Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1344: Chương 1344: Chúng ta chia tay rồi






Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi một cách bình thản còn đám Văn Nhân Không và Văn Nhân Trăn thì ngữ khí sẽ không được thân mật như vậy rồi.

"Tần Lạc, mày rốt cuộc chữa trị như thế nào vậy? Vì sao bệnh tình của lão gia tử càng ngày càng nghiêm trọng vậy?"

"Mày làm thầy thuốc như vậy sao? Trên đời lại có bác sĩ nào như vậy chứ? Mày nhanh chữa trị cho ông nội tao đi".

"Cái này là sự cố khi chữa bệnh. Chúng ta có thể đi tố cáo, khởi tố hắn…"

Tần Lạc thản nhiên cười cười nói: "Tùy ý. Chỉ cần các người không sợ ngoại giới biết tin lão gia tử bệnh nặng thì xin mời".

Quả nhiên Tần Lạc chỉ cần nói một câu đã đủ chặn họng cả đám. Đi tố cáo đòi khởi tố Tần Lạc tất nhiên là sẽ kinh động tới giới truyền thông. Đến lúc đó tin lão gia tử ngã bệnh truyền ra, giá cổ phiếu của các doanh nghiệp thuộc Văn Nhân gia tộc sẽ giảm mạnh.

Mặc dù bọn hắn tham lam ngu xuẩn nhưng cũng biết đây là chuyện trăm hại không lợi. Bọn hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ thứ cho rằng vốn nên thuộc về mình.

Tần Lạc không hề để ý tới bọn hắn mà chỉ nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt giải thích : "Đây là di chứng của bệnh Miller Fisher. Căn cứ lâm sàng thì biến chúng Miller Fisher đại khái có thể chia làm vài loại sau: hình thể mất cân đối (bị bại liệt co cơ một bên nên hình thể mất cân đối), thân hình co giật lắc lư đi lảo đảo, giảm phản xạ hoặc mất phản xạ toàn thân, rối loạn điện giải .... Căn cứ chẩn đoán sơ bộ của tôi thì bệnh của lão gia tử thuộc về hình thể mất cân đối".

"Loại bệnh này biểu hiện chủ yếu là đi đường bất ổn, hai tay mất cảm giác, mất phản xạ, nếu như nghiêm trọng hơn thì sẽ xuất hiện tình trạng ý thức mơ hồ hoặc là mất đi ý thức. Lão gia tử tuy đã tỉnh nhưng tạm thời không thể nói chuyện cũng không thể suy nghĩ được".

"Có thể chữa trị được không?" Văn Nhân Mục Nguyệt nhíu mày hỏi. Nếu như gia gia cô không tĩnh lại thì thế cục rất không ổn.

"Có thể". Tần Lạc khẳng định nói: "Bất quá cần một chút thời gian".

"Cần thời gian bao lâu ? Một năm hay là hai năm?"

"Chữa không khỏi thì đừng có mạnh miệng. Hiện tại chữa trị thành như vậy lại còn dám nói?"

"Chúng ta nên hi vọng vào Vương bác sĩ còn trông cậy vào vị bác sĩ nửa mùa này thì không chừng gia gia bị y hại chết lúc nào không biết".

Văn Nhân Mục Nguyệt chợt quay người lạnh giọng quát: "Câm miệng".

"Mục Nguyệt, mày đang nói chuyện với ai có biết không ?" Văn Nhân Không thấp giọng quát: "Thật không biết lớn nhỏ, không ai dạy bảo mày hay sao?".

"Lão Tam, con gái của cậu mà cậu cũng mặc kệ không quản giáo sao?". Văn Nhân Trăn bất âm bất dương mỉa mai nói: "Nếu là con gái tôi thì tôi đã sớm tát cho mấy cái rồi. Mục vô tôn trưởng".

Biết lão gia tử tạm thời vẫn chưa thể tĩnh lại, lá gan của Văn Nhân Không và Văn Nhân Trăn thoáng cái lại to lên không ít. Bọn hắn không thèm đem tiểu bối Văn Nhân Mục Nguyệt này vào trong mắt. Hiện tại, Văn Nhân gia đến lượt bọn hắn đảm đương vai trò gia chủ rồi.

Văn Nhân Tiệp vẽ mặt xấu hổ, một bên là huynh trưởng của mình, một bên là con gái mình, hắn bị kẹp ở giữa thật đúng là không biết nên nói cái gì nữa.

Văn Nhân Mục Nguyệt cho tới bây giờ cùng không trông cậy vào vị phụ thân này nhưng cô không hận ông ta cho dù ông ta không thể làm cho cô cường đại như ngày hôm nay.

"Tôi là gia chủ của Văn Nhân gia tộc. Tần Lạc là khách do tôi mời đến. Các người tốt nhất là nên lịch sự đối với khách nhân một chút". Vàn Nhân Mục Nguyệt thanh âm lạnh như băng nói: "Tòn trọng là giúp nhau đấy. Các người không tôn trọng tôi thì cũng đừng mong tôi sẽ tôn trọng các người".

Văn Nhân Không xoay người nhìn quét qua toàn trường một cái rồi hắng giọng nói: "Hiện tại tôi có việc muốn tuyên bố với mọi người, bởi vì lão gia tử bệnh nặng hôn mê bất tỉnh, Văn Nhân gia tộc hiện tại nhất định phải có một người đứng ra làm chủ. Mọi người có thể tự do bỏ phiếu, chỉ cần là người Văn Nhân gia tộc thì mỗi người đều có một quyền".

Hắn làm như vậy là trực tiếp gạt bỏ vai trò hạch tâm lãnh đạo của Văn Nhân Mục Nguyệt do Văn Nhân Đình lão gia chỉ định.

"Tôi chọn đại bá. Đại bá đức cao vọng trọng,. hoàn toàn xứng đáng".

"Tôi cũng chọn cha tôi, ông ấy là con trai trưởng, ông ấy nên đứng ra xử lý công việc".

"Đại ca nên gánh vác trọng trách này, đợi đến lúc nào lão gia tử tĩnh lại thì thương lượng sau".

Mặc dù Văn Nhân Chiếu hét lớn muốn đem lá phiếu của mình quăng cho tỷ tỷ Văn Nhân Mục Nguyệt nhưng thực lực song phương vẫn kém nhau quá xa.

Văn Nhân Không đã biết rõ cục diện sẽ là như vậy nên hắn đắc ý lườm Văn Nhân Mục Nguyệt rồi nói : "Cảm tạ mọi người đã đề cử. Thời kì phi thường nên tôi cũng cố gánh vác trọng trách thôi. Đợi đến lúc lão gia tử tỉnh lại thì người sẽ quyết định người kế nhiệm. Tôi xin nói một lời, tuy lão gia tử đã ngã xuống nhưng Văn Nhân gia tộc chúng ta vẫn là một chỉnh thể, chúng ta huyết mạch tương liên, cùng tiến cùng lui, cùng nhau vượt qua giai đoạn gian nan này".

"Ngu ngốc". Văn Nhân Mục Nguyệt nhếch miệng nói.

Toàn bộ hệ thống doanh nghiệp của Văn Nhân gia tộc đều nằm trong tay mình, bọn họ tranh giành cái hư danh này làm gì cơ chứ?

Tần Lạc cười to, đối với tính cách của Văn Nhân Mục Nguyệt thật sự là ưa thích không thôi, hắn nói: "Trong phòng này không khí quá bức bối, kẻ ngu đần quá nhiều, chúng ta đi ra ngoài một chút đi".

"Tốt". Văn Nhân Mục Nguyệt đáp ứng rồi dẫn đầu đi ra ngoài.

Văn Nhân Chiếu đứng tại chỗ ngẫm nghĩ lời anh rể nói "kẻ đần quá nhiều"" rồi lại nghĩ thầm, nếu mình không đi ra thì chẳng phải mình cùng thành kẻ đần sao? Vì vậy hắn liền chạy nhanh ra ngoài.

Tại hậu viên, Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt sóng vai cùng đi còn Văn Nhân Chiếu như cái đuôi nhỏ chạy theo phía sau.

Hắn kéo cánh tay Tần Lạc nói: "Anh rể, em đã nghĩ ra nghề em muốn rồi".

"Muốn làm cái gì?" Tần Lạc qua loa ứng phó nói. Mỗi lần nói chuyện với Văn Nhân Chiếu hắn luôn luôn có một loại ảo giác giống như kẻ đứng trước mặt hắn không phải là một đại nam hài nhi gần hai mươi tuổi mà là Bối Bối nhưng Bối Bối đôi khi so với hắn còn thành thục hơn. Nguồn truyện: TruyệnYY.com

"Bác sĩ". Văn Nhân Chiếu đắc ý nói rõ: "Nghề nghiệp này không tệ a? Em với anh cùng nghề, đều trở thành một bác sĩ vì đại".

Tần Lạc cao thấp nhìn kỹ Văn Nhân Chiếu rồi nói : "Cậu dựa vào cái gì mà cho là mình có thể trở thành một bác sĩ vĩ đại?"

"Bằng vào việc anh là anh rể em". Văn Nhân Chiếu đương nhiên nói: "Em sẽ không lười đâu, anh dạy em nhé".

"Vậy thì cậu chuẩn bị học tập hai mươi năm hay ba mươi năm gì đó?".

Văn Nhân Chiếu kinh hãi, nói: "Cần thời gian dài như vậy sao?"

"Cậu cho rằng cậu đang ở đâu vậy?" Tần Lạc tức giận nói. Thằng nhải này đến lúc nào mới có thể trưởng thành được đây? Đối với buôn bán kinh doanh nó hoàn toàn không có hứng thú, kéo đến công ty học tập thì chỉ tìm cách chạy trốn, về sau lại nói muốn làm diễn viên điện ảnh liền bị Tần Lạc mắng cho một trận. Hôm nay chứng kiến Tần Lạc chữa bệnh, cho hắn hỗ trợ một chút thì cảm giác thích thú liền nghĩ muốn làm bác sĩ. Đầu thằng nhải này rốt cuộc làm như thế nào mà lớn lên được?

Tần Lạc thật muốn đánh cho hắn bất tỉnh sau đó dùng nhập thần chi cảnh tiến vào xem trong đầu hắn rốt cục là có cái gì nữa.

Lý tưởng vĩ đại của Văn Nhân Chiếu chết từ trong trứng nước. Hắn ra vẽ đáng thương nhìn Tần Lạc nói: "Tỷ phu, vậy anh cảm thấy em thích hợp làm cái gì?"

Tần Lạc rất muốn nói cho hắn biết mày thích hợp làm kẻ ngu ngốc nhưng Văn Nhân Mục Nguyệt ở bên cạnh, hắn vẫn muốn lưu cho tỷ tỷ Văn Nhân Chiếu một chút mặt mủi.

"Cậu thích hợp làm y tá". Tần Lạc nói.

"Thật vậy sao?" Văn Nhân Chiếu hai mắt tỏa sáng: "Em thật sự thích hợp làm y tá ư?"

"Đúng vây a. Cậu đủ cơ linh nên làm trợ thủ cho bác sĩ là có thể đấy". Tần Lạc nói: "Hơn nữa y tá cùng dễ học, có thể học cấp tốc được".

"Thật tốt quá. Em liền đi làm y tá Văn Nhân Chiếu cao hứng nói.

"Lại mua thêm một bộ đồng phục y tá mặc vào, vậy thì càng thêm tuyệt vời". Tần Lạc trong lòng thầm nghĩ. Văn Nhân Chiếu có bộ dáng như vậy, nếu mặc quần áo y tá vào thì nhất định là rất mê người? ---- phi phi phi, nghe ra có chút gì đó ám muội.

"Văn Nhân Chiếu". Văn Nhân Mục Nguyệt lạnh giọng quát.

"Tỷ tỷ. Chị cũng cho rằng em thích hợp làm y tá sao?", Văn Nhân Chiếu vui sướng mà không lưu ý đến ngữ khí của Văn Nhân Mục Nguyệt.

"Cái gì cùng không cần làm". Vàn Nhân Mục Nguyệt nói: "Làm ra vẽ ngu ngốc là đủ rồi".

"…"

Tần Lạc kém tý nữa thì vỗ tay. Suy nghĩ của nữ nhân này rất giống mình.

Nếu Văn Nhân Chiếu là em người khác thì Tần Lạc nhất định sẽ cảm thấy thiếu niên này thiên chân khả ái, vấn đề là, hắn lại là em trai Văn Nhân Mục Nguyệt nên Tần Lạc chỉ có cảm giác tiếc là rèn sắt lại không thành thép vậy.

Hắn vỗ vỗ bờ vai Văn Nhân Chiếu nói: "Đừng suy nghĩ về nghề nghiệp gì vội mà trước tiên nên suy nghĩ như thế nào đề trở thành một nam nhân chân chính".

"Làm một nam nhân chân chính?" Văn Nhân Chiếu vẽ mặt mê hoặc suy nghĩ, hắn vốn là nam nhân rồi mà.

"Đi xuống dưới suy nghĩ thật kỹ đi". Tần Lạc nói: "Anh và chị em có chuyện cần nói".

"Tốt. Hai người hảo hảo nói chuyện đi. Em sẽ không quấy rầy nữa". Văn Nhân Chiếu lại cười hì hì mà bắt đầu chạy ra hậu viên. Đợi đến lúc Văn Nhân Chiếu đi xa. Tần Lạc vừa cười vừa nói: "Tình huống không phải rất lạc quan đâu. Bọn họ đã nhịn không được muốn động tay chân rồi".

"Năm năm trước bọn họ không động thủ, đó là sai lầm của bọn họ còn hiện tại, tôi sẽ không cho bọn họ bất cứ cơ hội nào". Văn Nhân Mục Nguyệt vẻ mặt tự phụ nói.

"Sao cô tự tin như vậy?"

"Là bọn họ quá ngu xuẩn".

Tần Lạc nở nụ cười, hắn biết rõ Văn Nhân Mục Nguyệt sẽ không thua.

Nhớ tới lúc vừa rồi trong phòng Văn Nhân Mục Nguyệt nói câu "hắn là nam nhân của tôi" thì trong lòng không khôi rung động. Hắn bèn giang hai tay nói: "Bạn gái, đến đây cho anh ôm một cái nào".

"Chúng ta đã chia tay rồi". Vàn Nhân Mục Nguyệt nói.

Tần Lạc vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "Lúc nào vậy?"

"Bây giờ".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.