Cười mà chứa giận, như có như không.
Những lời này, đại để hình dung chính là cô gái như Văn Nhân Mục Nguyệt.
"Không nói thì thôi chứ. Sao có thể chửi người?" Tần Lạc tức giận nói. "Được rồi. Em đã mắng anh là lưu manh, nếu anh không lưu mạnh, vậy không phải là quá oan uổng à..."
Vì vậy, Tần Lạc để tấm điêu khắc lưu manh kia xuống, ôm cổ Văn Nhân Mục Nguyệt hôn một cái trên cái miệng anh đào nhỏ nhắn của nàng.
Văn Nhân Mục Nguyệt không có tránh né, chỉ nhắm đôi mắt như thu thủy kia im lặng hưởng thụ. Lông mi thật dài run nhẹ, để lộ ra tâm tình không an tĩnh lúc này của nàng.
Thơm, ngọt, mềm, Tần Lạc cũng không cam lòng tách miệng rộng của mình ra khỏi cái miệng nhỏ của nàng.
Có điều, chính nhân quân tử Tần Lạc vẫn cố gắng kéo dục vọng của mình trở về...
" Được rồi. Bây giờ chúng ta không ai nợ ai". Tần Lạc chột dạ mà tìm một cái cớ thay mình. Hắn chỉ muốn hôn Văn Nhân Mục Nguyệt một chút mà thôi.
Khuôn mặt Văn Nhân Mục Nguyệt ửng đỏ, cánh mũi có mồ hôi bịn rịn, đôi môi kiều diễm ướt át, mà ngay cả ánh mắt cũng đều có thể nhỏ ra nước.
Ánh mắt nàng nhìn Tần Lạc sáng quắc, nhỏ giọng nói: "... Em mắng hai lần".
"..." Tần Lạc mặt đầy khiếp sợ mà nhìn về phía Văn Nhân Mục Nguyệt.
Sau đó, khiếp sợ này đã bị dục vọng cùng tình cảm mãnh liệt không thể kháng cự trong cơ thể bao bọc.
Hắn rốt cuộc không khống chế nổi mình nữa, nhào tới, đặt thân thể Văn Nhân Mục Nguyệt ở trên người, miệng rộng tìm tới cái miệng nhỏ nhắn của Văn Nhân Mục Nguyệt, sau đó tùy ý hôn môi cùng sờ soạng...
"Cô gái này". Tần Lạc vừa sờ soạng vừa thầm nghĩ ở trong lòng. "Đáng yêu đến độ thiên lý khó dung".
Bộ Trường Đại Nhai có một quy củ ước định mà thành, chính là cho dù bất cứ xe hơi của ai lái qua, cũng không thể ấn còi ở trên đường. Đây là một loại hành vi không lễ phép, hơn nữa sẽ quấy nhiễu một số quan lớn hoặc là lãnh đạo tại chức ở nơi này, khiến cho người khác phản cảm.
Két...
Một chiếc xe Hummer dừng lại ở cửa Bộ Trường Đại Nhai, Bạch Phá Cục mặc một bộ tây trang màu đen đẩy cửa xuống xe, ngẩng mặt lên đánh giá ngôi nhà cũ hắn đã một thời gian chưa trở về này.
Tây trang vừa vặn, giày da đặc chất Châu âu, áo sơ mi trắng, thắt một cái cà vạt đường vân. Vẫn tóc ngắn như trước, nhưng, khí thế cả người cũng không đủ lực công kích giống như trước kia. Bạch Phá Cục bây giờ thoạt nhìn không giống như là một con mãnh hổ, mà giống một con... hùng sư ngủ gà ngủ gật hơn.
Thoạt nhìn không chút nguy hại, nhưng mà, nếu có người dám trêu chọc đến hắn, hắn sẽ đánh người ta một kích sấm sét.
Hắn đi tới nhẹ nhàng gõ cửa, cửa mở, lộ ra khuôn mặt già nua nhăn nheo như vỏ quýt.
" Thiếu gia ". Lão nhân hơi cúi người chào.
"Ông đâu?" Khẽ cười với lão, hỏi.
" Ở trong viện hút thuốc lào". Lão nhân nói. Lão không quen khuôn mặt tươi cười này của Bạch Phá Cục.
Bạch Phá Cục khẽ gật đầu, sải bước đi vào đại viện.
Ánh sáng ấm áp, dưới táng cây táo lớn chừng trăm năm, một ông già đang nằm ở trên ghế mây hút thuốc lào. Ghế mây bị mài đến trơn bóng, màu sắc cũng trở thành vàng nhạt, nhưng mà, thoạt nhìn nó vẫn bền chắc như vậy.
Ánh mắt ông già khép hờ, không phát ra bất kỳ tiếng động nào. Nếu không phải hơi khói nhàn nhạt trong mũi phun ra, giống như là đang ngủ.
"Ông". Bạch Phá Cục đi tới bên cạnh ông già, cúi chào.
Ông già không đáp, chỉ cầm trên tay ống thuốc lào để bên miệng phì phèo mấy ngụm.
Bạch Phá Cục cũng không nói thêm gì nữa, đứng đợi kiên nhẫn ở đó.
Một lúc sau.
Không biết là thuốc lào lão hút hết rồi, hay là lão nằm có chút mệt, cuối cùng chống người dậy.
Bạch Phá Cục đi nhanh ra sau lưng, bóp vai giúp lão.
"Ông, thân thể gần đây có khỏe không? Ăn cơm thế nào?" Bạch Phá Cục cười hỏi.
"Tạm thời không chết được". Lời lão nói ra rất không êm tai.
"Ha ha, ông phải sống hai trăm tuổi". Bạch Phá Cục nói lấy lòng.
"Không sống lâu vậy được. Con cháu không tranh khí, liền sớm bị tức chết".
"Là bọn cháu vô năng". Bạch Phá Cục áy náy nói.
Ba...
Lão nện ống thuốc lào trong tay ra. Vật phẩm theo lão mấy chục năm kia đập mạnh vào tường, bị nứt ra một lỗ lớn.
"Sao thế". Lão quản gia mở cửa vừa rồi vội chạy qua nhặt ống thuốc lào lên ôm vào trong ngực, nghẹn ngào nói: "Lão gia. Vỡ rồi. Làm sao bây giờ?"
"Vỡ thì thôi, nó chỉ là một ống thuốc lào". Ông già vẻ mặt giận dữ nói. "Cái nhà này nếu tan vỡ, hết thảy đều tiêu đời".
"Ông biết rồi?" Bạch Phá Cục trầm giọng nói.
"Biết. Ông có thể không biết sao?" Ông già giận đến run rẩy. "Nhà Tứ gia gia cháu bại, người bị những thằng nhãi kia bắt đi, chuyện lớn như vậy ông có thể không biết à? Bạch Phá Cục, cháu làm sao đây? Cháu làm sao ăn nói?"
"Là sơ sẩy của cháu". Bạch Phá Cục xin lỗi nói. "Cháu từng dặn dò bọn họ, không nên tiếp xúc tùy tiện với Tần Lạc. Nhưng mà, Trí Tuệ nàng... nàng tự cho là thông minh".
Lúc nói đến chuyện này, trên mặt Bạch Phá Cục lộ ra sát khí nồng đậm.
Sau khi nghe được tin Hà gia bại lộ, Bạch Phá Cục cũng nổi trận lôi đình.
Hắn đã cảnh cáo cô gái kia, bảo nàng ngàn vạn lần không nên đùa với lửa, không ngờ nàng vẫn tự chủ trương hành động. Cũng chính vì nàng ngu xuẩn, nên đều chôn cả Hà gia vào phần mộ.
Xem ra, mấy năm nay mình phải quản chặt bọn họ một chút.
Hà gia cùng Bạch gia là nhất mạch tương thừa, Hà gia là một chi nhánh của Bạch gia.
Ba của lão gia tử Bạch gia Bạch Thành Phúc năm đó ở bên ngoài nuôi một tình nhân, tình nhân sinh cho lão một đứa con trai. Bởi vì phản đối của người trong nhà, người con trai kia không có cách gì vào Bạch gia. Vì vậy, người tình kia để đứa con theo họ mẹ họ Hà.
Chuyện này vô cùng bí mật, người biết vô cùng ít.
Về sau, lúc Bạch Thành Phúc qua đời, đã nói bí mật này cho ông của Bạch Phá Cục. Bạch lão gia tử liên lạc với bọn họ, ngầm tiến hành nâng đỡ bọn họ. Cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, Tần lão gia tử không để cho bọn họ nhận tổ quy tông trở về Bạch gia, mà lại vẫn bảo bọn họ dùng họ Hà hoạt động ở bên ngoài.
Dựa theo quan hệ huyết thống, Bạch Phá Cục hẳn là anh họ của Hà Trí Tuệ. Còn ông của Hà Trí Tuệ thì là Tứ gia gia của Bạch Phá Cục.
Người ngoài chỉ xem Bạch lão gia tử có ba anh em, nhưng không biết, còn có một tứ đệ ẩn cư ở bên ngoài.
Quan hệ của gia tộc lớn chính là phức tạp hỗn loạn như thế, thay đổi xoành xoạch, không ở trong cục, khó hiểu tận đáy.
Dù cho Bạch gia to lớn, cũng chỉ có Bạch lão gia tử cùng hai anh em Bạch Phá Cục, Bạch Tàn Phổ biết được chuyện này.
Hà gia không chỉ là chi nhánh Bạch gia, còn là người phụ thuộc bọn họ.
Bởi vì lúc Bạch lão gia tử tìm tới Hà gia, bọn họ đang lấy việc kinh doanh nghiệp thuốc mà sống.
Bạch lão gia tử cũng là người thông minh, ánh mắt người làm ăn lại càng tinh chuẩn lâu dài, bắt đầu điều phối tài chính cùng nhân mạch giúp bọn họ làm lớn làm mạnh.
Nhưng mà, lại không để bọn họ làm quá mạnh quá lớn. Bởi vì một khi như vậy, bọn họ sẽ bị đẩy ra trước mắt thế nhân dưới ánh đèn sáng.
Bọn họ cần một cơ hội.
Một cơ hội vừa phi thấu trời, không cần để ý bất kỳ ánh mắt kẻ nào.
"Kim hạp dược phương" chính là động lực của cơ hội này.
Lão gia tử Bạch gia từ Hà gia mà biết Tần gia có "Kim hạp dược phương", liền bảo Hà gia nghĩ cách cướp đoạt.
Hết thảy tài chính, nhân lực cùng với đủ loại tin tức, đều do Bạch gia cung cấp.
Lại bởi vì Tần gia ở Dương thành có địa vị đặc biệt, có hai nhà Tôn, Hạ bảo vệ, bọn họ không có cách gì cướp được, chỉ có thể dùng trí. Vì vậy, ba của Tần Minh liền được đưa vào.
Có điều bọn họ không ngờ chính là, ba của Tần Minh sinh trưởng ở Tần gia nhiều năm, lại bị Tần lão gia tử cảm hóa. Nếu như không phải là ở thời khắc mấu chốt hắn đột nhiên tỉnh ngộ, chỉ sợ lão gia tử Tần Tranh bây giờ chỉ là một nắm đất vàng, còn "Kim hạp dược phương" mang tới lợi nhuận lớn cho Tần Lạc cũng đã rơi vào tay Bạch gia rồi.
Nếu vậy, Bạch gia có "Kim hạp dược phương" Thực lực tăng nhiều. Có thể thuận lợi mà ăn tươi Tần gia cùng Văn Nhân gia, đạt tới một nhà độc đại...
Hết thảy lúc này, đều bị cô gái ngu xuẩn mà tham lam Hà Trí Tuệ kia hủy diệt.
" Bọn họ giữ không được bí mật". Bạch lão gia tử lên tiếng thở dài. Hà gia ngã, mấy nhân vật quan trọng của Hà gia rơi vào trong tay của Tần Lạc. Dưới sự bức cung của bọn họ, người Hà gia làm sao có thể nói ra quan hệ giữa bọn họ với Bạch gia?
Khi đó, Tần Lạc tất nhiên biết người chủ sự phía sau màn là Bạch gia.
" Cũng không cần giữ nữa". Bạch Phá Cục lạnh giọng nói. "Giữ được một lúc, không giữ được cả đời. Bạch gia đã đến lúc nên đứng ra rồi. Đứng ở đối diện bọn họ. Nếu để bọn họ lại khuếch trương, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ bị bọn họ thâu tóm... Tần Lạc bây giờ, đã không phải là Tần Lạc trước kia. Có hắn và gia tộc Văn Nhân liên thủ, Tần gia lại không chịu trợ giúp chúng ta, phần thắng của chúng ta không lớn".
"Vậy thì buông tay đánh cược một lần đi". Lão già nói. "Chỉ cho phép thắng. Không được phép bại".
"Dạ. Ông". Bạch Phá Cục lại cúi người chào, sau đó sải bước đi ra ngoài.
Lão già ngẩng mặt lên nhìn bầu trời, ánh mặt trời sáng lạn, lão lại đột nhiên cảm thấy trên người có chút lạnh lẽo.
"Già rồi". Lão thì thào nói.