Tần Lạc đang ôm Lâm Hoán Khê ngủ say trên giường, bỗng bị tiếng chuông điện thoại kêu vang đánh thức.
Tần Lạc bật công tắc đèn nhìn vào chiếc đồng hồ báo thức trên đầu giường mới chỉ có năm giờ, bức xúc mà thầm chửi rủa.
Không biết người nào nhàn rỗi vô sự, mới sớm như vậy mà đã điện thoại đến chứ? Dễ dàng mà người ta được trở về một lần sao? Hai vợ chồng dễ dàng mà có những phút giây thoải mái ngủ bên nhau thế này sao?
Những người đó sao lại không biết được cảm giác của người khác vậy chứ? Thật là đáng ghét. Tần Lạc thầm nghĩ.
Nhưng tiếng chuông điện thoại càng ngày càng dồn dập, ban đêm yên tĩnh tiếng chuông ấy càng thêm chói tai, làm cho Lâm Hoán Khê cũng phải tỉnh dậy, hỏi hắn tại sao không nghe điện thoại, nên hắn không thể không từ trong ổ chăn mà chui ra.
“Alo!” Tần Lạc hậm hực bắt máy. Lúc này thật sự là trong lòng hắn không thích chút nào.
“Tần Lạc. Đã xảy ra chuyện”. Từ bên kia đầu dây vang lên giọng nói của Minh Hạo.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tần Lạc hỏi.
“Lý Lệnh Tây đã chết”. Minh Hạo nói.
“Ai cơ?”
“Lý Lệnh Tây’.
“Hắn…hắn đã chết sao? Chết như thế nào?” Tần Lạc giật mình, mơ màng nhớ xem Lý Lệnh Tây là người như nào.
Người này là nhân vật quan trọng, sao trong lúc này lại chết được chứ?
Mới ngày hôm qua Tần Lạc mới có kết luận khả năng Hồ Tông Khánh có ý định giết người, Minh Hạo liền mang theo kết quả này đến phòng họp để mọi người bàn bạc, thảo luận, muốn tiến thêm một bước trong quá trình điều tra vụ việc. Nếu như kết luận của Tần Lạc được mọi người tán thành thì sẽ mời công an nhảy vào điều tra.
Nhưng Sở Y Tế và cục công an còn chưa kịp tiến thêm một bước nào thì Lý Lệnh Tây đã chết.
Chuyện này có phải là rất kỳ lạ hay không? Sớm không chết, muộn không chết, sao lại chết ngay lúc này chứ?
“Điều khiển xe khi đang say rượu”. Minh Hạo hồi đáp.
“Điều khiển xe khi đang say rượu sao?” Tần Lạc mở to hai mắt. Lúc này hắn mới nhớ ra hồi chiều hôm qua hắn đã chạm mặt Lý Lệnh Tây ở quán cơm. Lúc đó, hắn đi cùng Quản Tự và hai cô gái nữa. “Hôm qua chúng tôi đã gặp mặt nhau ở quán cơm ‘phòng bếp cá nhân’”.
“Tôi biết”. Minh Hạo nói. “Nghe nói hôm qua hắn đã thổ lộ tình cảm với một cô gái, nhưng đã bị cô gái này từ chối, sau đó hắn đã uống không ít rượu. Cũng chính vì chuyện đó mà xảy ra sự cố này đấy”.
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Tần Lạc hỏi.
“Ôi, tôi cũng không có cách nào cả. Tôi đã đem kết luận của anh về cơ quan cho mọi người nghiên cứu, tất cả mọi người đều vô cùng coi trọng kết luận đó, vừa mới có kết quả thảo luận, chuẩn bị mời ngành công an tham gia điều tra, hôm nay sẽ bắt giữ bọn hắn, không ngờ lại xảy ra chuyện này”. Minh Hạo thở dài một hơi rồi nói.
“Là do hiệu suất làm việc của các anh quá thấp”. Tần Lạc nói. Nếu như lúc ấy hắn vừa đưa ra kết quả suy đoán đó, thì phải báo cảnh sát bắt giữ ngay Lý Lệnh Tây và Quản Tự, có thể chuyện sẽ không phát triển thành như này.
“Lão đệ à, anh không phải là người trong quan trường nneen không biết bên trong cánh cửa đó như nào. Đây là một chuyện quan trọng nên nhất định phải để cho cả cơ quan bàn bạc, thảo luận rõ ràng. Nếu như tôi một mình chỉ tay gõ thước thì sau này sẽ rất khó làm việc, mấy vị phó giám đốc sở cũng sẽ không đồng tình. Thôi quên đi, tôi cũng không kể khổ với anh nữa. Chuyện này đúng là chúng tôi có phần trách nhiệm”. Minh Hạo nói.
Tần Lạc cũng biết, Minh Hạo vừa mới bước vào sở y tế, nếu như độc đoán thì nhất định sẽ gây bất mãn cho những người khác. Cúng không có ý truy cứu trách nhiệm cho hắn, Tần Lạc hỏi tiếp: “Vậy còn Quản Tự?”
“Hắn là người cuối cùng tiếp xúc với người chết, bây giờ đang bị cảnh sát khống chế để điều tra”. Minh Hạo nói.
“Chuyện ngày càng trở nên khó giải quyết”. Tần Lạc bất đắc dĩ mà nói.
“Đúng vậy!” Quản Tự nói.
“Tôi có cảm giác chuyện không hề đơn giản như biểu hiện bên ngoài. Mỗi bước như là đã có người sắp đặt một cách hoàn hảo vậy”.
“Nhưng bực nhất chính là, bọn họ luôn đi trước chúng ta”. Minh Hạo nói. “Để tôi đi xem phía bên cảnh sát có kết quả gì không. Bây giờ chúng ta không có bất cứ đầu mối nào, chỉ có thể đặt hi vọng ở phía bọn họ thôi”.
“Có tin tức gì thì điện thoại luôn cho tôi nhé”.
“Được rồi. Anh cứ ngủ tiếp được không?”
“Không ngủ được. Chắc là ôm bà xã nói chuyện đến sáng thôi”. Tần Lạc nói.
“…”
“Tên thật của anh là Quản Tự? Vậy tại sao trong hợp đồng đầu tư vào danh y đường lại là một tên khác?” Một viên cảnh sát với vẻ mặt lạnh lùng đang cầm trong tay một số tài liệu lên tiếng hỏi.
“Lý do là cha tôi, tôi cũng không muốn cho nhiều người biết thân phận của mình. Phần lớn bạn bè đều làm như vậy có vấn đề gì sao?” Quản Tự với giọng nói bình tĩnh hỏi lại, trên mặt vẫn lộ rõ sự đau thương. Hiển nhiên, hắn đang tỏ ra thương tiếc một người bạn đột nhiên chết.
Viên cảnh sát biết những điều hắn nói là đúng, những vị con quan chức này để giữ kín danh tính, khi đầu tư một phần sản nghiệp đều dùng tên giả. Thậm chí, bọn họ cơ bản là không ra mặt, mà cho một người tin tưởng đứng ra cho họ. Cho nên, Quản Tự làm như vậy cúng không làm cho người ta có cảm giác kỳ lạ.
“Anh gặp người chết lúc mấy giờ?”
Quản Tự suy nghĩ một lát rồi nói: “Vào khoảng hai giờ sáng hoặc hơn một chút”.
“Tại sao muộn như vậy mà anh lại để cho hắn một mình lái xe đi vậy? Hơn nữa, lại còn biết hắn đang trong tình trạng uống nhiều rượu như vậy?”
“Tôi có giữ anh ta ở lại, nhưng mà anh ta cứ muốn đi về. Anh ta không có thói quen ở nhà người khác. Trong đám bạn bè đều biết, Lý Lệnh Tây quả thật là có thói quen như vậy, anh ta chưa bao giờ ngủ qua đêm bên ngoài, thông tin này các anh có thể dễ dàng điều tra ra. Anh ta đã là một người trưởng thành, hơn nữa, lúc đó thoạt nhìn hắn rất tỉnh táo, bây giờ tôi rất hối hận sao không cố giữ anh ta ở lại”. Quản Tự vuốt tóc, âm giọng khàn khàn mà nói.
“Danh y đường các anh vừa mới xảy ra chuyện kê đơn thuốc làm cho người chết, ngay lúc đó sự cố chủ yếu thầy thuốc kê đơn chính là Hồ Tông Khánh lại mất tích, bây gờ người chịu trách nhiệm chính là Lý Lệnh Tây lại bị tai nạn xe hơi chết, điều này có phải là rất trùng hợp hay không?” Ánh mắt viên cảnh sát lợi hại nhìn chằm chằm vào mặt Quản Tự mà hỏi.
“Đúng vậy. Nếu có được sự lựa chọn thì tôi rất muốn Lý Lệnh Tây còn sống, anh ta có thể cùng tôi gánh chịu hậu quả này”. Quản Tự lấy từ trong túi ra một điếu thuốc châm rồi hít một hơi thật sâu.
Hai người phụ trách thẩm vấn Quản Tự nhìn nhau. Nhấc lại kính mắt, viên cảnh sát có vóc người gầy nhỏ hỏi tiếp.
“Quản Tự tiên sinh, anh có biết Hồ Tông Khánh ở đâu không?”
“Không biết. Tôi cũng muốn tìm cho ra hắn đây”.
“Chúng tôi đã có trong tay một số tư liệu, tại sao anh là nhà đầu tư mà đại diện pháp nhân của danh y đường lại là Lý Lệnh Tây, hắn là người quản lý công ty?”
“Hắn là anh em của tôi, tôi cũng không coi hắn là người ngoài. Hơn nữa, tôi là một người làm công tác nghiên cứu khoa học, đối với việc quản lý công ty cũng không tinh thông. Hắn vốn là có công ty riêng, nên đối với việc này rất quen thuộc”.
“Điều đáng nói là, khi danh y đường xảy ra chuyện kê đơn thuốc làm người chết có thể cũng do hắn chịu trách nhiệm?”
“Tôi sẽ gánh chịu trách nhiệm!”
“Chúng tôi hoài nghi anh và cái án tử này có liên quan đến nhau. Cho nên…”
Quản Tự ngẩng đầu nhìn thẳng mặt hai vị cảnh sát, khóe miệng hiện lên một ý cười châm chọc mà nói: “Nếu mà có chứng cứ thì bây giờ các anh có thể bắt tôi. Nếu như không có chứng cứ thì tôi muốn chúng ta hãy chấm dứt nói đến chuyện đó. Bạn của tôi đã chết, tôi muốn đi lo hậu sự cho bạn tôi”.
Kít…
Một chiếc xe Jeep màu xanh đậm phanh kít lại, sau đó dừng hẳn lại trước cửa cục cảnh sát. Khi bảo vệ đang định đi tới nhắc nhở tên kiêu ngạo đó thì nhìn thấy quân bài phía trước liền biết điều mà lui trở về.
Lăng Vẫn dùng một chân đá mở cửa xe, sau đó bước nhanh vào trong sân.
Vừa mới chạy đến đại sảnh đã nhìn thấy hai cô gái Lăng Tiếu cùng Trữ Toái Toái ngồi ở khu ghế dành cho khách, khuôn mặt nhỏ nhắn còn đẫm lệ, hiển nhiên là các cô vừa mới khóc.
Thấy Lăng Vẫn đi đến, hai người một lần nữa nước mắt lại chảy ra. Trong đám bạn giờ đột nhiên mất đi một người, mới vừa rồi còn ngồi ăn cơm nói chuyện với nhau vậy mà giờ một người đã rời xa họ mãi mãi, các cô không sao có thể chấp nhận được sự thật này.
Đặc biệt là Trữ Toái Toái, nhớ tới chuyện mình vừa từ chối tình cảm của người đàn ống đó vậy mà trong nháy mắt anh ta đã chết. Trong lòng cô rất áy náy và thầm trách mình đã khiến cho lòng hắn nhỏ máu.
Hơn nữa, kết quả điều tra của cảnh sát là do hắn điều khiển xe trong lúc say rượu. Nói cách khác, cũng chỉ vì cô từ chối tình cảm của hắn nên hắn mới uống nhiều rượu như vậy và xảy ra tai nạn xe hơi, như vậy thì có phải chính mình đã gián tiếp giết hại anh ấy rồi không? Trữ Toái Toái thầm nghĩ.
“Lệnh Tây đâu?” Hắn thế nào rồi?” Lăng Vẫn hỏi. Mặc dù qua điện thoại hắn đã biết kết quả rồi, nhưng hắn vẫn muốn hỏi lại một lần nữa.
“Anh ấy đã chết”. Lăng Tiếu nhào tới oomg anh trai mà khóc nức nở thành tiếng. “Bọn em vừa đi thăm anh ấy, thảm lắm anh ơi”.
Lăng Tiếu thật sự không thể nào hình dung được sự thảm hại của Lý Lệnh Tây, cả đầu vụn nát ra, thân thể cũng bị cháy đen. Nếu như không phải nhìn thấy chiếc xe mà cảnh sát xác định thân phận hắn thì hai cô cũng không thể nào xác định được đó chính là Lý Lệnh Tây.
“Bây giờ hắn ở đâu?” Lăng Vẫn hỏi.
“Đang ở nhà xác. Cảnh sát nghi ngờ có kẻ muốn ám sát Lệnh Tây, cho nên không đưa thi thể hắn đến nhà xác của bệnh viện”. Lăng Tiếu khóc lóc nói với anh trai.
Lăng Vẫn nhìn lướt một lượt rồi hỏi: “Quản Tự đâu rồi?”
“Quản Tự đại ca bị cảnh sát mang đi thẩm vấn rồi”. Lăng Tiếu nói. “Bọn em vừa mới từ chỗ lấy khẩu cung đi ra. Vẫn đang ở đây chờ anh ấy. Hình như cảnh sát nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Quản Tự đại ca, thật là đáng hận”.
Lăng Vẫn mở điện thoại di động ra, nhìn lại thời gian cuộc gọi mà Lý Lệnh Tây gọi cho mình, thầm nghĩ không biết cuộc nói chuyện cuối cùng giữa bọn họ có nội dung gì mà tâm trạng của Lý Lệnh Tây lại hỗn loạn như vậy?
“Lăng Vẫn, anh có tin Quản Tự không?”
“Tin. Sao lại hỏi vấn đề này?”
“Tôi cũng tin. Tôi sẽ tin hắn một lần nữa. Hắn nói ngày mai sẽ cùng tôi nói chuyện. Tôi chờ xem mai hắn nói chuyện gì với tôi”.
Từ trước hắn vẫn gọi Quản Tự là “Quản Thiếu”, tại sao tối hôm nay hắn lại xưng hô hẳn tên Quản Tự ra vậy?
Giữa bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hắn nói ngày mai muốn cùng nói chuyện với Quản Thiếu, bọn họ muốn nói chuyện gì với nhau?
Bang!
Lăng Vẫn một tay nắm nện lên tường, trong đầu những suy nghĩ ma quỷ cứ luẩn quẩn, khiến cho hắn như muốn phát tiết lên.
“Anh, anh làm sao vậy? Anh phải tỉnh táo đấy vì chúng ta còn rất nhiều chuyện cần phải làm”. Lăng Tiếu nhìn thấy anh trai đột nhiên đấm tay và tường liền lo lắng mà khuyên nhủ.
“Anh không sao”. Lăng Vẫn sắc mặt xanh mét nói.