Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 774: Chương 774: Cây muốn lặng mà gió chẳng dừng!




Trương Quang là một trong những phiên dịch được bộ y tế phải đi theo đoàn lần này, một người đàn ông đã bước vào tuổi hơn ba mươi rồi nên làm việc gì cũng khá là chững chạc.

Vốn dĩ anh ta không hề xem trọng một trưởng đoàn như Tần Lạc, tuổi thì trẻ mà lại chẳng hề có kinh nghiệm gì cả, cái quan trọng hơn cả đó là không có thế lực nào cả_Ngày trước khi anh ta đi theo đoàn đại biểu đi viếng thăm nước khác, thì làm gì có trưởng đoàn nào không phải là những nhân vật có máu mặt cơ chứ?

Bọn họ chủ yếu là xem trọng chức vị của mình, và điều quan trọng hơn đó là những vị lãnh đạo kia luôn tìm cách tìm ra những phúc lợi mới cho bọn họ.

Chỉ có tên Tần Lạc này là ngoại lệ. Hắn chẳng hề đảm nhiệm bất kỳ chức vụ nào trong chính phủ cả. vậy mà lại trở thành trưởng đoàn đại biểu của bộ y tế và đại biểu bên phía chính phủ nữa. Sự bổ nhiệm trưởng đoàn lần này chẳng khác nào một đoàn khảo sát của dân buôn bán cả.

Nhưng sau sự việc xảy ra ngày hôm nay thì đã khiến cho anh ta có cái nhìn khác hẳn đối với vị trưởng đoàn trẻ tuổi này.

Anh ta tận mắt nhìn thấy Tần Lạc quay người ‘không cẩn thận' đâm vào cô nữ phóng viên nọ. và cũng dưới sự chỉ đạo của Tần Lạc mà anh ta đã làm trái với lương tâm mình mà gào lên dối trá ‘có bác sĩ nào mau tới đây, lại có một phụ nữ có thai nữa sảy thai rồi’ để mà thu hút sự chú ý của đám đông, tiếp đó thì Tần Lạc liền ra tay. và tất cả mọi vấn để đã được giải quyết một cách dễ dàng.

Chiêu này của Tần Lạc không những đã hóa giải thái độ khó chịu, tức giận, hận thù của người dân Thụy Điển đối với đoàn đại biểu trung y Trung Quốc, mà còn thêm không ít điểm cho hình tượng bản thân của hắn.

Thấy không ít phóng viên bâu lấy Tần Lạc chụp ảnh lấy chụp ảnh để thì anh ta biết là bọn họ đã có được bước đi đầu tiên ở Thụy Điển, bước đi kiên cố, thành công và có tầm ảnh hướng lớn.

“Lẽ nào những việc ngày trước cũng đều là anh ta tự biên tự diễn hay sao?” Trương Quang nhớ đến những việc mà Tần Lạc đã làm ở Hàn Quốc và Paris thì trong lòng không khỏi có những hoài nghi như vậy.

Có điều là giờ đây anh ta không dám xem thường arih chàng trưởng đoàn trẻ tuổi này nữa. Hắn ta có năng lực. hơn nữa còn dám ‘không tuân Theo quy định’. Một người như vậy thì rất dễ làm nên việc lớn.

Có sự việc Tần Lạc cứu giúp nữ phóng viên làm cho đám đông cám thấy bớt bức xúc hơn trước, những người Thụy Điển lúc này có thái độ bớt thù địch hơn trước hẳn. Không ít người trong số họ chứng kiến tài năng thần kỳ của Tần Lạc đều tỏ rõ thái độ tôn sùng và kính nể.

Không khai đao, không uống thuốc, chỉ châm một cây ngân châm nhỏ xíu, thế mà lại có thể cứu được người bị mới ngất lịm đi. Điều này đối với những người da trắng trước giờ chưa từng tiếp xúc với trung y cảm thấy thật không tin nổi vào mắt mình.

Tần Lạc nhân cơ hội này thì làm tới luôn. Hắn thấy đám cảnh sát vẫn chưa đưa được người phụ nữ bị sảy thai vào bệnh viện được là vì người đứng vây xung quanh đông quá. hắn liền đứng dậy nói lớn: “ Thưa các quý ông quý bà, người phụ nữ có thai này mất máu nhiều quá. nếu không kịp thời đưa đến bệnh viện cứu chữa, thì rất có thê sẽ ảnh hường đến tính mạng_Tôi có một lời đề nghị, chúng ta hãy để cảnh sát đưa cô ấy đến bệnh viện trước. Tôi sẽ ở đây làm con tin cho mọi người, đợi sau khi bác sỹ khám xét cho cô ấy xong, thì tự khắc sẽ nói cho mọi người biết trách nhiệm thực tế rốt cuộc là thuộc về ai? Mọi người thấy làm như vậy có được không?”

Trương Quang lập tức dịch những lời mà Tần Lạc vừa nói ra, lúc này anh ta bắt đầu chủ động phối hợp với công việc của Tần Lạc.

“Tôi thấy biện pháp này không tồi đâu. Cô ấy hình như lại chảy máu kìa.”

“Đúng đấy. Cứ để cho người ta ngồi mãi trên đất thế này cũng không được_như thế sớm muộn sẽ lạnh chết mất thôi.”

“Có vị bác sỹ này làm con tin thì chúng ta cũng chẳng còn phải lo lắng gì cả.”

Qủa nhiên, sau khi Tần Lạc lại một lần nữa đưa ra khuyến cáo. thì thái độ của mọi người đã trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, thậm chí đám người vây xung quanh đoàn đại biểu giờ này cũng chủ động tránh sang một bên, tiện đường cho người bên ngoài vào trong và người bên trong đi ra ngoài.

Sau khi nghe Trương Quang phiên dịch xong, thấy thái độ của bọn họ cũng khá hơn trước thì Tần Lạc biết rằng bọn họ đã đồng ý với yêu cầu của mình, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Masha lại có một ý kiến khác.

Nàng giơ cao tấm thẻ phóng viên của mình lên nói với những người đứng vây xung quanh: “Xin chào mọi người, tên tôi là Masha. là phóng viên tin tức của tờ . là một người sinh ra và lớn lên ở Stockholm. Tôi có lời muốn nói với mọi người.”

“Mọi người cũng nhìn thấy rồi đấy, vừa rồi tôi bị mắc bệnh, thực sự là quá đỗi đột ngột_mọi người chắc chắn không thể tưởng tượng ra được nó đau đớn như thế nào.

Tôi cứ nghĩ là tôi chết chắc rồi, sắp phải dời xa cha mẹ và những người thân khác nữa, vì tôi cho rằng cái chết có khi còn hạnh phúc hơn nhiều so với việc phải chịu đựng cơn đau đớn đó.”

“Trong lúc tôi tuyệt vọng nhất, thì chính vị bác sỹ Trung Quốc này đã cứu sống tôi_Tôi không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, tôi cũng là vì muốn tìm hiểu chân tướng sự việc nên mới tới đây, nhưng việc xảy ra trên người tôi thì mọi người đều nhìn thấy cả rồi đấy. Anh ấy đúng là ân nhân cứu mạng của tôi. Tôi có thể lấy nhân cách, và lấy cả nghề nghiệp của mình ra mà đảm bảo rằng_tôi tin là bọn họ sẽ không chạy trốn. Bọn họ là đại biểu được chính phủ Trung Quốc phái tới, mà Trung Quốc lại là một quốc gia trọng chữ tín, bọn họ có thể gánh vác được trách nhiệm nặng nề này.”

“Tôi xin mọi người hãy tha cho vị tiên sinh này và đồng bào của anh ấy, để bọn họ có thể tự do làm việc và đi lại_chúng ta sẽ ở lại bệnh viện đợi bác sỹ chẩn đoán bệnh cho bệnh nhân. Nếu bác sỹ trong bệnh viện nói việc sảy thai của người phụ nữ mang thai đó không liên quan gì đến bọn họ. thì xin mọi người hãy trả lại sự công bằng cho họ. Vì bọn họ cũng vì cứu người mà phải chịu sự phiền phúc như thế này, chúng ta không thể để cho những người khách của chúng ta phải chịu oan ức được.”

Nghe Trương Quang phiên dịch xong thi người cảm thấy kinh hãi nhất vẫn là Tần Lạc.

Hắn vốn dĩ chỉ là muốn mượn một người địa phương ở đây để làm ‘đạo cụ’, làm một bài cứu người tại trận, ra tay với nàng trước, sau đó lại làm trò trước mặt mọi người cứu vớt nàng_Đúng vậy, đây đúng là một hành vi đáng xấu hổ. nhưng trong thời khắc bao nhiêu là phóng viên chạy tới như thế. Tần Lạc thực sự không còn nghĩ ra cách nào hay hơn thế nữa.

Nếu cứ để mặc cho đám phóng viên này viết gì thì viết, thì hắn đừng hòng nghĩ đến việc mở rộng trung y ở Thụy Điển nữa. trực tiếp quay về thu xếp hành lý về nước cho được việc.

Nhưng không ngờ. Masha lại là một người phụ nữ biết mang ơn người khác đển vậy. Nàng dũng cảm đứng ra dùng nhân cách và nghề nghiệp của mình để nói giúp cho Tần Lạc.

Tần Lạc nhìn Masha với ánh mắt đầy tội lỗi, xem ra mình đã nợ nàng một mối ân tình rồi.

Masha thấy Tần Lạc đang chăm chú nhìn mìrih thì mỉm cười gật đầu với hắn một cái.

Trương Quang sau khi dịch những lòi của Masha cho Tần Lạc xong thì cũng không biết nói thế nào nữa, thầm nghĩ, thủ đoạn mua chuộc lòng người của tên trưởng đoàn này thật là lợi hại.

Qủa nhiên, sau khi nghe Masha nói vậy thì thái độ của không ít người lại có một sự thay đổi lớn.

“Anh xem bọn họ lợi hại như vậy. chưa biết chừng việc cô ấy bị sảy thai lại đúng là chẳng liên quan gì đến bọn họ cũng nên ấy.”

“Hình như nghe nói là có một em bé đâm vào cô ấy làm cho cô ấy bị ngã. đứa bé đó đâu rồi nhỉ?”

“Hay là thả người ta ra đi. Có phóng viên đảm bảo giúp như thế rồi, bọn họ cũng chạy không nổi đâu_nếu mà chạy thật thì hãy bôi tro trát trấu vào danh tiếng của họ.”

Một viên cảnh sát bước tới trước mặt Tần Lạc nói: “Chúng tôi đưa người phụ nữ có thai này đến bệrih viện. Các anh phái vài người đi cùng chúng tôi đến đó, còn những người khác thì hãy về khách sạn nghỉ ngơi trước đi.”

Viên cảnh sát này chính là người đã kéo Tần Lạc đến chữa trị cho Masha, vì vậy mà ông ta tất yếu sẽ cho rằng mình là một trong những ân nhân cứu mạng của Masha. Tần Lạc không làm cho ông ta thất vọng, điều này khiến cho ông ta cảm thấy tự hào vô cùng.

Điều quan trọng nhất đó là. trong khu vực mà ông ta quản lý không xuất hiện bất kỳ sự kiện tử vong nào. Vì vậy mà ông ta hết sức cám kích đối với Tần Lạc, nên thái độ của ông ta khi nói chuyện với Tần Lạc thì vô cùng lịch sự.

“Cám ơn ông.” Tần Lạc bắt tay với viên cánh sát đó một cái. cám kích nói. “Tôi đi cùng mấy người.'’

Trương Tiểu Na đến bước đường cùng rồi nhưng vẫn cố gắng chèo chống, nói rát cả cổ họng mà bọn họ cũng không chịu tha thứ cho. Nhân viên làm việc bên phía Thụy Điển, người mà đến cầu cứu bọn họ cứu chữa cho người ta cũng thanh minh giúp họ nhưng căn bản là không ai chịu tin vào lời ông ta nói.

Không ngờ Tần Lạc vừa mới tới mà đã giải quyết được vấn đề. ánh mắt Trương Tiểu Na dành cho Tần Lạc cũng thêm vài sắc thái tình cảm khác ở trong đó nữa.

“Trướng đoàn. Tôi đi cùng anh đến bệnh viện.” Trương Tiểu Na ưỡn bộ ngực ‘bốc lửa của mình lên trước, chủ động nói.

“Được. Cô đem theo mấy người nữa đi cùng. Lát nữa tôi cũng đến đó.” Tần Lạc nói.

Hắn quét mắt nhìn một lượt nơi này rồi lên tiếng hỏi: “Không phải nói là người phụ nữ mang thai đó bị hai đứa trẻ đụng phải sao? Đứa trẻ đụng vào người ta đâu rồi?”

Cảnh sát lúc này mới phát hiện ra tình hình có phần khác thường thì sững người ra.

Thì ra trong lúc mọi người vẫn nhằm vào đoàn đại biểu trung y Trung Quốc để gây chuyện, thì đứa trẻ đụng vào người phụ nữ mang thai và người nhà của chúng đều đã sớm trốn khỏi hiện trường rồi.

Bọn họ cứ đứng trông chừng người Trung Quốc, nhưng lại để cho người địa phương mình dễ dàng chạy thoát.

Tần Lạc nghĩ thầm, đây liệu có được coi là phán biệt đối xử không?

Đại lộ số chín của Stockholm là khu vực người giàu nổi tiếng của thành phổ này, không ít người có tiền có quyền đều mua nhà sống ở đây.

Trong một căn biệt thự xa hoa lộng lẫy, Livius kéo tay đứa trẻ vào trong phòng, để bọn chúng ở giữa đống đồ chơi, tức giận nói: “Hai đứa ở yên trong này, không được sự đồng ý của mẹ thì không được ra ngoài đâu.”

Nói xong cô ta liền đóng xầm cửa vào, để mặc cho hai đứa trẻ kêu gào thảm thiết ở trong đó, cô ta vẫn nhắm mắt làm ngơ.

“Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ? Bọn họ nhất định sẽ phát hiện ra. Cảnh sát chắc chắn sẽ tìm đến tận nhà cho mà xem.” Livius đi tới đi lui trong phòng khách, nhìn vẻ mặt lo lắng không yên.

“Việc này phải nói cho Hyde biết. Để anh ấy nghĩ cách mới được.” Livius thầm nghĩ.

Cô ta nói là làm. vội vàng rút chiếc di động trong túi ra bấm số gọi.

“Em yêu, có chuyện gì sao?" Từ đầu dây bên kia truyền lại một âm thanh trầm trầm.

“Hỵde, xảy ra chuyện rồi. Mick đâm vào một người phụ nữ mang thai trong viện bảo tàng, cô ấy bị chảy rất nhiều máu_Em kéo bọn chúng chạy về nhà rồi. Bây giờ phải làm sao đây? Bọn họ chắc chắn sẽ tìm đến tận đây cho mà xem.” Livius không chút gì giấu diếm chồng mình, nói qua một lượt câu chuyện vừa xảy ra.

“Cái gì? Người đâm vào là Mick sao?” Giọng người đàn ông trở nên kinh ngạc đến rõ rệt.

“Hỵde. anh đã biết hết mọi chuyện rồi sao?”

“Làm sao lại không biết được cơ chứ? Đài truyền hình của bọn anh đã nhận được vô số cuộc gọi trực tuyến, anh đã phái người đến viện bảo tàng xem xét tình hình rồi_Sao có thể là Mick được chứ? Em chăm lo bọn trẻ kiểu gì thế?”

“Hỵde, bây giờ phải làm sao đây? Anh mau nghĩ cách đi.” Livius biết là mình bị đuối lý nên đã không cãi thêm lại với Hyde câu nào nữa.

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu rồi lên tiếng: “Việc này em không phải lo nữa đâu. Anh đã nhận được tin tức nói rằng, rất nhiều người ở đó đã chặn đường của đoàn đại biểu y học Trung Quốc lại. mọi người đều cho rằng vì bọn họ cứu chữa không tốt nên mới làm cho người phụ nữ đó sảy thai_việc này không liên quan gì đến con chúng ta.”

“Nhưng_”

“Chẳng có nhưng gì hết.” Hyđe ương ngạnh nói. “Được rồi, cứ như thế đi.”

Hvde cúp điện thoại xuống rồi nghĩ ngợi hồi lâu, sau đó lại tiếp tục bấm số gọi cho một người: “Isha. mấy người phỏng vấn thế nào rồi? Có thể phát sóng luôn vào chương trình trước mười hai giờ không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.