Màu máu đỏ sậm, giống như là máu mủ ứ đã lâu.
Bà Mã Thụy vốn vừa trắng vừa mập, máu dính ở trên mặt, trên người, liền lộ vẻ ghê người.
"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?" Jackson lớn tiếng hét. Hắn quả thật bị dọa sợ rồi. Cho dù là chữa bệnh, cũng không cần khiến máu chảy đầm đìa như vậy chứ? "Dừng tay, bảo hắn dừng tay".
Lúc nói chuyện, hắn định kéo Tần Lạc từ bên cạnh bà Mã Thụy xuống.
Tiểu Linh phản ứng, thoáng cái che ở trước mặt Jackson, nói: "Anh không thể động đến hắn. Hắn đang chữa bệnh".
Cố Bách Hiền cùng Lý Nhân mặc dù tuổi già, ngay bây giờ cũng tự đứng dậy, ngăn giữa Jackson cùng Tần Lạc, nói: "Bây giờ Tần Lạc đang động thủ thuật, không thể gián đoạn giữa chừng, nếu không sẽ thương tổn đến người bệnh".
Thật ra cũng sẽ tổn thương tới Tần Lạc, chỉ là Cố Bách Hiền sẽ không nói ra lời này. Trừ mấy người bọn họ, những người nước ngoài này sẽ quan tâm tới sự sống chết của Tần Lạc sao?
Sau khi nghe Tiểu Linh phiên dịch, Jackson tức giận quát lên: "Đã thương tổn thành như vậy, còn thương tổn thế nào nữa? Các người tránh ra cho tôi".
Jackson là đội viên chiến đội hải quân lục, mặc dù giải ngũ nhiều năm, nhưng cơ thể vẫn vô cùng khỏe mạnh. Hắn dùng lực xông tới trước, muốn đẩy Tiểu Linh sang một bên.
Tiểu Linh là một cô gái, làm sao có thể đỡ nổi va chạm của Jackson?
Thân thể cố sức, lảo đảo mà lui về sau.
Có điều, Jackson coi như là hạ thủ lưu tình, không có khiến nàng té ngã. Thân phận của hắn đặc thù, làm việc vẫn chú ý chừng mực.
Không ngờ chính là, va chạm này cũng khiến Tiểu Linh tức giận.
Vốn nàng chỉ là một phiên dịch bình thường của bộ vệ sinh, lần này đi theo Tần Lạc ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, mặc dù không coi là chuyện to tát gì, nhưng trong lòng nàng vẫn rất hưng phấn. Bởi vì nàng biết Tần Lạc, đã sớm nghe qua đại danh của hắn, cũng thuộc mỗi một sự tích của hắn.
Trước kia, nhân viên công tác trong bộ khác có thể đi cùng với Tần Lạc sau khi trở về, luôn giải về đủ loại sự tích đặc biệt của Tần Lạc giống như ngôi sao, người nào cũng với hành động của Tần Lạc khen không dứt miệng. Dần dà, cả ngành phiên dịch bộ vệ sinh đều có thiện cảm khó hiểu với hắn.
Nếu Tần Lạc có mười vạn fans, liền nhất định sẽ bao gồm cả ngành phiên dịch bộ vệ sinh. Bởi vì mỗi người bọn họ đều xem hắn là thần tượng.
Lần này, rốt cuộc đến phiên Tiểu Linh cùng tiểu Nhã đi.
Các nàng kích động không thôi, hơn nữa hạ quyết tâm nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ xuất hành lần này viên mãn.
Thông qua mấy ngày ở chung, Tiểu Linh cùng tiểu Nhã càng hiểu rõ nhân phẩm của Tần Lạc, loại cảm giác anh hùng trước kia còn có chứa tính chất hư ảo biến thành người sống sờ sờ trước mắt các nàng quả thật rất thú vị.
Các nàng tôn trọng hắn, kính yêu hắn, cũng yêu mến hắn.
Tần Lạc là anh hùng trong lòng các nàng, cũng anh hùng dân tộc, các nàng muốn tận khả năng của mình mà bảo vệ hắn, mặc dù sức của các nàng hết sức có hạn.
Nếu đặt tại trước kia, nàng dù vô năng thế nào cũng không dám làm ra chuyện thất lễ gì với phó Tổng Thống nước Mỹ. Bởi vì vậy thì có nghĩa là cuộc đời chính trị cùng cuộc đời nghề nghiệp của mình kết thúc.
Bây giờ, nàng không để ý nhiều như vậy.
Nàng xông lên phía trước, kéo phắt cà vạt Jackson, nói: "Anh không thể quấy nhiễu bác sĩ Tần, tôi không cho phép anh quấy rầy hắn".
Jackson quả thật bị tức đến độ muốn hộc máu.
Kể từ sau khi hải quân giải ngũ, liền không còn ai dám vô lễ kéo cà vạt mình như thế. Mà ngay cả con mình cũng bị uy nghiêm của mình bức mà không dám làm ra chuyện như vậy.
Nhưng mà, bây giờ hắn lại bị một phiên dịch người Hoa kéo cà vạt, mặc dù khí lực của hắn khá lớn, nhưng cổ rơi vào trong tay người khác, chung quy không phải là một chuyện làm cho người ta thoải mái.
"Thả tay ra". Jackson quát.
"Không thả". Tiểu Linh hung ác nói. "Anh đừng hòng tổn thương đến bác sĩ Tần".
"Tôi không định tổn thương hắn. Tôi muốn đuổi hắn ra". Jackson kêu lên. Hắn muốn lập tức đuổi đám người này đi, cuối cùng lập tức mở cuộc họp báo tuyên bố thất bại của bọn họ. Đúng vậy, lúc này hết thảy đều đã kết thúc. Hắn chỉ cần để mấy ký giả kia thấy được tình hình của bà Mã Thụy bây giờ là được, từ nay về sau, còn ai dám tìm những bác sĩ Trung Quốc này xem bệnh? Chẳng lẽ anh không sợ thất khiếu chảy máu sao?
"Bây giờ anh không thể động vào hắn".
"Hắn hại bà Mã Thụy, hắn hại chết mẹ tôi. Sao tôi không thể động vào hắn?" Jackson rống lớn. "Jack, Franklin các người vào giúp đi".
Nghe được tiếng cãi vả bên trong, đám người Jester, Jack, Franklin canh ở cửa thoáng cái ùa vào. Thấy Jackson bị cô gái kéo cà vạt, đầu hướng tới cùng nàng xoay vòng, giống một con bò bị chụp dây lên cổ mặc người chém giết sai khiến, hình tượng thật sự là chật vật không chịu nổi.
"Nha. Chết tiệt". Franklin nóng nảy. Nếu hình tượng Jackson như vậy bị mấy phóng viên đáng ghét kia chụp được, hắn liền triệt để xong đời. Người Mỹ sẽ không cho phép người như vậy leo lên ngôi Tổng thống. "Buông ra, cô định xiết hắn chết sao? Cô đây là hành vi phạm pháp cô có biết không?"
" Tiểu Linh, buông tay, có chuyện từ từ nói". Lời của Jack liền tương đối ôn hòa hơn. Mấy ngày nay hắn thân quan với bọn người Tiểu Linh, tiểu Nhã, còn thường xuyên sẽ đùa giỡn một chút.
"Tôi có thể buông tay, nhưng hắn không được chạm vào bác sĩ Tần". Tiểu Linh đưa ra điều kiện của mình. Thấy Jackson lấy tay bắt đầu lôi cà vạt, nàng cũng bắt đầu tăng thêm khí lực. Cái cổ Jackson bị ghìm chặt, hít thở không thông, sắc mặt bị nghẹn thành màu đỏ tím.
"Không cần để ý tôi". Jackson nói. "Đẩy Tần Lạc ra, hắn sẽ hại chết bà Mã Thụy".
Jack cùng Franklin lần này chú ý tới bà Mã Thụy, bỗng chốc bị sự khủng bố trên mặt bà làm cho sợ hãi.
" Trời ạ. Đây rốt cuộc là làm sao vậy?" Jack kêu lên.
Vẻ mặt Franklin cũng rất đáng nghiền ngẫm, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là vui sướng. Chỉ là vui sướng này vừa loét ở trên mặt liền biến mất, nổi giận đùng đùng mà định nhào qua đẩy Tần Lạc.
Cố Bách Hiền cùng Lý Nhân lại chạy tới ngăn cản hắn, hai bên bắt đầu xảy ra đụng độ.
Trạng thái Tần Lạc bây giờ rất kỳ diệu, cũng rất tuyệt vời.
Hắn dùng vô số luồng khí cơ cấu tạo nên một mạng nhện, những sợi tơ này cắt đám mây đỏ thành vô số khối nhỏ. Tần Lạc liền dẫn dắt hết luồng khí cơ này đến luồng khí cơ khác đi phân cách những sợi tơ này, muốn xua tan toàn bộ những đám mây đỏ này.
Vị trí bị trùng kích lộ ra màu trắng, giống như màu não vực bình thường. Điều này làm cho trong lòng Tần Lạc có chờ mong, hắn đã thấy được ánh rạng đông thắng lợi.
Bất đắc dĩ chính là, đám mây đỏ này thật sự quá lớn, vô biên vô hạn, phủ kín não vực. Sợi tơ kia của hắn mặc dù không gì phá nổi, nhưng xua tan toàn bộ đám mây đỏ kia cũng cần tốn rất nhiều thời gian.
Giống như là cần dùng một cây bút máy vẽ loạn vách tường màu trắng thành màu đen. Công trình thật sự vô cùng gian nan.
"Thời gian bao lâu mới quét sạch chúng nó đây?" Trong lòng Tần Lạc cân nhắc vấn đề này. Nếu trùng kích từng điểm, hắn duy trì trên mười ngày mười đêm cũng không có cách gì hoàn thành công trình này.
Không nói trước thời gian cấp bách, chính là tinh lực của hắn cũng không gánh được. Ai có thể kiên trì thi triển "Thái Ất Thần Châm" mười ngày mười đêm chứ?
Ánh mắt quét tới quét lui ở trong não vực, muốn tìm ra biện pháp giải quyết vấn đề.
"Nếu những tơ nhện này có thể động thì tốt rồi". Tần Lạc thầm nghĩ. "Những tơ nhện này cùng vận động, đè ép tới chính giữa. Đám mây đỏ kia cũng sẽ bị ép sạch, mỗi hai sợi tơ phụ trách một khối mây đỏ nhỏ, như vậy trong nháy mắt là có thể hoàn thành".
Có điều, Tần Lạc biết đây là không thể nào.
Hắn chỉ có thể dẫn dắt một sợi này, làm sao có thể đủ khống chế được mấy trăm mấy ngàn sợi tơ như vậy?
Tâm niệm vừa động, nghĩ thầm, nếu như mình đặt sợi này ở trên tơ nhện, sau đó tự nó đến ảnh hưởng những tơ mỏng này thì sao?
Xem sợi này như cơ quan phục vụ đoạn cuối của máy tính, những sợi khác chính là lưu lượng phân lưu phía sau cùng, cứ như vậy, vấn đề khó khăn này chẳng phải được giải quyết rồi sao?
Nghĩ thì dễ, bắt đầu làm lại quá khó.
Tần Lạc ngưng dùng sợi tơ đánh sâu vào mây đỏ, mà lại nối đầu sợi lên mạng nhện.
Sau đó, hắn kéo nhẹ, muốn lợi dụng hết tất cả chúng nó, đáng tiếc, những tơ nhện này chỉ khẽ lay động, cũng không chịu nghe sai khiến từ hắn.
"Còn thiếu chút gì chăng?" Tần Lạc hỏi. Câu hỏi này là tự hỏi chính mình, chỉ có chính hắn có thể nghe thấy, cũng chỉ có bản thân có thể trả lời được.
Có khó khăn, tìm sư phụ.
Ngay ở lúc hắn gian nan rối rắm, lão đạo sĩ một kiếm ngang trời bổ tới, một câu "Đây chính là đạo" phảng phất như Phật hạt đạo ngữ khiến hắn bừng tỉnh.
Không kìm lòng nổi, Tần Lạc lại nghĩ tới lão đạo sĩ, môn chủ tiểu phái Thiên Cơ Đạo đầu tiên trên thế giới.
Nhưng mà, lần này, Tần Lạc lại thất vọng rồi. Bởi vì lão đạo sĩ cũng chưa từng nói nên làm sao giải quyết nan đề này.
Có điều, nghĩ tới đạo sĩ, Tần Lạc cũng thuận tiện nghĩ tới "Đạo gia thập nhị đoạn cẩm" lão đưa tặng kia.