Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1084: Chương 1084: Chọc ba trăm người lính cũng nhất định không dây vào Cổ Vương




Kim Đồng được giải thoát khỏi con kiến ăn thịt nhưn đầu của y vẫn nằm dưới họng súng của Jesus. Jesus vẫn hoàn toàn khống chế Kim Đồng.

Jesus không cho Kim Đồng cử động, y sẽ không dám cử động. Jesus không cho y bôi thuốc, y cũng đành phải để cho vết thương của mình tiếp tục chảy máu.

“Quỷ Ảnh, chúng ta đều là những người thành danh đã lâu, không cần tiếp tục chơi mấy tiểu xảo với vẫn nữa. Anh muốn cứu bạn của mình, tôi cũng không muốn tiểu mỹ nhân của mình bị thương. Bây giờ chúng ta có thể trao đổi con tin chưa?” Jesus nhìn Quỷ Ảnh nói. Bây giờ sự việc dựa vào tính toán của hai người.

“Cũng được.” Quỷ Ảnh nói.

“Hãy thả Kim Đồng, tao sẽ thả cô ta.”

“Hãy cho cô ấy đi lại đây, tôi sẽ thả anh ta.”

Hai người không ai chịu nhượng bộ, cục diện một lần nữa rơi vào trạng thái giằng co.

Không thể làm khác được. Những người này cực kỳ nguy hiểm, quá lợi hại, chỉ cần một sơ sót nhỏ thôi cũng phải trả giá đắt.

Quỷ Ảnh và Jesus không dám thả người trước vì một khi mất đi con tin, mất đi tấm lá chắn, sẽ bị rơi vào vòng khống chế của đối phương. Ví dụ như Jesus thả Kim Đồng nhưng Quỷ Ảnh không chịu thả Hồng Phu thì gã phải làm gì? Chẳng lẽ Jesus phải bó tay chịu trói sao?

“Chúng ta hãy cùng nhau thả.” Quỷ Ảnh nhìn máu Kim Đồng đang trào ra như suối nhưng lại không có cách nào cầm máu, chủ động đề nghị. Thằng khốn Jesus này cực kỳ giảo hoạt. Miệng thì hắn nói mọi người thành danh đã lâu, không cần tiếp tục giở mấy trò nhỏ mọn ra chơi nhau. Kết quả khi hắn làm cho mình cực kỳ vui mừng nhưng hắn lại không cho Kim Đồng bôi thuốc trị thương. Nếu tình hình cứ tiến triển như này, Kim Đồng không chết cũng ngất xỉu. Khi đó mình chỉ có hai tay có thể địch được bốn chân không?

“Đồng ý.” Một tay Jesus kéo Kim Đồng đang nằm trên mặt đất đứng dậy. “Hãy dỡ quả bom trên người cô ấy xuống.”

Quỷ Ảnh liền bóc quả bom chuyên dụng của đặc công trên người Hồng Phu xuống và nói: “Hãy đẩy anh ta lại đây.”

“Cùng đẩy.”

Vì vậy Jesus đẩy Kim Đồng đi ra ngoài, Quỷ Ảnh cũng đẩy Hồng Phu về phía Jesus.

Khi Jesus đón được thân hình của Hồng Phu, gã quay người đá một cước về phía Kim Đồng.

Một cước này của Jesus ẩn chứa một sức mạnh khủng khiếp. Nếu như bị đá trúng, dù Kim Đồng không chết, cũng trọng thương.

Nhưng động tác của Quỷ Ảnh nhanh hơn, sau y đỡ được người Kim Đồng, lập tức thân hình quay tròn một trăm tám mươi độ, Kim Đồng bị chuyển ra sau lưng Quỷ Ảnh, trong khi đó tay y vươn ra vọt về phía Hồng Phu mới bị y nắm ra ngoài. Quỷ Ảnh cũng muốn một lần nữa bắt lại Hồng Phu.

Phịch …

Một cước của Jesus đá vào cổ tay Quỷ Ảnh, hai người cùng lui lại sau từng bước một.

Thế nhưng kết quả là Jesus không thể làm Kim Đồng một lần nữa trọng thương, trong khi đó Quỷ Ảnh cũng không thể đoạt lại Hồng Phu.

Vì vậy hai gã đàn ông không biết xấu hổ lại giả bộ như trước đó hoàn toàn không xảy ra chuyện gì.

“Giao dịch vui vẻ.” Jesus cười ha hả nói.

“Giao dịch vui vẻ.” Quỷ Ảnh cũng nói mà sắc mặt vẫn như thường.

Kim Đồng nhanh chóng móc thuốc bột trị thương xoa lên ngực rồi y cười nhạt nói: “Nếu như không chết, vậy có cần tiếp tục đánh nữa không?”

Nếu để Kim Đồng lựa chọn người mà y căm hận nhất trong cuộc đời này, ngoài Cổ Vương Hồng Phu thì không còn ai nữa.

Đầu tiên là người em gái song sinh của y, Ngọc Nữ bị Hồng Phu tra tấn tới mức như người tàn tật. Lúc này trong bụng Ngọc Nữ còn hai con rắn độc vẫn không sao lấy ra ngoài được.

Mới vừa rồi, chỉ ngay vừa rồi thôi, chính bản thân y cũng đã trải qua nỗi đau đớn tới mức tê tâm liệt phế, sống không bằng chết, thật sự là cực kỳ đau đớn, giống như là dùng một cái dùi đâm vào thái dương, hay dùng một con dao cắt thịt ở vùng trái tim ra vậy.

Y là một võ giả, một sát thủ, những cơn đau đối với y hoàn toàn không tính tiền.

Thế nhưng cơn đau đó phát ra từ sâu thẳm trong tâm hồn, chỉ chút nữa thôi đã khiến y không thở được, ngất xỉu.

Chính vì vậy chỉ cần có cơ hội, Kim Đồng y nhất định sẽ tìm đủ mọi cách giết chết Hồng Phu.

Không giết không đủ hả cơn tức giận. Không giết không đủ để … bất kỳ cái gì cũng không đủ.

“Đánh tới đánh lui cũng không có kết quả.” Jesus nhìn xung quanh rồi nói. “Các quý ngài, các quý bà, tốt hơn hết chúng ta nên tìm chỗ uống trà. Dù gì đi nữa chúng ta cũng không có thâm thù đại hận với nhau, có phải không?”

“Ta đồng ý.” Quỷ Ảnh nói.

“Tao không đồng ý.” Kim Đồng quát to.

Nhưng Quỷ Ảnh làm như không nghe thấy lời của Kim Đồng, y quay người bỏ đi.

“Có cần lựa chọn một trong hai không?” Jesus nhìn Kim Đồng, phá lên cười hỏi.

Sắc mặt Kim Đồng âm lạnh bất định. Sau khi y tức giận trừng mắt nhìn Hồng Phu, quay người bước nhanh, đuổi theo Quỷ Ảnh.

Nhìn theo bóng dáng hai người đang bỏ đi, Jesus hỏi nhỏ Hồng Phu: “Tiểu thư xinh đẹp, cô làm như thế nào vậy? Sao cô có thể hạ độc hắn mà chúng tôi không hề phát hiện ra vậy?”

“Bí mật.”

“Được rồi.” Jesus nhún vai nói. “Thế nhưng cô nhất định phải nói cho tôi biết là cô có để lại trong người hắn một chút gì không? Ví dụ như còn có một con sâu trong người hắn vẫn chưa bò ra hay là con kiến đó bò ra rồi lại chui vào thân thể từ một bộ phận cơ quan khác.”

“Không.” Hồng Phu trả lời.

“Ôi, thật đáng tiếc.”

“Thế nhưng …” Hồng Phu nói: “Tất cả kiến ăn thịt đều có một con đực, một con cái. Con đực phụ trách việc kiếm ăn, con cái phụ trách việc đẻ trứng. Mới rồi tôi mới chỉ cho con đực bò ra ngoài thôi …”

“Ồ, vậy còn con cái.” Jesus kích động hỏi.

“Ngu ngốc.” Hồng Phu không nhịn được lên tiếng mắng: “Tôi đã nói rồi con cái phụ trách việc đẻ trứng.”

“Ồ.” Jesus kích động vung tay nói: “Hồng, cô đúng là một thiên tài.”

“Anh còn dám gọi tôi à Hồng, tôi cũng sẽ thả vào người anh mấy con kiến ăn thịt.” Hồng Phu tức giận nói. Nàng thích mặc trang phục màu đỏ, không có nghĩa nàng thích người ta gọi mình là: Hồng.

Quá thô tục!

“…”

Jesus lè lưỡi rụt cổ, gã nhớ tới câu nói của Tần Lạc: “Thà chọc vào ba trăm người lính cũng không thể chọc vào một Cổ Vương.”

……………….

Sự tình khác thường xuất hiện tất có quỷ quái. Người khác thường tất cũng có quỷ quái.

Khi nhìn thấy lão già Bá Tước cao một mét năm mươi vất vả thu nhỏ thành một người lùn một mét ba mươi, mặc dù Quân Sư là người kiến thức rộng rãi cũng không khỏi có cảm giác e ngại.

Cô biết đây không phải chỉ là việc thu nhỏ các khớp xương mà còn có nghĩa là thực lực tăng lên mạnh mẽ.

Nếu không thì ông ta vất vả luyện tập phương pháp này là gì hả? Chỉ vì muốn tán các cô nàng nên dùng ma thuật thôi sao?

Nếu quả nhiên là như vậy thì sao không biến cho thân thể cao lên mà phải biến thành người nhỏ đi?

“Cẩn thận.” Ly đang nằm trên bàn lên tiếng nhắc nhở. Bản thân là một quân nhân đặc công nên mỗi người đều có linh cảm đặc biệt với nguy hiểm.

Giống như bây giờ, mặc dù Bá Tước vẫn chưa ra tay nhưng mà từ hơi thở tà ác trên người ông ta tỏa ra có thể gây cho người khác một áp lực cực kỳ khủng khiếp.

Đây là một cảm giác rất kỳ diệu, giống như dựng đứng tóc gáy vậy, bầu không khí xung quanh trở nên ngột ngạt, hít thở trở nên khó khăn, mạch đập cũng trở nên cực kỳ hỗn loạn …

Cái gì gọi là không chiến mà thắng?

Ví dụ như Long Vương, ví dụ như Phó Phong Tuyết. Nếu như thực lực hai bên quá chênh lệch nhau, bọn họ chỉ cần đứng yên một chỗ, chỉ sợ đối thủ sẽ không có dũng khí ra tay.

Bây giờ sau khi Bá Tước biến thân, ông ta có thể gây áp lực lên Quân Sư, chứng minh thực lực ông ta đã tăng lên tới cấp bậc như của Quân Sư, thậm chí có khả năng còn cao hơn một chút.

“Không sao.” Quân Sư cười nói với Ly. “Nếu như có thể dễ dàng đánh bại Bá Tước, ông ta đã không được xưng là Hoàng Đế đệ nhị. Chị đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi.”

Quân Sư lấy từ trong túi một đôi găng tay da màu đen, đeo vào tay, nắm hai bàn tay, cúi khom người, vọt về phía Bá Tước.

Thịch thịch thịch …

Khi Quân Sư mới tiến lên được mấy bước, người khác vẫn có thể nghe thấy tiếng giày da của cô dẫm lên mặt đất, nhưng chỉ lát sau âm thanh tiếng bước chân của cô dẫm lên mặt đất đã biến mất, giống như đang đạp trên mặt tuyết dày vậy.

Đây chính là tốc độ.

Tốc độ cực hạn.

Sau khi tốc độ con người đạt tới cực hạn, có thể quên đi trọng lượng con người.

Lúc này chỉ còn mũi chân Quân Sư chạm xuống đất, nhẹ nhàng điểm một cái rồi lại nhảy lên ….

Chỉ trong nháy mắt, khoảng cách đã bị kéo gần.

Gần.

Rất gần.

Nắm tay Quân Sư rung rung kêu răng rắc giống như tất cả nội lực ẩn chứa bên trong đều muốn tràn ra ngoài.

Nắm tay Quân Sư giơ lên cao, sau đó một quyền ầm ầm đánh ra …

Điều quái lạ chính là thậm chí Bá Tước không né tránh, thậm chí không vung tay đánh chặn, ông ta chỉ ngơ ngơ đứng tại chỗ, giống như phả ứng cực kỳ chậm chạp.

Một quyền của Quân Sư đánh trúng ngực Bá Tước.

Đó chính là vị trí trái tim. Nếu như một quyền có đủ lực và sức mạnh sẽ đủ để đánh rách da thịt, đánh gãy xương sườn sau đó đánh tổn thương trái tim bên trong.

Thực lực yếu ớt có lẽ sẽ bị một quyền này của Quân Sư đánh chết.

Đây chính là tuyệt chiêu giết người của Long Tức. Mặc dù thoạt nhìn cực kỳ đơn giản nhưng có hơn mười biến chiêu “Thiên Châu Biến”.

Sở dĩ bây giờ nhìn như chỉ có một quyền đánh ra là vì Bá Tước vẫn không di chuyển. Nếu như Bá Tước di chuyển, phương hướng của quyền cũng sẽ thay đổi.

Cho dù kẽ thù hành động như nào đi nữa, nắm tay của Quân Sư nhất định sẽ đánh trúng mục tiêu.

Chính vì vậy dù nó không có một cái tên dễ nghe nhưng cực kỳ bá đạo: Đả tử ngưu.

Phịch …

Nắm tay rắn chắc đánh trúng ngực Bá Tước.

Thậm chí Quân Sư còn có thể cảm nhận được da thịt và xương khớp của Bá Tước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.