Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 971: Chương 971: Còn có thể nói như vậy sao?




Tần Lạc bị người đàn ông cao lớn vỗ vai tới mức xương cốt hắn muốn sụm xuống nhưng hắn vẫn phải cố dùng vẻ mặt như chúng ta chính là anh em tốt. Hắn cũng cố dùng sức vỗ vỗ lưng người đàn ông, nói với vẻ sảng khoái: “Đúng vậy, sau này còn cần đại ca quan tâm nhiều hơn.”

“Mạnh Đồng.” Người đàn ông chìa ta ra nói: “Sĩ quan huấn luyện tới từ tam thập bát quân.”

Tần Lạc không khỏi chấn động khi nghe người đàn ông nói. Thập bát quân chính là quân Vương bài của Trung Quốc, còn được xưng là vạn thắng quân. Cho dù là trước kia hay bây giờ, Trung Quốc hay Yến Kinh thì nó đều có tầm quan trọng không thể thay thế.

Trong báo cáo quân sự của nước Mỹ vẫn còn ghi: Quân tam thập bát bảo vệ xung quanh Yến Kinh giống như bức tường đồng vách sắt rất khó có thể vượt qua.

Trong khi đó sĩ quan huấn luyện chính là sĩ quan tổ chức huấn luyện của quân Vương bài tam thập bát. Chỉ cần dùng cái mông của mình nghĩ cũng biết địa vị của người này cao như thế nào.

Vì có Mạnh Đồng đi trước, những người khác đều tiến lên vây xung quanh Tần Lạc.

“Vương Hạo Dương, tới từ đại đội dao nhọn hải quân.”

“Bao Bất Đồng, đội đột kích phương đông thần kiếm.”

“Trầm Minh, Trầm Dương, hổ đông bắc.”

Từng đôi bàn tay to lớn, đầy sức mạnh chìa ra. Ai nấy đều nhiệt tình nắm chặt bàn tay Tần Lạc, vỗ vỗ lên vai hắn.

Đây chính là cách thức biểu thị tình cảm của quân nhân, bạo lực, trực tiếp nhưng lại khiến cho người ta ấm áp.

Mặc dù người và bàn tay Tần Lạc vô cùng đau đớn nhưng trong lòng hắn lại như nở hoa.

Hành trình tới thiên lao lần này quả nhiên có thu hoạch lớn. Sau này những người này nhất định sẽ coi hắn như người một nhà.

Cạch cạch …

Long Vương chống quải trượng từ bên trong đi ra, tươi cười đứng dưới hiên nhìn tình cảnh trước mặt.

Trong lòng Long Vương thực sự vô cùng thoải mái khi Tần Lạc nhận được sự thừa nhận của những người này, hơn nữa hắn còn hòa nhập với bọn họ.

Điều này giống như sự truyền thừa, như con cháu kế thừa dòng họ, đồ đệ kế thừa kỹ thuật của sư phụ vậy, đều khiến người ta có một cảm giác vui sướng, không còn tiếc nuối.

Cuối cùng chính ông đã lựa chọn Tần Lạc.

Long Vương vốn muốn lựa chọn Quân Sư. Cô gái này là người có tài năng, có trí tuệ, có đủ năng lực làm được việc này nhưng cuối cùng chỉ vì một nguyên nhân bẩm sinh mà Long Vương đã từ bỏ nàng.

Quân Sư có thể trở thành Đại tướng trấn thủ một phương nhưng nàng thật sự rất khó có thể trở thành một nguyên soái có thể điều động được rất nhiều nhân tài vật lực.

Nàng có đầy đủ tư cách để trở thành đội trưởng Long Tức nhưng nàng không như Tần Lạc, có thể nhận được sự tôn trọng và trân trọng của những người này.

Tần Lạc không như nàng.

Hắn thông minh, hiểu được tiến thoái.

Hắn khiêm tốn, không khoe khoang, không biết gì nói nấy.

Có tình có nghĩa, hắn sẽ không làm cho những người của mình bài xích mình.

Còn một điều quan trọng hơn chính là giác ngộ của hắn.

Mượn lần tranh đấu này với Điền Chân. Từ đầu tới cuối Tần Lạc không nhận được bất kỳ thông báo nào của Long Vương nhưng dựa vào chính mắt quan sát và suy đoán của mình, cuối cùng phối hợp ăn ý với ông thực hiện chiêu ‘khổ nhục kế’.

Lần này Tần Lạc không chỉ xuất những quân bài giấu sau lưng mà còn khiến những ông già thực sự ủng hộ hắn phải xuất đầu lộ diện. Hơn nữa Tần Lạc ra mặt vì Long Vương còn khiến những con cháu, đệ tử của Long Vương cảm thấy áy náy.

Như bọn họ đã nói những gì Tần Lạc làm chính là những điều bọn họ cũng muốn làm.

Lúc này đây trong số những nhân vật trẻ tuổi ở Yến Kinh, có người nào là đối thủ của Tần Lạc không?

Hoàng Thiên Trọng?

Long Vương có vẻ khinh thường khi nghĩ tới con người này. Cho dù Hoàng Thiên Trọng có hao tổn bao nhiêu tâm trí, kết quả cuối cùng vẫn là công dã tràng.

Khi nhìn thấy Long Vương đi ra ngoài, Tần Lạc thoát khỏi vòng vây của mọi người, kéo tay Vương Cửu Cửu đi tới, hắn cười nói: “Sư phụ, con đã về.”

“Ha ha. Tốt, quay về là tốt rồi.” Long Vương cười sảng khoái nói: “Không chịu oan ức gì chứ?”

“Không đâu.” Tần Lạc cười nói: “Chỉ là hù dọa một chút thôi. Con nghĩ bọn họ không dám làm thật. Dù gì đi nữa vẫn có sư phụ và các vị sư huynh ở phía sau trợ giúp.”

Tần Lạc vỗ mông ngựa không chỉ có mình Long Vương mà hắn còn lôi cả những sư huynh ở phía sau vào trong.

Quả nhiên sau khi nghe Tần Lạc nói, người đàn ông cao lớn cười tươi như nở hoa.

“Sao có thể như vậy. Chúng tôi không làm điều gì cả.”

“Đúng vậy. Lần này Long Vương ngăn cản không cho chúng tôi ra tay. Tần Lạc tiểu đệ, lần sau kẻ nào dám động vào đệ, tôi sẽ liều mạng với kẻ đó.”

“Anh đúng là dã nhân, động mở mồm là chém giết. Có giác ngộ của đại ca không vậy? Tần Lạc, có thời gian tới chỗ chúng tôi chơi đi. Tôi sẽ tặng cậu một khẩu súng rất hay.”

Long Vương xua tay nói: “Thôi được rồi, thôi được rồi. Tần Lạc đã quay về. Các anh cũng về đi thôi. Tất cả cứ ở đây không phải sẽ khiến cho người ta bàn tán sao?”

Khi nghe Long Vương nói vậy, mấy người đàn ông mới lục tục chào Long Vương sau đó bắt tay Tần Lạc, theo thứ tự rời khỏi biệt thự.

Đợi khi tiếng xe xa dần, trong sân trở lại yên tĩnh, Long Vương mới chỉ bàn trà nhỏ dưới mái hiên mà nói: “Hai con ngồi đi.”

“Cám ơn sư phụ.” Tần Lạc cười nói. Hắn chỉ vào Vương Cửu Cửu nói: “Vương Cửu Cửu, bạn của con.”

“Ta biết. Tiểu thư Vương gia phải không? Sức khỏe của Vương Đại Pháo vẫn tốt chứ?” Long Vương cười hòa ái hỏi chuyện nhà Vương Cửu Cửu.

“Sức khỏe của ông rất tốt.” Vương Cửu Cửu cười nói: “Sư phụ cũng biết ông của con sao?”

Tần Lạc gọi Long Vương là sư phụ nên Vương Cửu Cửu cũng chỉ biết gọi theo hắn mà thôi.

“Biết. Sao lại có thể không biết?” Long Vương cười nói: “Vương Đại Pháo cũng coi như là hảo hán trong quân. Vấn đề là càng nhiều tuổi thì càng giảo hoạt.”

Vương Cửu Cửu chỉ mỉm cười, không nói tiếp.

“Tốt lắm. Con làm rất tốt.” Long Vương nhìn Tần Lạc nói.

“Cám ơn sư phụ.” Tần Lạc hiểu ý tứ trong lời nói của Long Vương.

Long Vương thở dài nói: “Gừng càng già càng cay. Vào lúc nguy ngập Điền Chân có một chiêu rất tuyệt diệu. Không những đánh cho chúng ta một đòn mà còn khiến những ông lão ra mặt giúp đỡ con lấm lem mặt mày.”

Quả thật sau khi Tần Lạc bị bắt vào tù, rất nhiều ông già gọi điện nói giúp hay là đi thẳng tới trụ sở đội đốc sát gây áp lực với Điền Chân.

Sự việc cứ vậy, Điền Chân thả hay không thả người?

Thả người?

Như vậy Điền Chân sẽ mất hết thể diện sau này ông ta còn mang tiếng xấu là cố tình trả thù.

Không thả?

Nhiều ông già bất tử như vậy, Điền Chân có dám đắc tội không?

Hộc máu ngất xỉu chính là một tuyệt chiêu. Cho dù cuối cùng Điền Chân thả người nhưng có thể nói là do bị áp lực nên mới làm như vậy.

Mà những ông già chạy tới trụ sở đội đốc sát gây áp lực đã bị Điền Chân âm thầm chơi một cú. Bọn họ sẽ bị cấp trên chỉ trích vì cái tội gây áp lực cho Điền Chân.

Đây chính là đấu tranh.

Không gì không thể dùng, có thể dùng bất kỳ thủ đoạn xấu nào.

“Lần này vì con mà mấy ông lão phải chịu uất ức. Sau này con nhất định sẽ tới thăm, cám ơn.” Tần Lạc nói.

“Ừ, lễ nhiều người không trách. Lần này người ta giúp đại ân cho con, hẳn cũng nên tới nhà chơi.” Long Vương nói: “Thế nhưng con cũng không nên quá chú tâm tới điều này. Bọn họ giúp con cũng đều có lý do của bọn họ. Cô gái, cháu nói có đúng không?”

Vương Cửu Cửu cười tít mắt nói: “Đúng vậy. Nếu như không có lý do, mấy ông già bất tử đó chỉ như Lã Vọng buông câu, không nghe, không nhìn, không gặp gì hết.”

“Vương Cửu Cửu này trả lời rất thỏa đáng. Cô gái, lúc rãnh rỗi tới nói chuyện với lão già này nhiều một chút. Ở một vài phương diện, cháu thông minh hơn đồ đệ của ta nhiều.”

“Cháu sẽ.” Vương Cửu Cửu cười thoải mái nói.

“Sư phụ, chuyện này cứ kết thúc như vậy sao?” Tần Lạc thấp thỏm hỏi: “Bọn họ có phản công không?”

“Điền Chân.” Long Vương cười nhạt nói: “Nếu như ông ta là người thông minh, nhất định sẽ chọn cách bị ốm nghỉ ngơi mấy ngày. Nếu như đã diễn trò thì phải diễn cho chót. Còn về chuyện có phiền toái hay không thì còn phải xem thái độ của cấp trên đối với chuyện này. Cho dù thế nào đi nữa thì cũng phải bình tĩnh. Chuyện này bây giờ không còn liên quan tới con nữa.”

Tần Lạc gật đầu hiểu. Lúc này đã đạt tới trình độ đánh cờ của bọn họ, không còn cần một thầy thuốc nhỏ như hắn. Hắn chính là người được lợi nhất trong chuyện này, chỉ dựa vào thành tựu hôm nay cũng đủ cho hắn tiêu hóa một thời gian dài.

Sau khi nói chuyện một lát với Long Vương, Tần Lạc và Vương Cửu Cửu mới cáo từ ra về.

Long Vương nhìn theo bóng dáng Tần Lạc và Vương Cửu Cửu, không khỏi thầm than một tiếng: “Thật ra không cần lo lắng tiểu tử này không có người trợ giúp bên cạnh. Những cô gái này còn hơn cả một người có tài năng.”

Ngay khi mới đi ra khỏi biệt thự, điện thoại di động của Tần Lạc đổ chuông.

Tần Lạc lấy điện thoại ra. Trên màn hình là số điện thoại nhà ở Dương Thành, hắn nhất định là ông hay ai gọi tới bởi vì chỉ có họ mới không dùng điện thoại di động, chỉ dùng loại điện thoại không có nhiều phóng xạ, lại không phải lúc nào cũng mang theo bên người.

Sau khi tiếp nối điện thoại, từ trong điện thoại vang lên giọng nói của Tần Tranh: “Ra ngoài chưa?”

“Ra rồi.” Tần Lạc cười nói.

“Ra là tốt rồi.” Tần Tranh nói xong thì có ý ngắt điện thoại.

“Lần này vì ông nên có không ít ông lão ra mặt trợ giúp cho cháu. Ông xem có nên gọi điện thoại cám ơn bọn họ một tiếng không?” Tần Lạc cười hỏi.

Đầu điện thoại bên kia trầm lắng một lúc.

Một lúc lâu sau, giọng nói của Tần Tranh lại vang lên: “Không cần, chúng ta không nợ gì bọn họ.”

“Người ta giúp đỡ mình, cháu định tới nhà cám ơn người ta.”

“Thầy thuốc cần có trái tim của bậc cha mẹ. Người làm nghề y không nên chờ người khác báo đáp.”

“…” Tần Lạc áy náy. Nhân phẩm của hắn và ông mình phân cao thấp rất rõ ràng.

Câu nói tiếp theo của Tần Tranh còn làm Tần Lạc suýt chút nữa nghẹn vì nước bọt của mình.

“Nhưng nếu bọn họ không có ý báo đáp thì chính là vong ân phụ nghĩa.”

Thì ra còn có thể nói như vậy sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.