Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 946: Chương 946: Chết tiệt




Ý của Long Vương rất rõ ràng. Tôi thấy cậu ta thích hợp thì sẽ chủ động bảo người đến tìm cậu ta. Nếu tôi thấy cậu ta không thích hợp tnì bà có cố đề bạt đến mấy thì cũng chẳng có ích gì.

Công tư phân minh, tôi có cần đến cậu ta hay không chẳng liên quan gì đến tình cảm giữa hai chúng ta cả.

“Nếu người ta đã nói như thế rồi thì chúng ta còn ở lại đây làm gì nữa? Con không muốn mình giống như một tên hành khất, đợi người ta ban ơn cho mới có thể quay về được.” Hoàng Thiên Trọng cười nhạt nói. “Nếu con muốn quay về, thì con sẽ dùng phương thức của mình để lấy lại những gì thuộc về con.”

“Thiên Trọng.” Lạc Sân lạnh lùng quát lên. “Con đang nói cái gì thế?”

“Con đang nói những gì mà con nên nói. Mẹ cho rằng cứ ngồi đây cười nói, rồi hồi ức lại những kỹ niệm xưa kia thì ông già đó sẽ để con quay về à? Mẹ đừng hoang tưởng nữa. Mẹ cho rằng ông ấy còn để ý tới mẹ ư? Mẹ cho rằng ông ấy còn coi cha con là huynh đệ ư? Ông ấy đã sớm quên hết từ lâu rồi.”

“Hoàng Thiên Trọng, câm miệng lại.”

Hoàng Thiên Trọng không hề câm miệng, mà nhìn chằm chằm vào mẹ mình nói: “Mẹ có đi không đây?”

“Mẹ còn có chuyện phải nói.” Lạc Sân không muốn rời đi trong thời điểm mâu thuẫn đang lên cao như thế này, nếu không thì lần sau đến lý do tới đây cũng không còn nữa.

Người đi cầu xin giống như những con điếm đứng đường, ngày càng mất giá.

“Mẹ không đi thì con đi.” Hoàng Thiên Trọng nói xong bèn quay người đi thẳng ra ngoài cổng.

Lạc Sân định gọi với theo giữ hắn lại, nhưng nghĩ bụng để cho hắn đi trước cũng không phải là không tốt, nên cứ để mặc cho hắn rời đi.

Thấy mẹ mình không đứng dậy đi theo, thì Hoàng Thiên Trọng lại càng trút nỗi oán giận này lên người của Long Vương và Tần Lạc.

“Những gì của tao thì tao nhất định sẽ lấy lại bằng được.” Hoàng Thiên Trọng gằn giọng nói.

Bịch!

Đầu gối Hoàng Thiên Trọng bỗng mền nhũn ra, sau đó thì quỳ rạp xuống.

Hoàng Thiên Trọng quay đầu lại thì bắt gặp một đôi mắt hung hãn, sắc lẹm đang nhìn chằm chằm vào hắn, hai lòng trắng của mắt hằn lên những đường gân máu chằng chịt, nhưng đồng tử thì lại sáng quắc, trông giống như một con hổ lớn xuống núi kiếm mồi vậy.

“Nếu mày không phải là con trai của ông ta thì mày chết từ lâu rồi.”

Giọng nói của ông lão khàn khàn, trầm, thấp, nhưng ngạo khí và bá đạo trong câu nói của ông không khỏi làm cho người ta lạnh đến run người.

Hoàng Thiên Trọng có cảm giác thở không nổi, thậm chí đến cả sức lực để bò từ trên mặt đất dậy cũng không có nữa.

Miệng mở ra muốn nói vài câu phản bác gì đó.

Nhưng cuối cùng câu nói thốt ra mà đến bản thân hắn cũng không tin vào tai mình là ‘xin lỗi ông’.

“Cút.” Ông lão đưa người ra đàng sau, quay trở lại trạng thái gật gù như ban nãy.

Hoàng Thiên Trọng lổm ngổm bò dậy, sau đó thì tập tễnh rời đi, vừa thận trọng nhưng lại hết sức thần tốc.

Thấy Hoàng Thiên Trọng tiến lại, gã tài xế ngồi đợi ở nhà xe nhanh chóng chạy đến mở cửa xe cho hắn.

Hoàng Thiên Trọng sau khi chui vào xe thì nghiến răng nghiến lợi nói: “Đi thôi.”

“Thiếu gia, còn phu nhân …” Vì gã tài xế là người của Lạc Sân, nên gã vô cùng trung thành với cấp trên của mình, không thể chở con trai của bà chủ đi nhưng lại bỏ bà chủ ở lại bên trong đó một mình chứ?

“Tôi bảo anh lái xe đi.” Hoàng Thiên Trọng lớn tiếng hét lên.

Gã tài xế không dám hỏi thêm gì nữa, vội vàng khởi động xe.

Hoàng Thiên Trọng giơ chân lên nhìn thì thấy có một mảng đen ở chân, còn đầu gối thì xuất hiện một hốc lõm, da trên cái hốc lõm đó đã bị rách toạt, để lộ ra những đường máu đỏ sẫm, giống như bị vật gì đó đả thương vậy.

Hoàng Thiên Trọng nhớ lại cây ngân châm trong lúc đánh nhau tay đôi với Tần Lạc, tên nhãi đó đã thừa cơ châm cho mình một cái. Thảo nào hắn cảm thấy chân mình giẫm lên đất mà như giẫn trên bông vậy, chẳng có lấy một chút cảm giác, thì ra là bị trúng độc rồi.

Không ngờ mình vẫn bị tên khốn đó chơi cho một vố.

Còn cái hốc lõm vào và rỉ máu kia thì là kiệt tác của ông già gác cổng. Cứ nghĩ đến thân thủ kinh hoàng của ông già đó thì Hoàng Thiên Trọng lại mất hết cả cảm giác.

“Tần Lạc.” Hoàng Thiên Trọng nghiến răng gầm lên. “Tao muốn mày phải chết. Tao nhất định phải làm cho mày phải chết.”

Máu từ khóe miệng chảy ra, sau đó hai mắt tối sầm lại ngất lịm đi.

……………………….

Thấy bóng dáng thất thểu, khổ sở khi rời đi của Hoàng Thiên Trọng mà tim Lạc Sân đau nhói hết cả lên. Cuối cùng thì mình vẫn thất bại.

Bà thấy mình đã quá đề cao sức hấp dẫn của mình, Long Thiên Trượng đã không còn là Long Thiên Trượng của khi xưa nữa.

Ông có thể không lấy ai vì bà, nhưng cũng có thể coi bà như cỏ rác.

Đây chính là đàn ông. Một người đàn ông chí tình chí nghĩa, cũng có thể là một người vô tình vô nghĩa.

Người phụ nữ có thể không để tâm gì đến những người đàn ông thích mình, nhưng khi người đàn ông đó dứt tình ra đi, thì trong lòng ít nhiều lại cảm thấy có gì tiếc nuối và hụt hẫng.

Bất luận là trong cuộc sống hay trong chuyện tình cảm, thì phụ nữ luôn thích cái kiểu người tranh kẻ đoạt để chiến thắng giành được họ như vậy.

Lạc Sân cười nói: “Thiên Trượng, tôi biết ông là người ân oán rõ ràng. Đây là một chuyện tốt, nhưng cũng là một chuyện xấu. Trên thế giới này có bao nhiêu là người có năng lực, nhưng vì sao lại chỉ có một số ít có được vị trí như vậy? Nếu người thân của mình cũng có năng lực như người ngoài thì cũng không nên bỏ qua người nhà. Đôi lúc vẫn nên chiếu cố con cháu, hậu bối của mình một chút, nghe nói Tần Lạc lấy được minh bài của Phong Tuyết rồi phải không?”

Long Vương liếc nhìn Tần Lạc một cái, nói: “Minh bài của Tần Lạc là do Phong Tuyết tự tay trao cho. Nếu nó thích tặng nó lại cho người khác thì tôi cũng sẽ không có ý kiến gì.”

Ý của Long Vương muốn nói là, Phó Phong Tuyết bằng lòng trao minh bài của mình cho Tần Lạc, đó là do Tần Lạc có phúc phận và bản lãnh. Nếu hắn muốn đưa minh bài cho Hoàng Thiên Trọng, thì đó cũng là do cái số của Hoàng Thiên Trọng may mắn, ông sẽ không nói gì về việc này hết.

“Ha ha, thú vị thật đấy. Có ba người sáng lập ra Long Tức, thì minh bài của Thiên Minh đã để lại cho Thiên Trọng rồi, còn minh bài của Phong Tuyết thì được trao lại cho Tần Lạc, bây giờ chỉ còn tấm bài trong tay ông nữa thôi. Thiên Trượng, ông sẽ trao nó cho ai đây?”

Nếu có được minh bài của một vị sáng lập ra Long Tức, thì tất cả các thành viên trong Long Tức khi nhìn thấy vật cũng coi như là nhìn thấy người, khi người cầm tấm bài đó gặp nguy hiểm thì họ phải ra tay cứu giúp.

Nếu có hai người sáng lập ra Long Tức trở lên cùng giao tấm bài này vào tay một người, thì người đó sẽ trở thành người mà họ xem trọng nhất, cũng có thể sẽ trở thành người để Long Tức phó thác. Nếu là như thế thì ý nghĩa của minh bài sẽ có những thay đổi về chất, và nó rất có thể sẽ trở thành một cuộc chuyển giao quyền lực mới nữa.

Hiện giờ Hoàng Thiên Minh đã giao tấm minh bài cho Hoàng Thiên Trọng, Phó Phong Tuyết lại giao nó cho Tần Lạc, vậy thì tấm bài trong tay Long Vương sẽ giao lại cho ai là một điều vô cùng quan trọng.

Bất luận là giao nó cho Hoàng Thiên Trọng hay Tần Lạc, chỉ cần một trong hai bọn họ có được tấm bài này từ Long Vương, thì thân phận của bọn họ lập tức sẽ có những thay đổi lớn.

“Tôi còn chưa nghĩ ra.” Long Vương nói.

Lạc Sân thầm thở phào một tiếng. Mặc dù Long Vương sẽ không đưa tấm minh bài của ông cho Hoàng Thiên Trọng, nhưng ông cũng không nói ra sẽ đưa cho Tần Lạc ở trước mặt bà.

Chỉ cần hai tấm minh bài không được tập trung ở một chỗ, thì hiệu ứng của minh bài sẽ không xảy ra, Thiên Trọng vẫn còn có cơ hội.

“Ài, tính khí Thiên Trọng có phần ương ngạnh. Về điểm này thì chẳng giống cha nó chút nào, mà thật ra là giống ông đấy.” Lạc Sân nhìn Long Thiên Trượng nói. “Cha nó mất sớm, tôi cũng không dạy dỗ nó được tốt, trong lòng áy náy vô cùng.”

“Trạng thái hiện giờ thích hợp với nó nhất.” Long Vương thở dài nói. Dù gì thì đó cũng là con trai của người huynh đệ vào sinh ra tử với mình, ông cũng không hy vọng hắn đâm đầu vào ngõ cụt. “Cho nó nhiều quá thì sẽ thành hại nó.”

“Tôi cũng biết thế.” Lạc Sân cười khổ nói. “Nhưng là bậc làm cha mẹ thì có được mấy người có thể từ chối yêu cầu của con cháu mình chứ? Thiên Trượng, nếu có thể giúp thì ông giúp nó một tay đi. Tần Lạc hiện giờ đã là một bác sĩ nổi danh cả nước, còn Thiên Trọng tâm khí cao ngạo, cũng không cam tâm cả đời cứ bình bình như vậy đâu.”

Long Vương không nói thêm câu gì, một lời thỉnh cầu như thế làm cho ông không biết phải đáp lại ra sao.

“Được rồi. Tôi biết là thầy trò hai người có chuyện muốn nói. Tôi không làm phiền nữa.”

Lạc Sân đứng thẳng người dậy, chiếc áo sườn xám hoa xanh nền trắng đã làm nổi bậc thân hình yêu kiều hết chỗ nói của bà.

Người phụ nữ này đã là mẹ của một người đàn ông hơn hai mươi tuổi, vậy mà bà ta lại có thể bảo dưỡng tốt đến như vậy.

Một làn da trắng hồng mịn màng, trên mặt hkông có lấy một nếp nhăn, thậm chí ngay cả những đường nhăn nơi đuôi mắt cũng không có nữa. Bộ ngực thì căng tròn, đôi chân thon dài, thêm vào đó là một đôi mắt linh động và một nụ cười tinh khiết, nhìn bà không khác gì một cô thiếu nữ mười sáu tuổi.

“Đúng là một lão yêu tinh.” Tần Lạc nghĩ bụng.

Long Vương nhìn Tần Lạc nói: “Con đi tiễn bà ấy đi.”

Tần Lạc đành phải đồng ý, cười nói: “Vâng ạ.”

Khi Tần Lạc tiễn Lạc Sân rời khỏi tiểu viện của Long Vương, bước tới rừng phong chỗ căn nhà màu trắng, thì Lạc Sân đang đi ở phía trước bỗng nhiên dừng lại.

Tần Lạc lúc này vừa đi vừa mải suy nghĩ nên không chú ý, đâm thẳng đầu vào lưng bà.

Không ngờ cơ thể của Lạc Sân lại yếu ớt thế, chỉ nghe thấy bà kêu lên một tiếng, sau đó toàn thân ngã vào rừng cây bên cạnh con đường nhỏ.

Tần Lạc giờ mới kịp có phản ứng, hắn ôm chầm luôn bà vào lòng.

Nhưng lúc này đã muộn rồi, khi cơ thể Tần Lạc đổ xô về phía trước thì đã bị nghiêng hẳn đi, hai người liền ngã nhào lên trên bãi cỏ.

Lạc Sân ngã xấp mặt xuống, còn Tần Lạc thì đè lên người bà, hai tay hắn vẫn còn ôm lấy vòng eo thon thả của bà.

Mềm!

Mịn!

Trơn tru!

Từ xa đã có thể cảm nhận được làn da của bà được bảo dưỡng vô cùng tốt, giống như là những miếng thạch đông lại vậy.

Bây giờ được tiếp xúc gần như thế thì cái cảm giác đó lại càng rõ rệt hơn.

“Ồ …” Lạc Sân bất giác kêu rên lên một tiếng.

Chết tiệt, chính là cái tiếng rên rỉ ngọt hơn mật này đã làm cho cơ thể của Tần Lạc có phản ứng mãnh liệt.

“Cậu hứng thú với cả một bà già ư?” Lạc Sân đột nhiên lên tiếng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.