“Garbo, bỏ tay ra. tôi còn phải về nhà, ngày mai tôi tới đây chữa trị tiếp cho em được không?” Tần Lạc dùng tiếng Trung nói với Gaibo.
“Garbo, để anh ấy về đi được không? Nếu như anh ấy không được nghỉ ngơi, thì ngày mai sẽ không tới đây chơi với em được đâu!" Philip dùng tiếng Thụy Điển nói.
Mau bỏ tay ra. không là tôi thu lại con mèo này đấỵ !'
“Garbo_Em bỏ anh ấy ra, anh ở lại chơi với em được không?”
Tần Lạc và Philip luân phiên nhau dùng hết tiếng Trung rồi tiếng Thụy Điển mà khuyên giải cô Công Chúa này, từ dụ dỗ tới uy hiếp, nhưng Garbo vẫn quyết không buông tay. Bất luân hai người có nói gì đi chăng nữa. nàng vẫn cứ nắm chặt lấy vạt áo của Tần Lạc. không chịu buông ra.
“Làm thế nào đây?” Tần Lạc cười khổ nói.
“Tôi cũng không ngờ lại phát sinh chuyện thế này!” Philip cũng khó xử nói.
“Hay là_Tôi để cho cô ấy ngủ một chút nhé?” Tần Lạc ái ngại nói. Nói cho cùng thì cưỡng ép người khác đi ngủ có phần tổn hại nhân phẩm quá.
“Anh chờ chút!” Philip ngăn lại nói: “Thực ra tôi có ý nghĩ này!”
“Anh cứ nói!”
Sau khi nghe xong Philip nói ra ý nghĩ của mình, Ryan kinh hãi nhìn anh một lúc, không biết nên phiên dịch hay không.
Philip chỉ đưa ánh mắt lạnh lùng lên nhìn Ryan một cái. là ông biết mình nên phải làm gì.
“Cái gì?” Tần Lạc trợn tròn mắt lên kinh hãi.
“Garbo đã ở trong nàv hơn chục năm nay rồi, nó giống như chiếc lồng giam con mèo nhỏ vậy_Con mèo có khi cũng không ở trong lồng lâu như vậy! Tôi không muốn Gaibo ở đây thêm một giây một phút nào nữa cả!” Philip nói xong liền đưa con mắt tiếc thương lên nhìn Garbo.
Tần Lạc nuốt nước bọt cái ực rồi nói: “Hoàng Hậu không đồng ý đâu!”
“Tôi cũng không muốn nói cho bà ấy biết!” Philip cười nói: “Đưa Garbo ra ngoài ngắm nhìn phong cảnh, có lẽ sẽ có lợi cho công việc chữa trị hơn!”
“Nhưng nếu_để cho người ngoài biết được thân phận của cô ấy thì làm thế nào?”
Tần Lạc lo lắng hỏi.
“Không có chuyện gi đâu. ngoài mấy người chúng ta ra. thì chẳng có ai biết được thân phận của Garbo!” Philip nói: “ Nếu như có ai hỏi anh. thì anh cứ nói đây là bạn của một người bạn của anh. là được rồi!”
“Tôi thấy việc này hơi bị điên rồ!”
“Tôi cũng nghĩ vậy!”
“Hay cứ để tôi cho cô ấy nằm ngủ một lúc vậy?”
“Anh đã nghĩ kỹ chưa? Garbo không đáng bị như thế này!” Philip cố chấp nói: “Cho dù có chữa khỏi bệnh cho nó xong rồi, thế thì đã làm sao? Garbo không biết nói. nghe không hiểu tiếng Thụy Điển, tiếng Trung, gặp người lạ thì sợ hãi_không hiểu hội họa. âm nhạc. Tất cả đều như một tờ giấy trắng, Garbo sẽ phải sống ra sao? Lẽ nào nó cứ phải sống mãi như thế này tới chết hay sao?”
“Tôi thực sự chưa nghĩ xa tới mức như vậy!” Tần Lạc khó xử đáp.
“Anh có thể không nghĩ tới!” Philip nói: “Nhưng tôi là anh trai của nó!”
“Được rồi!” Tần Lạc gật đầu đáp. Hắn đã bị tình cảm anh em của Philip làm cho cảm động.
Có lẽ mình cũng nên giúp anh ấy một tay.
“Cảm ơn anh!” Philip dùng hết sự chân thành nói lên câu này.
“Đừng khách khín hưvậy!” Tần Lạc cười khổ đáp.
“Hay là anh cũng vào khách sạn ở cùng với tôi vậy!”
“Tôi cũng muốn làm như vậy lắm!” Philip nói: “ Nếu được như vậy, thì tất cả ánh mắt mọi sự chú ý của mọi người sẽ đổ dồn về đó. Quan hệ giữa tôi và anh cũng sẽ được lăng xê lên trên mặt báo! Tôi thì không sao, nhưng_anh biết rồi đấy, mặt mũi của hoàng thất tôi cũng phải giữ thể diện một chút.”
Tần Lạc gật đầu hiểu ý, hắn đành phải tiếp nhận lấy trọng trách nặng nề này một cách không thương tiếc.
Khi Tần Lạc mở cửa phòng ra, thì Tô Tử đang được Ma Ma hướng dẫn tập đi. Từ khi đôi chân nàng khôi phục cảm giác, thì nàng không chịu ngồi yên một chỗ. Nàng dường như muốn dùng đôi chân của mình đi cho bẳng hết những khát khao mà hai mươi năm qua nàng không được hưởng thụ nó.
“Anh về rồi hả?” Tô Tử lau mồ hôi trên trán mỉm cười hỏi Tần Lạc.
Vì thể chất của Tô Tử có tính hàn. do vậy mà trong phòng này không được mở máy lạnh.
“ừm!” Thần sắc của Tần Lạc có phần quái dị. gật đầu nói: “Em cũng phải kết họp với nghỉ ngơi điều dưỡng nữa. đừng để mệt quá!"
“Vâng, em sẽ chú ý!” Tô Tử cười đáp.
“Vậy_Anh về phòng ben cạnh nhé!” Tần Lạc nói xong liền đóng luôn cửa lại.
“Cậu ấy bị sao vậy?” Ma Ma kỳ lạ hỏi: “Sao cứ lấm la lấm lét thế nhỉ?”
“Vâng đúng đấy! về rồi mà chẳng chịu ở lại với Môn Chủ gì cả!” Tiểu Mẫn có phần tức thay cho Tô Tử nói.
Tô Từ cũng cảm giác được Tần Lạc có phần cổ quái, và hắn cũng chỉ ló đầu vào trong này thôi, chứ không đi hẳn vào đây.
“Anh ấy có lẽ có việc bận!" Tô Tử biện hộ thay cho Tần Lạc.
Tần Lạc sau khi đóng cửa phòng lại. liền quay đầu lại nhìn vào Garbo đang lững thững đứng ở đằng sau nắm vạt áo của hắn nói: “Cô bỏ tay ra một lúc được không? Để tôi vào trong nói chuyện một lúc!”
“_” Garbo không đáp lại. mà nàng cùng chẳng cần phải đáp lại. Đôi mắt của nàng chớp chớp nhìn Tần Lạc. giống như hai giọt nước trong suốt của thiên thần vậy.
Khi rời khỏi chỗ ở của mình. Garbo đã được khoác lên người một chiếc áo khoác, trên đầu một một chiếc mũ vành rộng che hết cả mái tóc bạc trắng của mình- trông nàng bây giờ hệt như một đứa nhóc mặc quần áo của người lớn vậy, cứ thùng thà thùng thình trông rất dễ thương. Nhưng động tác cùa nàng không hể thay đổi.
Một tay ôm lấy chiếc lồng đựng con mèo. tay còn lại thì túm vào vạt áo của Tần Lạc.
Suốt trên đường đi cũng có rất nhiều người đều đưa con mắt kỳ quái lên nhìn hai người.
“ Bỏ đi. coi như tôi chưa nói câu này!” Tần Lạc lắc lắc đầu ngán ngẩm nói. sau đó hắn rút trong túi ra thẻ phòng.
Sau khi vào trong này rồi thì Tần Lạc theo thói quen đi vào nhà vệ sinh luôn.
Nhưng khi vào đến trong rồi, thi hắn phát hiện ra Garbo vẫn lững thững bước theo sau hắn.
Tần Lạc liền quay đầu lại nở một nụ cười mê hồn nói: “Cô ra bên ngoài cửa chờ tôi một lúc nhé. rất nhanh tôi sẽ quay lại thôi!”
“_” Mỹ nam kế đã thất bại.
“Hay là tôi cởi áo ra, cô cứ nắm lấy nó nhé!” Tần Lạc nói.
Ngôn ngữ bất đồng nó khổ thể đấy.
Tần Lạc không nói câu nào nữa mà cởi luôn chiếc áo ra đưa nó cho Garbo.
Garbo đưa mắt lên nhìn Tần Lạc một cái, rồi lại rất nhanh chạy tới ôm lấy cánh tay của hắn.
Cô ấy không ngốc chút nào.
Bất luận thế nào, Garbo không muốn buông Tần Lạc ra. dù chỉ một phút.
“Cô cũng phải để cho tôi đi tiểu chứ!” Tần Lạc nói như sắp khóc tới nơi.
Cổc cốc cốc_
Tiếng gõ cửa vang lên.
Tần Lạc đưa mắt lên nhìn Garbo một cái. rồi đi ra ngoài mở cửa luôn.
“Em vừa pha trà, nên đem đến cho anh!” Tô Tử bưng khay trà đứng ở ngoài cửa nói.
“Cảm ơn em!” Tần Lạc mở cửa phòng để Tô Tử bước vào trong.
Tô Từ vừa bước vào thì đã sững người ra nhìn Garbo đang đứng ở sau lưng Tần Lạc.
“Đây chính là người bệnh mà anh đã nói với em!” Tần Lạc giải thích nói.
Tô Tử nghe vậy phì cười: “ Cô ấỵ thật dễ thương!"
“Cô ấy không biết nói. cũng nghe không hiểu tiếng người! Chẳng c cách nào để câu thông với cô ấy được cả!” Tần Lạc nói.
“Thế mà vẫn bị anh lừa vào khách sạn cơ đấy!”
“_” Tần Lạc chỉ muốn đập đầu vào tường tự từ.
Tần Lạc sau khi giới thiệu tình hình của Garbo cho Tô Tử nghe xong, Tô Tử tỏ ra vô cùng thương hại nói: “Khi chúng ta đang buồn không có đôi giày để đi. thì có rất người còn không có chân để mà đi giầy. Em cứ tưởng số phận của chúng ta đã là bi đát lắm rồi, vậy mà cô ấy còn bi thảm hơn chúng ta rất nhiều!”
“Đúng vậy!” Tần Lạc thở dài nói: “Chính vì thế mà anh rất muốn chữa trị cho cô ấy khỏi bệnh!”
“Anh cần giúp gì không?” Tô Tử hỏi.
“Nếu như em có thể trông cô ấy được một lúc. để anh vào nhà vệ sinh được thì hay biết mấy! ” Tần Lạc đau khổ nói.
Tô Tử nghe vậy liền bước tới bên Garbo nhìn vào con mắt của nàng, Garbo trông thấy sợ quá liền nép luôn sau lưng của Tần Lạc.
“Em gái, đừng sợ_” Tô Tử vừa định đưa tay lên cầm lấy tay Garbo thì.............
“Á..........”
Garbo kêu lên thất thanh, đưa tay lên cào tay của Tô Tử.
“Cẩn thận!” Tần Lạc chộp luôn lấy tay của Garbo, quay sang Tô Tử nói: “Cô ấy không muốn ai đụng vào mình cả đâu.”
Tô Tử nghe vậv liền cười nói: “Vậy thì chỉ có mình anh là tiếp cận được với cô ấy thôi!”
“Nhưng anh muốn đi vệ sinh!’'
“Thì đưa cô ấy đi cùng!"
“Sao lại thế được!”
“Che mắt cô ấy lại!” Tô Tử nói.
“Nhưng cứ như vậy mãi cũng không được!”
“Chờ anh rời khỏi Thụy Điển thì sẽ hết thôi!” Tô Tử nói.
Tần Lạc lúc này chỉ biết ngán ngẩm lấy cái áo bào chùm lên đầu của Garbo, sau đó cùng với nàng đi vào nhà vệ sinh.
Cái cảm giác này thật kỳ lạ. rõ ràng cái bàng quang nó đang co thắt đến tột cùng, vậy mà đứng nửa ngày rồi hắn cũng chẳng đái ra được.
Tần Lạc cố gắng nhắm mắt lại nghĩ tới cảnh thác chảy, quá nhiên cách này hiệu quả vô cùng, nước đái của hắn được xổ ra như nước vỡ bờ.
“Phù_” Tần Lạc thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi hắn quay người lại, thì đã thấy chiếc áo chùm trên đầu của Garbo đã bị rơi xuống tự lúc nào. Nàng đang đưa con mắt ngơ ngác lên nhìn Tần Lạc.
“Đừng có nói cho ai biết đấy nhé!” Tần Lạc nghiêm giọng dặn dò.
Đây là đêm đầu tiên sau khi tới Thụy Điển. Tần Lạc không ngủ chung với Tô Từ, tất cả chỉ tại Garbo cứ lẽo đẽo bám theo hắn không dời nửa bước.
Tần Lạc vốn định đánh ngất Garbo, sau đó luồn sang phòng nằm với Tô Tử, nhưng cái ý định này đã bị Tô Tử từ chối thẳng thừng. Tô Tử rất thông cảm cho Garbo, nàng không muốn Garbo phải chịu bất kỳ sự đối xử bất công hay_ngược đãi.
Nhìn vào tấm thân cuộn tròn lại như một đứa trẻ sơ sinh của Garbo, tinh thần của Tần Lạc bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng lạ thường.
“ Đúng là một cô bé đáng yêu!” Tần Lạc nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc của Garbo, âu yếm nói.