Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 182: Chương 182: Con còn chưa chuẩn bị tốt




Giọng nói của Bối Bối cũng khá to nên ai cũng nghe thấy, nghe xong tất cả cười ầm lên.

Tần Tranh cười hỏi: “Bối Bối, tại sao cháu phải gả cho Tần Lạc?”

“Cháu thích anh ấy” Bối Bối tự nhiên nói.

‘Thế ai bảo cháu thích là có thể gả cho Tần Lạc?”

“Mẹ nói. Cháu hỏi mẹ tại sao anh Tần Lạc lại muốn kết hôn với chị ấy. Mẹ nói vì chị ấy thích anh Tần Lạc. Cháu cũng thích anh Tần Lạc nhưng bây giờ cháu còn bé. Đợi khi cháu lớn bằng anh Tần Lạc, cháu có thể gả cho anh ấy”.

Mọi người càng cười vui vẻ ngay cả Lâm Hoán Khê cũng mỉm cười, nàng nhìn Bối Bối vẻ thích thú.

Cô bé này đáng yêu quá!

“Có muốn bế không?” Tần Lạc nhìn thấy Lâm Hoán Khê nhìn Bối Bối với vẻ thích thú như vậy, hắn chuyển Bối Bối qua cho nàng.

Lâm Hoán Khê đưa tay định ôm Bối Bối nhưng tay cô bé ôm chặt cổ Tần Lạc không chịu buông.

“Em không thích chị ấy bế. Em không thích chị ấy bế” Bối Bối hét lên.

“Bối Bối ngoan nào. Để chị ấy bế một lát. Nếu không anh không thích Bối Bối nữa” Tần Lạc đe dọa.

Gương mặt nhỏ nhắn của Bối Bối xị ra như muốn khóc, cô bé chìa ba ngón tay nói: “Em để chị ấy ôm ba ngón tay là được chứ gì?”

"-- "

Tần Tranh bảo mọi người vào trong nhà. Thức ăn đã chuẩn bị sẵn trên bàn. Sau khi rửa mặt bằng nước ấm, mấy người Tần Lạc ra ngồi vào bàn ăn.

Tần Tranh và Lâm Thanh Nguyên là lão bằng hữu nhiều năm mới gặp lại. Ở tuổi của hai người, lâu lâu mới gặp nhau một lần nên hai người vô cùng trân trọng. Hơn nữa chuyện vui càng vui hơn là sau này Tần Lạc và Lâm Hoán Khê có thể nên duyên vợ chồng.

Tửu lượng của hai người đều không tốt thế nhưng hai người vừa uống vừa hàn huyên nên chai rượu Mao Đào trong chốc lát đã vơi đi hơn phân nửa.

Tần Lạc và Lâm Hoán Khê thì gặp đại họa, cả hai vừa mới bỏ bát xuống đã bị bà và mẹ kéo vào phòng khách.

“Tần Lạc à, cháu và Hoán Khê quen nhau lâu chưa?” Bà Tần Lạc cười vui vẻ kéo tay Lâm Hoán Khê. Xem ra bà rất hài lòng với người cháu dâu này.

Chọn vợ, phải xem tướng mạo, có hay cáu giận không?. Tính tình có dịu dàng, ít nói không ( vì Lâm Hoán Khê nói chuyện nhỏ nhẹ nên bà Tần Lạc tưởng tính nết nàng dịu dàng ), hơn nữa ngực nàng đầy đặn sau này có thể nuôi còn tốt, kiều đồn vểnh cao, đó chính là tướng có thể sinh con trai.

Có thể nói rằng con mắt của người già chọn cháu dâu thường không sai chút nào.

“Cháu quen lúc tới Yến Kinh. Cháu ở tại nhà của Hoán Khê” Tần Lạc trả lời.

Không phải mấy chuyện này mọi người đã biết rồi ư?

“Ừ. Vậy cũng không coi là ngắn” Lão thái thái gật đầu nói. “Vậy các cháu có định khi nào sinh con không?”

Sinh em bé?

Tần Lạc và Lâm Hoán Khê ngơ ngác nhìn nhau, kinh ngạc không biết nói gì.

Tần Lạc thầm nghĩ: Cháu vẫn còn bé, sao mọi người cứ vội bắt cháu làm cha thế?

Cho tới lúc này Tần Lạc vẫn còn là một xử nam. Suốt cả ngày hắn chỉ chỉ suy nghĩ xem lần đầu tiên nên làm thế nào. Hắn chưa từng nghĩ tới chuyện sinh con.

Sao lại vậy chứ? Vẫn còn chưa gieo hạt, sao bà đã nghĩ tới việc thu hoạch?

Thế nhưng câu hỏi của bà hắn buộc phải trả lời. Tần Lạc cười gượng nói: "Bà, bà không nên vội thế. Chúng cháu sẽ chóng có chắt cho bà bế”.

“Ôi, bà còn không vội được sao? Khi ông bằng tuổi cháu bây giờ bà đã sinh cha cháu rồi đó”.

"-- "

Rõ ràng bà rất thất vọng, quay sang nhìn mẹ Tần Lạc bà nói: “Hai đứa cũng không còn bé nhỏ gì nữa. Lần này hai đứa về ra mắt người lớn, coi như chuyện này đã định đoạt. Chuyện này nên nhanh chóng quyết định, không thể để nhà gái tới Tần gia chúng ta phải chịu thiệt thòi. Lát nữa mẹ sẽ bàn với ông của Hoán Khê xem chúng ta sẽ làm theo phong tục của người phương bắc bọn họ hay làm theo phong tục người phương nam chúng ta”.

“Mẹ, con hiểu” Mẹ Tần Lạc trả lời.

Tần Lạc thấy lo lắng nếu để bà và mẹ hỏi thêm những câu hóc búa hắn sẽ khó trả lời nên Tần Lạc vội đứng dậy nói: “Cháu ra xem hai ông uống rượu thế nào? Không biết hai ông có say không đây? Hoán Khê, có muốn ra xem một chút không?”

“Cháu đi đi, Hoán Khê ngồi lại nói chuyện với chúng ta” Lão thái thái nói.

Tần Lạc lo lắng nhìn Lâm Hoán Khê, hắn lo nàng không ứng phó được nhưng hắn không ngờ nàng lại gật đầu ý bảo hắn không cần lo lắng cho nàng.

“Sao có thể không lo đây? Không biết ba người phụ nữ này sẽ bày ra chuyện gì nữa?" Tần Lạc vừa xuống cầu thang vừa nghĩ thầm.

Khi Tần Lạc xuống dưới lầu hắn thấy Bối Bối đang ngồi trên ghế sa *** xem “Mèo và chuột”.

Tần Lạc đi tới ôm Bối Bối vào lòng hỏi: “Bối Bối, mẹ em đâu?”

“Mẹ đi kiếm tiền để nuôi em” Bối Bối nói.

“Vậy khi nào Bối Bối mới có thể kiếm tiền nuôi gia đình nhỉ?” Tần Lạc cười hỏi.

‘Ai da, anh thật đáng ghét. Khi em lớn em sẽ kiếm tiền nuôi gia đình. Mẹ nói khi trẻ con xem phim không được nói chuyện. Anh cứ nói với em” Bối Bối không nhịn được đáp trả.

"-- " Tần Lạc đành yên lặng ngồi xem Mèo và Chuột với cô bé.

Bên ngoài sân lấp loáng ánh đèn pha và tiếng động cơ ô tô vang lên.

Lập tức Bối Bối từ lòng Tần Lạc nhảy ra, cô bé vui mừng chạy ra ngoài gọi to: “Mẹ đã về. mẹ đã về”.

Tần Lạc cũng đứng dậy đi ra sân, hắn thấy một phụ nữ mặc một bộ đồ véc nữ ôm Bối Bối đi vào.

Người phụ nữ vóc người gầy nhưng đường cong quyến rũ, không có chút yếu ớt. Gương mặt rất đẹp, chỉ có đôi môi hơi dầy nhưng không vì thế làm mất đi vẻ xinh đẹp ngược lại càng tăng thêm nét quyến rũ, gợi cảm.

Cô và cha Tần Lạc khá giống nhau, đặc biệt đôi mắt cứ như từ một khuôn mẫu vậy. Lần trước gặp cô, Tần Lạc thấy cô rất tiều tụy, tinh thần hoảng hốt. Bây giờ hắn thấy tâm trạng của cô khá hơn nhiều. Xem ra cô đã gượng dậy từ cuộc hôn nhân thất bại.

Thấy Tần Lạc đứng ở cửa người phụ nữ cười nói: “Mẹ cháu gọi điện cho cô nói hôm nay cháu về nhà. Bối Bối cứ làm ầm lên muốn tới đây vì thế hôm nay cô và Bối Bối về nhà chờ cháu. Cháu có dẫn bạn gái về không?”

“Ở trên lầu” Tần Lạc gật đầu nói.

“Chắc chắn rất xinh đẹp, đúng không? Cô tin tưởng vào con mắt của cháu” Tần Lam cười nói.

“Cũng tàm tạm, gần giống như cô” Tần Lạc khiêm nhường nói.

“Rồi, lại tâng bốc cô nữa. Cô già rồi” Tần Lam vỗ vai Tần Lạc.

Tần Minh ra đón, anh ta cười nói: “Cô, vào ăn cơm đã. Mấy người vẫn còn đang uống rượu”.

Tần Lam liếc nhìn Tần Minh một cái rồi nói với Tần Lạc: “Cháu bế Bối Bối cho cô. Cô đi xem mặt vợ cháu”.

Tần Lam đưa Bối Bối cho Tần Lạc nói: “Cô nói với nó cháu sắp kết hôn. Con bé này tức giận không ăn cơm một ngày. Mới tỉ tuổi đầu đã biết thầm thương trộm nhớ, thực sự kỳ quái”.

Tần Lạc đỡ Bối Bối, nhéo mũi cô bé một cái.

Tâm trạng Tần Lạc vẫn không an tâm về Lâm Hoán Khê. Tính tình nàng rất lạnh nhạt, lại không thích nói chuyện. Nếu bà và mẹ hắn nóng vội hỏi nàng, nàng sẽ không bào giờ trả lời. Lúc đó thì sẽ vô cùng xấu hổ.

Tần Lạc ôm Bối Bối đi lên lầu nhưng hắn không ngờ bốn người phụ nữ đang ngồi nói chuyện rất vui vẻ. Tần thái thái thấy Tần Lạc đi lên liền phất tay nói: “Đi xuống, đi xuống. Mấy người phụ nữ chúng ta đang nói chuyện hai người lên đây làm gì?”

“Con cũng là phụ nữ” Bối Bối ấm ức nói.

“Em mới chỉ là cô bé con” Tần Lạc cười nói sau đó hắn lại ôm Bối Bối xuống lầu.

Tần gia không phải là một đại gia đình đông con nhiều cháu. Tần Tranh chỉ có một con trai và một con gái. Trưởng nam là Tần Phong cũng chỉ có một mình Tần Lạc.Thứ nữ Tần Lam dù đã xuất giá nhưng do hôn nhân thất bại, tự mình nuôi con.

Vì thế ngày thường Tần gia khó có lúc nào vui vẻ, đông vui như này.

Khi Tần Lạc lừa Bối Bối ngủ xong, hắn cùng Tần Minh dìu Tần Tranh và Lâm Thanh Nguyên say rượu về phòng thì lúc đó đã tới một giờ đêm.

Tần Lạc chuẩn bị quay về phòng tắm rửa đi ngủ thì mẹ hắn chặn lại ở hành lang.

“Tần Lạc, con tới phòng mẹ. Mẹ có cái này cho con” Tần mẫu nói.

“Mẹ, muộn thế này sao vẫn chưa ngủ?” Tần Lạc ngạc nhiên hỏi.

“Lúc nãy mẹ nói chuyện với Hóan Khê, mải trò chuyện quên mất thời gian” Tần mẫu hạnh phúc nói. “Tần Lạc, mẹ rất hài lòng khi con tìm được người vợ này. Dáng người xinh đẹp, ăn nói nhỏ nhẹ, tình tình hiền dịu. mẹ chỉ sợ con không xứng với Hoán Khê thôi”.

"…" Làm thần tượng của nhiều người, nghe những lời này của Tần mẫu, Tần Lạc cảm thấy như bị đâm một nhát dao.

Tần mẫu lục lọi một hồi rồi lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo. Bà mở cái hộp ra, bên trong có một khối ngọc bích lục rất đẹp.

"Năm đó khi mẹ về làm dâu Tần gia, bà con đã cho mẹ khối ngọc này. Bây giờ mẹ cho con, lát nữa con đưa cho Hoán Khê" Tần mẫu nói.

“Muộn thế này đưa sao được? Ngày mai mẹ tự đưa cho Hoán Khê không được à?” Tần Lạc nói.

“Không được. Người con dâu tốt như thế, không tặng được cái vòng này mẹ không ngủ ngon được” Tần mẫu nói. “Cái gì mà không đưa được. Khi con đi ngủ, con trực tiếp đưa cho Hoán Khê đi. Ngay cả điều này cũng không làm được hả?”

“Mẹ, mẹ sắp xếp Hoán Khê ngủ ở phòng nào” Tần Lạc nhận vòng ngọc rồi hỏi.

“Đương nhiên phải ở trong phòng của con. Vợ con không ngủ trong phòng con thì ngủ ở đâu?” Tần mẫu ngạc nhiên nói.

“Vậy..tối nay con ngủ đâu?’ Tần Lạc hỏi.

“Con à, con còn vấn đề gì sao?” Tần mẫu lo lắng nhìn Tần Lạc hỏi.

“Không có vấn đề gì” Tần Lạc nói.

“Vậy mau đi ngủ đi. Yên tâm. Mẹ không phải là người bảo thủ. Mẹ sẽ không chê trách các con điều gì hết” Tần mẫu hiền từ nhìn vẻ mặt ngây như phỗng của Tần Lạc cười nói.

“Me, con cảm thấy con vẫn chưa chuẩn bị tốt” Tần Lạc nói. Hắn hiểu bản thân hắn phải giải thích mối quan hệ giữa hắn và Lâm Hoán Khê.

"Con cần chuẩn bị cái gì? Bố mẹ sẽ chuẩn bị hết cho con. Con cứ an tâm chờ cưới vợ" Tần mẫu nói. Đương nhiên bà đã hiểu sai ý Tần Lạc.

Ý Tần Lạc muốn nói là cơ thể hắn vẫn chưa sẵn sàng.

Bây giờ cần phải hiến thân sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.