Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 374: Chương 374: Cá nhân tranh chấp, quốc gia tranh chấp




Cô gái không vì lý do đó mà buông lơi cảnh giác,nàng thay một băng đạn đầy, tìm kiếm tất cả các ngóc ngách của gian phòng một lần nữa, sau khi thấy không còn bất kỳ nguy hiểm nào nàng mới nhét khẩu súng vào bên hông.

Nàng lại lục lọi túi áo, lấy ra một hộp thuốc lá bằng sắt, nàng mở hộp lấy ra một điếu thuốc lá nữ dài nhỏ gắn vào mép , chuẩn bị châm lửa đốt thuốc, ánh mắt của nàng đột nhiên chăm chú nhìn chiếc bật lửa ở bàn tay trái.

Đó là bàn tay rất đẹp, ngón tay thanh nhỏ, làn d trắng nõn. Bất kỳ ai cũng có cảm giác rằng bàn tay này không nên cần súng mà phải là lướt trên phím đàn dương cầm mới phù hợp nhất,

Thế nhưng có một điều không hoàn hảo. Đó là bàn tay đó chỉ còn có bốn ngón tay.

Điều đặc biệt là ngón tay út đó bị cắt sát lòng bàn tay giống như là từ trước tới nay ngón tay út đó không mọc ra thì phải.

Nàng ngẩn người nhìn đoạn ngón tay đã bị cắt đứt đó sau đó nàng lấy điếu thuốc đang ngậm trong mồm ra bỏ lại vào hộp thuốc lá.

Trong hộp thuốc lá có mười điếu thuốc. Mười điếu thuốc xếp ngay ngắn nằm sát cạnh nhau.

Nàng lại cất hộp thuốc là vào túi áo sau đó nàng lấy ra một cái túi màu đen khác, lấy từ đó ra một viên kẹo bạc hà óng ánh, bỏ vào mồm nhẹ nhàng nhai.

"Rất xin lỗi lúc nãy đã không trả lời câu hỏi của mày" Nàng ngồi xổm bên người Jake the Knight, khẽ nói: "Người còn sống thì rất nguy hiểm, chỉ có người chết mới tạo cho cho ta cảm giác an toàn. Ta thích nói chuyện với người chết".

Nàng khẽ cong môi thổi bong bóng kẹo cao su, giống như bong bóng khí xuất hiện ở miệng vết thương của Jake the Knight. Điều khác biệt duy nhất là một cái đỏ chính là máu còn một cái thì trắng.

Tạng phủ từ trong bụng hắn ta chảy ra đầy đất, máu vẫn tiếp tục chảy ra xung quanh tấm thảm, nhanh chóng ngấm vào đôi gót giầy cao gót của nàng.

"Ta là Quân Sư, mày chắc chắn đã nghe nói về ta, nhưng mày không bao giờ biết ta" Cô gái dịu dàng nói, giống như nàng đang nói chuyện với bạn bè của mình. "Ta cùng với binh đoàn lính đánh thuê Devil không có bất kỳ xung đột nào về lợi ích nhưng là vì các ngươi muốn giết người mà ta phải bảo vệ".

Phốc!

Quân Sư lại thổi bong bóng rồi nói tiếp: "Cô ấy đã giúp Long Tức một lần, Long Tức phải báo đáp cô ấy một lần. Long Tức không thích nợ ai, ta cũng vậy…".

Nói xong nàng nhặt cái ống nhòm lên rồi đi ra ban công quan sát đường quốc lộ bên ngoài.

Ngay khi nhìn thấy một đội xe màu đen chạy qua trước mặt, nàng hiểu nhiệm vụ đã kết thúc.

"Vĩnh biệt" Nói xong nàng liền rời khỏi phòng.

Hai tay Tần Lạc chạy khắp lưng Mễ Tử An. Lưng nàng bị bàn tay của hắn chà đạp tím đỏ lên, cùng với đó là lưng chiếc áo ngủ màu hồng nhạt của nàng cũng bị hắn giày vò nhăn nhúm, trông giống như một chiếc khăn lau vừa mới nhúng nước.

Mễ Tử An đau lòng thầm nghĩ: "Đây chính là hàng Victoria's secret trị giá 3000$. Nếu sớm biết vậy thì mình đã mua một cái khác".

Không còn cách nào khác, phụ nữ là như thế. Bất kỳ giây phút nào bọn họ đều muốn mình phải giữ được hình ảnh xinh đẹp nhất.

Mặc dù nàng biết cái áo ngủ này gợi cảm này quá tiện nghi cho Tần Lạc nhưng nàng vẫn mua nó. Đây chính là mâu thuẫn trong tâm lý của phụ nữ. Nàng không thích người khác nhìn chằm chằm vào mình nhưng nàng cũng không thích người khác chẳng thèm liếc nhìn nàng.

So với việc làm hỏng cái áo ngủ thì cảm giác đau đớn của cơ thể càng làm nàng khó chịu hơn. Mỗi lần Tần Lạc dùng sức miết một lần, hai hàng mi xinh đẹp của nàng khẽ nhíu lại, gương mặt xinh đẹp, nhỏ nhắn của nàng cau lại giống như là bị người khác đâm. Tay nàng bấu chặt tấm ga giường, lòng bàn tay cùng mu bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

"Xong chưa?" Mễ Tử An sợ mình sẽ rên lên vì đau đớn nên nàng cố ý hỏi một câu.

"Nhanh tôi" Tần Lạc nói.

"Còn nhiều lần nữa không?"

"Hôm nay là lần xoa bóp cuối cùng" Tần Lạc cười nói. "Sau này chị sẽ không còn phải chịu đựng sự khổ sở như vậy nữa. Sau này chỉ cần chị dùng thuốc Trung y điều trị là khỏi".

"Có thể hoàn toàn trở lại bình thường không?" Mễ Tử An nghi ngờ hỏi lại.

"Có" Tần Lạc khẳng định. "Chẳng lẽ chị vẫn cảm thấy trên người chị còn mùi vị khác thường gì hay sao?"

"Không có" Nhớ tới điều đó Mễ Tử An cực kỳ vui mừng. "Tôi còn sợ mũi mình mất mùi, tôi còn bắt mẹ tôi ngửi qua hộ tôi. Mẹ cũng nói là cái mùi đó đã mất rồi".

"Có thế chứ" Tần Lạc nói. "Chỉ còn cần phải dùng thuốc Trung y củng cố là khỏi hẳn".

"Được, vậy tôi sẽ uống thuốc, mặc dù mùi của nó rất lạ" Mễ Tử An nói.

"Thuốc đắng dã tật".

"Biết rồi".

Tần Lạc cười, không nói gì nữa.

"Cám ơn" Đột nhiên Mễ Tử An nói phá tan sự yên tĩnh.

"Không cần khách sao" Tần Lạc nhìn nàng nói.

"Không chỉ có mình tôi nói cho tôi. Hôm nay tôi đã đi thăm cô ấy. Cô ấy rất cám ơn anh. Cô ấy bảo tôi nói cám ơn anh hộ cô ấy. Anh là một thầy thuốc rất lợi hại".

"Tôi biết".

Tần Lạc nhấc tay ra khỏi người Mễ Tử An nói: "Tốt lắm, từ hôm nay trở đi, chị không còn phải chịu đựng nỗi khổ đó nữa".

"Xong rồi sao?" Mễ Tử An vội vàng ngồi dậy. Đột nhiên "xoẹt" một tiếng vang lên, đó là âm thanh của vải bị xé rách.

Tần Lạc cúi đầu nhìn thì thấy cái áo ngủ xẻ tà của nàng đã bị xe rách một đường lên tới tận cổ áo.

Nguyên nhân của sự cố này là do đầu gối của Tần Lạc vô tình đè lên một góc áo ngủ của nàng, trong khi đó Mễ Tử An lại vội vàng ngồi dậy rất nhanh. Trước kia mỗi lần Tần Lạc xoa bóp xong cho nàng. Nàng đều giống như vừa mới trải qua một trận "loan phượng đảo điên" nằm trên giường nghỉ ngơi một lúc. Không biết tại sao hôm nay nàng lại có tinh thần khoẻ khoắn như vậy, Tần Lạc còn chưa rời khỏi giường, nàng đã vội ngồi dậy.

Da thịt trắng nõn nà, vòn eo mảnh, bộ ngực cao vút, hấp dẫn, sừng sững cùng với hạt đậu đỏ giống như mọc trên mặt đất băng giá, hồng hồng.

Tần Lạc nhìn chằm chằm thân hình của Mễ Tử An. Mễ Tử An trừng mắt nhìn Tần Lạc. Cả hai như đang trong giấc mộng.

Mễ Tử An nhanh chóng có phản ứng.

"A, sắc lang" Mễ Tử An tức giận quát to, nàng vung tay tát Tần Lạc.

Ngay khi Mễ Tử An hô lên Tần Lạc đã bừng tỉnh, hắn nhanh chóng lùi lại phía sau, vừa vặn tránh khỏi một cái tát của nàng.

"Không phải là tôi cố ý, là do quần áo của chị mỏng quá" Tần Lạc giải thích.

"Anh còn dám chối" Mễ Tử An nhảy dựng lên ở trên giường, tung chân đá ra một cước, chân phải nàng như một cây trường mâu nhằm thẳng vào dầu Tần Lạc.

Ngay giây phút đó Tần Lạc chỉ muốn đứng yên tại chỗ để nàng đá bởi vì ngay khi nàng nhảy người lên, áo ngủ rách nát của nàng không còn có thể che phủ hạ thể của nàng. Một chiếc quần chíp màu đen làm bằng lụa tơ tằm cùng với địa phương thần bí ở dưới háng hiện ra trước mắt Tần Lạc.

Đương nhiên đó chỉ là một suy nghĩ thoáng hiện lên trong đầu hắn.

Theo góc độ ra chân của nàng có thể nhìn thấy nàng thực sự muốn đá vào đầu hắn. Nếu như đầu hắn bị nàng đá một cước thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Đàn ông thường nói: Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu. Nhưng vấn đề là có rất nhiều hoa mẫu đơn vậy nếu chỉ vì một đoá mẫu đơn mà chết đi thì sẽ có bao nhiêu người đàn ông tình nguyện làm quỷ phong lưu như vậy?

Vì vậy một lần nữa Tần Lạc lựa chọn giải pháp lùi lại phía sau.

Chân của Mễ Tử An vẫn còn ở trên không, thân thể nàng đã nhào tới, nàng dùng chiêu Cầm Nã Thủ muốn tóm lấy cổ Tần Lạc.

Tần Lạc đưa tay ra bắt ngang cổ tay nàng, kéo nàng vào trong lòng, ôm chặt nàng mặc cho nàng giãy giụa nói: "Thật sự tôi không cố ý".

"Chính là do anh cố ý".

"Tôi hoàn toàn không có ý đó".

"Anh có".

"Trước kia tôi không có, bây giờ lại càng không có".

"Tại sao trước đây quần áo không bị rách mà lần này lại bị rách?"

"Tôi" Tần Lạc tức giận nói. "Là quần áo của chị quá mỏng, được chưa? Hơn nữa cái áo đó có đường xẻ tà dưới mông, không phải rất dễ bị người khác xé rách sao? Còn nữa tôi không có hứng thú với một bộ ngực, một cái mông vẫn chưa phát dục của một cô bé xấu xa'.

"…" Mễ Tử An tức giận không nói nên lời, nàng cắn tay Tần Lạc.

Tần Lạc biết nàng đang tức giận, hắn thật không dám để nàng cắn vì vậy hắn vội vàng buông cổ nàng ra rồi bỏ chạy ra ngoài phòng khách.

"Lưu manh" Mễ Tử An hung hăng quát mắng, nàng cầm lấy áo ngủ gần như bị xé thành hain nửa, nhàu nát, che trước ngực đuổi theo.

Tần Lạc cười gượng.

Hắn thực sự không cố ý.

Cạch cạch

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Tần Lạc chạy tới nhìn qua lỗ mắt mèo, sau khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa chính là Trần Tư Tuyền, Tần Lạc liền mở cửa. Từ sau khi ca mổ thành công Tần Lạc trở thành nhân vật wu thích được cả giới truyền thông Đài Loan săn đuổi. Báo chí liên tục đưa tin về hắn làm hắn không dám ló mặt ra ngoài.

"Lại trị bệnh hả?" Trần Tư Tuyền liếc nhìn cảnh lộn xộn trong phòng, cười trêu chọc Tần Lạc.

"Vừa mới trị xong" Tần Lạc cười nói: "Tại sao lại tới đây vào lúc này?"

"Thế nào, tôi quấy rầy anh sao?" Trần Tư Tuyền giả bộ oan uổng nói: "Vậy thì tôi về".

"Không sao" Dù Tần Lạc biết Trần Tư Tuyền là người thích làm trò, dùng điều này để chứng minh cho người đàn ông biết tầm quan trọng của sự tồn tại của mình nhưng hắn vẫn lên tiếng giải thích: "Sao tôi lại dám có ý nghĩ đó".

"Vào đi" Trần Tư Tuyền nói vọng ra bên ngoài.

Lúc này Tần Lạc mới để ý thì ra phía sau Tần Lạc còn có một người nữa. Thân hình Trần Tư Tuyền rất cao nên nàng hoàn toàn che lấp người ở sau lưng.

"Tần Lạc tiên sinh" Một người đàn ông mặc comple đen cúi đầu nói với Tần Lạc.

"Là anh hả?" Tần Lạc nhìn người đàn ông hỏi. Hắn nhớ rõ người đàn ông này là Dr. Po Changhao lần trước hắn và Trần Tư Tuyền đã gặp ở Hàn y quán.

"Đúng vậy, Dr. Po Changhao" Người đàn ông nói tên của mình.

"Có chuyện gì sao?" Tần Lạc hỏi.

"Tôi tới mang thư khiêu chiến" Po Changhao nói.

"Chiến thư ư?"

"Đúng vậy, ân sư của tôi là Hứa Nhược tiên sinh đã nhận lời khiêu chiến của anh" Sắc mặt Po Changhao ngạo nghễ, giống như ông ta coi chuỵên này rất nghiêm trọng.

"Thời gian? Địa điểm?"

"Một tháng nữa ở Seoul, Hàn Quốc" Po Changhao nói.

"Được, nhất định tôi sẽ tới đúng hẹn" Tần Lạc cười nói.

"Tần Lạc tiên sinh, có một vấn đề".

"Vấn đề gì?"

"Ân sư muốn khiêu chiến với cả nền Trung y Trung Quốc chứ không chỉ có anh vì vậy nhất định anh hãy đi cùng với những tinh anh của qúy quốc. Về chuyện này bộ y tế của chúng tôi sẽ tiến hành thảo luận với bên liên quan của phía Trung Quốc".

Tần Lạc cười thoải mái.

Dã tâm của những người này không nhỏ, bọn họ muốn thông qua chuyện này dẫm nát Trung y dưới chân mình sao?

Đây đơn giản không phải tranh chấp của cá nhân với cá nhân mà đã thành tranh chấp của hai nước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.