon.
Quản Tự nhìn thân thể Lăng Tiếu rơi vào hôn mê, im lặng không nói gì.
Một lúc lâu sau, Quản Tự mới một lần nữa đứng dậy.
Hắn đặt chén trà đã lạnh ngắt lên trên mặt bàn, sau đó cầm lấy điện thoại di động bấm máy cho một người.
“Quản Thiếu?” Từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm của một người đàn ông.
“Lăng Vẫn, là tôi đây”. Quản Tự nhẹ giọng nói. “Chưa ngủ à?”
“Chưa, tôi đang suy nghĩ một số chuyện”. Lăng Vẫn nói.
“Uh. Mệt mỏi cả ngày rồi, hãy nghỉ sớm đi”. Quản Tự nói.
“Quản Thiếu có việc gì à?” Lăng Vẫn nhạy cảm nhận thấy dường như tâm trạng của Quản Tự không tốt nên lên tiếng hỏi.
“Cúng không có chuyện gì”. Quản Tự nhẹ giọng nở nụ cười. “Tiếu Tiếu đang ở bên cạnh tôi. Tâm trạng không được tốt, đã uống với tôi vài chén rượu bây giờ đã say rồi. Anh không phải lo lắng đâu nhé”.
“…”
Hai bên đầu dây không một tiếng động, Lăng Vẫn im lặng. Dường như đối phương đã ngắt điện thoại.
Nhưng Quản Tự nghe rõ đầu dây bên kia có vài âm thanh rất khẽ.
“Là anh có phải không? Cuối cùng Lăng Vẫn cũng lên tiếng hỏi. Giọng nói vẫn bình tĩnh như trước, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác trong giọng nói bình tĩnh đó có che dấu một sự điên cuồng, dường như sắp bộc phát như núi lửa phun trào vậy.
“Anh nói cái gì cơ? Tôi nghe không hiểu”. Quản Tự nói.
“Có đúng là anh không? Là người đã giết Lệnh Tây”. Lăng Vẫn truy hỏi Quản Tự.
“Vì sao anh phải cố tìm hiểu vấn đề này vậy? Hắn đã tình cờ biết được một số chuyện không nên biết, cho nên hắn chỉ có một lối thoát như vậy. Nhưng tôi sẽ nhớ hắn. Nhưng còn anh, căn bản là không nên tham dự vào chuyện của chúng ta, như vậy thì chúng ta vẫn có thể là bạn”. Quản Tự nói.
“Trước khi Lệnh Tây chết, có phải là anh cũng đã nói với hắn những lời này không?”
“Anh thấy những lời này có ý châm chọc sao? Đó là sự phản kháng vô ích, bất luận thế nào cũng không thể thay đổi được”. Quản Tự khẽ cười rồi nói.
“Tại sao anh lại muốn giết hắn?”
“tôi đã giải thích rồi”. Quản Tự có vẻ không nhịn được nữa. “Lăng Vẫn, tôi gọi điện cho anh không phải là muốn cùng anh bàn về vấn đề này. Tôi biết anh đã lén đi gặp Tần Lạc, anh biết rõ là tôi rất ghét hắn. Quên đi, cái chính là chuyện này cũng đã qua, sau này, anh hãy giữ mồm giữ miệng là được rồi. Bất luận là anh có đồng ý hay không thì tôi cũng muốn chúng ta vẫn là bạn, nên anh cần phải giữ mồm giữ miệng. Vì em gái của anh, anh nên nghĩ về vấn đề này, được không?”
“Thôi anh hãy nghỉ sớm đi. Ngủ ngon!”
“Chờ chút!” Lăng Vẫn hỏi.
“Còn có chuyện gì sao? Là bạn đã nhiều năm, nên tôi muốn nhắc nhở anh một tiếng, không nên báo cảnh sát. Đừng cho bất kỳ kẻ nào biết chuyện của tôi. Kể cả khi Lăng Tiếu tỉnh lại thì trong người cô ta vẫn đang có độc, loại độc đó giống như chất độc trong người của Lệnh Tây, sẽ không lưu lại bất cứ hỗn tạp gì mà chỉ phát hiện ra lượng cồn thôi. Trừ tôi ra, không ai có thể giải được”.
“Chỉ cần anh không làm tổn thương Lăng Tiếu, tôi sẽ không báo cảnh sát”. Lăng Vẫn nói. “Tôi chỉ là muốn nói với anh vài câu”.
“Gì vậy?”
Quản Tự, tôi…” Lăng Vẫn dùng hết sức lực cơ thể mà rít lên.
Tần Lạc đang ôm Bối Bối xem ‘Tom & Jerry’, điện thoại trên bàn chợt vang lên.
“Ba, anh lại muốn đi ra ngoài sao?” Bối Bối quay đầu hỏi. Sau khi Lâm Hoán Khê nói với Quản Tự rằng Bối Bối là con gái của cô và Tần Lạc thì Bối Bối đã chuyển hẳn sang gọi Tần Lạc là ba, Lâm Hoán Khê là mẹ.
“Không đi ra ngoài”. Tần Lạc vừa cười vừa nói. Nhận điện thoại, nhưng thấy đó là một số lạ.
“Alo, ai đấy?” Tần Lạc hỏi.
“Đại ca ca, tôi là Toái Toái đây”. Từ điện thoại vọng tới giọng nói hiền hòa của một người phụ nữ.
“Toái Toái, là cô à? Sao cô lại biết số di động của tôi?” Tần Lạc ngạc nhiên hỏi.
“Tôi lấy được qua Lăng Vẫn”. Trữ Toái Toái nói. “Đại ca ca, tôi cảm thấy vô cùng khó chịu”.
“Tôi hiểu, tôi đã biết chuyện xảy ra đối với Lệnh Tây”. Tần Lạc an ủi nói. “Lúc trưa nay tôi cũng có nhìn thấy cô, vốn định tới gặp nói chuyện nhưng sợ lại gây phiền toái nên thôi”.
“Chính là tôi đã giết Lệnh Tây. Hắn vì tôi mà uống nhiều rượu như vậy”.
“Không phải vậy đâu. Cô đừng có tự trách mình như vậy. Chuyện này căn bản không phải vấn đề là từ cô”.
Đột nhiên, hắn như nhớ ra chuyện gì, liền hỏi: “Lăng Vẫn không nói chuyện gì với cô à?”
“Không”. Trữ Toái Toái nói. “Hắn vừa mới gọi điện cho tôi số điện thoại của anh. Nói là hãy gọi điện nói chuyện với anh”.
“Bây giờ cô có ở bên cạnh Lăng Tiếu không?” Tần Lạc sắc mặt thoáng chốc thay đổi, vẻ mặt có chút nghiêm trọng hỏi.
“Lúc trước cô ấy vừa ở nhà tôi, sau khi nghe một cuộc điện thoại đã đi ra ngoài rồi, chúng tôi cùng đi ra ngoài”.
“Cô có biết là ai đã gọi điện cho cô ấy không?”
“Có thể là Quản Tự”. Trữ Toái Toái nói. “Xảy ra chuyện như vậy, nhận được điện thoại mà cô ấy vội vàng chạy đi ngay, thì chỉ có Quản Tự mới có ma lực với cô ấy như vậy”.
“Cô biết nhà Quản Tự ở đâu không?” Tần Lạc hỏi tiếp.
“Biết”. Trữ Toái Toái nói.
“Vậy bây giờ cô hãy đến đây đón tôi. Chúng ta cùng đi tòm Lăng Tiếu”. Tần Lạc nói.