Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1010: Chương 1010: Công chúa chủ động đến làm dâu




Vết thương của Garbo không có gì là đáng ngại cả, vì vậy mà Tần Lạc cũng không muốn để nàng phải nằm suốt trong bệnh viện.

Hắn đã sớm nói chuyện qua điện thoại với Tô Tử rồi, đợi khi nào Garbo tới thì sẽ đưa nàng tới ở cùng với Tô Tử.

Tô Tử là người bạn thứ hai của Garbo ở cái đất Trung Quốc này. Tất nhiên là với điều kiện nàng vẫn còn nhớ Tô Tử là ai.

Tô Tử lại là một bác sĩ, nàng đủ khả năng để chăm sóc tốt cho Garbo, hơn nữa còn có thể căn cứ vào bệnh tình của Garbo để điều trị thêm cho nàng nữa.

Đoàn trưởng Sylva dẫn theo đoàn khảo sát đi tham gia buổi tiệc chiêu đãi bên phía chính phủ, Garbo và vị ngoại giao là bà Lodra và người phiên dịch Ryan cùng đám vệ sĩ của hoàng gia đều ở lại.

Tần Lạc muốn đưa Garbo xuất viện thì tất yếu là phải thương lượng với bà Lodra và ông Ryan.

“Tôi không có ý kiến.” Ryan nói thẳng. Ông biết rất rõ về mối quan hệ mật thiết giữa Tần Lạc và hoàng tử điện hạ, là một người phiên dịch tài ba, tiền đồ của ông vẫn còn rất sáng lạng, có điều là phải với một tiền đề, ông nhất định phải có một mối quan hệ tốt với Tần Lạc trong thời gian ở Trung Quốc này.

“Tôi cũng không có ý kiến.” Bà Lodra nói. “Trước khi đến đây hoàng tử điện hạ đã đặc biệt dặn dò, trong thời gian công chúa ở Trung Quốc thì mọi hoạt động đều sẽ do Tần Lạc tiên sinh sắp xếp hết. Chỉ có điều là ….”

“Có chuyện gì vậy?” Tần Lạc nhìn Ryan hỏi. Ông này sao dịch lại lời của người ta mà chỉ dịch có một đoạn còn giữ lại một đoạn là sao?

Ryan nở một nụ cười xin lỗi, đợi sau khi Lodra nói hết ra những lo lắng của mình thì ông mới dịch tiếp: “Bà Lodra hy vọng công chúa điện hạ có thể duy trì được dáng vẻ của một công chúa, bà ấy hy vọng công chúa có thể tự đi lại. Vì dù gì bên ngoài vẫn có khá nhiều giới truyền thông, mà công chúa điện hạ lại là đại diện cho hình tượng của một quốc gia.”

Tần Lạc nhìn vào Garbo vẫn còn đang ôm chặt lấy cổ mình không chịu buông ra, hỏi: “Bà có thể ôm lấy cô ấy được không?”

Chẳng có ai dám nói mình có thể cả.

Khi còn ở sân bay thì mọi người đã được chứng kiến cảnh công chúa nổi giận, lúc này thì làm gì còn có ai lại tự đi tìm phiền toái cho mình làm gì?

“Nếu mọi người đều không có cách gì thì …” Tần Lạc nói tiếp: “Thế thì hãy đặt hình tượng quốc gia qua một bên đi.”

Lodra tỏ vẻ ái ngại, chỉ có thể dương mắt lên nhìn Tần Lạc ôm lấy Grabo đi ra bên ngoài.

Có điều tình hình vẫn không tệ như Lodra tưởng, vì dưới sự can thiệp của chính phủ thì giới truyền thông căn bản là không thể vào trong bệnh viện này được.

Vì công chúa đến đây nên cấp độ bảo vệ an toàn của bệnh viện này lên đến cảnh giới cao nhất có thể. Tất cả các đường vào đều có trạm gác ngầm, còn tầng lầu số sáu, nơi mà Garbo ở thì hoàn toàn được canh giữ chặt chẽ.

Chẳng còn cách nào khác, chính phủ Trung Quốc cũng sợ mà.

Hôm nay, may mà phản ứng của Tần Lạc đủ nhanh, có thể phát hiện ra vấn đề từ trên cơ mặt của sát thủ, chứ nếu mà hắn cứ ôm công chúa Garbo mà đứng yên tại đó như một thằng ngốc để mặc cho người ta chụp hình thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra?

Kết quả không khó để có thể tưởng tượng chút nào.

Nếu công chúa Garbo mà gặp phải chuyện gì thì Trung Quốc biết ăn nói ra sao với vương thất Thụy Điển đây?

Chưa nói việc thắt chặt mối quan hệ hai nước, mà chỉ e là từ giờ trở đi có khi lại trở thành kẻ thù lớn nhất của nhau cũng nên.

Mấy người Tần Lạc khi đi ra thì cũng không hề đụng phải giới truyền thông nào cả, xe đã được sắp xếp đâu vào đó và dừng đợi sẵn ở trong vườn.

Tần Lạc không chọn những chiếc Mercedes Benz đặc chế, mà ngồi vào ghế sau chiếc xe Chevrolet màu đen đã được lắp đặt lại của Jesus. Mặc dù bà Lodra đã nói ra kiến nghị của mình một cách khéo léo, nhưng lại nhận được một lời từ chối thẳng thừng từ Tần Lạc.

Đối với những cao thủ tầm cỡ như vậy, thì một chiếc xe tốt chưa chắc đã có thể ngăn chặn được hành động của bọn chúng, mà chủ yếu là phải xem tài xế và vệ sĩ bên cạnh mình là ai mới được.

So với những người đó thì Tần Lạc tin tưởng vào Ly và Jesus hơn rất nhiều.

Phía trước là lực lượng bảo vệ tổ quốc bên phía Trung Quốc, đi đầu là bốn chiếc Mercedes Benz, Jesus lái chiếc Chevrolet của anh ta đi ở chính giữa, còn phía sau là hai chiếc Mercedes Sprinter màu đen chở đội bảo vệ hoàng gia Thụy Điển.

Trong mắt của người đi đường thì chiếc Chevrolet đi ở chính giữa nhìn có phần tức cười, nhìn chẳng hề quan trọng chút nào.

Khi đã đi đến ngỏ nhà Tô Tử ở rồi thì đoàn xe từ từ dừng lại.

Tần Lạc ôm Garbo bước xuống xe, thì lập tức trông thấy Tô Tử đã đứng sẵn ở cổng đợi rồi.

“Đến rồi à.” Tô Tử mặc một chiếc đầm dài, tóc xõa ngang vai hỏi. Trông nàng giống như những cô nữ thanh niên văn nghệ sĩ ở trong phim vậy.

“Giao cô bé này cho em nhé.” Tần Lạc nói.

“Em đã sắp xếp chỗ ở cho Garbo rồi.” Tô Tử cười nói: “Có điều là xem ra người đến đây có phần hơi nhiều nhỉ, có cần phải lo phòng cho những người khác không thế?”

“Công chúa điện hạ có hai người giúp việc, một người làm phiên dịch, sáu người còn lại là vệ sĩ, những người này đều cần phải ở cùng với công chúa điện hạ, họ có trách nhiệm săn sóc và bảo vệ an toàn cho công chúa ở mọi lúc mọi nơi.” Ryan nhận được chỉ thị của Lodra, nhanh chân bước ra nói.

“Không cần đâu.” Tần Lạc nói. “Nếu vương thất Thụy Điển đồng ý đưa Garbo đến đây thì sẽ phải chuẩn bị để cô ấy sống một cuộc sống bình thường như chúng tôi đây. Có một không gian riêng biệt sẽ giúp ích khá nhiều trong việc hồi phục sức khỏe của cô ấy.”

“Nhưng không có ai chăm lo cho cuộc sống của công chúa điện hạ, không ai giúp cô ấy mặc đồ, trang điểm ….”

“Tôi sẽ làm tốt những thứ này.” Tô Tử cười đáp.

“Ai có thể đảm bảo an toàn cho công chúa điện hạ? Nếu có chuyện gì xảy ra thì ai sẽ là người chịu trách nhiệm đây?” Lodra tỏ ra lo lắng không yên, giọng nói có phần gây sức ép.

Chẳng còn cách nào khác. Bà biết rằng người đàn ông trẻ tuổi trước mặt mình đây muốn tách rời mấy người bọn họ ra khỏi cuộc sống của công chúa Garbo.

Nhưng nếu bọn họ đến hết cả đây mà lại chẳng làm gì, nhở có chuyện gì xảy ra thì khi nào quay về biết ăn nói với vương thất ra sao đây?

Tần Lạc quay người lại nhìn Lodra, nói: “Tôi rất hoan nghênh mấy người có thể ở lại Trung Quốc, tôi sẽ bảo người lo liệu nơi ở cho mấy người, nếu mấy người không yên tâm thì có thể bảo vệ cho Garbo ở khoảng cách gần nhất, nhưng ngày thường thì tôi hy vọng cô ấy có thể duy trì một cuộc sống bình thản nhất.”

Tần Lạc biết Garbo là công chúa, nhưng hắn không hy vọng nàng trở thành một nàng công chúa đúng nghĩa.

Hắn không hy vọng bên cạnh nàng bị che kín không một lỗ hổng, hắn cũng không hy vọng nàng mỗi lần ra khỏi cửa là lại có người hầu kẻ hạ theo sau.

Tần Lạc không hy vọng lại có một người nữa trở thành một Văn Nhân Mục Nguyệt, làm thế không phải là yêu nàng mà là hại nàng.

Hắn lúc nào cũng nghĩ xem làm thế nào để giải cứu Mục Nguyệt ra khỏi cái ***g giam đó, thì làm sao hắn có thể đưa một người thân thích bên cạnh mình vào bên trong đó được chứ?

“Công chúa điện hạ vẫn sống như vậy ở Thụy Điển.”

“Đây là Trung Quốc.” Tần Lạc ương nghạnh nói. “Thưa bà Lodra, Garbo là bạn của tôi, tôi sẽ không để cô ấy phải chịu bất cứ tủi nhục gì dù là nhỏ nhất.”

Lodra và Ryan dùng tiếng Thụy Điển nhỏ to với nhau điều gì đó, cuối cùng cũng chịu đồng ý với quan điểm của Tần Lạc.

Nhưng bọn họ vẫn đòi thuê một căn nhà ở bên cạnh rồi ở luôn đó, như vậy tiện cho việc bảo vệ công chúa hơn.

Tần Lạc nghe vậy thì đáp ứng ngay, chỉ cần bọn họ không phải suốt ngày quanh quẩn bên cạnh Garbo rồi kêu nàng là công chúa điện hạ, thì Tần Lạc cũng để mặc cho bọn họ làm đúng với chức trách của mình.

Tần Lạc nói với những người trong chính phủ Trung Quốc về yêu cầu của bọn họ, thì lập tức có người đi lo liệu việc này.

Đợi đến khi mọi người đều rời đi hết rồi thì tiểu viện cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh trở lại.

Tần Lạc nhìn Tô Tử, nói: “Em ôm cô ấy chút nhé.”

Tô Tử giơ tay ra đón, Garbo quay đầu lại nhìn Tô Tử một cái, rất nhanh nàng lại ôm chằm lấy Tần Lạc.

“Thôi anh cứ ôm cô ấy đi.” Tô Tử đùa nói: “Sức hút trái chiều mà. Cô ấy có thích em đâu.”

“Nhưng anh muốn đi vệ sinh.” Tần Lạc cười khổ nói. Hắn đã chịu đựng cả một khoảng đường dài rồi, trên đường đi hắn chỉ sợ xe bị sóc thôi, cứ mỗi lần sóc lên một cái là bàng quang của hắn lại như bị chọc thủng ra vậy.

Cũng may mà hắn biết ấn huyệt vị nào thì sẽ không còn mẫn cảm như trước nữa.

Nhưng cứ ấn mãi như vậy cũng không phải là cách hay.

“Anh bỏ cô ấy xuống đi. Cứ ôm mãi như thế cũng đâu có được.”

“Garbo. Em có thể tự đi bộ được không?” Tần Lạc đặt Garbo xuống đất, sau đó chạy thẳng vào trong nhà vệ sinh.

Garbo dõi theo bóng dáng Tần Lạc mà không biết phải làm sao, sau đó thì nàng cũng chạy đuổi theo.

Tô Tử cười khổ chạy theo sau, thầm nghĩ, đây đúng là một đôi oan gia.

Quả nhiên, Tần Lạc vừa mới bước ra từ WC thì đã trông thấy Garbo đứng ở cửa đợi rồi.

Garbo nhìn thấy Tần Lạc thì chạy ngay lên trước ôm lấy chân hắn.

Từ sau đợt phân ly trước, Garbo ngày càng ỷ lại vào Tần Lạc hơn, và luôn lo sợ mất hắn. Như thể là chỉ cần mình buông tay ra một cái thì Tần Lạc sẽ biến mất tăm mất tích như lần trước ngay vậy.

Vấn đề vừa được phát hiện này làm cho Tần Lạc cảm thấy đau đầu vô cùng, nhưng trong một chốc một lát hắn cũng không tìm ra được cách gì hay ho cả, chỉ còn cách là để cho nàng thích ứng dần dần mà thôi.

Tần Lạc ôm lấy Garbo nói: “Có buồn ngủ không? Chúng ta đi ngủ thôi.”

Hắn nghĩ bụng sẽ dỗ dành cho Garbo ngủ say rồi thì hắn sẽ nhân cơ hội đó mà rời đi.

………………………………

Khi Tần Lạc mở mắt ra thì đã là hơn tám giờ sáng rồi.

Tối qua hắn vốn định dỗ cho Garbo ngủ say thôi, kết quả là cứ nằm đó thế là hắn đã ngủ trước từ bao giờ.

Garbo giống như là dậy sớm hơn Tần Lạc vậy, nàng mở to đôi mắt tròn trịa, trong vắt của mình ra nhìn chằm chằm vào mặt hắn.

Thấy hắn nhìn mình thì nàng liền nở một nụ cười sung sướng.

Cái miệng nhỏ xíu, xinh xắn, đôi lông mày cong vút, làn da trắng mịn, nụ cười ngây thơ không tả xiết.

Tần Lạc bất giác hôn luôn lên trán nàng, cười nói: “Chào buổi sáng, cô công chúa nhỏ của tôi.”

Khi ngồi ăn sáng cùng với Tô Tử và Garbo thì Tần Lạc thuận tay giở tờ báo ngày hôm nay ra.

Nhìn thấy cái tiêu đề giật gân đập vào mắt mình trên mặt báo mà Tần Lạc chỉ muốn giết người đốt xác ngay bây giờ thôi.

“Công chúa Thụy Điển bị tấn công ở sân bay…………”

“Ngàn dặm tìm chồng, công chúa ân ái ngay ở sân bay…”

“Công chúa chủ động đến là dâu ……………”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.