Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 633: Chương 633: Bí kíp giang hồ: Bột phấn ngứa




Đây là lần đầu tiên Tần Dật trải qua chuyện đau khổ, sống không bằng chết.

Tần Dật không biết Tần Lạc đã bôi gì lên tay mình. Thậm chí ở chỗ phát tác ngứa hoàn toàn không có biểu hiện khác thường nào.

Nhưng Tần Dật biết một điều Tần Lạc đã ra tay.

Đàn ông quỳ gối nghĩa là thất bại. Quỳ gối là một điều vô cùng nhục nhã, tổn thương lòng tự trọng nhưng Tần Dật không còn sự lựa chọn nào khác. Có lẽ gã còn một sự lựa chọn khác: Cái chết.

Đại Đầu đạp phanh, dừng xe lại.

Hắn không phải là Dược Gia Hâm ( một thiếu gia con nhà giầu, lái xe gây tại nạn và giết người ở Trung Quốc mới bị tuyên án tử hình ) nên hắn không thể lái xe đè chết Tần Dật.

Tần Lạc ngồi ở ghế phụ, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tần Dật đang khốc rống lên như trẻ con, hai tay gãi ngứa, đau khổ tới mức chết đi sống lại, miệng không ngừng nói: "Tôi tin, tôi thực sự tin". Tần Lạc không có ý định xuống xe.

Tần Lạc biết Tần Dật không tin.

Hắn chỉ sợ hãi, sợ ngứa và sợ chết.

"Bác sĩ Tần, xin hãy mau cứu Tiểu Dật" Ngô Sương đã vô cùng kinh ngạc khi thấy cháu của mình đột nhiên gãi ngứa, tâm trạng như điên như khùng nhưng khi cô ta thấy Tần Dật chạy tới ôm lấy cửa xe của Tần Lạc, thậm chí quỳ dạp xuống mặt đường trước xe Tần Lạc thì sợ hãi tới cùng cực.

Cuối cùng thì Ngô Sương cũng hiểu nếu như cô ta không lên tiếng thì cháu của mình đã bị ngứa tới chết nên vội vàng đi tới cầu xin Tần Lạc.

"Nó tin rồi. Nó thật sự tin rồi" Ngô Sương cũng đứng chắn trước đầu xe của Tần Lạc.

"Bác sĩ Tần hãy mau cứu nó đi, không thể để nó tiếp tục như vậy. Nó chết mất".

Trong lúc Ngô Sương đang nói, Tần Dật đã liều mạng cọ sát bàn tay của mình xuống mặt đường. Làn da mỏng manh của gã đã bị nền xi măng xé toác, máu chảy loang lổ.

Tần Lạc mở cửa xe bước xuống, hắn ngồi xổm trước mặt Tần Dật, cười nói: "Đây là Trung y. Đây là tác dụng của Trung y. Tôi dã dùng bột phấn ngứa với anh, chỉ dùng mấy vỏ cây mà anh đã coi thường để chế ra".

Thật ra bột phấn ngứa là một phương thuốc cổ xưa. Không biết vị tiền bối y học nào đó đã chế ra loại thuốc này với mục đích gì nhưng từ khi nó xuất hiện tới nay, rất nhiều ngươi yêu thích loại thuốc này.

Loại thuốc này được coi là độc dược vô bổ nhưng trải qua bao nhiêu năm phương thuốc bột phấn ngứa này vẫn được lưu truyền, không biến mất theo năm tháng.

Mấy năm nay bột phấn ngứa này một lần nữa tái xuất giang hồ. Vào ngày cá tháng tư tình hình tiêu thụ loại đồ vật để trêu đùa này đột nhiên tăng cao, vô cùng sôi động.

Thế nhưng loại thuốc đó đã được cải tiến, chỉ hơi ngứa. Trong khi đó loại thuốc Tần Lạc sử dụng lại là loại do hắn đã nghiên cứu, cải tiến, tăng mạnh độ ngứa.

Tần Lạc vốn định dùng để đối phó với Hoàng Thiên Trọng trong lúc hai người vô tình bắt tay nhau.

Đáng tiếc lần này đã bị một người nhỏ nhoi là Tần Dật phá hỏng đại sự.

"Tôi biết sai lầm rồi. Tôi thật sự biết sai lầm rồi" Tần Dật ôm chân Tần Lạc cầu khẩn.

"Tôi không bao giờ… xem thường Trung y nữa. Không bao giờ…nữa. Tôi van anh hãy mau cứu tôi. Tôi muốn chết, thật sự muốn chết".

"Anh không chết được" Tần Lạc cười nói. "Nếu như tôi không cho anh thuốc giải thì nửa tiếng nữa tác dụng của thuốc cũng hết".

Nửa tiếng đồng hồ nữa vậy không phải là muốn chết sao?

Tần Dật ôm chân Tần Lạc không muốn bỏ ra, gã khóc lóc nói: "Tần đại ca, tôi sai lầm rồi. Tôi thật sự sai lầm rồi. Tôi không dám trêu chọc anh nữa. Anh là đại nhân đại lượng, hãy tha cho tôi lầm này. Lần sau tôi nhìn thấy anh, tôi sẽ trốn mất từ xa. Tôi không dám trêu chọc anh nữa".

"Tôi biết anh không tin. Tôi cũng chẳng cần anh tin hay không" Tần Lạc móc từ trong túi ra một cái bình nhỏ. Hắn đổ ra mấy viên thuốc màu đen để trên mặt đất. "Trung y tồn tại là để chữa bệnh cứu người chứ không phải vì nguyên nhân nào khác. Tin thì có lợi. Không tin thì anh thích ai thì đi tìm người đó. Chuyện sống chết của anh có quan hệ gì với tôi sao?"

Tần Dật nào còn tâm trạng để nghe Tần Lạc nói gì đó. Hai chân gã lên trên mặt đất, tay gã nhặt mấy viên thuốc lên, cuống cuồng nhét vào mồm.

"Tránh ra' Tần Lạc quát.

Tần Dật vội vàng lui sang một bên sau đó xe của Tần Lạc chạy vượt qua bên cạnh gã.

Ngay khi xe của Tần Lạc biến mất khỏi tầm mắt, đám người của Ngô Sương mới thu lại ánh mắt của mình.

"Bây giờ thế nào rồi?" Ngô Sương đứng trước mặt Tần Dật hỏi.

Tần Dật cẩn thận nghe ngóng cơ thể mình rồi gã kêu lên vẻ vui mừng: "A, tôi không việc gì rồi. Hoàn toàn không việc gì nữa rồi. Không ngứa nữa. Hoàn toàn không ngứa nữa".

"Còn không mau đứng dậy" Ngô Sương tức giận nói. "Tần gia đã bị cháu làm mất mặt rồi".

Tần Dật xấu hổ đứng dậy, nịnh nọt Ngô Sương: "Dì, dì đừng nói chuyện này với ai".

"Dì không nói, những người khác không biết nói sao?" Ngô Sương hỏi ngược lại.

Tần Dật liếc nhìn đám vệ sĩ bốn xung quanh, buồn bực thở dài. Gã biết trong đám người này nhất định sẽ có cơ sở ngầm của Tần Túng Hoành. Tần Túng Hoành sẽ nhanh chóng biết được chuyện xảy ra hôm nay.

Ở Tần gia, không có chuyện gì có thể thoát khỏi Tần Túng Hoành. Nói cách khác không có chuyện gì có thể giấu giếm được con cáo già của Tần gia.

Trong nhà có một người như vậy cũng như có một bảo vật. Nói vậy cũng không quá chút nào.

Mặc dù là người nối nghiệp tập đoàn Tần thị, khắp Yến Kinh, thậm chí là cả Trung Quốc này cũng chỉ có vài người như vậy nhưng văn phòng Tần Túng Hoành không xa hoa chút nào. Rộng rãi, trống trải, đơn giản.

Thật ra thì điều này cũng hoàn toàn tương tự với văn phòng làm việc của Văn Nhân Mục Nguyệt. Bỏ qua một số đồ vật rườm rà, không cần thiết, dùng phương thức truyền đạt mệnh lệnh hữu hiệu nhất, có được câu trả lời nhanh nhất, thuyết phục nhất.

Không phải trong phòng cứ có một giá sách, trong đó nhét đầy những tác phẩm của các học giả nổi tiếng mới đủ chứng minh bản thân mình là người uyên bác, cũng không phải trong góc tướng có một chậu hoa lan hay trúc tía thì mới chứng minh mình là người tao nhã. Những danh nhân thư hoạ, nghệ sĩ điêu khắc nổi tiếng cũng chỉ có những tác phẩm không giá trị mà thôi.

Thật sự người có tiền không bao giờ khoe khoang sự giàu sang của mình. Chỉ người nghèo mới thế.

Cạch cạch!

Tiếng gõ cửa phòng vang lên. Tần Túng Hoành bỏ bút máy trong tay xuống, hắn tháo kính ra nói: "Mời vào".

Một người đàn ông trung niên đeo kính, mặc âu phục đẩy cửa bước vào. Ông ta cười nói: "Đại thiếu gia, tìm tôi hả?"

"Dượng, cháu đã nói nhiều lần rồi. không cần gọi cháu là Đại thiếu gia" Tần Túng Hoành cười nói: "Cứ gọi cháu là Túng Hoành thôi".

"Ha ha, gọi là Đại thiếu gia thân thiết hơn" Người đàn ông cười nói. Khi ông ta cười bên má trái hiện lên một núm đồng tiền trông rất hấp dẫn.

Tần Túng Hoành chỉ vào cái ghế trước mặt người đàn ông nói: "Hạng mục điện năng tiến triển thế nào rồi?"

"Tiến triển thuận lợi" Người đàn ông nói: "Chúng tôi đang tiến hành thử nghiệm lần thứ mười chín. Nếu như độ ổn định đạt tới tám mươi phần trăm thì có thể tiến hành mở rộng ra bên ngoài'.

"Nhất định phải thận trọng" Tần Túng Hoành nói: "Khi độ ổn định đạt tới chín mươi phần trăm, cháu sẽ tới phòng kỹ thuật của dượng chúc mừng".

"Tại sao lai yêu cầu cao như vậy?" Người đàn ông ngạc nhiên hỏi.

"Trước kia chúng ta hợp tác với các công ty" Tần Túng Hoành cũng không muốn cố ý giữ bí mật. Hắn luôn đối xử thành thật với cấp dưới. Hắn biết một khi nói cho cấp dưới một số bí mật thích hợp nhất định sẽ nâng cao được lòng trung thành của bọn họ.

"Lần này chúng ta hợp tác với chính phủ. Mấy hôm trước cháu đã ăn cơm với mấy vị lãnh đạo của bộ năng lượng. Bọn họ còn đặc biệt quan tâm tới hạng mục điện năng của chúng ta".

"Vậy tốt quá" Người đàn ông vui mừng nói. "Nếu như vậy có khả năng phát triển ra cả nước. Đây chính là sự hợp tác vô cùng quan trọng".

"Đúng vậy. Cháu đã xếp nó vào công trình trọng điểm năm năm. Liệu có thể thành công hay không còn phải dựa vào tài năng của dượng".

"Tôi nhất định sẽ cố gắng" Người đàn ông nói vô cùng nghiêm túc.

"Ừ. Cháu tin tưởng vào năng lực cùng sự chuyên nghiệp của dượng" Tần Túng Hoành gật đầu nói. Đột nhiên Tần Túng Hoành chuyển chủ đề, hắn lơ đãng hỏi: "Gần đây dì có khoẻ không?'

"Dì?" Người đàn ông sửng sốt. Ông ta không ngờ Tần Túng Hoành lại đột nhiên nói về vấn đề này. Ông ta phản ứng rất nhanh chóng, cười nói: "Dì vẫn khoẻ. Dì vẫn thường nói về việc mời đại thiếu gia tới nhà, nói đại thiếu gia thích ăn sư tử đầu".

"Hay hay" Tần Túng Hoành nói. Hắn giơ tay nhìn đồng hồ nói: "Tối hôm nay thế nào? Có tiện không?"

Người đàn ông thừ người một lúc lâu sau đó vui mừng nói: "Đương nhiên không thành vấn đề. Hoan nghênh, hoan nghênh. Bây giờ tôi gọi điện cho dì, bảo dì nhanh về nhà chuẩn bị".

Ông ta chỉ thuận miệng nói ra, mục đích là làm cho mối quan hệ với Tần Túng Hoành gần gũi hơn mà thôi, không ngờ Tần Túng Hoành lại đồng ý nên làm ông ta vừa kinh ngạc vừa vui mừng nên có phần không đoán ra ý đồ thực sự của Tần Túng Hoành.

"Không cần vội" Tần Túng Hoành khoát tay nói: "Bây giờ dì còn đang ở Hoa Hồng Viên'.

"Hoa Hồng Viên?" Nụ cười trên gương mặt người đàn ông đông cứng lại. Ông ta liếc nhìn Tần Túng Hoành vẻ bất an nhưng thấy hắn không có dấu hiệ tức giận nên nói: "Tại sao cô ấy lại tới đó?"

Tần Túng Hoành nhìn người đàn ông, hắn cười nhã nhặn nói: "Cuộc sống của người đàn ông không dễ dàng gì, có mối quan hệ bên ngoài cũng chẳng sao nhưng mà gia đình mới là quan trọng nhất".

"Tôi hiểu, tôi hiểu rõ" Người đàn ông liên tục gật đầu, trán ông ta lấm tấm mồ hôi. "Đại thiếu gia yên tâm. Tôi nhất định sẽ xử lý tốt chuyện nhà. Tôi sẽ không để Ngô Sương thiệt thòi'.

"Cũng không được để mấy người sống ở Hoa Hồng Viên thiệt thòi" Tần Túng Hoành nói.

Sau khi nghe câu đó, người đàn ông ngây người.

Không phải anh ta gọi mình tới đây để bênh vực người dì đã bị mình làm tổn thương sao? Anh ta lại khoan thứ cho hành vi phản bội của mình sao?

"Rốt cuộc anh ta muốn làm gì?" Trong lòng người đàn ông vô cùng rối loạn. Điều kinh khủng nhất là không đoán ra suy nghĩ của kẻ khác.

"Thôi được. không có chuyện gì đâu. Dượng bận cứ đi đi. Lát nữa cháu gọi điện thoại cho dượng. Nhất định tối nay phải tới ăn thức ăn gì nấu để xem nghệ thuật nấu ăn của gì có kém đi không?" Tần Túng Hoành cười nói.

"Được, được" Người đàn ông bối rối đứng dậy. Sau khi ông ta khom lưng chào Tần Túng Hoàng rồi mới rời hkỏi phòng.

Tần Túng Hoành đi tới cửa sổ, ánh mắt hắn nhìn về Hoa Hồng Viên xa xa ở phía đông bắc.

'Muốn đi đường vòng cứu nước sao?" Tần Túng Hoành nhếch mép cười lạnh lùng, tự phụ. "Các ngươi thông minh, ta cũng không phải kẻ ngu. Nếu như ta là kẻ ngu như vậy thì sao xứng là đối thủ của các ngươi?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.