Lệ Khuynh Thành cười khúc khích khi nghe Tần Lạc an ủi mình.
Cười càng lúc càng to, giống như gãi đúng chỗ ngứa vậy.
"Em cười gì vậy?" Tần Lạc ngạc nhiên hỏi.
"Cười anh".
"Cười gì anh?"
"Cười anh càng ngày càng biết nói dối" Lệ Khuynh Thành nói. "Anh còn nhớ lần đầu tiên anh tới thẩm mỹ viện không? Khi nói chuyện với một cô gái anh cũng đỏ mặt. Khi nhìn thấy dáng vẻ đó của anh, cô gái đó càng thích trêu chọc anh. Một thời gian sau anh đã trở thành một Hoa hoa đại thiếu nói không biết xấu hổ. Không phải em nói anh là Hoa hoa đại thiếu mà là gã phóng viên kia nói đó".
"Sao lại bảo anh nói dối?" Tần Lạc buồn bực hỏi lại.
"Bây giờ anh không chỉ học xong cách nói dối mà còn học xong cách chết cũng không chịu nhận" Lệ Khuynh Thành nói. " Nói dối chính là dấu hiệu của người đàn ông lão luyện. Xem ra tiểu tử năm xưa đã trở thành một đại nam nhân rồi".
"Tóm lại em không thể vô cớ hất bát nước bẩn vào người anh" Tần Lạc nói. "Cái đó và hành vi của gã phóng viên kia có gì khác nhau không?"
"Cái gì mà vô cớ? Vậy em hỏi anh: lúc nãy anh nói phụ nữ không xấu. đàn ông không thích, đúng không?"
"Đúng vậy" Tần Lạc gật đầu. Hắn mới nói nên đương nhiên không quên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
"Bà cả có xấu không?"
"..." Tần Lạc biết ý tứ của Lệ Khuynh Thành. Quả thật câu nói đó rất sơ hở.
"Anh không yêu cô ấy hả?"
"Không phải anh đã trả lời vấn đề này rồi sao?" Tần Lạc nói.
"Đúng vậy. Cô ấy là người tốt, anh yêu cô ấy, vậy sao anh còn nói phụ nữ không xấu, đàn ông không yêu?"
"Là anh nói sai được chưa?" Tần Lạc nói. Quả thật phụ nữ khiến người ta rất đau đầu.
"Câu đó dường như đúng với trường hợp của em. Anh biết em làm chuyện đó chỉ vì muốn tốt cho anh".
"Anh không cho em làm người phụ nữ tốt nữa hả?" Lệ Khuynh Thành hỏi. "Sau này em sẽ thường xuyên mặc váy, tóc tết bím, nói năng nhỏ nhẹ, ăn chậm. Không đánh nhau, không chửi mắng người ta cũng không nghĩ âm mưu quỷ kế này nọ, em chỉ muốn làm một thục nữ.
"Rất khủng khiếp" Tần Lạc nói.
Hai người phá lên cười.
"Tâm trạng cô ấy không tốt, anh phải ở nhà nhiều cùng với cô ấy" Lệ Khuynh Thành nói.
"Em biết chuyện gì?"
"Chuyện mẹ cô ấy".
"Sao em lại biết?" Tần Lạc thầm nghĩ: hắn không nói cho Lệ Khuynh Thành biết chuyện của Lâm Tử. Hắn bị bệnh sao mà nói cho Lệ Khuynh Thành biết chuyện của Lâm Hoán Khê?
"Tất cả chuyện của anh em đều biết" Lệ Khuynh Thành trả lời qua quýt. Hiển nhiên nàng không muốn trả lời câu hỏi của Tần Lạc. "Trước kia em nghĩ mình là người phụ nữ đáng thương nhất trên thế giới này. Bây giờ em mới biết thì ra em và cô ấy chính là những người đông bệnh tương liên. Trước kia em đã không muốn tranh giành với cô ấy, bây giờ càng không thể tranh. Anh tuyển chọn phụ nữ sao vậy? Toàn là người gia đình không hoàn hảo".
"Cố tình chọn" Tần Lạc nói. "Anh là một người đàn ông bản tính hiền lành. Anh muốn thay người nhà bọn em chăm sóc cho bọn em".
"Nếu như mẹ em biết em trở thành tình nhân của người tạ mẹ sẽ tức giận tới mức không thể nhấc chân được" Lệ Khuynh Thành nói. "Hoàng Đế kia lợi hại thật sao?"
"Đúng vậy" Tần Lạc gật đầu. "Nếu không bọn anh đã không phải nhập cư trái phép quay về nhà".
"Em đã nói mà" Lệ Khuynh Thành quả quyết nói. "Với phong cách làm việc của anh, một khi giải phẫu thành công, nhát định anh sẽ vinh quang quay về nước với cảnh tượng ít nhất mười vạn người ra sản bay đón"
"Cũng là em hiểu rõ anh" Tần Lạc cười nói.
Lệ Khuynh Thành nắm chặt tay Tần Lạc. nghiêm túc nói: "Cho dù thế nào đi nữa. anh nhất định phải sống".
"Không chết được" Tần Lạc cười nói.
Đúng lúc này chuông điện thoại di động của Lệ Khuynh Thành ở trên bang vang lên.
Sau khi Lệ Khuynh Thành liếc mắt nhìn dãy số trên màn hình, sắc mặt nàng vô cùng tức giận. Nàng bắm nút gọi. hỏi: "Chuyện gì?"
"Lệ chủ tịch, chị đã xong việc chưa?" Từ trong điện thoại vang lên tiếng nói của thư ký Lệ Khuynh Thành.
Chị làm xong việc chưa? câu hỏi này khiến Lệ Khuynh Thành á khẩu không biết trả lời thế nào.
Lệ Khuynh Thành liếc mắt nhìn thấy Tần Lạc đang nheo mắt cười mình, hiển nhiên hắn cũng nghe được câu nói trong điện thoại.
"Có chuyện gì vậy?" Lệ Khuynh Thành hỏi.
"Lý tiên sinh của tập đoàn Hoa Bang đang chờ chủ tịch ở phòng khách. Hai người đã ước định thời gian gặp mặt, ông ấy đang rất sốt ruột".
"Biết rồi" Lệ Khuynh Thành nói.
Đợi sau khi Lệ Khuynh Thành nói chuyện điện thoại xong. Tần Lạc cười hỏi: "Em không vì thế mà đuổi việc cô ấy chứ?"
"Em là người lòng dạ hẹp hỏi vậy sao?" Lệ Khuynh Thành phản kích. "Thế nhưng cô ta đã chứng minh không phải là một thư ký đủ tư cách. Em sẽ điều cô ta tới phòng kinh doanh".
Tần Lạc gật đầu.
Hắn biết Lệ Khuynh Thành làm vậy không phải vì cô thư ký hiểu rõ chuyện của nàng mà vì sơ hở trong câu nói.
Sai lầm trước mặt người nhà thì còn sửa được. Nếu như trong khi đàm phán làm ăn mà phạm sai lầm, đó chính là sai lầm trí mạng.
Lệ Khuynh Thành ngồi dậy, nàng sửa sang lại quần áo trên người, nói: "Em đi tắm".
"Anh cũng đi tắm một chút" Tần Lạc nói.
"Không được. Anh về nhà mà tắm" Lệ Khuynh Thành từ chối. Hai người cùng tắm, người ngốc cũng hiểu hai người đã làm gì trong phòng làm việc.
Tần Lạc mỉm cười nhưng không miễn cưỡng.
Lệ Khuynh Thành đi tới trước bàn làm việc, nàng kéo ngăn kéo, lấy ra một tập tài liệu màu vàng đất ở trong góc.
"Anh hãy cầm cái này xem cho kỹ" Lệ Khuynh Thành nói. "Nếu như giao cho Thái bộ trưởng, có lẽ có tác dụng đó".
"Được" Tần Lạc cầm lấy. hắn quay người đi ra ngoài phòng.
Sau khi xe chạy ra khỏi Khuynh Thành Quốc Tế. Tần Lạc rút tập tài liệu trong kẹp ra đọc. ngay lập tức hai mắt hắn sáng rực.
"Quả thật rất lợi hại" Tần Lạc than thở. " Ngay cả tài liệu này cũng lấy được".
Thứ hai. Hội nghị nội bộ bộ trưởng.
Trong phòng làm việc yên tĩnh tới mức một cây kim rơi xuống cũng nghe được. Bốn phó bộ trưởng và một trợ lý bộ trưởng phân chia nhau ngồi theo thứ tự.
Thái Công Dân ngồi thứ nhất bên tay trái trong khi đó vị trí thứ nhất bên tay phải chính là phó bộ trưởng Hoàng Cường.
Vị trí bộ trưởng còn trống. Vị lãnh đạo nắm giữ chức vụ cao nhất còn chưa có mặt.
Dựa theo thói quen quan trường, chức quan càng to. thời gian đi làm càng muộn. Bộ y tế cũng không ngoại lệ.
Khi Thời gian họp chỉ còn năm phút, một ông già dáng vẻ trông không tệ lắm đi nhanh vào. Thư ký ở phía sau kéo ghế giúp. Sau khi đặt chén trà dành riêng cho ông ta. viên thư ký lặng lẽ lui xuống.
Quách Long Thanh làm bộ trưởng bộ y tế đã hai khóa, cực kỳ uy nghiêm, ông ta đưa mắt nhìn những người đối diện với mình rồi nói: "Họp. Hôm nay không có vấn đề gì khác, chủ có một vấn đề duy nhất là chuyển giao công tác. Mọi người cũng biết nhiệm kỳ của tôi sắp hết. còn hai tháng nữa thì tôi sẽ về nghỉ. Vì đê đảm bảo công tác của bộ y tế vẫn tiến triên tốt. chúng ta phải chuẩn bị trước".
Một lần nữa ông ta đưa mắt nhìn những người đối diện. Khi nhìn thấy sắc mặt thản nhiên của bọn họ, lòng ông ta thầm nhẹ nhõm.
Tất cả những người ở đây đều lão luyện trong chốn quan trường, bọn họ tuyệt đối không vì cấp trên của mình rút lui mà vui mừng hay lộ ra vẻ mặt không thể nhẫn nại được nữa.
Nếu như ông ta nhìn thấy biểu hiện đó từ ai, dù thế nào đi nữa ông ta nhất định sẽ đi tới đá cho người đó mấy cái.
"Còn về phần ai tiếp nhận vị trí bộ trưởng, đương nhiên cấp trên sẽ sắp xếp. Việc phân chia các ngành sẽ do bộ trưởng và các vị trực tiếp phối họp. Lúc này sắp xếp của tôi chỉ là tạm thời khi bộ trưởng mới chưa tới".
"Bộ trưởng" Hoàng Cường mở đôi mắt đang khẽ nhắm lại, ngẩng đầu nhìn Quách Long Thanh nói: "Mới rồi bộ trưởng đã nói hôm nay chỉ có một chủ đề, chính là thảo luận vấn đề chuyên giao công tác nhưng có một chuyện ảnh hưởng rất nghiêm trọng tới hệ thống của chúng ta. Tôi nghĩ cần phải báo cáo với bộ trưởng".
Hoàng Cường nói cực kỳ khách khi Quách Long Thành cảm thấy rất dễ chịu.
Quách Long Thanh gật đầu nói: "Hoàng phó bộ trưởng cứ nói, vấn đề hình tượng của hệ thống là một chuyện lớn. Bất kỳ khi nào cũng tuyệt đôi không được buông lỏng".
"Cám ơn bộ trưởng" Hoàng Cường cười nói. "Là thế này, nhân viên bên dưới báo cáo với tôi nói hệ thống bộ y tế chúng ta có người lợi dụng việc chấn hưng Trung Y điên cuồng vơ vét tiền bạc. Danh tiếng của người đó rất lớn, lượng tiền vơ vét được khổng lồ. Điều quan trọng là lúc này giới truyền thông đã tìm hiểu được thông tin về người này. Nếu như chuyện đẩy ra ngoài cho công chúng biết, công việc trong hệ thống của chúng ta sẽ rất bị động".
"Ồ. rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Quách Long Thanh nhìn Hoàng Cường, sắc mặt ông ta nghiêm túc hẳn lên. Bây giờ là thời đại internet, chỉ cần bắt cân một chút là sẽ thành chủ đề đàm tiếu trên internet. Quách Long Thanh không muốn trước khi mình rút lui lại xảy ra chuyện bê bối lớn.
"Bộ trưởng, tôi có một số tài liệu thu được ở bên điều tra kỷ luật. Tôi đã xem qua, số liệu bên trong liệt kê rất chi tiết, khiến tôi rất lo lắng nếu là thật. Vì vậy tôi đã cho thư ký sao thành mấy bản. Các vị cũng xem đi".
Vừa nói Hoàng Cường vừa phản phát tài liệu theo thứ tự cho Quách Long Thành và mấy vị phó bộ trưởng cùng với trợ lý bộ trưởng.
Quách Long Thanh mờ tập tài liệu, ngay sau khi nhìn trang đầu. sắc mặt ông ta vô cùng nghiêm trọng.
"Tần Lạc?" Ông ta nhìn chằm chằm vào Hoàng Cường hỏi.
"Chính là anh ta" Hoàng Cường quả quyết gật đầu. "Anh ta chính là đối tượng nâng đở của bộ chúng ta là anh hùng của toàn thể dân chúng. Cũng vì nguyên nhân này chúng ta không thể không cẩn thận"
Hoàng Cường liếc nhìn Thái Công Dân nói: "Nếu như toàn bộ thông tin trong tài liệu điều tra này là thật như vậy chúng ta phải lập tức đuöi loại con sâu làm rầu nồi canh này ra khỏi đội ngũ thầy thuốc. Không thể để cho người ta bôi đen hệ thống bộ y tế chúng ta được".