Lâm Hoán Khê không phải là người phụ nữ giỏi biểu đạt tình cảm của mình. Tính cách của nàng trầm mặc, sống nội tâm. Hơn nữa thoạt nhìn nàng khá lãnh đạm, không gần gũi với người khác. Nếu là trước đây, cho dù có chuyện gì đi nữa nàng cũng không bao giờ biểu lộ tình cảm như thế.
Cho dù biểu hiện bên ngoài của nàng lãnh đạm như thế nhưng nàng không bao giờ dễ dàng thừa nhận điều này.
Thế nhưng sau khi Tần Lạc kể lại chi tiết bệnh tình của mình, trong lòng nàng đột nhiên nảy sinh sự đau đớn khôn cùng và sự thương tiếc. Trong con mắt người phụ nữ, người đàn ông yêu thương của mình vĩnh viễn chỉ là một đứa trẻ.
Nàng cứ nghĩ rằng Tần Lạc sinh ra trong một thế gia Trung y, có ông nội được người đời tôn kính cùng bố là một thương nhân hắn không bao giờ phải rơi vào cảnh lo nghĩ về cơm áo gạo tiền, không phải chịu phiền não mới đúng.
Nàng không ngờ hắn gặp phải cảnh ngộ khó khăn như vậy. Mắc phải quái bệnh trăm năm khó gặp. Điều làm người ta kinh sợ hơn là căn bệnh này không có cách chữa trị.
Nói cách khác mỗi ngày trong cuộc đời hắn đều có thể là ngày cuối cùng trên nhân gian bởi vì không ai biết tử thần có thể xuất hiện vào lúc nào và mang hắn đi.
Hắn là một người sáng sủa, thiện lương, chân thành với mọi người, hắn luôn mang lại hy vọng cùng cơ hội sống cho người khác. Hắn luôn tận tình làm tốt mọi việc nhưng ngày nào hắn cũng cẩn thận đề phòng.
Hắn không hút thuốc, không uống rượu, vẫn duy trì tốt thói quen hàng ngày. Trong lúc rất nhiều người trẻ tuổi như hắn đang nằm trên giường không muốn dậy, hắn đã rời giường xuống lầu tập thể dục.
Nghĩ tới những việc này Lâm Hoán Khê cực kỳ khó chịu thì ra nàng lại cảm thấy xám xịt như tuổi thơ của nàng, bầu trời mù mịt là cho nàng càng thấy không thở nổi.
Thế nhưng so với nỗi khổ cực và sự đấu tranh sinh tồn hàng ngày của hắn, vì sự sống mà bôn ba khắp nơi, lần nào cũng tràn đầy hy vọng rồi lại bị thất vọng thì không là gì cả.
Lâm Hoán Khê không thể tưởng tượng được khi hết lần này tới lần khác các danh y lắc đầu thở dài đối với bệnh tình của hắn, gương mặt non nớt của hắn trông như thế nào?
Lâm Hoán Khê không phải là người cứng rắn, khi vẻ bề ngoài lạnh lùng của nàng bị Tần Lạc xé nát, lộ ra một thế giới tâm hồn trong sáng như thuỷ tinh, vô cùng mềm mại.
Mặt khác Tần Lạc cũng cho thấy hắn chính là một tác nhân. Hắn yêu thương nàng cũng như bản thân nàng yêu thương hắn.
Khi tình cảm của bạn bị dồn nén tới một mức độ nào đó, giải pháp tốt nhất là nói ra, giống như phương pháp nhịn tiểu kia cuối cùng sẽ làm cho dục vọng của bạn bộc phát ngày càng mãnh liệt. Nghị lực và cơ thể bạn khó có thể chống đỡ được, lựa chọn duy nhất lúc đó là phải để nó phát tiết ra ngoài nếu cứ tiếp tục nhịn nữa sẽ làm hỏng tuyến tiền liệt của bạn.
Câu nói của Lâm Hoán Khê: Em nghĩ cho dù là bây giờ hay tương lai em cũng không bao giờ hối hận vì đã thương yêu anh thể hiện tình cảm nồng nàn của nàng, dĩ nhiên ban đầu Tần Lạc mừng rỡ như điên sau đó tới cảm giác vừa mừng vừa kinh ngạc.
Khi có người nợ bạn một trăm đồng, bạn liên tục đòi người đó nhưng người đó cứ từ chối trả tiền, đợi tới lúc bạn quên mất chuyện đó người đó đột nhiên trả tiền cho bạn. Đó chính là cảm giác vừa vui mừng xen lẫn ngạc nhiên.
Tần Lạc ôm cơ thể loã lồ của Lâm Hoán Khê hào hứng nói: "Trước kia anh chưa từng nghĩ về tương lai lâu dài. Bởi vì anh đã nhiều lần thất vọng, anh đã nghĩ cứ để thuận theo tự nhiên. May mắn thay anh vẫn còn sống tới giờ. Bây giờ có em, anh sẽ chịu trách nhiệm về hạnh phúc sau này của em. Cho dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ cố gắng nghĩ cách chữa khỏi bệnh cho mình".
Lâm Hoán Khê gật đầu nói: "Nhất định phải có vật chí âm sao? Vật như thế nào mới gọi là chí âm? Những vật giá lạnh bình thường có được gọi là chí âm không?
Bình thường?
Tần Lạc suy nghĩ một lát, trong mắt hắn hiện lên ánh sáng khác thường.
Tần Lạc lồm cồm ngồi dậy bật đèn ở đầu giường sau đó hắn cứ để người loã thể nhảy xuống giường.
Sau một hồi lục lọi trên ngăn tủ, cuối cùng Tần Lạc cũng tìm thấy chuỗi Tử Huyết Châu mà Huyền Cơ Tử đã tặng hắn.
Tần Lạc trịnh trọng đeo chuỗi hạt vào cổ tay, một luồng khí lạnh lan khắp thân thể hắn, làm cho thân thể hắn vô cùng thư thái.
Tần Lạc chạy vào phòng tắm, hắn mở vòi nước để cho luồng nước lạnh dội thẳng xuống người hắn.
Dù mùa đông ở phương nam ấm áp hơn nhiều so với mùa đông ở phương bắc nhưng khi nước lạnh dội vào người Tần Lạc vẫn cảm thấy lạnh thấu xương, hắn có cảm giác máu hắn sắp đông cứng lại.
Tần Lạc cũng hiểu được là rất lạnh nhưng cái lạnh này còn kém hơn nhiều với cái lạnh mà một người bình thường cảm thấy. Thân thể dương mạch của hắn làm cho hắn chịu được giá lạnh hơn so với người thường. Hơn nữa dương khí trong người hắn cũng mãnh liệt bài xích cái lạnh.
Sau khi lau khô người màu da trên người Tần Lạc trở nên hồng. Không biết là do các giọt nước bắn vào gây nên hay là do nước lạnh ngấm vào người làm xuất hiện các vết đỏ.
Thế nhưng Tần Lạc biết máu trong cơ thể hắn sắp đông lại.
Tần Lạc chui vào trong chăn nói: "Lần này chắc chắn được. Chúng mình thử lại lần nữa nha".
Lâm Hoán Khê vuốt ve thân thể lạnh như băng của Tần Lạc nói: "Ngày mai được không? Ngày mai em sẽ chiều anh".
Vừa rồi Tần Lạc đã thất bại một lần nữa nàng sợ hai người tiếp tục lần nữa sẽ ảnh hưởng tới sức khoẻ của hắn.
"Thôi được" Tần Lạc bất đắc dĩ nói.
Hai người ôm nhau ngủ. Tần Lạc nhắm mắt cố gắng dỗ giấc ngủ.
Một giây, hai giây, ba giây…
Mười phút sau Tần Lạc bỗng nhiên ngồi dậy rồi hắn bò lên người Lâm Hoán Khê nói: "Anh cảm thấy được, chúng mình cần phải thử lại lần nữa. Nếu thành công anh có thể ngủ ngon. Nếu thất bại cũng tránh cho anh bị ám ảnh bởi chuyện này".
Lâm Hoán Khê thực sự cũng bị kích thích, nàng không đồng ý cũng không từ chối.. Nàng chỉ khẽ tách hai đùi của mình ra.
Sau khi Tần Lạc làm xong khâu khởi động, hắn lại một lần nữa tiến vào trong Lâm Hoán Khê. Hai người bị ham muốn đè nén đã lâu đồng thời phát ra những âm thanh rung động lòng người.
Tần Lạc không dám hành động quá nhanh, động tác của hắn rất từ từ.
Một phút, hai phút, ba phút…
Có người nói: ông trời không phụ người có tâm.
Có người giáo dục chúng ta rằng chỉ cần có lòng kiên trì, gậy sắt cũng có thể mài thành kim.
Có người nói có chí ắt thành công. Quyết đánh đến cùng thì nhị Tần cuối cùng cũng thuộc về nước Sở.
Tần Lạc nói thành công dựa vào chín mươi chín phần trăm kiên trì, một phần trăm là mặt dầy.
Thực sự đây đúng là một thể nghiệm dịu dàng, một thể nghiệm vui sướng, một thể nghiệm tràn trề niềm vui.
Tần Lạc đã thành công!!!!!!!!!!!!!!!
"Anh sẽ kể cho em nghe một chuyện" Lúc này người Tần Lạc đầm đìa mồ hôi. Ngay bây giờ hắn cảm nhận rõ ràng tiến trình của việc này. Tiến trình ban đầu rất tốt, dù sao hắn cũng là người học Trung y hắn cũng hiểu được thế nào là chiều ý người phụ nữ của mình.
Hơn nữa lúc này hắn vẫn có thể khống chế được tiết tấu và tốc độ. Đến khi cơ thể hắn ấm dần lên, hắn sẽ không thể nào khống chế được nữa. Lúc đó hắn sẽ chắc chắn tiết thân.
"Ừ" Lâm Hoán Khê cũng rất mệt mỏi. Lúc này đây nàng đã phối hợp nhịêt tình với Tần Lạc.
"Khi Einstein còn bé, có một lần ở lớp học thủ công các học sinh nộp bài tập của mình cho giáo viên. Einstein cũng dùng bùn để gắn các miếng gỗ thành một cái ghế đẩu nhỏ. Người giáo viên khinh thường nhìn lướt qua và nói: Trời ơi cái này mà em cũng gọi nó là cái ghế đẩu sao? Einstein tiện tay cầm hai cái ghế nhỏ khác trên bàn nói: Cái ghế của em làm còn tốt hơn nhiều so với hai cái ghế này" Tần Lạc vừa thở hổn hển vừa nói.
Dù Tần Lạc không tới bất kỳ một lớp học chính quy nào nhưng mẹ hắn đã mua cho hắn toàn bộ sách ngoại khoá. Nhưng vì Tần Lạc là người trưởng thành sớm nên hắn luôn có thái độ dè bỉu với với những câu chuyện cố sự hắn lại càng không bao giờ hỏi mẹ những câu ngu ngốc như tại sao Đại Hôi Lang hay tiểu Bạch Thỏ không để cho mẹ gọi điện thoại vân vân.
Thế nhưng Tần Lạc thực sự rất thích câu chuyện cái ghế đẩu của Einstein.
Lâm Hoán Khê ngơ ngác nàng không hiểu vì sao một người như Tần Lạc mà bất kỳ chuyện xưa nào cũng biết.
"Mặc dù lần này cũng không dài, chỉ có hơn mười phút nhưng không phải đã tiến bộ hơn rất nhiều so với hai lần trước sao?" Tần Lạc nói.
"-- "
Không hiểu Tần Lạc đang suy nghĩ cái gì trong đầu đây?
************************************************** ******************
Tần Lam bất đắc dĩ nhìn Bối Bối nói: "Bối Bối ngoan, để mẹ ôm Bối Bối ngủ được không?"
"Không được. Con muốn ngủ với bố" Bối Bối nói.
Tần Lam sửng sốt hỏi: "Bối Bối, con đã gặp bố con à?"
Bối Bối lắc đầu, hai bím tóc nhỏ bé đung đưa. "Con nói bố ở đây chính là bố Tần Lạc. Người bố mẹ nói đó con không muốn nữa. Con còn không biết hình dáng của người đó ra sao".
Tần Lam bật cười nói: "Tần Lạc là anh con, sao có thể gọi là bố được?"
"Con cứ gọi. Con cứ gọi" Bối Bối giận dữ hét lên.
Tần Lam ôm Bối Bối vào ngực nói: "Vậy con hãy nói cho mẹ biết tại sao con muốn gọi Tần Lạc là bố?"
"Bởi vì anh ấy giúp con đánh người xấu" Bối Bối ngây thơ nói.
"Ai bắt nạt Bối Bối?" Tần Lam rất nhạy cảm với lời nói của con gái, lo lắng hỏi.
"Một đứa bé mập mạp và còn một người đầu trọc to lớn nữa. Bọn chúng bắt nạt con, bóp mặt con. Bố Tần Lạc chạy tới đánh bọn chúng giúp con' Bối Bối nói.
Mặt Tần Lam cứng đơ sau đó nàng ôm con gái không nói nên lời.
"Mẹ, mẹ để con đi ngủ cùng với bố, có được không?" Bối Bối không phát hiện ra vẻ mặt bất thường của mẹ, tiếp tục hỏi.
"Bối Bối ngoan, Tần Lạc kết hôn rồi, Anh ấy phải ngủ với chị dâu".
"Con không ngại vì dù sao khi con lớn lên con cũng gả cho Tần Lạc. Ba người chúng con có thể ngủ cùng nhau" Bối Bối nói.
"Thế nhưng con sẽ gặp bất tiện".
"Tại sao lại bất tiện? Con ngủ chỉ chiếm một góc giường thôi" Bối Bối vừa nói vừa hoa tay vẽ ra chỗ nằm ngủ của mình. Dáng vẻ đáng yêu vô cùng.
Tần Lam thở dài, mê mẩn nhìn gương mặt đáng yêu của con gái.
Đột nhiên ánh mắt nàng trở nên cương nghị sau đó hình như nàng đã có một quyết định trọng đại trong đầu. Nàng lấy điện thoại di động ở đầu giường, viết một tin nhắn và gửi đi: Chấm dứt. Hết rồi, tất cả đã chấm dứt.