Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 166: Chương 166: Có giấy phép kinh doanh và không có bằng lái xe




Thằng ôn này thái độ ngạo mạn, ngữ khí hừng hực bức người. Hơn nữa vừa mở miệng đã có cái kiểu chất vấn và khinh thường người ta, căn bản không cho người khác có cơ hội phản bác.

Tần Lạc bị chọc tức, bước tới trước mặt Vương Tu Thân, cười hỏi: "Sư phụ, thằng ngốc này là ai vậy?"

"Mày mắng ai là thằng ngốc?" Tên trẻ tuổi đứng phắt dậy, tức giận hét.

"Tao chửi mày đó." Tần Lạc nói. "Tao tưởng mày nghe rõ rồi chứ."

"Mày..."

"Âu Dương Lâm, không được vô lễ." Người trung niên cuối cùng cũng mở miệng.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn Tần Lạc, tay phải khẽ vuốt râu, trong giọng nói bình hòa mang theo vẻ kiêu ngạo: "Tôi tên là Âu Dương Mẫn, hắn là Âu Dương Lâm. Chúng tôi là người của Quỷ Y phái."

"Quỷ Y phái." Tần Lạc vẻ mặt kinh ngạc, lẽ nào môn phái trung y trong truyền thuyết này thực sự tồn tại.

Tần Lạc đã từng nghe gia gia nhắc tới cái tên này. Quỷ Y phái là một trong ba đại phân chi cổ xưa nhất của Trung y.

Lúc đó người học y rất ít, để tránh cho Trung y nhất mạch bị diệt sạch trong chiến loạn, mấy y sĩ y thuật cao minh đã tự lập tông phái. Nhất mạch tam chi, để bảo đảm hương hỏa vĩnh tồn.

Ba phân chi lớn này chia làm Quỷ Y phái, Bồ Tát môn, và Chính Khí môn. Trải qua thời gian dài tích lũy và phát triển, nhân tài của họ xuất hiện lớp lớp, cao thủ như rừng, đứng sừng sững cả ngàn năm không ngã, có thể coi là một trụ chính thống của Trung y. Địa vị tương đương với Thiếu Lâm, Nga My và Võ Đang trong giới võ học.

Thiếu Lâm, Nga Mi, Võ Đang những tên gọi này nhờ được xuất hiện trong tiểu thuyết và điện ảnh mà được nhà nhà người người đều biết. Còn ba đại môn phái của giới Trung y lại cực ít người biết đến. Bọn họ vô cùng âm trầm, ẩn tàng ở những chỗ mà công chúng khó có thể đến được.

Có điều, căn cứ vào ly thuyết y học và y thuật được diễn dịch khi các môn của ba môn phái này sử dụng cứu người mà hình thành mấy đại y lưu phái y học được nhiều người biết đến. Ví dụ như Dịch Thủy học phái do đại y gia Trương Nguyên Tố làm chủ thời nhà Kim, Ôn Bổ phái do Trương Cảnh Nhạc thời Minh chủ trương, Bổ Âm phái do Chu Đan Khê, một trong tứ đại danh ý thời Kim Nguyên sáng lập, còn có Công Hạ phái, Bổ Thổ phái, Hàn Lương phái cùng tề danh với những phái trên.

Quỷ Y phái còn có một tên gọi khác là Quỷ Vương phái, vì thủ pháp trị liệu của bọn họ đặc biệt quỷ dị, Tên phương diện Trung y phẫu thuật và thuật phương cũng có chỗ trác việt.

Cảm giác mà Trung y truyền thống tạo ra cho người ta chính là không hiểu phẫu thuật, chỉ hiểu châm cứu dùng thuốc. Trên thực thế lại không phải vậy, bất kể là cạo xương trừ độc cho Quan Vũ hay là Hoa Đà lão tiên sinh muốn mổ đầu Tào Tháo để chữa bệnh đau đầu, kỳ thật đều thuộc phạm trù Trung y phẫu thuật. Trung y cũng rất có hiệu quả với việc cắt trừ và trị liệu khối u ác tính.

Quỷ Y phái chính là rất giỏi về phương diện phẫu thuật cắt bỏ, lúc trước gia gia của Tần Lạc là Tần Tranh khi kể cho Tần Lạc nghe về nguồn gốc và sở trường của tam đại phân chi đã từng đặc biệt nhắc tới phương diện này.

Khiến Tần Lạc bất ngờ chính là bọn họ không ngờ lại chủ động tìm đến cửa.

Tần Lạc hiện tại mới hiểu hàm ý của totem trên ngực họ, đầu lâu là đại biểu cho địa ngục, còn hai thanh đao chính là đao phẫu thuật trong tay bọn họ. Ý tứ là, trải qua sự diệu thủ hồi xuân của bọn họ, có thể kéo người từ trong địa ngục trở về.

Chẳng trách hay tên này mũi hướng lên trời, không thèm nhìn thẳng người khác. Quả nhiên là rất có lai lịch.

"Sao? Cậu đã từng nghe rồi à." Âu Dương Mẫn nhìn thấy vẻ mặt của Tần Lạc, kỳ quái hỏi.

"Nghe rồi, đao của Quỷ Vương, tay của Bồ Tát, ‘tiền đẩu nhất đẩu’ của Chính Khí môn." Tần Lạc cười nói.

Trong tam đại môn phái thì thực lực của Chính Khí môn là cường đại nhất, Bồ Tát môn là thứ nhì, sau cùng mới là Quỷ Y phái. Cho nên, người hiếu sự liền biên ra một câu về này, dùng để hình dung quan hệ của ba phía.

'Tiền đẩu nhất đẩu của Chính Khí môn' là hình dung sự sợ hãi của Quỷ Y phái và Bồ Tát môn đối với Chính Khí môn, chỉ là cách nói có chút khoa trương mà thôi.

Quả nhiên, nghe xong câu vè này, Âu Dương Lâm và Âu Dương Mẫn đồng thời biến sắc.

Âu Dương Lâm gầm lên: "Mày thì biết gì? Chính Khí môn thì tính là gì? Bọn tao khi nào thèm để nó vào trong mắt."

"Tiểu tử vô tri. Đó là người hiếu sự nói năng lung tung, căn bản không phải sự thật." Âu Dương Mẫn cũng bị một câu này của Tần Lạc làm cho tổn thương.

Trăm ngàn năm qua, Quỷ Y phái và Bồ Tát Môn bị câu vè này ép cho không ngẩng đầu lên được. Đây thực sự là cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt của họ, chẳng trách hai tên này lại có phản ứng kịch liệt như vậy.

"Đây không phải là tôi nói." Tần Lạc hờ hững nhún nhún vai, nói. "Hơn nữa, một câu này có thể lưu truyền nhiều năm như vậy, chắc cũng phải có đạo lý của nó chứ?"

"Mày..." Â Dương Mẫn chỉ vào Tần Lạc, cười lạnh: "Cho dù chúng tôi kỹ thuật không bằng người. Nhưng, cậu thì hiểu được gì? Không hiểu còn giả vờ như hiểu mới khiến người khác cười chê. Mà các đáng cười chính là, chỉ bằng vào sức của một mình cậu mà vọng tưởng có thể cứu vãn được Trung y, không sợ là trở thành trò cười sao?"

"Bị cười chê chính là các người đó!" Tần Lạc nói. "Một mình tôi năng lực có hạn, nhưng thụ ân của Trung y, thì phải cố báo đáp. Tiếng nói tuy vẫn còn nhỏ, lực khí tuy vẫn yếu, nhưng vẫn cố hết sức mà bảo toàn Trung y nhất mạch, vì người cùng ngành mà mưu cầu một con đường sống, vì con cháu đời sau của chúng ta mà lưu lại một chút báu vật."

"Khi tôi làm những việc này, các ngươi đang ở chỗ nào? Lúc xưa tổ tiên của của các người sáng lập ra ba phái Trung y là để bảo đảm Trung y tuyệt học vĩnh viễn bất diệt. Hiện tại thì sao? Các ngươi giống như một đám rùa chui rúc trong mai, Trung y sắp biến mất rồi còn giả vờ không biết. Các người không cảm thấy có lỗi với tổ tiên của mình sao? Không cảm thấy cố lỗi vớii cả vạn đồng nghiệp Trung y sao? Không cảm thấy có lỗi với trách nhiệm mà các người đang phải gánh vác sao?"

Âu Dương Lâm và Âu Dương Mẫn bị Tần Lạc mắng cho á khẩu, Âu Dương Lâm phẫn nộ, nhưng lại không thể phản bác. Vẫn là Âu Dương Mẫn lão luyện hơn, nói: "Ai bảo là chúng tôi muốn mặc cho Trung y bị diệt? Trung y truyền thừa cả ngàn năm, chẳng lẽ không phải là công lao của những người như chúng tôi sao?"

Tần Lạc cười lạnh, nói: "Trung y truyền thừa cả ngàn năm là bởi vì nhân dân cần nó. Hiện tại Trung y gặp phải sự tấn công mãnh liệt của Tây y, các người sao không đứng ra hô hào? Sao không đứng ra phát dương Trung y, cứu vãn Trung y? Các người chuẩn bị nằm trên công lao của tiền nhân mà ăn không cả đời ư?"

"Tần Lạc, mày đừng không biết tốt xấu như vậy. Mày có tư cách gì để giáo huấn bọn tao? Chuyện mà chúng tao làm rất nhiều, mày là ngoại nhân thì biết được những gi?" Âu Dương Lâm chỉ vào Tần Lạc mà mắng.

"Tôi là ngoại nhân, tôi không biết. Anh là người của Quỷ Y phái, vậy anh nói cho tôi biết xem các ngươi đã làm được những gì." Tần Lạc cười nói. "Có thể, thực sự là tôi đã hiểu lầm các người."

Âu Dương Lâm đang muốn nói thì Âu Dương mẫn xua tay cản lại, nhìn Tần Lạc nói: "Chính vì muốn tốt cho Trung y, chúng tôi mới tới tìm cậu."

"Tìm tôi làm cái gì?" Tần Lạc hỏi.

"Giải tán nghiệp đoàn Trung y. Không cho phép cậu lấy cái mác cữu vãn Trung y ra để mưu lợi cá nhân." Âu Dương Mẫn nói.

"Âu Dương tiên sinh. Nghe tôi giải thích đã. Tần Lạc không phải là hạng người như vậy, hắn là một người trẻ tuổi rất biết suy nghĩ. Cũng thực sự là muốn làm vài chuyện để giúp Trung y nhất mạch của chúng ta." Vương Tu Thân rốt cục cũng tìm được cơ hội để lên tiếng, liền đứng cạnh giải thích.

"Vương lão tiên sinh, tâm tình của ông tôi có thể hiểu. Dẫu sao thì hắn cũng là đồ đệ của ông." Âu Dương Mẫn nói. "Nhưng, chuyện này người của chúng tôi đã điều tra rõ ràng rồi. Bọn họ quả thực là vác cái mác cứu vãn Trung y ra để kiếm tiền. Nghiệp đoàn Trung y trên thực thế chính là công tycổ phân mà hắn và chính phủ hợp tác song phương, điều này bọn họ không có cách nào để phủ nhận cả! Hơn nữa, chúng tôi đã có một nghiệp đoànTrung y. Không cần thêm một cái nữa."

"Đã có một nghiệp đoàn Trung y ư?" Tần Lạc sững sờ. Chuyện này hắn chưa từng nghe qua.

"Không sai. Chúng tôi đã phát hiện ra tình huống nguy kịch của Trung y. Do đó Quỷ Y phái, Bồ Tát môn và Chính Khí môn ba nhà liên hợp thành lập nghiệp đoàn Trung y, mục đích chính là để phát dương quang đại Trung y, ngăn cản sự lụi bại của Trung y." Âu Dương Lâm đắc ý nói.

"Nếu như giải tán thì chính là nghiệp đoàn Trung y của các người phải giải tán đó!" Tần Lạc cười nói.

"Tần Lạc, cậu biết cậu đang nói gì không?" Âu Dương Mẫn tức giận quát. Tam đại Trung y lưu phái chính là quyền uy của giới Trung y. Từ trước tới giờ, một lời nói ra là nhất ngôn cửu đỉnh, không có ai dám kháng nghị. Hôm nay thằng ôn này dám nhiều lần khiêu khích uy tín của bọn họ.

"Tôi tất nhiên biết." Tần Lạc ngạo nghễ nói. "Phải giải tán chính là các người. Nghiệp đoàn Trung y của tôi là tổ chức hợp pháp được quốc gia phê chuẩn, chúng tôi có giấy phép kinh doanh, nghiệp đoàn Trung y của các người là thành lập tự phát, giống như là không có giấy phép lái xe vậy. Các người tốt nhất hãy khách khí với tôi một chút, nếu không tôi sẽ gọi điện thoại tố cáo các người đó."

"......"

Âu Dương Mẫn và Âu Dương Lâm tức đến lệch cả mũi, ngay cả một câu phản bác cũng không nói ra nổi.

Vương Tu Thân vỗ vỗ vai Tần Lạc, ý bảo hắn đừng quá cay nghiệt, khiến cho mâu thuẫn càng lớn hơn. Những người này trong giới Trung y có địa vị hiển hách, đắc tội với bọn họ thực sự là không nên.

Vương Tu Thân đi tới trước mặt Âu Dưỡng Mẫn, đứng giữa hòa giải: "Âu Dương tiên sinh, tôi cũng có hai nghiệp đoàn Trung y cũng là chuyện tốt. Mục tiêu của mọi người đều là muốn phát dương Trung y, phục vụ vì Trung y. Một bên ở ngoài ánh sáng, một bên ở trong bóng tốii. Hiệu quả thu được càng rõ rệt hơn. Hiện tại Trung y đang nguy trong sớm chiều, trong giới của chúng ta nên đoàn kết lại với nhau mới đúng, đây không phỉa là lúc gây mâu thuẫn."

"Chúng tôi không muốn gây mâu thuẫn. Thế nhưng thái độ của hắn quá cay nghiệt." Âu Dương Mẫn sắc mặt bất thiện nói.

"Là ai vừa vào đã muốn gây sự?"

"Nếu như không phải là cậu vác cái mác cứu vãn Trung y ra kiếm tiền, chúng tôi liệu có tìm tới đây không?"

"Tôi hiện tại đã kiếm được một xu nào chưa? Đều là tôi đang đầu tư đó!" Tần Lạc mặt sầm xuống. Nhắc tới cái này, tim hắn lại rỉ máu.

Vì để thành lập nghiệp đoàn Trung y, tiền chi dự toán là bốn ngàn vạn tệ. Tiền mà hắn kiếm được từ phấn dưỡng da Kim Dũng đều rót gần một ức vào đây.

"Đầu tư không phải là để sau này kiếm tiền sao?" Âu Dương Lâm mỉm mai.

"Tôi đầu tư thì đương nhiên phải kiếm được tiền. Tôi không chỉ muốn kiếm tiền, tôi còn muốn tất cả các đồng nghiệp trong giới đều kiếm được tiền." Tần Lạc nói.

"Được rồi được rồi. Mọi người bớt tranh cãi đi." Vương Tu Thân cười nói. "Có gì thì cùng thương lượng. Hà tất phải khó chịu như vậy? Cứ tiếp tục thế này thì liệu có giải quyết được gì không?"

"Nghiệp đoàn Trung y của hắn có thể không giải tán." Âu Dương Mẫn nói. "Nhưng, phải phục tùng sự lãnh đạo của chúng tôi."

Tần Lạc bực lắm rồi. Nghiệp đoàn Trung y do tôi một tay sáng lập và đầu tư, chỉ bằng một cậu nói của ông mà muốn lấy đi à?

"Ra giá đi." Tần Lạc tài đại khí thôi nói: "Nghiệp đoàn Trung y của các người tôi sẽ mua."

"Mua, mua tiếp, là có thể đưa ra thị trường."

Đây là một câu nói của Lệ Khuynh Thàn, Tần Lạc không biết có đúng hay không, trước tiên cứ thực nghiệm từ hai tên này đã.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.