“Lâm Hách Uy, ông là đồ khốn nạn. Ông là người bố không con, ông đồ hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu …” Tôn Lệ tức giận quát mắng như một người đàn bà chanh chua. Cô ta chỉ có một người em trai, thường ngày được coi như của quý. Vốn Lâm Hách Uy muốn thư ký của mình giữ tấm phim của tấm ảnh đó nhưng bị Tôn Lệ phản đối, nói để em trai mình giữ càng tin tưởng hơn, không ngờ điều này đã làm hại chính anh trai mình.
Binh!
Tần Lạc vung tay tát Tôn Lệ, mắng: “Câm miệng. Hoà thượng thì có tư cách gì mắng trọc đầu? Hai người chính là mèo mả gà đồng, chẳng có gì tốt đẹp cả.”
Khóe miệng Tôn Lệ chảy máu, khi cô ta ngẩng đầu lên, gặp đúng lúc ánh mắt Tần Lạc tràn ngập sát khí như muốn giết người, cô ta vội vàng tránh đi, không dám nói tiếp nữa.
Tần Lạc buông Tôn Lệ ra, một lần nữa Tôn Lệ muốn bỏ trốn, nhưng bị một cước của Jesus đứng chắn phía trước đá bay, thân thể Tôn Lệ nặng nề đập vào tường, sau đó cô ta liên tục rên rỉ, kêu gào.
“Anh cũng chẳng có phong cách của quý ông.” Hồng Phu nói.
“Ít nhất là không hề tàn nhẫn, đúng không?”
“Hừ.”
Tần Lạc đi tới trước mặt Lâm Hách Uy, ngồi xổm nhìn sắc mặt tái nhợt, không một tia máu của Lâ Hách Uy hỏi: “Em trai cô ta là ai? Đang sống ở đâu?”
“Em trai cô ấy là Tôn Trung Hoa, sống ở, khu Xương Vũ, building Thân Hải, tầng 15, phòng 1306.” Lâm Hách Uy khai tuốt tuột: “Tần Lạc, hãy tha cho tôi đi. Tôi biết tôi sai rồi. Hãy nể mặt Hoán Khê, hãy nể mặt cha tôi. Tôi không dám trêu chọc vào cậu nữa. Lần này tôi sẽ biến mất.”
Tần Lạc nhìn Lâm Hách Uy vẻ chán ghét, sau đó hắn tung chân đá vào ngực ông ta.
Người đàn ông này, chỉ cần ông ta có ch, chút nhân tính, chỉ cần ông ta có chút trách nhiệm của một người cha, bản thân hắn có thể đảm bảo cả đời ông ta không cần lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền.
Thế nhưng ông ta có phải là con người biết suy nghĩ không? Quả thật ông ta chẳng khác nào súc vật.
Tần Lạc đánh mắt ra hiệu cho Jesus, Jesus hiểu ý, gã lập tức dẫn theo Bullet rời đi.
Rất nhanh, chân tướng sự việc cần phải được làm rõ.
Mạc dù cả người đau đớn, xương khớp như muốn vỡ vụn nhưng Tôn Lệ vẫn gắng gượng bò dậy, cô ta bò tới ôm chân Tần Lạc, nước mắt nước mũi hòa vào nhau, cô ta khóc nói: “Tần tiên sinh, tôi van cầu ngài. Tôi van cầu ngài hãy bỏ qua cho em trai tôi. Nó vô tội, nó không biết gì hết. Là tôi bảo nó giữ tấm phim, là tôi sai rồi. Toàn bộ là lỗi lầm của tôi.”
“… Tần tiên sinh, ngài muốn trừng phạt thì cứ trừng phạt tôi. Ngài đánh, mắng tôi, giết tôi cũng được … tôi nguyện ý làm thân trâu ngựa cho ngài. Cho dù ngài muốn thân thể tôi, tôi cũng cho ngài …”
Tần Lạc lại đá Tôn Lệ bắn ra ngoài, oán hận nói: “Cô còn muốn mỹ nhân kế hả?”
“Tần tien sinh … Tần tiên sinh.”
…………………….
Khu Xương Vũ, building Thân Hải, tầng 15, phòng 1306.
Jesus và Bullet dễ dàng né tránh bảo vệ của tiểu khu, đi tới tầng 15 một cách an toàn.
Không còn cách nào khác vì bọn họ dự định sẽ mang theo người rời đi. Trong thang máy có lắp đặt camera mà bọn họ thì không muốn bị lộ diện.
“Chính nơi này.” Bullet nói. Gã rất ít khi nói chuyện, gương mặt lúc nào cũng như bị kìm nén, giống như đang mang trong mình mối huyết hải thâm thù vậy.
“Gõ cửa đi.” Jesus nói.
Bullet nhấn chuông cửa nhưng chờ một lát bên trong vẫn không có tiếng trả lời.
Ấn tiếp, vẫn không có thiếng trả lời.
“Có lẽ không có ai trong nhà.” Bullet nói.
Jesus nghiêng tai lắng nghe và nói: “Không đúng.”
“Cái gì không đúng?”
“Trong phòng có tiếng nhạc.”
“Thật vậy sao?” Bullet áp lỗ tai mình vào cánh cửa nghe ngóng nhưng lại không nghe thấy gì.
Jesus cười nói: “Tôi nghĩ nhất định cái khóa cửa này không làm khó được anh.”
Bullet lấy từ trong người ra một con dao găm quân sự Thụy Sĩ, gã dùng mũi đao nhọn chọc vào lỗ khóa. Chỉ nghe một tiếng “cạch” ổ khóa cửa mở ra.
Bullet giơ tay đẩy cửa, cánh cửa sắt liền mở ra.
Đây là một căn hộ hai phòng không quá rộng nhưng trang thiết bị nội thất bên trong khá tốt. Có thể vì trong nhà thiếu nữ chủ nhân nên khá bừa bộn, trên ghế salon là quần áo, sách báo, đồ đạc vứt vương vãi.
Sau khi vào trong nhả Bullet mới nghe thấy tiếng nhạc. Nó truyền ra từ trong một căn phòng.
Thế nhưng cánh cửa phòng đóng chặt nên không nhìn thấy tình hình bên trong phòng.
Jesus ra hiệu, ngay sau đó gã và Bullet chia ra, một trái, một phải đứng hai bên cửa.
Jesus giơ tay đẩy cánh cửa, dĩ nhiên gã không thể đẩy được.
Một lần nữa Bullet lại phải ra tay, gã dùng con dao găm Thụy Sĩ mở khóa.
Cạch …
Cánh cửa phòng mở ra, chỉ cần nhìn tình trạng trong phòng là hiểu ngay.
Một chiếc giá sách, bên trên có khá nhiều sách, tạp chí. Một chiếc bàn và một chiếc ghế da màu đen.
Tren bàn có đặt một chiếc máy tính để bàn, tiếng nhạc là phát ra từ chiếc máy tính.
Một người đàn ông nằm gục xuống mặt bàn, thoạt nhìn như đang ngủ, có vẻ như ngủ rất say, khách vào trong nhà mà vẫn không tỉnh lại.
Bullet cầm con dao găm định đâm tới nhưng bị Jesus cản lại.
“Hắn đã chết.” Jesus nói.
Bullet nhìn Jesus vẻ kinh ngạc rồi sau đó gã giơ tay kéo tóc người đàn ông, dựng dậy khỏi bàn.
Sắc mặt tái nhợt, đôi môi đen sì, trên người có một loại mùi thối của xác chết cực kỳ khó chịu, nhìn qua có vẻ chết đã khá lâu.
“Chết thật.” Bullet kinh hãi nói. Gã kinh hãi không vì cái chết của người đàn ông mà kinh hãi vì sao Jesus vừa vào đã biết.
“Ồ, Thượng Đế nói cho tôi biết.” Jesus như là biết Bullet đang nghĩ gì nên lên tiếng trêu chọc.
Jesus móc điện thoại di động ra và nói: “Tình hình không ổn. Anh ta phải lập tức biết được tình hình bên này.”
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, một lần nữa Tần Lạc đi vào trong cái ***g sắt tanh tưởi đó, đá vào người Lâm Hách Uy, nói: “Nếu như không muốn chết, hãy nói toàn bộ sự thật cho tôi biết.”
Mặc dù đã cực kỳ chán ghét Lâm Hách Uy nhưng Tần Lạc vẫn phải trò chuyện với ông ta. Hắn chỉ muốn khai thác được càng nhiều thông tin từ chính ông ta càng tốt như vậy sau này hắn mới có thể làm giảm ảnh hưởng của chuyện này tới mức thấp nhất.
“Cậu muốn biết cái gì?”
Lâm Hách Uy muốn ngồi dậy nhưng Tần Lạc xua tay nói: “Không cần ngồi dậy, ông cứ nằm đi.”
“Mẹ Hoán Khê.” Tần Lạc nói.
Sắc mặt Lâm Hách Uy cứng đơ nhưng rồi ông ta nhanh chóng nặn ra vẻ tươi cười nói: “Được, được, tôi nhất định biết gì nói nấy, tuyệt đối sẽ không nói nhăng nói cuội.”
“Ông còn dám nói nhảm một câu, tôi sẽ đạp nát bét mặt ông ra.”
“Mẹ Hoán Khê tên gọi là Lâm Tử, là bạn cùng học ở đại học kinh tế Trung Quốc với tôi. Khi ở trường Lâm Tử có rất nhiều người theo đuổi, tôi cũng vậy. Một trong số đó …”
“Kết quả là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu sao?”
Lâm Hách Uy cười xấu hổ nói: “Chúng tôi kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp. Năm sau thì sinh Hoán Khê.”
“Như vậy cuộc sống trước đó của ông không tồi nhưng vì sao lại …?”
Lâm Hách Uy nhìn lướt qua Hồng Phu đang đứng ở cửa không vào trong, nói nhỏ: “Cô ấy có bệnh.”
“Có bệnh.” Tần Lạc sửng sốt. Hắn hoàn toàn không biết chuyện này. Thế nhưng trước đó Tần Lạc chưa từng nói chuyện với Lâm Hoán Khê về mẹ của nàng, mà Lâm Hoán Khê cũng không nói tới. Theo như suy nghĩ của Tần Lạc vì cả cha mẹ cùng bỏ đi nên Hoán Khê ghét cả hai người. Nàng không chỉ ghét cha mình mà cũng không có tình với ngay cả mẹ mình.
“Đúng vậy.” Lâm Hách Uy nói.
“Bệnh gì?”
“Cái …”
“Nói.”
“… khi ở trên giường cô ấy rất lãnh đạm …” Lâm Hách Uy vất vả nói: “Đó là sau này tôi mới biết. Sau đó tôi quen biết Tôn Lệ, cô ấy là thư ký của tôi sau đó hai người chúng tôi sống với nhau…”
Lãnh đạm?
Gương mặt Tần Lạc thoáng cứng đơ rồi hắn vung tay tát một cái, mắng: “Tôi đã nói rồi. Không được nói nhảm.”
“…” Lâm Hách Uy chỉ muốn khóc. Ông ta đã mấy chục tuổi đầu rồi mà còn bị một kẻ hậu sinh đánh. Vấn đề này là nó hỏi mà, tại sao khi nói tới người ta thì lại bảo nói nhảm? Nó không được man rợ, không nói đạo lý như vậy chứ? Trật tự, pháp luật Trung Quốc đâu rồi?
“Bây giờ bà ấy đang ở đâu?”
“Không biết.”
“Tới tận bây giờ vẫn không liên lạc sao?”
“Không.”
Tần Lạc trầm ngâm một lát rồi nói: “Bức ảnh này chỉ có ba người các ông biết.”
“Đúng vậy.” Lâm Hách Uy quả quyết: “Chuyện này tuyệt đối không thể cho nhiều người biết.”
Tần Lạc đang định hỏi tiếp thì chuông điện thoại của hắn lại vang lên.
Sau khi Tần Lạc bấm nhận cuộc gọi, hắn hỏi: “Thế nào?”
“Chậm một bước. Người đã chết.” Giọng nói của Jesus vang lên.
“Chết rồi?” Giọng nói Tần Lạc cao lên.
“Đúng vậy. Chết lâu rồi, nhìn qua thì có vẻ như hơn hai ngày rồi.” Jesus nói: “Tôi đã nhìn thấy bức ảnh đó trong máy tính anh ta.”
“Có phải anh ta phát tán bức ảnh đó không?” Tần Lạc hỏi.
“Đúng vậy. Trên máy tính anh ta có lịch sử truy cập.”
“…”
Tần Lạc trầm tư.
Người chết hai ngày trước đó. Tấm ảnh này hôm nay mới được phát tán.
Người chết sao còn có thể phát tán ảnh đây?
“Chuyện này không đơn giản như vậy.” Tần Lạc âm trầm nói.