Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1184: Chương 1184: Câu chuyện lãng mạn của Quân Sư




Răng rắc.

Quân Sư dạp dậm chân, âm thanh đổ vỡ của giày da đạp trên vật rắn chắc vang lên, đầu mẩu thuốc đang cháy bị nghiền nát.

"Anh không nên hỏi, tôi cũng sẽ không trả lời." Quân Sư nói. Cô hiểu rõ suy nghĩ của Tần Lạc, biết điều hắn muốn hỏi.

"Nói chuyện với người thông minh rất hao tổn công sức." Tần Lạc cười gượng nói: "Thế nhưng càng hao tổn tâm trí, càng lo để không trúng phải bẫy của chị."

"Anh không ngốc." Quân Sư nói: "Anh chỉ giả ngốc."

"Tôi không giả ngốc. Tôi thật sự ngốc." Tần Lạc giải thích. "Không thể nói một chút chuyện của đại ca sao?"

"Anh muốn biết cái gì?"

"Tôi rất tò mò. Tôi muốn biết đại ca là người như thế nào?" Tần Lạc cười nói: "Ngay cả một người kiêu ngạo, tài năng trác tuyệt như Quân Sư cũng phải động tâm."

"Nếu như người khác hỏi nhất định tôi sẽ không nói." Quân Sư nói.

"Còn tôi?"

Quân Sư trầm ngâm một lát rồi nói: "Tôi biết anh chỉ muốn an ủi tôi. Thật ra không cần phải làm vậy. Có những nỗi đau chỉ mình tôi phải gánh chịu, cũng chỉ có mình tôi mới tình nguyện chấp nhận nó. Bởi vì ngay cả nỗi đau đớn cũng không có, thật sự đã thành cái xác không hồn rồi. Anh có biết tôi có biệt danh gọi là: Hoàng Hậu không?"

"Biết." Tần Lạc gật đầu nói.

"Có biết tại sao tôi được gọi là Hoàng Hậu không?"

"Bởi vì chị rất xinh đẹp."

"Vì tôi xứng với Hoàng Đế. Trong con mắt bọn họ, tôi và Hoàng Đế giống như cỗ máy giết người."

"…" Tần Lạc trầm ngâm. Hắn hoàn toàn không biết lý do này. Hắn vốn tưởng những kẻ đó gọi Quân Sư là Hoàng Hậu là có ý muốn chiếm tiện nghi của phụ nữ Trung Quốc. Thậm chí hắn còn rất bỉ ổi khi nghĩ rằng mình cần phải lấy ngoại hiệu là Hoàng Đế, vì hắn muốn tạo thế để sau này theo đuổi Quân Sư.

"Nói như vậy cũng không sai." Quân Sư nói tiếp: "Người như chúng tôi, quả thật là những cỗ máy giết người. Tôi không thích biệt hiệu này. Tôi không muốn nghĩ tới việc này. Tôi không muốn nghĩ tới sắc mặt và sự hoảng sợ của những người bị tôi giết. Tôi biết tôi đã làm đúng, tôi làm nhiệm vụ quốc gia nhưng cuối cùng tôi chỉ là một người phụ nữ. Tôi sẽ gặp ác mộng, mơ tới những thứ tôi tìm trăm phương ngàn kế muốn quên đi những kết quả tôi vẫn phải đối mặt với những cái đó. Những người đó dùng chân, tay cào, đá, răng cắn, ánh mắt dữ tợn, thù hận khiến tôi bừng tỉnh trong cơn ác mộng."

"Thế nhưng đó là trước kia." Quân Sư nhếch miệng cười. Lúc này Tần Lạc mới nhận ra má trái của Quân Sư có một lúm đồng tiền, một khi cô cười, cực kỳ quyến rũ. "Bây giờ tôi quen rồi, không còn cảm giác. Giết người nhiều hơn, không còn nhiều cảm giác tôn trọng đối với tính mạng con người."

"Tôi có thể hiểu." Trong lòng Tần Lạc càng đau xót, hắn thương tiếc những cô gái đáng thương lại xinh đẹp này, hắn chỉ hận bản thân mình không thể thực hiện thay chức trách của bọn họ. Thế nhưng hắn biết bản thân mình không thể làm được. Bản thân hắn không thể làm tốt như bọn họ.

"Anh không hiểu." Quân Sư lắc đầu nói: "Người không có kinh nghiệm của bản thân tuyệt đối không thể hiểu."

"Chị không nên luôn vạch trần lời nói dối thiện ý của người khác." Tần Lạc xấu hổ nói: "Điều này khiến người ta không xuống đài được."

"Biết rõ nói dối sao còn nói?"

"Tôi chỉ muốn thể hiện sự đồng cảm với chị."

Quân Sư cười nói: "Khi tôi tới, đại ca đã ở Long Tức. Anh ấy lớn tuổi hơn chúng tôi, rất quan tâm chăm sóc những thành viên mới như chúng tôi cho nên tất cả mọi người đều gọi anh ấy là đại ca. Anh ấy có một biệt hiệu là: Lão Ưng."

Bóng ngược trên sông, hàng liễu thổi nhẹ.

Ánh trăng xua đuổi mây, mây che ánh nguyệt, gió thổi làn nước, nước quyến luyến gió.

Tần Lạc lặng lẽ đứng bên cạnh Quân Sư, lắng nghe cô chậm rãi kể về tình cảm của mình.

Việc Quân Sư tình nguyện mở rộng lòng với mình khiến Tần Lạc có một cảm giác rất thành công, Quân Sư hoàn toàn không giống như những người phụ nữ bình thường.

Cô là phụ nữ!

"Anh ấy rất cao to." Quân Sư nghiêng mặt nhìn Tần Lạc nói: "Có thể cao to hơn anh."

"Chị muốn nói gì thì cứ nói thẳng." Tần Lạc bất mãn nói. "Sao chị cứ muốn hạ thấp người khác vậy?"

"Anh ấy là người rất đàn ông, một hình mẫu như Long Vương, là học trò yêu của Long Vương. Anh ấy có năng lực xuất chúng, cho dù năng lực lãnh đạo hay thực lực bản thân cũng cực kỳ ưu tú. Khi đó lão đội trưởng chấp hành nhiệm vụ bị thương, anh ấy được là đối tượng sáng nhất cho vị trí đội trưởng. Tất cả chúng tôi đều nghĩ anh ấy sẽ được chọn làm đội trưởng."

"Sau đó?" Tần Lạc hỏi. Hắn biết nhất định sau này xảy ra chuyện nếu không "đại ca" trong mắt mọi người sẽ không vô duyên vô cớ biến mất.

"Sau đó Hoàng Thiên Trọng tới. Bởi vì anh ta là con trai của một trong ba người sáng lập Long Tức, đương nhiên rất có địa vị trong Long Tức. Long Tức là nơi tôn trọng năng lực, kẻ mạnh làm vua. Quả thật Hoàng Thiên Trọng cũng rất có năng lực, bản thân cũng rất thông minh. Hai người bọn họ nhanh chóng trở thành cặp sinh tử của Long Tức. Bọn họ là hai người được coi trọng nhất Long Tức."

"Con người của đại ca rất tốt. Những thành viên chúng tôi đều ủng hộ đại ca. Hoàng Thiên Trọng có bối cảnh thâm hậu. Hai người dần dần tạo thành hình thái địa vị ngang nhau. Khi ngày xác định tuyển chọn đội trưởng càng lúc càng gần, mâu thuẫn của hai người càng lúc càng lớn."

"Cuối cùng ai là đội trrưởng?"

"Đại ca là đội trưởng." Quân Sư nói: "Đại ca chính là đội trưởng thứ hai của Long Tức. Đó là do Long Vương tự mình bổ nhiệm. Trước kia sức khỏe của Long Vương rất tốt, ở Long Tức là nhất ngôn cửu đỉnh. Long Vương cũng rất có uy tín ở Quân Bộ. Một khi ông đã quyết định chuyện gì không ai có thể thay đổi."

"Sau Hoàng Thiên Trọng ghi hận trong lòng?"

"Hoàng Thiên Trọng là đội phó." Quân Sư nói: "Cũng là đội trưởng tiếp theo, giống như Đại Đầu bây giờ."

"Đại Đầu là đội trưởng tiếp theo?" Tần Lạc kinh hãi. Đây là chuyện Quân Sư và Phó Phong Tuyết mới quyết định. Hắn chưa từng nghe ai nói, thậm chí Ly cũng không biết.

"Đúng vậy." Quân Sư gật đầu. Chuyện này vốn còn bí mật, không nên nói ra. Quân Sư thậm chí còn không nói cho Ly biết nhưng không hiểu vì nguyên nhân gì mà Quân Sư cảm thấy nên nói cho Tần Lạc.

"Cám ơn." Tần Lạc cảm kích nói. Hắn thật sự cảm thấy vui mừng cho Đại Đầu. Lúc hắn giúp chữa bệnh cho cha của Đại Đầu, hắn chỉ dựa vào lương tâm của một thầy thuốc, chữa bệnh cứu người mà thôi. Sau đó Đại Đầu được Ly mang đi, vào Long Tức. Không ngờ Đại Đầu có thể đi tới bước đường này, cuối cùng có cơ hội trở thành đội trưởng Long Tức.

"Cám ơn tôi làm gì?" Quân Sư cười nói: "Đội trưởng Long Tức không dễ là, không thoải mái, tự tại như khi làm một vệ sĩ cho anh."

"Đây là công việc Đại Đầu thích làm." Tần Lạc nói: "Cậu ấy tự hào về nghề nghiệp của mình. Cha cậu ấy cũng vậy."

"Cậu ta là một quân nhân bẩm sinh. Cậu ta thuộc về Long Tức. Long Tức cũng có thể thuộc về cậu ta." Quân Sư nói: "Xét về năng lực, cậu ta có thể làm được, chỉ thiếu kinh nghiệm. Tôi sẽ chỉ dẫn cho cậu ta mấy năm sau này sẽ hoàn toàn do cậu ta độc lập thực hiện."

"Cậu ấy sẽ không khiến chị thất vọng." Tần Lạc cam đoan thay cho Đại Đầu. Đối với Tần Lạc mà nói, Đại Đầu chính là huynh đệ. Người anh em này của hắn được thủ trưởng Quân Sư đề bạt, hắn tình nguyện nói câu cám ơn thay cho người anh em của mình. "Hoàng Thiên Trọng là đội phó. Hai người nảy sinh xung đột sao?"

"Không có." Quân Sư nói: "Đại ca là đội trưởng. Hoàng Thiên Trọng là đội phó. Bọn họ vốn là hai người đàn ông ưu tú, phối hợp vô cùng ăn ý. Trong khoảng thời gian này Long Tức hoàn thành mấy nhiệm vụ khó khăn. Uy tín của Long Tức lên cao như mặt trời ban trưa. Người người đều cực kỳ kỳ vọng."

"Đây chính là phong cách của Hoàng Thiên Trọng." Tần Lạc nói. Con người Hoàng Thiên Trọng khẩu phật tâm xà, biểu hiện bề ngoài thì xưng anh em nhưng lại đâm dao sau lưng hơn nữa Hoàng Thiên Trọng rất giỏi che dấu. Một khi chuyện đã định, y sẽ cố gắng thiết lập quan hệ tốt với đại ca, dùng điều này làm liều ma túy khiến đại ca và những người khác buông lơi cảnh giác.

"Thậm chí hai người bọn họ còn kết nghĩa anh em." Quân Sư trào phúng. "Anh ấy rất dễ tin tưởng người khác."

"Sau đó xảy ra chuyện gì?" Tần Lạc hỏi.

"Sau sinh nhật của tôi một ngày, Long Tức nhận một nhiệm vụ cực kỳ khó giải quyết. Đây là một nhiệm vụ cực kỳ khó khăn, một hay hai người căn bản không thể thực hiện được. Sau đó Long Vương quyết định để tôi, đại ca và Hoàng Thiên Trọng, một thành viên nữa, bốn người cùng đi thực hiện nhiệm vụ. Tôi và đại ca ở một tổ, Hoàng Thiên Trọng và thành viên kia một tổ. Tổ bọn họ phụ trách dẫn rắn rời khỏi hang. Tôi và đại ca phụ trách xuất kích."

Nói tới người này, cuối cùng sự xúc động cũng xuất hiện trên gương mặt Quân Sư.

Sắc mặt của cô vô cùng đau đớn, ánh mắt ngập tràn thu hận và phiền muộn.

Một lần nữa Quân Sư lấy hộp thuốc lá, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hình chim ưng khắc trên bề mặt, tưởng nhớ một cách sâu sắc, nói: "Đại ca biết tôi thích hút thuốc nên đã tặng tôi hộp thuốc lá này trong sinh nhật tôi. Hình chim ưng trên mặt chính do anh ấy khắc. Anh ấy nói với tôi chữ cái trên mặt hộp là tên của hai người, anh ấy bảo tôi hãy đoán xem đó là ai."

Tần Lạc nhìn thấy dưới nhánh cây chim ưng đậu có hai chữ cái, một là chữ "Y", một là chữ "S". Tần Lạc biết chữ "Y" chính là viết tắt của Lão Ưng, chữ "S" là Quân Sư.

"Hình thức biểu lộ tình cảm gián tiếp này rất hay." Tần Lạc cười nói.

Quân Sư nở một nụ cười, những giọt nước mắt như hạt châu cũng theo đó lăn xuống.

Quân Sư nói: "Đúng vậy. Thật khó cho anh ấy. Lần đầu tiên tôi biết anh ấy, anh ấy là người rất phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết. Thế mà lần đó anh ấy đỏ mặt như một đứa trẻ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.