Chỗ thông minh Lạc Sân ngay tại ở đây.
Nàng có thể nói một chuyện nửa thật nửa giả thành thật, nàng có thể lợi dụng tất cả điều kiện bên ngoài phục vụ cho mình.
Thậm chí, nàng có thể điều khiển dư luận cùng tiềm thức con người.
Hoàng Thiên Trọng bị Phó Phong Tuyết đánh gãy tứ chi, chuyện này ở Yến Kinh không phải là một chuyện bí mật. Lạc Sân thỉnh cầu Tần Lạc trị liệu giúp bị Tần Lạc cự tuyệt, đây cũng không phải là một chuyện bí mật ở Yến Kinh.
Cuối cùng, do cùng đường, nàng tiếp nhận lời mời của Dương Phủ, mang con vào đại viện Dương Phủ.
Khi đó, thậm chí có không ít người ác độc mà nghĩ, Dương Phủ vô sự mà ân cần, còn không phải là vì tà tâm không chết với người đã từng là đệ nhất mỹ nữ Yến Kinh sao.
Bây giờ chuyện này xảy ra, tất cả mọi người đều sẽ không hoài nghi Dương Phủ làm như vậy thật ra là mưu đồ hãm hại Phó Phong Tuyết... nếu không, sao hắn chấp nhận trợ giúp Lạc Sân?
Lạc Sân nói Dương Phủ mời danh y trị liệu thân thể cho con nàng, nàng vì Dương Phủ vu oan hãm hại Phó Phong Tuyết, đây hoàn toàn là hợp tình lý. Nói cách khác, mặc kệ chuyện này có chứng cớ hay không, hình tượng Dương Phủ đều coi như là hủy diệt triệt để... Chứng cớ cùng kết quả điều tra là một chuyện, suy nghĩ của bản thân mọi người kết luận là một chuyện khác.
Không có ai sẽ hoài nghi Lạc Sân, bởi vì chuyện nàng nói đều là chuyện đương nhiên theo lý thường.
Mặt khác, Dương gia đúng là ở sau lưng xuất lực trên sự kiện Lạc Sân cáo trạng Phó Phong Tuyết này. Chỉ cần là người có mắt đều có thể thấy, Dương gia muốn rửa sạch hiềm khích đều khó có khả năng.
Lạc Sân nói nàng nói ra nguyên nhân chân tướng là vì nàng nghe được cháu của Dương Phủ - Dương Phụ cùng y sĩ trưởng của Hoàng Thiên Trọng nói chuyện, bảo bác sĩ không cần phải chữa khỏi cho Hoàng Thiên Trọng...
Lý Chính nghĩ, chỉ cần bọn họ nguyện ý, lập tức phái người qua khống chế những bác sĩ kia, thậm chí có thể tìm được cửa đột phá ở trên người những bác sĩ kia. Nếu những bác sĩ kia nói xác thực có chuyện này, không phải càng làm rõ nguyên nhân Lạc Sân phản bội sao?
Quan trọng nhất là, Lạc Sân nói trong tay nàng có một đoạn ghi âm nói chuyện với Dương Phụ.
Lý Chính biết đại danh của Dương Phụ, nhưng không phải quá quen thuộc. Cũng không ngờ một công tử ca thế gia lại bị người ta tính kế tới mức thê thảm như vậy... có điều, nếu đối thủ của hắn là Lạc Sân, chuyện xảy ra hôm nay cũng không có gì kỳ quái.
Lý Chính luôn luôn tương đối tự phụ với trí tuệ và năng lực của mình, nhưng mà, hắn không kìm nổi mà mà nghĩ tới một vấn đề. Nếu đối thủ của hắn là Lạc Sân, hắn có thể chiến thắng không?
" Rất khó ". Lý Chính lắc đầu.
Mượn vụ án lần này mà nói, mình còn không phải bị người phụ nữ này đùa bỡn ở trong lòng bàn tay sao?
Nàng nói nàng có chứng cớ, vì vậy, bọn họ mượn chứng cớ nàng đi mời người Long Tức.
Nàng nói nàng bị Dương gia hiếp bức, hắn không ngờ lại tin...
Đúng vậy, Lý Chính tin lời của Lạc Sân.
"Bà nói trong tay bà có một số tài liệu ghi âm của Dương Phụ". Nụ cười trên mặt Lý Chính đã sớm biến mất. Ngay bây giờ, hắn làm sao còn có thể cười được? Nếu Lạc Sân nói đều là thật, vậy, một vụ án lớn kinh thiên đã lộ dưới mí mắt hắn.
Vụ án lớn này rốt cuộc sẽ tạo nên gió lốc dạng gì, sẽ có bao nhiêu người vì vậy mà bị liên lụy, với cấp bậc Lý Chính bây giờ thì không thể biết được.
Phó Phong Tuyết là ai? Bách chiến công thần, có người tận lực vu oan đánh bại lão, đây là hành vi có mục đích gì?
Huống chi, bọn người Long Vương đưa huyết thư kia vào trong tay lão lãnh đạo. Hành động lần này của bọn họ lập tức sẽ tạo thanh thế. Nếu quân bộ không cho họ một công đạo, làm sao có thể khiến bọn họ chịu phục nữa?
Hơn nữa, mấy lão đầu lĩnh kia đều đang chú ý chuyện này, lão lãnh đạo Long Vương nhiều năm không hỏi thế sự cũng tự mình đến bên Đổng lão ngồi một lát... trận phong ba này, muốn ngừng đã là không thể nào.
Không chết không thôi!
"Phải". Lạc Sân nói. "Nếu các người có cần, tôi có thể cung cấp một phần".
"Chuyện này đối với chúng tôi quan trọng vô cùng". Lý Chính gật đầu. "Nếu bà đồng ý, hy vọng cho chúng tôi một phần làm chứng cớ tham khảo".
Lạc Sân liền ở trước mặt Lý Chính, kéo một cúc áo trên cổ sườn sám.
Nàng để cúc áo tới trước mặt Lý Chính, nói: "Tôi nghĩ, các người có cách mở nó ra".
"Cảm ơn". Lý Chính ý bảo nhân viên bên cạnh thu viên cúc áo này lại. "Bà đã có thể giấu thiết bị ghi âm bí mật như vậy, sao không trực tiếp... ý tôi là, sao không thu thập chứng cớ quan trọng hơn chứ?"
" Dương Phủ là lão hồ ly, làm sao có thể để tôi nắm lấy nhược điểm?" Lạc Sân cười lạnh. "Mỗi một câu hắn nói đều lấp lửng hai câu. Cho dù các người lấy được ghi âm cũng vô ích. Cho nên, tôi chỉ có thể ra tay từ trên người Dương Phụ. Thằng nhóc con kia miệng không kín, hơn nữa..."
"Hơn nữa cái gì?"
" Hơn nữa, hắn còn có ý đồ với cơ thể tôi, cho nên, nói chuyện luôn không nghĩ đã phun ra".
" Những lời này chúng tôi cũng sẽ ghi chép trong hồ sơ".
"Tùy tiện". Lạc Sân không đếm xỉa.
"Chứng cứ lần trước bà cung cấp cho chúng tôi là sao vậy? Chúng tôi đã điều tra những chứng cớ kia, năm đó chồng bà Hoàng Thiên Minh quả thật có mâu thuẫn khá lớn với Phó Phong Tuyết..." Lý Chính đột nhiên tung ra vấn đề này.
Người khác đùa bỡn xoay vòng bọn họ, cũng không phải là trong lòng hắn không có tức giận. Cho nên, hắn chỉ có thể nghiêm túc làm rõ tất cả vấn đề.
" Chuyện đi qua nhiều năm như vậy, thật thật giả giả, các người làm sao có thể điều tra rõ ràng?" Lạc Sân vẻ mặt hồi tưởng nói. "Giữa bọn họ quả thật có mâu thuẫn rất lớn, thậm chí còn từng đánh nhau. Một là bởi vì chức đội trưởng Long Tức lúc trước, bọn họ đồng dạng ưu tú, cấp trên cũng không có biện pháp cuối cùng xác định do ai tới nhậm chức... mặc dù cuối cùng giao cho Thiên Minh, nhưng hai người vẫn xảy ra một ít xung đột. Còn có một nguyên nhân..."
" Nguyên nhân gì?"
Lạc Sân trầm mặc.
Thật lâu sau, mới nói khẽ: "Người đàn ông tôi thích là Phó Phong Tuyết".
"..."
Thư phòng.
Một người đàn ông trung niên ngồi ở trên ghế sa ***, tay cầm di động đang run rẩy. Đây không phải là sợ, mà là tức giận.
Bởi vì tức giận, nét mặt của hắn đã vặn vẹo nghiêm trọng. Hình tượng lịch sự trước kia biến mất, càng giống là một người đàn ông đáng thương bắt gặp vợ cùng người khác thông dâm.
Khi người bên kia điện thoại chấm dứt trò chuyện, hắn vung tay ném di động trong tay nện lên vách tường rơi nát bấy.
Cái này cũng chưa tính, hắn đều đập bể tất cả mọi thứ có thể nhìn thấy như chèn trà, khay trà, gạt tàn thuốc.
Cách cách...
Rất nhanh, trong phòng liền một đống hỗn độn.
"Con điếm". Cặp mắt hắn đỏ kè, thở hổn hển mắng.
Cộc cộc...
Có người gõ cửa.
" Đại thiếu gia, đã xảy ra chuyện gì vậy? Tôi ở bên ngoài nghe được có tiếng vang..." Tiếng quản gia từ cửa truyền vào.
"Cút". Dương Phủ phẫn nộ quát.
Quản gia không dám lên tiếng nữa, ngoài cửa lại yên tĩnh.
Thân thể Dương Phủ xụi lơ ngã ngồi ở trên ghế sa ***, lấy một điếu thuốc lá trong hộp sắt trên bàn trà ra châm.
Sau khi rít mạnh mấy hơi, lúc này mới bình tĩnh một chút.
"Bình tĩnh. Nhất định phải bình tĩnh ". Hắn nói đối với mình ở trong lòng.
" Chuyện đã xảy ra. Liền phải nghĩ biện pháp ứng phó..." Hắn cố gắng hồi tưởng một lần, biết mình không có nói qua bất kỳ lời gì có thể nắm làm nhược điểm ở trước mặt nàng. "Ít nhất, mình là an toàn".
" Nhưng mà, Dương Phụ sẽ rất khó nói ". Đầu Dương Phủ lại đau. "Thằng nhãi kia bị người ta bán cũng không biết".
Nghĩ tới đây, hắn liền nâng điện thoại cạnh ghế sa ***, gọi một số điện thoại quen thuộc.
"Bảo Dương Phụ tới gặp tôi".
Cũng không đợi đối phương trả lời, lập tức cúp điện thoại.
Khi hắn rút ra điếu thuốc thứ ba, Dương Phụ đẩy cửa đi vào.
"Chú, chú tìm cháu?" Dương Phụ mỉm cười hỏi. "Có kết quả rồi?"
Khi tầm mắt của hắn chuyển lên di động cùng chén trà bị nện nát ở dưới đất kia, liền hiểu được, kết quả sự việc có thể không phải là kết quả bọn họ muốn.
" Xảy ra chuyện gì rồi?" Dương Phụ hỏi. Đi đến trước mặt Dương Phủ ngồi xuống.
" Lạc Sân phản bội chúng ta". Dương Phủ nói.
" Phản bội?" Dương Phụ sửng sốt, sau đó giận dữ, mắng: "Nàng dám phản bội? Chúng ta là người trên một thuyền, chúng ta chìm, nàng có thể được chỗ tốt sao? Là nàng đi cáo trạng Phó Phong Tuyết, tội của nàng nặng hơn chúng ta nhiều".
"Nếu nàng ôm quyết tâm hẳn phải chết thì sao?" Dương Phủ hút một hơi thuốc, hỏi. Sương khói lượn lờ, mặt của hắn có chút mông lung.
Dương Phụ ngơ ngác, nói: "Sao? Sao nàng phải làm vậy?"
"Vì con của nàng". Dương Phủ nói.
Lại hít một hơi, giọng nặng nề: "Nàng muốn cho con của nàng một cơ hội... nhưng đem đặt ở bên Phó Phong Tuyết".