"Có phải anh ta đã đoạt lời thoại của chúng ta không?" Vương Dưỡng Tâm ngồi sau Tần Lạc, thì thào vào tai hắn.
Tần Lạc nhếch miệng làm thành một đường cong mê người, nhìn Hứa Đông Lâm đứng giữa đám người, dõng dạc giải vây cho mình, như có điều gì cần suy nghĩ.
Nói thật trước kia Tần Lạc hoàn toàn không coi trọng Hứa Đông Lâm.
Hắn cảm thấy y thuật Hứa Đông Lâm không đủ cao minh, lòng dạ không đủ thoáng đạt, không có can đảm gánh chịu trách nhiệm, cảm thấy chưa đủ tư cách chính thức trở thành đối thủ của mình.
Cho tới tận lúc này Tần Lạc mới chính thức coi Hứa Đông Lâm là đối thủ của mình.
Hắn hiểu rõ suy nghĩ của Hứa Đông Lâm, hiểu rõ vì sao Hứa Đông Lâm lại hành động như này với hắn.
Hứa Đông Lâm không quan tâm tới phương thức phản đối càng lúc càng mạnh của đoàn phó Phác Đắc Chí, ánh mắt sáng quắc của gã nhìn chằm chằm vào Cung Thành Giới, nói: "Ngài Cung Thành Giới, tôi cho rằng tình trạng của bệnh nhân lây nhiễm đã quá suy yếu. Anh ta ngồi dậy chính là nguyên nhân chủ yếu dẫn tới cái chết của mình. Trong y học của chúng tôi có thuật ngữ "Hồi quang phản chiếu". Tôi nghĩ ngài Cung Thành Giới cũng không lạ với hiện tượng này. Anh ta như đèn dầu cạn sạch mỡ nên không thể nào ngồi dậy được nữa".
Hứa Đông Lâm nhìn các trưởng, phó đoàn và nói: "Vì sao các vị phải nóng lòng định tội cho một thầy thuốc từ bỏ cuộc sống sung sướng ở đất nước mình, mạo hiểm tiến vào nguy hiểm giải cứu loài người? Tất cả những người đang ngồi đây đều là bác sỹ, thầy thuốc là toàn bộ thầy thuốc tốt nhất của thế giới. Chúng ta hoàn toàn có thể khám nghiệm tử thi người chết tìm ra nguyên nhân cái chết thực sự của anh ta. Sau khi tìm được nguyên nhân thật sự của cái chết hãy nói tới trách nhiệm. Chẳng lẽ không nên làm như vậy sao?"
Cung Thành Giới yên lặng hồi lâu không nói. Đội Trưởng Hàn y chẳng khác nào đang chất vấn bọn họ.
Đang xảy ra chuyện gì vậy? Không phải mối quan hệ của Tần Lạc và Hàn y rất căng thẳng sao? Tại sao anh ta lại tình nguyện đứng ra nói hộ cho Tần Lạc?
"Đúng vậy, đội trưởng Hứa Đông Lâm nói không sai" Hoffman, đội trưởng đội y tế Thụy Điển lên tiếng phụ họa, ông ta đã sớm biết Tần Lạc đang ở trước mặt này có mối quan hệ rất tốt với Vương tử Philip Thụy Điển, công chúa Garbo của Thụy Điển đưa tới Trung Quốc chính là do Tần Lạc điều trị chăm sóc, vốn Hoffman còn muốn tìm cơ hội tiếp xúc với Tần Lạc. Bây giờ gặp được cơ hội tốt đóng vai "anh hùng cứu mỹ nam" ông ta đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Chỉ là ông ta cảm thấy hơi khó chịu vì bị đội trưởng Hàn y. Hứa Đông Lâm cướp mất cơ hội của mình. Như này hiệu quá vuốt đuôi ngựa của ông ta giảm đi khá nhiều.
"Tôi nghĩ rằng trước tiên chúng ta cần phải kiểm nghiệm rõ ràng, tiếp đó mới nghĩ tới chuyện xử lý. Nếu như chúng ta tùy tiện xử trí, chính là chúng ta đã tước bỏ đạo đức nghề nghiệp của một thầy thuốc, sỉ nhục hình tượng của một đất nước. Tất cả những người ngồi đây đều là thầy thuốc, chúng ta có thiết bị kiểm tra tiên tiến. Việc định ra kết quả hẳn sẽ rất đơn giản, đúng không?"
"Đúng vậy. Cần phải thận trọng. Chúng ta tuyệt đối không thể hàm oan người tốt"
"Nếu như tùy tiện định tội cho một thầy thuốc có tội, sau này còn ai dám đi tiếp xúc với bệnh nhân nữa không?"
Sau khi Hứa Đông Lâm nói xong, cục diện chia làm hai phái rõ rệt. Ngoại trừ hai đoàn Mỹ, Pháp và một vài đoàn khác yêu cầu lập tức xử lý Tần Lạc. Những người còn lại yêu cầu kiểm nghiệm tử thi tìm ra nguyên nhân thật sự của cái chết.
Tần Lạc bắt đầu lên tiếng, sắc mặt hắn cực kỳ nghiêm túc, giọng nói vô cùng rõ ràng: "Tôi, Tần Lạc với thân phận Đội Trưởng đoàn Trung Y Trung Quốc, thân phận một công dân Trung Quốc bình thường yêu câu các vị công khai điều tra, mang lại sự công bằng cho tôi mang lại chính nghĩa cho đất nước tôi. Chúng tôi được đất nước mình cử tới là vì muốn cùng các vị đang ngồi đây cùng nhau xử lý vấn đề, tiêu diệt vi rút lây bệnh. Cho dù là cá nhân tôi hay đất nước cử tôi tới đều không chấp nhận bất kỳ sự chỉ trích vô lý và những phán quyết thiếu công bằng".
Ánh mắt Tần Lạc chuyển sang Cung Thành Giới, hắn nói: "Nếu không tôi đại diện cho đoàn Trung Y Trung Quốc tuyên bố rút khỏi lần hành động này, cũng công bố sự việc cho thế giới biết".
Sau khi nghe phiên dịch dịch lại, Cung Thành Giới cau mày, nhưng chỉ là một động tác thoảng qua.
Ông ta gật đầu nói: "Vì công bằng và chính nghĩa, vì vinh dự của một thầy thuốc, vì hình tượng của một đất nước, tôi đề nghị tiến hành kiểm tra cơ thể bệnh nhân".
Trong doanh trại 307 có đầy đủ chuyên gia và thiết bị tiên tiến. Sau khi trải qua kiểm tra nhiều mặt, kết quả kiểm tra đã được thành lập. Khi bệnh nhân tiếp xúc với Tân Lạc đã như ngọn đèn dầu sắp tắt. Khi người bệnh nhìn thấy Tần Lạc đi vào, ý chí sống sót thiêu cháy toàn bộ tiềm năng còn lại trong người mới có thể khiến người bệnh ngồi dậy, hơn nữa còn có thể nắm chặt tay áo Tần Lạc.
Sau khi phản tích hình ảnh quay chậm ở đoạn băng ghi hình, phát hiện ra khi bệnh nhân túm lấy tay Tần Lạc, ánh mắt ông ta đã thất tán. Nói cách khác kể cả khi Tần Lạc không tấn công ông ta, tính mạng ông ta cũng thực sự đã mất.
Phát hiện này khá có lực, chẳng khác nào chứng minh ông ta đã chết trước khi Tần Lạc đánh vào cổ.
Vì vậy lập tức Cung Thành Giới tuyên bố Tần Lạc không phải gánh chịu trách nhiệm đối với cái chết của bệnh nhân lây nhiễm ông ta cũng xin lỗi Tần Lạc.
Sự kiện này vì vậy mà chấm dứt, đảo Honshu không có tuyết, Tần Lạc cũng không phải chịu oan uổng như nàng Đậu Nga.
Sau khi đi ra từ phòng kiểm tra, một vài người liền chúc mừng Tần Lạc. Hoffman, Đội Trưởng đoàn Thụy Điển đi theo sát Tần Lạc, luôn thể hiện sự lo lắng của mình cũng như sự tin tưởng và tình hữu nghị của bản thân đối với Tần Lạc.
Hiển nhiên Tần Lạc sẽ không từ chối một người bạn. Nói thật không một ai thích thú cảm giác đơn độc chiến đấu. Nếu như có thể, hắn hy vọng có được mấy người bạn cùng hỗ trợ.
Hơn nữa y học phương tây có năng lực phân tích vi khuẩn và vi rút gây bệnh rất mạnh. Tần Lạc rất muốn mượn sức bọn họ ở phương diện này.
"Đây chính là một đại nạn của loài người. Bây giờ là năm 2012 nhưng tôi thực sự tin tưởng có Mr.Tần Lạc, một thầy thuốc trẻ tuổi, chúng ta có thể thuận lợi giải quyết vi rút ngọn lửa lây bệnh, cứu vớt loài người. Nếu như cần tôi trợ giúp điều gì. Mr.Tần Lạc không cần khách khí với tôi" Hoffman thao thao bất tuyệt nói.
Lời nói của ông ta vô cùng nhiệt tình cũng không biết người phụ trách phiên dịch cho Tần Lạc thoáng đỏ mặt khi dịch lại cho Tần Lạc nghe.
"Đây là một đại nạn của loài người, chúng ta cần phải đoàn kết, nhất trí mới có thể xử lý vấn đề" Tần Lạc cười nói. Hắn biết điều Hoffman muốn và hắn không ngại đưa cho ông ta.
Trên thế giới này nào có yêu hận vô cớ không?
Hứa Đông Lâm đi tới, gã đi ngang qua người Tần Lạc.
"Hứa Đông Lâm tiên sinh" Tần Lạc gọi to.
Hứa Đông Lâm đứng lại, quay người nhìn Tần Lạc.
Phác Đắc Chí, phó đoàn Hàn y đi bên cạnh Hứa Đông Lâm nhìn thấy dáng vẻ thoải mái, nhẹ nhàng của Tần Lạc, thầm tức giận. Không biết ông ta nói gì đó với Hứa Đông Lâm bằng tiếng Hàn rồi đùng đùng bỏ đi trước.
"Cám ơn" Tần Lạc cười nói.
"Tôi làm vậy không phải vì cứu anh" Hứa Đông Lâm nói. Lúc này tâm trạng gã cũng ngổn ngang trăm mối. Thế nhưng gã tuyệt đối không hối hận vì khi đó đã đứng dậy, cũng không hối hận vì đã ủng hộ Tần Lạc trước mặt mọi người.
Gã biết bản thân mình đang làm gì nhưng những kẻ ngốc kia lại không hiểu.
"Tôi biết" Tần Lạc gật đầu nói: "Anh làm vậy vì nền y học cổ truyền".
Hứa Đông Lâm yên lặng.
Hiểu rõ mình vẫn chỉ là kẻ thù của mình. Những kẻ đó nhắm vào Tần Lạc thực chất cũng nhắm vào nền y học mà hắn là đại diện.
Cho dù là Tần Lạc hay chính bản thân gã, cũng đều có lý do muốn y học cổ truyền quay về vị trí vốn có của mình.
Xét về ý nghĩa nghiêm khắc mà nói thật ra hai người bọn họ giống nhau.
Ít nhất bọn họ có mục tiêu giống nhau
"Tôi sẽ chính thức đánh bại anh" Hứa Đông Lâm nói. "Không phải là dùng thủ đoạn đê tiện như vậy. Mà tôi sẽ dùng y thuật đường đường chính chính đánh bại anh".
"Tôi sẽ cho anh cơ hội" Tần Lạc gật đầu nói. "Bây giờ anh chính là đối thủ mà tôi cần phải nghiêm túc đối xử"
Không biết vì điều gì mà khi Hứa Đông Lâm nghe Tần Lạc nói câu đó, đột nhiên gã cảm giác rất ngọt ngào giống như một cô gái được nghe những lời nói quan tâm từ người đàn ông yêu thương mình.
Ngay lúc này Hứa Đông Lâm hiểu rõ bản thân người đàn ông này rất coi trọng thái độ của mình.
Quay trở lại phòng. Tần Lạc vén ống tay áo, nhìn vào.
Vương Dưỡng Tâm đi tới. nhìn thấy vết thương, anh ta giật mình kinh hãi, nói: "Anh bị thương? Bệnh nhân cào anh bị thương?"