Là một phóng viên của một tuần san giải trí, Hoàng Hổ có một nhạy cảm đặc biệt với những loại chuyện xấu như thế này.
Chuyện xấu là gì? Có những thứ chỉ những người nhanh nhạy mới có thể nhận thấy.
Cho dù xét ở phương diện nào đi nữa, hay ở phương diện bạo lực, chỉ cần có xung đột, có mâu thuẩn, tin tức này nhất định sẽ đáng giá.
Chúng ta hãy lấy một ví dụ. Đại minh tinh Lưu Uy và Dương Mộc yêu nhau. Tin tức này đủ là tiêu đề một bái báo nhưng nhữ thế sẽ khiến độc giả phản ứng không quá mãnh liệt. Nếu như có tờ báo nào đó công bố thông tin đại minh tinh Lưu Uy sử dụng bạo lực gia đình với Dương Mộc, khi đó tình hình sẽ hoàn toàn khác biệt.
Hoàng Hổ biết mỗi một sự kiện ảnh nude đều có người đứng sau thúc đẩy mà người đứng sau thúc đẩy có thể là bạn trai của nữ diễn viên hay là người có quan hệ trong vòng tròn đó. Trong khi đó Hoàng Hổ muốn đẩy tin tức “hội trưởng” này lên cao nữa, có như thế tên tuổi của y mới có thể xuất hiện trên mặt của các phương tiện truyền thông, công thành danh toại, lên chức, lên lương, đổi nhà, đổi xe, đổi lại người tình, cuộc sống của y vì thế sẽ rẽ sang một hướng khác, không như người bình thường.
Chính vì vậy sau khi bọn họ không có cách nào moi được thông tin hữu ích từ chính miệng Tần Lạc và Lâm Hoán Khê, liền chuyển sang biện pháp chọc giận người đàn ông.
Hơn nữa Hoàng Hổ đã rất xảo trá dùng điểm hỏa lực “cắm sừng” để tấn công Tần Lạc. Không thể không nói đây chính là điểm yếu của bất kỳ người đàn ông nào. Ở điểm này, hai người Tạ Dình Phong, Trương Bá Chi dù yêu nhau nhưng còn ly hôn thì bạn có thể thấy được.
Thế nhưng điều Hoàng Hổ không ngờ là tới y không chọc giận Tần Lạc mà lại chọc giận nữ diễn viên Lâm Hoán Khê.
Thế nhưng điều này không quan trọng. Cho dù là ai ra tay đánh người, chỉ cần có tin tức này là đủ rồi. Hoàng Hổ biết đồng bọn của mình nhất định sẽ kịp thời chụp ảnh đánh người này.
Nhưng Hoàng Hổ đã đoán đúng phần đầu, không đoán đúng phần cuối.
Khi cánh tay của Lâm Hoán Khê đánh ra còn cách gương mặt y chỉ một đốt ngón tay thì bất chợt dừng lại trong khi đó hạ bộ y trúng một đòn rất mạnh … điều này khiến người ta rất khó phòng bị mà.
Không, phải nói ngay cả đồng bạn là phóng viên nhiếp ảnh tay cầm máy ảnh lúc nào cũng lăm le định chụp cũng trợn tròn há hốc mồm trước cảnh này.
Vị trí ống kính máy ảnh của anh ta liên tục nhắm vào vị trí tay của Lâm Hoán Khê và mặt Hoàng Hổ, thậm chí anh ta còn cố tình đẩy gần ống kính tới trước, chuẩn bị chụp một bức ảnh đặc biệt. Không nghi ngờ gì nữa, anh ta là một nhiếp ảnh gia rất có thâm niên, anh ta sẽ nhanh chóng chụp được quá trình biến đổi của gương mặt Hoàng Hổ.
Gương mặt Hoàng Hổ cực kỳ vặn vẹo, giống như một người đang biểu diễn hài kịch, thế nhưng chết tiệt, bàn tay Lâm Hoán Khê đã dừng lại nếu như bức ảnh chụp truyền ra ngoài, người khác còn nghĩ Hoàng Hổ đang cố ý làm trò.
Cái này rất giả tạo. Bàn tay người ta còn chưa đánh tới mà anh ta đã có hành động như chết đi sống lại là sao nhỉ? Sao anh ta không đi đóng phim? Làm phóng viên làm gì hả? Nhất định mọi người sẽ nghĩ như vậy.
Thế nhưng phóng viên nhiếp ảnh hiểu được Hoàng Hổ vô cùng đau đớn, đau tới mức chết đi sống lại. Điều đáng tiếc là anh ta không thể chụp được cảnh đó.
Đương nhiên người giật mình nhất chính là Tần Lạc.
Từ khi Tần Lạc quen biết Lâm Hoán Khê tới nay, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng ra tay đánh người.
Tính các Lâm Hoán Khê trầm lặng, lãnh đạm, rất hiếm khi xảy ra tranh chấp với người khác. Khi Lâm Hoán Khê còn là giáo sư ở trường đại học y Thủ Đô, người phụ nữ có tên Tiểu Tuyết kia cực kỳ đáng hận, giống như con chó điên, suốt ngày cắn xé nàng nhưng nàng vẫn hoàn toàn không quan tâm.
Sau khi biết Tần Lạc hắn và Vương Cửu Cửu có quan hệ với nhau, cách cư xử của Lâm Hoán Khê càng khiến Tần Lạc xấu hổ. Nàng không làm ầm ĩ, không gây náo loạn, vẫn tiếp tục quan tâm, chăm sóc người nhà của hắn như trước.
Thế nhưng lúc này nàng bị tên khốn kia chọc giận, lập tức đá người.
Trong lòng Tần Lạc cực kỳ thống khoái nhưng đồng thời hắn cũng có cảm giác mát lạnh ở đũng quần mình.
Một cước này của Lâm Hoán Khê cực kỳ tàn nhẫn, cực mạnh, có trí tuệ. Lâm Hoán Khê giống như vận động viên bóng rỗ Cao Minh dùng động tác giả mê hoặc đối phương, nhân cơ hội nén rỗ thành công. Thế nhưng có một ngày chính mình bị một cước này thì sao? Bản thân Tần Lạc hiểu rằng hắn không thể nào đề phòng chuyện này với Hoán Khê được.
“Cô … tại sao lại ra tay đánh người?” Sau một thoáng yên tĩnh, có người lên tiếng chỉ trích Lâm Hoán Khê.
Người lên tiếng lúc này không phải là Hoàng Hổ, y còn đang rất bận rộn, đang bậ bịu với cơn đau “hai hòn” của mình. Người lên tiếng là nữ phóng viên có gương mặt cực kỳ hưng phấn vì tìm được tin tức hữu dụng.
Lâm Hoán Khê không có tâm trạng giải thích với cô ta nàng mở cửa xe chui vào trong sau đó khởi động chiếc xe BMW màu champagne của mình.
Điều bất ngờ là nữ phóng viên kia lại dũng cảm vọt tới, dùng thân thể của mình ngăn cản đuôi xe của Lâm Hoán Khê.
Nếu như Lâm Hoán Khê muốn ra khỏi vị trí đậu xe, nàng nhất định phải lùi xe lại sau để ra ngoài. Nếu như nàng muốn lui xe lại sau, nhất định sẽ đè lên nữ phóng viên đang cản ở đuôi xe.
Trong khi đó phóng viên nhiếp ảnh kia đã nâng máy ảnh nhằm ngay đuôi xe của Lâm Hoán Khê, mỉm cười chơ đọi màn tiếp theo được thực hiện hoàn hảo.
Nếu như bọn họ dám lùi xe đẩy ngả đồng bạn của bọn họ, chuyện này sẽ không xong. Hội trường hiệp hội Trung Y, diễn viên chính của sự kiện ảnh nude ẩu đã phóng viên, thậm chí còn dùng xe đẩy ngã nữ phóng viên có ý định đòi công bằng cho đồng nghiệp mình. Tin tức này một khi được công bố liệu có phải cực hot không?
Chỉ cần anh ta công bố những bức ảnh này ra ngoài, nhất định sẽ là một sự kiện “nóng” thu hút sự chú ý của xã hội.
Những phóng viên này không sợ những người “ngang tàng bạo ngược” mà chỉ sợ những ngườ biết nhận lỗi.
Quả nhiên sắc mặt Lâm Hoán Khê cực kỳ phiền chán nhưng nàng vẫn dừng xe lại. Quả thật Lâm Hoán Khê không dám tiếp tục lùi xe, đẩy ngã người ta ngã xuống đất.
Thế nhưng điều khiến nàng phiền muộn không phải chỉ có chuyện này.
Chuyện náo loạn càng lớn, người vây quanh xem càng nhiều, cuối cùng tình hình chuyển sang không thể khống chế đưọc.
Đối với người đàn ông mà nói, khi gặp khó khăn thì tìm cảnh sát. Đối với người phụ nữ mà nói, khi gặp khó khăn sẽ nhờ cậy bạn trai.
Bây giờ là lúc anh chàng bạn trai Tần Lạc cần phải xuất trận.
Tần Lạc mở cửa xe bước xuống, đi tới trước mặt nữ phóng viên kia và hỏi: “Cô muốn làm gì?”
“Tôi không muốn làm gì cả. Các người đánh người rồi muốn bỏ chạy sao? Không dễ như vậy đâu.” Tâm trạng nữ phóng viên “kích động như thể chính mình đã chịu rất nhiều oan ức”. “Không nhận lỗi, không bồi thường tổn thất cho đồng nghiệp của tôi, các người đừng mong rời khỏi nơi này.”
“Là đồng nghiệp của cô sai trước.” Tần Lạc cố nén cơn giận trong lòng, cố gắng giải thích: “Anh ta nhục mạ tôi mà cô không nghe thấy sao?”
“Tôi không nghe thấy bạn của tôi nhục mạ anh. Tôi chỉ nhìn thấy bạn anh đá người ta.” Nữ phóng viên lạnh lùng cười nói: “Phóng viên nhiếp ảnh đã chụp được hình ảnh, chẳng lẽ các người muốn chống chế sao?”
“Cô đang bẻ cong sự thật.” Tần Lạc tới mức giậm chân, chỉ vào Hoàng Hổ nói to: “Anh ta nói bạn gái tôi cho tôi cắm sừng. Tại sao cô lại không nghe thấy?”
“Tôi cần phải nghe thấy điều đó sao?” Nữ phóng viên rất hài lòng với biểu hiện của Tần Lạc. Đối phương càng sốt ruột, cô ta càng nắm chắc phần thắng. “Tôi chỉ nhìn thấy các người đánh người ta. Tôi vẫn đứng ở chỗ này nếu như các người các người không làm theo lời tôi nói, các người đừng mong rời khỏi nơi này. Các người cũng có thể đè tôi dưới bánh xe của các người thế nhưng tôi khuyên các người không nên làm như vậy. Các người là người nổi tiếng, nếu như gặp phải chuyện này, sau này sẽ bị ngàn người phỉ nhổ.”
Tần Lạc khẽ thở dài, dáng vẻ vô cùng khổ sở, nói: “Các vị muốn gì?”
Quả nhiên ánh sáng lóe lên trong mắt nữ phóng viên nhưng rồi cô ta lập tức trở lại bình tĩnh nói: “Tôi chỉ muốn sự công bằng. Tôi đã nói rồi, các người phải nhận lỗi với đồng nghiệp của tôi, hơn nữa còn phải bồi thường tổn thất.”
“Nhận lỗi thì miễn đi.” Tần Lạc nói: “Anh ta mắng tôi, bạn gái tôi đánh anh ta. Anh ta đáng phải nhận trừng phạt. Tất cả mọi người đều là người thông minh, không nên tiếp tục giả vơ giả vịt với nhau. Các vị hãy ra giá đi. Tôi hy vọng không bị gây phiền toái nhưng cũng hy vọng không bị lừa gạt chính vì vậy các vị nên lý trí một chút.”
“Hừ, coi như các người biết điều.” Nữ phóng viên vẫy vẫu phóng viên nhiếp ảnh. Hai người tụ tập lại một chỗ thì thào bàn tán.
Một lúc lâu sau cuối cùng bọn họ có một đáp án.
Phóng viên nhiếp ảnh quay về vị trí cũ của mình, tiếp tục chỉa ống kính về phía đuôi chiếc BMW. Nữ phóng viên giơ tay nói với Tần Lạc: “Ba triệu, đây là đền bù phí tổn thất cho bạn tôi.”
“Ba triệu.” Tần Lạc trợn tròn mắt nhìn. “Sao các vị không đi ăn cướp đi? Anh ta bảo bạn gái tôi cắm sừng tôi, bạn gái tôi mới đá anh ta … đá anh ta một cước, các người bắt bí chúng tôi ba triệu. Sao các người không đi cướp ngân hàng?”
Nữ phóng viên cười nhạt nói: “Các người có thể không trả khoản tiền này nhưng tôi có thể cam đoan tôi sẽ khiến các người không còn danh dự. Các người đừng quên nghề nghiệp của chúng tôi. Chúng tôi là phóng viên. Chuyện xảy ra hôm nay được viết như thế nào hoàn toàn dựa vào tâm trạng của chúng tôi. Hơn nữa nếu như anh không trả tiền, anh nghĩ rằng hôm nay có thể lái xe rời khỏi đây sao?”
Mặc dù Tần Lạc cực kỳ phẫn nộ nhưng hắn vẫn cố gắng nói rất bình tĩnh: “Tôi có thể thương lượng với bạn của mình đã.”
Tần Lạc đi vào trong xe, sau một thoáng thương lượng với Lâm Hoán Khê, hắn cầm tờ chi phiếu đi ra ngoài, đua cho nữ phóng viên và nói: “Có phải chuyện này vì vậy mà kết thúc không?”
“Đương nhiên.” Nữ phóng viên khấp khởi mừng thầm, thái độ với Tần Lạc quay ngoắt một trăm tám mươi độ. “Tần tiên sinh, thật sự rất xin lỗi đã quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của hai vị. Thế nhưng các vị hãy yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ không viết bậy bạ. Nếu như anh có điều gì muốn nói, chúng tôi nhất định sẽ tình nguyện giúp anh làm sáng tỏ chuyện xấu xa kia.”
“Không cần. Chúng tôi không thẹn với lương tâm.” Tần Lạc lành lùng từ chối.