Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 25: Chương 25: Cháu không phải là loại người như ông nghĩ!




Tần Lạc gọi điện thoại cho lão gia tử trong nhà trước, hai ông cháu hàn huyên qua loa một hồi. Cuối cùng vẫn là do Tần Lạc đau lòng chuyện đường dài tiền điện thoại mắc, chủ động nói bye bye với người ông sống tịch mịch trong nhà đang nói dong nói dài mãi không ngừng.

"Hắc hắc, ở trong nhà lúc nào cũng dạy dỗ mình. Mình đi vắng rồi, bắt đầu nhớ mình à?" Tần Lạc có loại khoái cảm sau khi trả thù.

Trải qua một hồi mày mò, Tần Lạc cuối cùng cũng học được chức năng chụp ảnh. Ngay sau đó, hắn chu môi rất xấu xa, nhíu mày, kéo tay, nhăn mặt, giả bộ đáng yêu ** trước cameras một lúc, nhìn thấy ảnh trong cameras lưu lại bộ dạng của hắn rất ngộ, hắn liền kích động lăn trên giường.

Cậu bé đáng thương này, có rất ít cơ hội chạm đến thứ công nghệ cao.

Tần Lạc vốn còn muốn học cách chat trên QQ, hắn biết thanh niên bây giờ đều dùng cái này. Nhưng mà sau nhiều lần thử, vẫn không thành công.

Mỗi lần đăng nhập, hệ thống đều nhắc mật mã hắn bị sai.

Về sau Tần Lạc mới biết được, dãy số QQ hắn đưa vào là của người khác.

Nếu muốn đăng nhập, thì mình phải xin số tài khoản. Không phải tùy tiện ấn mấy con số điền đại một cái mật mã là có thể đăng nhập được.

Đương nhiên, bây giờ hắn không hiểu những tri thức cao thâm này.

Cơm tối xong, Tần Lạc cùng Lâm Thanh Nguyên uống trà trong sân.

"Tần Lạc à, hôm nay ông đã gọi điện cho ông cháu. Nói chuyện cháu đang dạy ở đại học y khoa, lão rất ủng hộ lựa chọn của cháu. Nhưng mà nhắc nhở cháu phải chú ý thân thể". Lâm Thanh Nguyên bốc Thiết Quan Âm cực phẩm, vẻ mặt vui vẻ nói.

Trước kia, căn nhà lớn này chỉ có lão và cháu gái ở, có vẻ rất quạnh quẽ. Bây giờ chỉ thêm Tần Lạc, mà lão đã cảm thấy trong nhà náo nhiệt hơn nhiều.

Có một vãn bối có thể nói chuyện rất là hợp ý với mình làm chồng của cháu gái, Lâm Thanh Nguyên phi thường thỏa mãn.

"Là do các ông tuyển đấy chứ?" Trong lòng Tần Lạc thầm nghĩ. Lúc ấy là ông và Uông Lão nhất trí yêu cầu cháu ở lại dạy y ở Yên Kinh, có quan hệ gì tới cháu đâu?

"Cháu cũng đã gọi điện cho gia gia, ông cũng nói sẽ ủng hộ cháu" Tần Lạc cười nói.

"Ừ. Phát dương Trung y, vốn là việc trong thế hệ của ông" Lâm Thanh Nguyên cảm thán nói: "Trung y ngày một suy yếu dần, bọn ông cũng rất sốt ruột. Có thể là do bọn ông đều gia rồi, có lòng nhưng không có sức. Cũng chỉ có thể giao cho những thanh niên trẻ tuổi như các cháu. Tần Lạc à, hy vọng cháu có thể tìm được một con đường phát triển lâu dài cho trung y. Khi nào có thể đạt tới toàn dân học Trung y, toàn dân dùng Trung y, người cả đời nghiên cứu Trung y như bọn ông ở dưới cửu tuyền cũng có thể nhắm mắt".

"Lâm gia gia, trách nhiệm này quá nặng. Cháu sợ cháu đảm đương không nổi". Tần Lạc cười khổ nói.

"Tranh thử có thể thắng, thi thử có thể qua. Ông rất xem trọng cháu". Lâm Thanh Nguyên nói. "Đúng rồi, bệnh kia của Hoán Khê thế nào rồi?"

"Ừm. Có chuyển biến tốt". Tần Lạc nói. "Chỉ cần nàng nguyện ý tiếp nhận trị liệu của cháu, vậy có hy vọng khỏi hẳn tám phần. Loại bệnh này sợ nhất chính là tự bế, nếu không có cách gì giải khúc mắc trong lòng nàng, vậy không có loại thuốc nào có thể trị khỏi".

"Ừm. Hoán Khê trước khi đi nước Mĩ du học, là một đứa trẻ rất tốt. Sau khi trở về thì giống như người khác, mấy ngày đầu, ông cũng hoài nghi nó không phải cháu gái của ông... Tần Lạc, nếu cháu có thể chữa khỏi cho nó, coi như là gỡ được nút thắt trong lòng ông rồi".

"Nhất định có thể". Tần Lạc cam đoan lần nữa. Vấn đề bây giờ hắn đang lo lắng cũng không phải là có thể chữa khỏi cho Lâm Hoán Khê hay không, mà là lo sau khi chữa khỏi, tình cảm của nàng phản phệ chuyển qua mình thì phải làm sao đây?

"Có thể chữa khỏi là tốt rồi. Cháu cứ tiếp tục trị đi. Không cần gấp. Từ từ rồi cũng khỏi thôi. Ha ha". Lâm Thanh Nguyên cười ha hả nói.

Nếu như có thể ở trong quá trình trị liệu phát sinh chút tình cảm mập mờ, vậy càng mỹ diệu hơn.

"Cháu sẽ cố hết sức". Tần Lạc nói.

"Hoán Khê hình như ở trên lầu thì phải? Cháu mau lên xem thử. Nếu nó ngủ rồi, cháu sẽ không có cách gì trị liệu đâu đó". Lâm Thanh Nguyên thúc giục.

"Vâng ạ. Chúc ông ngủ ngon". Tần Lạc đứng lên nói. Cũng xác thực đã đến lúc châm cứu cho Lâm Hoán Khê.

Tần Lạc về phòng tắm rửa một lúc trước, sau đó lấy hộp châm gõ cửa phòng Lâm Hoán Khê.

Lâm Hoán Khê đã sớm chuẩn bị, bộ dạng nàng xem ra cũng vừa tắm xong, tóc còn **, trên người có mùi sữa tắm và mùi thơm đặc biệt của cơ thể con gái. Áo ngủ màu tím hôm trước cũng đã đổi, tối nay mặc bộ áo ngủ lụa màu đen.

Vẫn mỏng như cánh ve, lụa dính sát thân hình có lồi có lõm của nàng, nóng bỏng gợi cảm, khiến người ta huyết mạch phun trào.

"Muốn uống một chút trà trước không?" Lâm Hoán Khê hỏi. Bây giờ, nàng và Tần Lạc nói chuyện đã tự nhiên hơn nhiều, không còn giống lúc giao tiếp với nam nhân khác chẳng kìm lòng được mà lộ vẻ bài xích và chán ghét.

"Thôi. Vừa mới uống xong". Tần Lạc nói. Lại liếc trộm bộ ngực đầy đặn ở vạt áo ngủ phía trước của Lâm Hoán Khê, nói: "Chúng ta bắt đầu đi. Chị muốn thay quần áo không?"

"Thay quần áo? Tôi vừa mới thay". Lâm Hoán Khê nói.

"... ha ha, vậy thì bắt đầu thôi". Tần Lạc xấu hổ nói. Trong tiềm thức Hắn hy vọng Lâm Hoán Khê có thể thay quần áo, bộ quần áo này đánh vào thị giác người khác quá lớn. Sẽ khiến người khác phân tâm.

Con gái, lúc có mặc quần áo càng khiến con người máu thú sôi trào hơn cả lúc không mặc quần áo.

Tần Lạc cảm thấy, cô gái này chính là một tòa Hỏa Diệm sơn. Càng tiếp cận, càng bị tư thế của nàng thiêu đốt.

Tâm không phẳng lặng, tay liền bất ổn.

Lúc một giọt mồ hôi lăn xuống rơi vào hốc mắt, tay hắn ra châm liền lệch một chút.

A!

Lâm Hoán Khê kêu hoảng, bắp đùi của nàng đã rỉ ra chút máu.

"Thực xin lỗi. Thực xin lỗi". Tần Lạc luống cuống tay chân mà tìm băng vệ sinh, xốc váy Lâm Hoán Khê lên giúp nàng lau.

"Tôi tự làm là được rồi". Lâm Hoán Khê nói. Bắp đùi bị Tần Lạc chạm vào vùng lớn như thế, khiến hô hấp của nàng trở nên dồn dập. Hai tay chống trên giường sắp dùng hết tất cả khí lực rồi.

"A..." Thân thể Lâm Hoán Khê mềm nhũn, cả người đều ngã về sau.

Tần Lạc nhoài lên người nàng muốn đưa tay với, hai người cùng lăn một chỗ ở trên giường.

Trừ mẹ mình ra, đây là lần đầu tiên Tần Lạc tiếp xúc với thân thể con gái ở khoảng cách gần như thế.

Mặc dù lần trước cũng ngã lên ngực một y tá, nhưng mà y tá kia cũng mặc nhiều hơn một chút.

Vạt áo trước mở rộng ra, xuân quang lồ lộ. Da thịt băng cơ ngọc cốt, trắng nõn giống như bơ.

Tần Lạc cứ yên lặng nằm ở ngực Lâm Hoán Khê như thế, biết rõ như vậy là không đúng, nhưng lại có một loại cảm giác quyến luyến không muốn rời đi.

Mềm mại. Thoải mái. Hương thơm xộc vào mũi. Khiến người ta nhịn không được mà muốn rên lên.

Tần Lạc chỉ cần hơi ngẩng đầu, là có thể thấy cái khe thấm thúy mê người trước mặt.

Lâm Thanh Nguyên đẩy cửa phòng, nói: "Tần Lạc, ông suy nghĩ một lát, quyết định tranh thủ tới... ơ, các cháu?"

Đồng tử Lâm Thanh Nguyên mở căng, vẻ mặt kinh ngạc đứng ở cửa, nói: "Có nhanh quá không?"

Tần Lạc muốn chết quách cho rồi, sao lại bị lão đầu nhi này thấy đúng lúc thế nhỉ?

Vội vàng từ trong ngực cháu gái người ta đứng dậy, vẻ mặt xấu hổ giải thích: "Không phải như ông nghĩ đâu".

"Ông biết rồi". Lâm Thanh Nguyên nói. "Lần sau nhớ khóa cửa".

Rầm!

Lão nhân vui vẻ nhắc nhở, sau đó xoay người lách ra. Hơn nữa, còn giúp bọn họ đóng cửa.

Tần Lạc và Lâm Hoán Khê hai mặt nhìn nhau, cũng không biết nói cái gì cho phải.

"Cậu quá khẩn trương rồi". Lâm Hoán Khê nói. Trải qua bối rối ban đầu, bây giờ đã an tĩnh lại.

"Tôi vẫn không thể nào vượt qua cửa ải này". Tần Lạc bất đắc dĩ nói.

"Đạo gia thập nhị đoạn cẩm" có tác dụng thanh tâm quả dục (tâm tĩnh ít ham muốn), có thể vượt ải tình cảm. Đáng tiếc, mình vẫn xông cửa quan thất bại. Nếu không, tu vị tâm ý của Tần Lạc lại có thể nâng thêm một bước rồi.

Đạo gia nói: muốn ra đời, thì phải vào đời trước. Muốn quên tình, thì phải nhập tình trước.

Tần Lạc nghĩ, bản thân có lẽ nên nói chuyện yêu đương một lúc.

"Cửa gì?"

"Cửa mỹ nhân". Tần Lạc cười cười. "Đau không?"

"Ừm".

"Nếu không thì hôm nay cứ dừng ở đây nha?"

"Đừng".

Con mắt Lâm Hoán Khê trong veo, Tần Lạc cũng không còn mặt mũi mà nghĩ đến điều gì sai lệch. Một lần nữa thu lại tâm tình vận châm lần hai. Lúc này, châm hết ba chỗ rất thuận lợi.

"Nghỉ ngơi sớm đi nha. Chúc ngủ ngon". Tần Lạc vừa thu thập hộp châm, vừa nói.

"Tần Lạc". Lâm Hoán Khê lên tiếng hô.

Trong lòng Tần Lạc đột nhiên giật thót. Chẳng lẽ, nàng muốn bảo mình ở lại?

Có nhanh quá không? Mình còn chưa chuẩn bị tốt mà.

"Gì thế?" Tần Lạc quay sang hỏi.

"Tôi muốn biết, còn có người nào mắc bệnh giống tôi không?" Lâm Hoán Khê hỏi.

"Có chứ".

"Vậy bây giờ bọn họ sao rồi?"

"Bọn họ... đều sống hạnh phúc vui vẻ. Yêu, kết hôn, sống chết, không khác gì người thường". Tần Lạc cười nói.

Nếu, không xuất hiện loại tình cảm phản phệ vô cùng mãnh liệt thì sẽ như thế.

Nếu xuất hiện, mà bác sĩ chủ trì lại không tiếp nhận tình cảm của người bệnh. Thì người bệnh chuyển từ cái lồng này sang cái lồng khác, không cách nào cứu được.

Sáng sớm tỉnh dậy, lúc Tần Lạc mặc quần áo thể thao chạy xuống lầu rèn luyện thân thể, Lâm Thanh Nguyên đã đợi trong sân.

Nhìn thấy Tần Lạc xuống, Lâm Thanh Nguyên cười ha hả nói: "Tối qua ngủ có ngon không?"

"Ừm. Khá ngon". Tần Lạc gật đầu. Cũng triển khai tư thế "Vi bãi diêu thiên trụ" trong "Đạo gia thập nhị đoạn cẩm".

"Tính toán vẫn không bằng biến hóa. Thanh niên các cháu, luôn làm chuyện khiến người khác trở tay không kịp. Có điều như vậy cũng tốt, ông cũng hy vọng Hoán Khê có thể sớm tìm được một chỗ dựa tốt. Ông cũng đã lớn tuổi, cũng sắp về hưu, đến lúc đó còn có thể trông trẻ giúp các cháu". Lâm Thanh Nguyên vừa múa Thái Cực, vừa nói.

Chỗ dựa? Trông trẻ?

"Lâm gia gia, ông có phải đã hiểu lầm chuyện gì không?" Tần Lạc nghi hoặc hỏi.

"Hiểu lầm? Sao? Da mặt mỏng thế? Ngại thừa nhận à?"

"Không phải. Cháu không biết nên thừa nhận cái gì". Tần Lạc cười khổ nói.

"Cháu và Hoán Khê... không phát sinh chút gì cả sao?"

"Không có". Tần Lạc nói.

"Thật không có sao?"

"Thật không có mà". Tần Lạc kiên định nói.

"Sao có thể không có chứ?" Lâm lão đầu nhi còn chưa có ý từ bỏ.

"Cháu không phải là loại người như ông nghĩ". Tần Lạc nói.

Lâm Thanh Nguyên nhớ lại tình huống lúc đó một phen, sau đó vỗ trên đùi mình một cái, mặt đầy vẻ tiếc nuối, nói: "Đều do ông cả. Nếu ông không hiếu kỳ xem cháu làm sao trị chứng sợ nam này, thì cũng không chạy vào tìm cháu. Ông nếu không vào... vậy chuyện đó, không phải đã xảy ra sao?"

"...."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.