- Từ Ảnh. "Từ" trong nhân từ, "Ảnh" trong hình ảnh, phóng viên báo Trung Y Trung Quốc, chúng ta đã gặp nhau. Tần tiên sinh còn nhớ không?.
Giọng nói cô gái trở nên khẩn trương, cô lo lắng Tần Lạc sẽ nói: "Không nhớ." Sau đó sẽ ngắt điện thoại.
Tần Lạc suy nghĩ một chút, cuối cùng hắn đã nhớ ra, nói:
- Nhớ rồi, chào cô, phóng viên Từ.
Đây không phải là trả lời lấy lệ mà quả thật Tần Lạc nhớ rõ có một cô gái như vậy. Khi hắn tới khiêu chiến với "Thần Châm Vương" Vương Tu Thân, chính cô gái này đã lái xe đưa hắn tới.
Giọng nói cô gái lập tức trở nên kích động, cô nói:
- Tần tiên sinh, rất vinh hạnh khi vẫn được anh nhớ. Là thế này, tôi muốn phỏng vấn anh. Xin hỏi anh có thời gian không?
- Vậy hả …
Tần Lạc do dự.
- Nếu như Tần tiên sinh có yêu cầu gì, xin hãy nói ra, nhất định chúng tôi sẽ cố gắng thỏa mãn. Xin Tần tiên sinh hãy tin tưởng thành ý của chúng tôi.
Từ Ảnh nói rất nhanh, cô chỉ sợ Tần Lạc từ chối. Nên biết rằng lúc này phóng viên truyền thông khắp thế giới đang tìm Tần Lạc, tìm mọi cách để có quyền phỏng vấn hắn.
Nếu như bản thân cô giành được độc quyền phỏng vấn Tần Lạc, cô đã lập đại công cho tờ báo của mình, không nói tới khoản tiền thưởng rất lớn mà ngay cả được thăng chức cũng không có vấn đề chính vì vậy cô không thể không coi trọng chuyện này.
Tần Lạc suy nghĩ một chút, hắn hiểu chuyện này náo động đã hai ngày, hẳn tới lúc thông báo cho mọi người biết rồi. Chính hắn là một đương sự, hắn phải đứng ra bày tỏ thái độ.
- Cô hãy nói địa chỉ đi.
Tần Lạc nói.
- Hả!
Từ Ảnh thốt lên vẻ vui mừng, xen lẫn kinh hãi.
- Tần tiên sinh đồng ý sao?
- Đúng vậy.
Tần Lạc nói.
- Tốt quá. Cám ơn Tần tiên sinh.
Cô gái kích động nói.
- Tôi không biết hiện nay Tần tiên sinh đang ở đâu. Nếu như đưa ra một địa điểm với Tần tiên sinh thì quá thất lễ. Nếu không Tần tiên sinh hãy thông báo một địa điểm, tôi sẽ đi xe tới đó.
Tần Lạc liếc nhìn ra bên ngoài, nói:
- Tôi sẽ tới chờ cô ở chỗ Thần Châm Vương.
- Được. Tôi ở cách Thần Châm Vương không xa. Nửa tiếng nữa tôi sẽ tới.
Từ Ảnh nói.
- Vậy lát nữa gặp.
Tần Lạc nói.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Tần Lạc nói:
- Tới Thần Châm Vương.
Jesus hỏi:
- Thần Châm Vương ở chỗ nào?
Tần Lạc cười nói:
- Tôi tưởng anh biết tất cả các địa điểm chứ?
- Ngay cả Thượng Đế cũng không nhìn thấy những xó xỉnh.
- Nhưng anh có thiết bị định vị.
Tần Lạc chỉ vào thiết định vị trên xe nói hơn nữa đã nói rõ địa chỉ với Jesus, Jesus chỉ cần tiến hành định vị là xong.
Thần Châm Vương là nơi Tần Lạc quen biết Vương Dưỡng Tâm, nơi Tần Lạc bái Vương Tu Thân làm thầy, cũng là nơi hắn nổi danh sau trận đấu đầu tiên từ khi tới Yến Kinh chính vì vậy cửa hàng trăm năm này có ý nghĩa đặc biệt với hắn.
Bây giờ Vương Dưỡng Tâm là quản lý cao cấp của hiệp hội Trung Y, bình thường anh ta không có thời gian tới quản lý cửa hàng này nhưng Vương Tu Thân lão gia lại dành phần lớn thời gian ở đây vì dù gì đi nữa đây chính là sản nghiệp gia truyền của Vương gia bọn họ.
Xe dừng lại trước cửa Thần Châm Vương. Tấm biển vốn do Tần Lạc giành được tới lúc này vẫn đang treo trước cửa Thần Châm Vương.
Tần Lạc nhìn tấm biển sau đó dẫn Jesus đi nhanh vào trong.
- Tiên sinh, xin hỏi … Tần Lạc?
Cô gái tiếp tân ở cửa tròn mắt nhìn Tần Lạc.
- Tôi tìm sư phụ.
Tần Lạc nói.
- Dạ.
Cô gái tiếp tân biết Vương Tu Thân là sư phụ của Tần Lạc nên vội vàng đi trước dẫn đường, cô nói:
- Lão gia đang đọc sách trên lầu. Tôi dẫn anh lên đó.
- Cám ơn.
Tần Lạc cười nói.
Vương Tu Thân đeo kính lão ngồi trên ghế đọc sách, dáng vẻ rất chăm chú. Tần Lạc đi tới gõ cửa, Vương Tu Thân nhìn thấy Tần Lạc đứng trước cửa, ông vui mừng chỉ vào Tần Lạc nói:
- Tiểu tử này trốn ở đâu vậy? Bao nhiêu phóng viên mà cũng không thể tìm thấy.
Giọng nói Vương Tu Thân rất to, sang sảng, thái độ chân thành, nhiệt tình. Ông quả thật coi Tần Lạc là đệ tử của mình. Đương nhiên có một đệ tử như này đối với bất kỳ ai cũng phải không phải chuyện gì quá kinh người.
- Vì biết có phóng viên tìm con nên chỉ còn cách ẩn giấu thật bí mật.
Tần Lạc nói.
Vương Tu Thân gật đầu nói với Tần Lạc:
- Nghĩ sao lại tới nơi này? Dưỡng Tâm vẫn đang làm việc bên hiệp hội Trung Y.
- Đã lâu rồi không có thời gian tới thăm lão nhân gia người nên tới hơn nữa con còn hẹn phonó viên tới phỏng vấn.
Tần Lạc nói sự thật.
- Ồ, bị phóng viên tóm được rồi hả? Phóng viên đó cũng lợi hại đó.
Vương Tu Thân nói.
- Hôm qua Hà Kế Thiên gọi điện thoại cho ta nói ta tìm con nói chuyện để con đồng ý trả lời phỏng vấn của ông ấy, ta không đồng ý. Con là người làm việc có chừng mực, ta sao có thể khiến con thêm phiền phức.
- Quả thật hôm nay trả lời phỏng vấn không thích hợp lắm.
Tần Lạc cười nói.
- Thế nhưng lần này đúng là một đại sự đối với Trung Y.
Vương Tu Thân nói.
- Nếu như thành công, kết quả rất tốt. Đây chính là công lao tầm thời đại, lợi thiên thu. Con định tới nước Mỹ sao?
- Nhất định là phải tới thế nhưng cũng phải có điều kiện với phó tổng thống Mỹ.
Tần Lạc cười nói.
- Nếu như con không chê ta là một ông già, lần này ta sẽ đi cùng với con.
Vương Tu Thân nói.
- Cầu còn không được nữa mà.
Tần Lạc nói:
- Hơn nữa cho dù người không nói, con tới đây cũng muốn đề nghị lão nhân gia người xuống núi.
Tần Lạc và Vương Tu Thân trò chuyện được một lát thì cô gái tiếp tân lại dẫn một cô gái dáng người cao gầy đi vào.
Khi nhìn thấy gương mặt, dáng người của cô gái này, ấn tượng của Tần Lạc với cô gái này càng rõ ràng. Điều hắn không ngờ là đã mấy năm không gặp mặt không hiểu sao cô vẫn có số điện thoại di động của hắn?
- Vương lão, Tần tiên sinh, xin lỗi đã quấy rầy hai người.
Cô gái chủ động đi tới chào hỏi hai người.
Tần Lạc đứng dậy nghênh đón, hắn cười nói:
- Không nên khách khí. Là tôi mời cô tới mà.
- Tôi cần phải cám ơn Tần tiên sinh đã đồng ý.
Từ Ảnh tha hồ tán dương Tần Lạc trước mặt Vương Tu Thân.
- Nơi ở của Tần tiên sinh đông kín người. Tôi cũng ở đó một ngày sau đó nhớ ra tôi đã từng ghi số điện thoại của Tần tiên sinh nên thử gọi, không ngờ gọi đúng số hơn nữa Tần tiên sinh còn tình nguyện chấp nhận phỏng vấn … Vương lão, ngài nói xem đây có phải là thần kỳ không? Điều này còn khiến người ta hưng phấn hơn cả so với trúng sổ số.
Vương Tu Thân cười ha hả nói:
- Mấy phóng viên các cô miệng lưỡi rất tốt. Hai người cứ nói chuyện, ông già này không ở đây làm phiền. Tần Lạc, cả Từ phóng viên nữa, hãy ở lại ăn cơm tối.
Tần Lạc đồng ý, hắn cùng Từ Ảnh tiễn Vương Tu Thân ra ngoài.
Đợi khi Vương Tu Thân đi khỏi, Tần Lạc đóng vai trò bán chủ nhân mời Từ Ảnh ngồi.
Từ Ảnh chăm chú quan sát người thanh niên trước mặt mình, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.
Khi lần đầu tiên cô gặp mặt Tần Lạc, hắn vẫn còn ngây ngô như một sinh viên mới ra trường. Khi nói chuyện với các cô gái, hắn không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, thậm chí còn đỏ mặt khi bị người khác nhìn lâu hơn nữa khi đó hắn không có tiếng tăm, bị người ta khinh bỉ, coi thường.
Chỉ trong thời gian hai năm ngắn ngủi, Tần Lạc đã dùng tốc độ tên lửa tiến lên, mạo hiểm Vân Điền, phát uy Hàn Quốc, chữa bện từ thiện Paris … bị người điên cuồng tấn công.
Khi hắn quay về từ nước ngoài, vạn người đi đón, đội xe liên tiếp mười cây số. Đài truyền hình dùng máy bay trực thăng ghi hình trực tiếp, khi đó mới ghi lại được những hình an3h quý giá.
Anh ta là anh hùng của người Trung Quốc, là thần tượng của tất cả những người quan tâm, chú ý tới Trung y. Anh ta đã là được rất nhiều việc, những điều anh ta làm khiến người ta vừa vui mừng vừa kinh hãi.
Nếu như bây giờ có người hỏi đệ nhất danh y Trung Quốc là ai, có lẽ bạn sẽ phải do dự mấy giây.
Nhưng nếu bây giờ có người hỏi thầy thuốc Trung Y nổi tiếng nhất Trung Quốc là ai, người đó sẽ không chút do dự trả lời: "Tần Lạc".
Anh ta đã tạo nên một kỳ tích, có lẽ nên nói rằng chính bản thân anh ta đã là một kỳ tích.
Sau khi ngồi xuống, cô gái chỉ chăm chú quan sát Tần Lạc, không nói không rằng khiến Tần Lạc ngạc nhiên. Hắn nghĩ bản thân mình dù không tới nỗi nào nhưng cũng không đẹp trai tới mức khiến người ta ngắm nhìn tới mức mê mẩn như này.
- Có chuyện gì vậy?
Tần Lạc hỏi.
- Ồ, xin lỗi.
Lúc này Từ Ảnh mới cảm thấy hành động của mình thất thố, cô cười nói:
- Tần tiên sinh, anh thay đổi nhiều quá, thật ghê gớm.
- Thật vậy sao?
Tần Lạc sờ lên mặt mình:
- Già nhanh quá hả?
- Tôi không nói như vậy.
Từ Ảnh cười. Anh ta vẫn thích châm chọc như vậy.
- Ý tôi muốn nói là thân phận, danh tiếng, còn rất nhiều thứ khác nữa.
Tần Lạc cười gật đầu nói:
- Trời không phụ người có lòng. Tôi chỉ là một người bình thường chăm chỉ mà thôi.
- Tôi không phủ nhận điều này.
Từ Ảnh cười nói:
- Tạp chí y học của chúng tôi không có nhiều bạn đọc nhưng nếu như một tạp chí hay một tờ báo nào đó đăng tin có liên quan tới Tần tiên sinh, ngày đó lượng tiêu thụ sẽ bùng nổ. Sau này mọi người phát hiện ra một quy luật, mỗi kỳ xuất bản đều có một ít tin tức liên quan tới anh, cứ như vậy lượng tiêu thụ sẽ được đảm bảo, không đi xuống.
- Cô về nói với bọn họ nếu như vậy thật sự không chia lợi nhuận cho tôi, tôi sẽ ở trong nhà dài ngày, không ra khỏi cửa.
Tần Lạc nói.
Sau khi hai người trò chuyện một lát, Từ Ảnh đi vào chủ đề chính.
Từ Ảnh mở máy ghi âm, tươi cười hỏi:
- Phó tổng thống Mỹ, Jackson mời anh tới nước Mỹ chữa bệnh cho mẹ, anh nghĩ chuyện này như thế nào?
- Đây chính là sự tán thưởng đối với Trung Y, cũng là lời khẳng định đối với y thuật của tôi.
Tần Lạc nói.
- Như vậy anh chấp nhận lời mời của ông ấy?
- Đúng vậy.
Tần Lạc gật đầu.
- Nếu như ông ấy đích thân tới mời tôi.
Từ Ảnh tròn mắt, cô như không tin vào những gì mình nghe thấy.
Khiến một phó tổng thống tự mình tới mời một thầy thuốc. Điều này có thể không?
- Thầy thuốc Tần, anh xác định câu trả lời như thế này sao?
Từ Ảnh uyển chuyển nhắc nhở Tần Lạc. Cô biết nếu như chính mình đăng yêu cầu của Tần Lạc, nhất định sẽ gây nên một cơn phong ba.
- Đúng vậy.
Tần Lạc quả quyết.