Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Cừu Trọng Mưu chết rồi, Cừu Trọng Huân chết rồi, bọn họ đang hưng sư vấn tội nên không chuẩn bị để bàn về vấn đề này ?
"Lệ Khuynh Thành, mày khinh người quá đáng. Mày trước tiên đem việc giết người nói cho rõ ràng đã, cho con tao một cái công đạo", Cừu Dật Minh hét to nơi rồi xông lên muốn dốc sức liều mạng với Lệ Khuynh Thành nhưng lại bị Thư ký ngăn lại. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
"Lệ Khuynh Thành, mày là con điếm, là tiện nhân, bán trôn …", con trai chết, Chung Thục Hoa là vợ Cừu Dật Thanh khóc đến chết đi sống lại, vốn bà ta đang còn nằm ở trên tay con gái làm vẻ hấp hối, bây giờ nghe Lệ Khuynh Thành nói ngang ngược càn rỡ thì ngập trời lửa giận và hận ý chống tay đứng lên nhào về phía Lệ Khuynh Thành.
Thư ký của Lệ Khuynh Thành đang bị Cừu Dật Minh dây dưa nên không có biện pháp thoát thân cứu chủ. Chung Thục Hoa rất thuận lợi vọt tới trước mặt Lệ Khuynh Thành, bà ta vung hai tay muốn túm tóc Lệ Khuynh Thành, muốn cào rách mặt Lệ Khuynh Thành.
Bốp.
Lệ Khuynh Thành ra tay trước, tát một cái vào mặt bà ta.
Cái tát này rất nặng. Chung Thục Hoa căn bản là không kịp phản ứng hay là do Lệ Khuynh Thành dùng sức quá mạnh nên Chung Thục Hoa ngã lăn quay một vòng.
Bà ta bị đánh, khóe miệng và lỗ mủi đều đổ máu nhưng lại hồn nhiên chưa phát giác ra.
Lệ Khuynh Thành cười lạnh nhìn bà ta nói: "Như thế nào? Chịu không được rồi hả? Khi tai nạn đến phiên ngươi thì muốn dốc sức liều mạng với người, lúc trước các người bức tử mẹ ta thì như thế nào, có suy nghĩ hậu quả ngày hôm nay không ? Lúc Cừu Trọng Huân đi khắp nơi tìm người đối phó với tôi, bắt cóc tôi muốn bán sang Nhật Bản thì sao người không nói chuyện? Lúc hắn và Cừu Trọng Mưu thuê sát thủ đâm chết Cừu Yên Mị thì các ngươi sao lại không suy nghỉ cho cảm thụ của người khác ? Người khác đều đáng chết, chỉ có con của ông là có thể gieo hại vạn năm sao?"
"Ngươi nói thật sao?" Cừu Dật Vân kinh hãi. Bọn hắn cũng không biết chuyện Cừu Trọng Huân và Cừu Trọng Mưu thuê sát thủ để giết Cừu Yên Mị. Hắn là cha Cừu Yên Mị, mặc dù không ưa Lệ Khuynh Thành nhưng cảm tình đối với Cừu Yên Mị thì lại là thật.
"Không có khả năng". Cừu Dật Thanh hét to nói: "Dật Vân, ông hồ đồ rồi? Ả đây là ngậm máu phun người, cố ỷ châm ngòi phá hoại quan hệ của chúng ta, muốn làm cho chúng ta tàn sát lẫn nhau, ông cũng không phải không biết Trọng Huân và Yên Mị quan hệ tốt như vậy, Trọng Mưu còn yêu thích Yên Mị, làm sao bọn nó có thể làm ra loại chuyện thế này ?"
"Tôi có thể làm chứng". Lúc này đột nhiên một thanh âm nữ nhân truyền tới.
Đám người đứng ở cửa ra vào tách ra rồi Cừu Yên Mị một thân đồng phục màu trắng thoạt nhìn có chứa mười phần thục nữ bộ dang thùy mị từ trong đám người bước tới.
Cô đi đến bên người Lệ Khuynh Thành đứng lại nhìn mọi người sau đó nhìn Cừu Dật Vân nói: "Tôi có thể làm chứng. Cô ấy nói sự thật".
Cừu Dật Vân chau mày, hiển nhiên hắn đã tin tưởng lời con gái. Nếu như Cừu Trọng Huân và Cừu Trọng Mưu thât sự làm ra chuyện không bằng cầm thú này thì có chết cũng xứng đáng.
Ngay cả người nhà mình cùng động thủ sát hại thì còn có chuyện gì bọn hắn không thể làm ra nữa hay sao?
"Mày làm chứng. Mày dùng cái gì đề làm chứng?" Cừu Dật Minh lớn tiếng gào lên. Bởi vì khóc to quá nên giọng hắn khàn khàn, lời nói không rõ ràng cho lắm: "Mày ở cùng với nó, chúng mày cùng một giuột với nhau".
Cừu Dật Thanh không nghĩ tới Cừu Yên Mị lại đứng ra chứng minh lời của Lệ Khuynh Thành, nét mặt hắn âm trầm nhìn chằm chằm vào Cừu Yên Mị nói: "Yên Mị, cơm có thể tùy tiện ăn nhưng lời nói thì không thể nói lung tung được đâu. Mày có biết lời nói này đối với Cừu gia chúng ta có ý nghĩa như thế nào không ? Mày muốn đi theo nó để đẩy Cừu gia chúng ta sụp đổ hay sao? Không nên quên, mày cũng là một phần tử của Cừu gia đó".
Cừu Yên Mị nhìn Cừu Dật Thanh vẻ mặt thành thật nói: "Đại bá, cháu biết rõ cháu đang nói cái gì. Cháu cũng biết lời này sẽ mang đến cho Cừu gia cái gì. Trước kia, cháu vẫn một mực vì Cừu gia mà kiêu ngạo, cũng vẫn muốn giữ gìn một Cừu gia thống nhất, không muốn để phân tán sụp đổ nhưng hiện tại cháu đã hối hận. Ai cũng đều vì tư lợi, chỉ lo lợi nhỏ trước mắt mà xem nhẹ sự phát triển của cả gia tộc, vì soán quyền đoạt vị mà không tiếc ra tay với thân nhân có quan hệ huyết thống, cứ như vậy thì Cừu gia tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa?"
Rồi cô chỉ vào vết sẹo to trên cánh tay mình nói: "Đây là vết thương do tai nạn xe cộ đấy. Nếu như không có người giúp thì tôi hiện tại đã chết rồi. Cái này là kiệt tác của Cừu Trọng Huân và Cừu Trọng Mưu ----"
"Mày nói như vậy thì có chứng cớ gì không?", Cừu Dật Thanh không khách khí cắt ngang lời Cừu Yên Mị nói: "Mày không thể bởi vì trên tay có thêm một vết sẹo do bản thân không cẩn thận bị tai nạn xe cộ mà đem trách nhiệm toàn bộ đổ lên đầu Trọng Huân và Trọng Mưu được. Bọn nó đã chết rồi, tất cả đều đã chết".
"Đương nhiên là có chứng cớ". Cừu Yên Mị nói. Cô xoay người nhìn Lệ Khuynh Thành một cái rồi đem túi hồ sơ trong tay mở ra, lấy từ bên trong ra một chồng tư liệu đưa cho Cừu Dật Thanh và Cừu Dật Vân: "Tuy tài xế đâm vào tôi đa bị người ta đánh chết nhưng chúng ta tìm được tin tức từ tài khoản của hắn, trong đó có một trăm vạn Hoa Hạ tệ, số tiền này được gửi cho hắn từ Thụy Sĩ. Cái này là do Cừu Trọng Huân dùng một cái tên giả là Vương Đại Hải gửi, chờ tôi nói xong đã. Tôi biết rõ các người nhất định sẽ nghi vấn vì sao tôi kết luận Vương Đại Hải và Cừu Trọng Huân là một. Bởi vì hắn đã làm chuyện xấu nhiều lắm, mỗi lần cần tài chính để làm việc gì đều dùng tài khoản này. Hơn nữa, cảnh sát còn tìm được trong nhà hắn một cái thẻ tín dụng với tên là Vương Đại Hải".
Cô lấy thêm từ trong túi ra một cái đĩa CD nói: "Đây là thông tin và hình ảnh mà cảnh sát lấy được từ hệ thống camera theo dõi ven đương và video trên xe ô tô, nếu mọi nguời có hứng thú thì có thể hảo hảo nghiên cứu một chút".
Cừu Dật Thanh cầm đĩa CD lật phải lật trái xem mấy lần nhưng lại không có dũng khí mở ra tại chỗ để xem. Các cô đã lấy nó ra vậy thì chứng minh lời các cô nói đều là sự thật.
"Bọn mày nói dối. Bọn mày nói dối. Đây không phải là sự thật. Điều đó không thể là sự thật". Cừu Dật Minh la lớn nói: "Bọn mày cố ý vu oan, Trọng Huân và Trọng Mưu cũng không ở đây, mày muốn nói cái gì cũng được a".
"Sự thật có phải như vậy hay không cảnh sát sẽ điều tra rõ ràng. Tôi nói không tính, các người nói cũng không tính". Lệ Khuynh Thành cất lời cay nghiệt nói. Thù mới hận cũ, đối với Cừu gia cô một chút hảo cảm cũng không có.
Hơn nữa, tính tình cô lại phi thường cường ngạnh. Người khác kính ta một xích, ta kính người một trượng nhưng nếu người khác chém ta một đao, ta sẽ giết chết cả nhà bọn hắn.
Khoan dung? Đó là chuyện của Thượng Đế.
Cừu Dật Thanh châm chước một phen rồi dùng từ nói: "Mặc dù đây là sự thật thì đó cũng là chuyện của Trọng Huân và Trọng Mưu làm, cái đó không có quan hệ gì với chúng ta ? Dựa vào cái gì mà bảo chúng ta rút vốn khỏi Cừu thị?"
Lệ Khuynh Thành và Cừu Yên Mị đều liên tục cười lạnh. Quả nhiên, vừa nhìn thấy tình huống không ổn. Cừu Dật Thanh lập tức buông tha sự việc của Cừu Trọng Huân và Cừu Trọng Mưu, cũng chẳng khác gì là buông bỏ hai huynh đệ Cừu Dật Thanh cùng Cừu Dật Hòa. Bọn này kẻ nào cũng chỉ vì lợi ích của mình, lại không hiểu đoàn kết lại mới có thể tranh thủ đến lợi ích lớn nhất.
Bọn hắn không hiểu!
"Không cần phải gấp". Lệ Khuynh Thành nói: "Mỗi ngưới các ngươi đều có một phần tư liệu".
Vừa nói chuyện cô vừa đi đến bàn làm việc mở ngăn khoá tủ bảo hiểm lấy từ bên trong ra một chồng tư liệu.
Thư ký của cô đi nhanh lên rồi dựa theo tên trên từng túi hồ sơ mà tiến hành phân phát.
Bọn người Cừu Dật Thanh sau khi lấy được túi hồ sơ đề tên mình thì ban đầu còn có chút nghi hoặc, nhung sau khi bóc ra, lấy hồ sơ ra đọc thì cả một đám sắc mặt đại biến, hoảng sợ dị thường.
Lệ Khuynh Thành đem biểu lộ của bọn họ thu hết vào mắt, biết rõ những tài liệu này đều là sự thật nên thẳng thắn công kích bọn hấn: "Hoặc là tôi dùng tiền thu mua cổ phần công ty trong tay các người, hoặc là dùng thủ đoạn pha loãng cổ phần công ty trong tay các người. Các người chỉ có một con đường có thể chọn, đó chính là cút ra khỏi Đại Tần".