Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1146: Chương 1146: Chống lại




“Vào thôi.” Quân sư nói, giọng nói nặng nề, có gì đó không vui lắm.

Đừng trước phòng mình, tất cả vẫn bày biện như trước, gần như không có bất kỳ thay đổi gì, Quân sư mới tìm được những cảm giác quen thuộc.

Quân sư cười nói: “Có nhiều thứ vẫn không thay đổi, chờ chị trở về.”

“Chúng mình vẫn ở đây.” Ly nói.

“Ly.” Quân sư nhìn Ly nói.

Ly nhìn Quân Sư, không hiểu Quân Sư muốn nói gì.

“Từ khi quay về từ nước Mỹ, em nói nhiều hơn trước.” Quân Sư nói.

“ ... ”

Khi biết Quân Sư quay về, không ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, tất cả những thành viên Long Tức đều tới thăm Quân Sư: Tiểu Lý Phi Đao, Hoà Thượng, Hỏa Dược, Hầu Tử đều tập trung đông đủ, trong biệt thự màu trắng, bầu không khí rất náo nhiệt.

Không một ai nhắc đến cái tên Hoàng Thiên Trọng. Trong tiềm thức của mình, tất cả mọi người đều như quên đi gã đội trưởng Long Tức tạm thời này.

Trong lòng bọn họ chỉ có một đội trưởng. Bây giờ người đội trưởng đó đang ở trước mặt.

Đáng tiếc không nói tới người không có nghĩa hắn không xuất hiện.

“Náo nhiệt quá.” Một giọng nói đàn ông đột nhiên vang lên.

Mọi người ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy Hoàng Thiên Trọng trong bộ quân phục huấn luyện đang đứng trước cửa.

Giày quân sự, quần màu xanh rộng thùng thình, áo ba lỗ bó sát người, tóc ngắn, da đen sạm, ánh mắt rất có thần, thoạt nhìn như Hoàng Thiên Trọng đang có thời gian huấn luyện gian khổ. Ít nhất nhìn vẻ ngoài Hoàng Thiên Trọng đã hòa nhập với người Long Tức, không còn cảnh áo sơ mi trắng, véc đen như ngày mới vào nữa, trông dáng vẻ như một công tử ăn chơi đàng điếm.

Quân Sư đứng dậy, những người khác cũng đứng dậy.

“Có quấy rầy mọi người không?” Hoàng Thiên Trọng đi vào, nhìn Quân Sư hỏi. Gã biết mối uy hiếp lớn nhất của gã chính là cô gái này, cô gái có thể cạnh tranh cùng gã. Khi Long Thiên Trượng còn nắm quyền, đã từng ủng hộ cô gái này tiếp nhận vị trí đội trưởng Long Tức. Thế nhưng mới đây cô ta được giao đi thực hiện nhiệm vụ khó khăn hạng nhất nên bỏ lỡ cơ hội này.

Bây giờ cô ta đã quay về. Liệu một cuộc tranh đoạt mới sẽ vì vậy mà bắt đầu xảy ra không?

Đáng tiếc bây giờ mình đã trở thành đội trưởng.

“Không.” Quân Sư mỉm cười.

“Tốt lắm.” Hoàng Thiên Trọng gật đầu nói. “Có vài chuyện muốn nói với cô, có tiện không?”

Khi Hoàng Thiên Trọng nói ra những câu này là có ý mời chào. Nếu như cô gái này chấp thuận phục tùng gã, cho dù sau một năm gã có phải chuyển nhượng lại chức vụ đội trưởng này cũng không thành vấn đề vì bản thân gã không nghĩ mình sẽ vĩnh viễn chiếm nó.

Tuy Hoàng Thiên Trọng biết cô gái này chính là tâm phúc số một của lão già bất tử kia nhưng không thử thì sao có thể biết được? Không thử thì sao đã mất hy vọng?

Quân Sư nhìn các đồng đội bên cạnh, nói: “Có vẻ không tiện lắm.”

Đây là lời từ chối thẳng thừng, và sự thật không nể mặt người ta.

Sát ý lóe lên trong mắt Hoàng Thiên Trọng rồi biến mất, gã cười nói: “Thôi được, nửa tiếng nữa tới phòng làm việc của tôi. Tôi có nhiệm vụ muốn giao cho cô.”

Nói xong Hoàng Thiên Trọng quay người bước đi.

Không phải các người đoàn kết sao? Không phải các người muốn đoàn kết thành một khối sao?

Được lắ. Tao sẽ cho chúng mày vĩnh viễn không còn cơ hội gặp nhau. Tao sẽ chia tách bọn mày: một người đi châu Âu, một người đi châu Phi, tao sẽ không ngừng phái bọn mày ra ngoài làm nhiệm vụ.

“Khinh người quá đáng.” Hỏa Dược tính tình nóng nảy quát to. “Mày có nhân tính không hả? Quân Sư mới chấp hành nhiệm vụ quay về. Mày dựa vào cái gì má phái cô ấy đi tiếp? Chẳng lẽ cô ấy không cần nghỉ ngơi sao? Chẳng lẽ cô ấy không cần khôi phục sức khỏe, điều trị vết thương sao?”

Quả thực Long Tức là bộ đội mũi dao nhọn, đa số những nhiệm vụ chấp hành đều có hệ số khó khăn cực cao. Mỗi đội viên khi chấp hành nhiệm vụ quay về đều có một khoảng thời gian nghỉ ngơi. Đây coi như phúc lợi, cũng là thời gian để đội viên khôi phục sức khỏe, bổ sung năng lượng.

Thế nhưng Hoàng Thiên Trọng này ngay lập tức phái đi làm nhiệm vụ tiếp, rỏ ràng gã đang tiến hành công kích, chia rẽ.

“Vừa mới chấp hành nhiệm vụ quay về sao? Theo tôi được biết, nhiệm vụ đã sớm hoàn thành rồi.” Hoàng Thiên Trọng cười nhạt nói: “Một khi nhiệm vụ đã hoàn thành, vì sao không quay về báo cáo?”

“Bởi vì tình hình nguy cấp nên tôi không thể quay về ngay được.” Quân Sư biết việc mình ở lại nước Mỹ hỗ trợ Tần Lạc sẽ là cái đích khiến nhiều người lợi dụng công kích. Quả nhiên Hoàng Thiên Trọng này đã không lãng phí viên đạn này.

“Tình hình nguy cấp? Tình hình nguy cấp thì vì sao cô còn giúp người khác chém giết. Nếu như thân phận của cô bộc lộ ra ngoài thì như thế nào? Nếu như cô bị người ta giết thì sao hả? Nếu như cô vì đình chỉ nhiêm vụ mà xảy ra tình huống xấu thì chuyện sẽ như thế nào?” Hoàng Thiên Trọng liên tục dồn ép, lấn tới. Trong chuyện này quả thật Hoàng Thiên Trọng đúng ở vị trí “bề trên” để xét đoán chính vì vậy gã khởi xướng bão tố với lý lẽ hào hùng.

Dù gì đi nữa Quân Sư giúp đỡ Tần Lạc xuất phát từ mục đích gì đi nữa, tất cả đều không được phép.

Bọn họ đi chấp hành nhiệm vụ mang tính chất đơn độc và bí mật, thậm chí người ngoài cũng không biết thế nhưng Quân Sư xuất hiện trước mặt đám người Tần Lạc và Ly. Điều này đã vi phạm quy định.

“Ý nghĩa tồn tại của Long Tức chính là bảo vệ quốc gia. Nếu như chúng ta nhìn thấy đồng bào của mình đang bị người khác hãm hại nhưng chúng ta không ra tay cứu giúp, Long Tức tuyệt đối không còn ý nghĩa tồn tại nữa.” Quân Sư đã mất “lý” nên cỉ còn cách gán hành động của mình là “vì dân vì nước”.

Đây chính là ngụy biện. Không thể nói là đúng nhưng tuyệt đối không một ai dám nói là sai.

Nếu như không phải vì lợi ích của đất nước và nhân dân thì Long Tức còn có ý nghĩa tồn tại nữa không?

“Bảo vệ quốc gia? Nói dễ nghe thật. Có bao nhiêu đồng bào cần phải cứu, vì sao hết lần này tới lần khác cô chỉ cứu mấy người đó?”

“Bởi vì tôi nhìn thấy bọn họ.”

Hoàng Thiên Trọng tức ứ cổ. Gã sớm biết cô gái này rất “trí tuệ” không ngờ tiếp xúc còn rất khó chơi.

Hoàng Thiên Trọng cười nhạt nói: “Được lắm. Thế nhưng tôi đã báo cáo với quân bộ. Cô cứ mang lý do này tới đánh lừa quân bộ. Nhất định bọn họ sẽ không tin.”

“Tôi tin tưởng vào trí tuệ và sự nhân từ của bọn họ.” Quân Sư cười nói.

“Hy vọng là thế.” Hoàng Thiên Trọng cười nhạt nói: “Thế nhưng cô cũng đừng quên bây giờ tôi là đội trưởng của Long Tức. Tôi có quyền ra lệnh. Lúc này có rất nhiều công việc, cô cần phải đi một chuyến. Người tài phải chịu vất vả mà.”

“Tôi không đồng ý. Quân Sư đang bị thương cần phải nghỉ ngơi.” Ly kiên quyết phản đối. Rõ ràng không coi người ta là người mà đối xử như súc vật vậy.

“Tôi đồng ý. Công là công, tư là tư. Không thể lấy chuyện công trả thù tư.” Tiểu Lý Thám Hoa nói còn thẳng thừng, chỉa trúng tim đen.

“Nếu như anh sắp đặt nhiệm vụ như vậy, không phải chúng tôi mệt mỏi muốn chết sao?”

“Thế nào mọi người có ý kiến sao?” Hoàng Thiên Trọng phá lên cười nhìn mọi người. Xem ra vừa qua gã đã để cuộc sống của bọn họ quá thư thái rồi.

“Không sai.” Ly đối mặt với Hoàng Thiên Trọng mà không e ngại. “Tôi cảm thấy có gì không đúng. Cách phân công nhiệm vụ của anh có vấn đề.”

Hoàng Thiên Trọng nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói: “Quả thật là có vấn đề. Vì mọi người lại kiên quyết phản đối, hơn nữa nhiệm vụ rất khẩn cấp, chỉ còn cách phân cho mỗi người một nhiệm vụ hạng nhất, để mọi ngườ san xẻ bớt gánh nặng cho đồng đội của mình. Mọi người không từ chối chứ?”

“…” Mọi người im lặng.

Đứng như vậy, bọn họ có thể phản đối Hoàng Thiên Trọng trả thù Quân Sư nhưng bọn họ không thể phản đối không nhận nhiệm vụ.

Long Tức vì nhiệm vụ mà sinh tồn, vì nhiệm vụ mà chết. Chẳng lẽ chỉ vì muốn đối phó với Hoàng Thiên Trọng mà từ chối nhận nhiệm vụ sao?

Nói như vậy Hoàng Thiên Trọng là người vui nhất. Gã có thể mượn cơ hội này tiến hành thanh trừng Long Tức, hoàn toàn đổi thành người của mình.

Gã chỉ thiếu một cái cớ nhưng đám người ngu xuẩn này lại đưa ra.

Đây chính là cơ hội. Gã chờ cơ hội này đã lâu.

“Không thành vấn đề.” Quân Sư cười nói: “Tôi đã nói, ý nghĩa của sự tồn tại của Long Tức chính là bảo vệ quốc gia. Khi quốc gia cần chúng ta, chúng ta có thể hy sinh không chút do dự nhưng chúng ta cần phải tiến hành cách thức phân chia nhiệm vụ và những nghi ngại. Nếu như điều động đội viên không hợp lý, không có ý nghĩa khi chấp hành hay hiệu suất sống sót thấp, chúng ta có thể đưa ý kiến phản đối.”

“Tôi phản đối.” Hoàng Thiên Trọng từ chối. Nếu như gã đồng ý yêu cầu này của bọn họ, gã còn làm đội trưởng làm gì? Không phải hoàn toàn mất quyền lực sao? “Tôi mới là đội trưởng Long Tức, tôi có quyền và trách nhiệm phân công nhiệm vụ. Các người có thể có ý kiến nhưng điều duy nhất các người phải làm là chấp hành nhiệm vụ.”

“Tôi phản đối.” Quân Sư nói.

“Tôi cũng phản đối.” Ly nói.

“Tôi phản đối.” Tiểu Lý Thám Hoa nói.

“Các người có thể giữ lại ý kiến của mình.” Sắc mặt Hoàng Thiên Trọng âm trầm như nước băng mùa đông Hắc Long Giang. “Nhưng đây là mệnh lệnh của tôi.”

“Tôi có nghi ngờ và khiếu nại với hành vi trên cương vị đội trưởng của anh.” Quân Sư nói: “Tôi sẽ khiếu nại lên cấp trên. Anh không thích họp để đảm nhiệm đội trưởng Long Tức.”

“Binh kính, cô không có quyền làm như vậy.” Hoàng Thiên Trọng liên tục cười nhạt.

“Nếu như tôi có thẻ bài của người sáng lập Long Tức?” Quân Sư cười hỏi.

“Tôi cũng có.” Hoàng Thiên Trọng phản kích.

“Nhưng tôi có hai cái.”

Khi đang nói Quân Sư móc từ trong túi ra một tấm thẻ bài sơn đen, sau đó lại một tấm khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.