Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1230: Chương 1230: Đâm Long!




Con cái gia đình nghèo phải lam lũ từ sớm. Quả thật những từ này rất thích hợp để hình dung Đại Đầu.

Bởi vì hoàn cảnh gia đình bần hàn, hắn đã trải qua tất cả nỗi khổ cực, trải qua tất cả khó khăn trong cuộc sống vì vậy hắn càng hiểu được, quý trọng hạnh phúc hôm nay không dễ gì có được.

Bây giờ hắn hạnh phúc không? Hạnh phúc.

Huấn luyện gian khổ thì đã là gì. Trước đây khi hắn đi làm thuê cho người ta, chuyên vác nặng còn không khổ cực sao? Giết người đẫm máu thì đã sao? Có một bi kịch khi đã cố gắng hết sức lực của mình mà không nhìn thấy lối thoát mới càng khiến con người ta tuyệt vọng.

Bây giờ hắn là quân nhân, quân nhân bảo vệ tổ quốc. Một nghề nghiệp mà nói ra có thể khiến toàn bộ người dân trong thôn hâm mộ, ghen ghét. Công ăn việc làm ổn định, vì việc này mà cha hắn đã về bái tế tổ tiên, nói rằng tổ tiên bọn họ linh thiêng nên mới có vận khí tốt.

Đương nhiên, Đại Đầu không nghĩ như vậy. Hắn biết ơn Tần Lạc, biết ơn Ly, biết ơn Quân Sư, biết ơn Long Vương, biết ơn mỗi người đã từng giúp đỡ hắn. Hắn không biết tạ ơn bằng cái gì, cũng chỉ có thể dùng hết sức lực chiếu cố bọn họ, bảo vệ bọn họ, cho dù mất mạng cũng không hề nuối tiếc.

Sau lần Đại Đầu bị bỏng trong trận hỏa hoạn ở trường đua Hoa Điền cứu Tần Lạc thoát khỏi đám cháy, hắn vẫn dưỡng thương ở viện dưỡng lão này. Thật ra vết thương của Đại Đầu đã sớm bình phục, lớp da mới đã sớm thích ứng với hoàn cảnh sống và sự thay đổi của thời tiết, thế nhưng Tần Lạc vẫn giữ hắn ở lại nơi này. Ý tứ của Tần Lạc rất rõ ràng, hắn phải bảo vệ Long Vương như bảo vệ Tần Lạc.

Đương nhiên, Tần Lạc không nói những câu này, cũng không cần phải nói. Đó là do Đại Đầu tự thầm nhủ với chính mình.

Long Vương là ai? Là sự phụ của Tần Lạc, là cha nuôi của Ly, là thủ trưởng của Quân Sư, Tiểu Lý Thám Hoa, Hỏa Dược và cả Đại Đầu hắn, hơn nữa còn là linh hồn của Long Tức.

Không cần phải nói hắn cũng biết tầm quan trọng của việc này. Ngay từ đầu tiên Đại Đầu vào Long Tức, hắn đã biết.

Thật ra, Đại Đầu cũng không quá chú tâm vì nơi ở của Long Vương do chính người làm của Văn Nhân Mục Nguyệt phụ trách. Gia tộc Văn Nhân đã tiến hành nâng cấp toàn bộ phần mềm và phần cứng của máy tính trong viện dưỡng lão, lại điều động một nhóm vệ sĩ tinh nhuệ tới bảo vệ. Hiện tại viện dưỡng lão này canh phòng cẩn mật không kém biệt thự Long Vương ở Long Tức là mấy.

Thế nhưng Đại Đầu lo lắng.

Ban ngày Đại Đầu nghỉ ngơi là vì hắn biết không một kẻ nào dám chạy tới ám sát Long Vương vào bàn ngày. Buổi tối, hắn thức cả đem canh chừng. Hai mắt hắn nhắm lại nhưng não bộ hắn vẫn thức, mặc quần áo ngủ nhưng súng không rời khỏi tay.

Nếu có kẻ địch xâm phạm, hắn chắc chắn phải giết chết.

Một ngày, lại một ngày trôi qua, một tháng, lại một tháng trôi qua. Mặc dù căng thẳng nhưng vẫn bình an vô sự. Cho dù là ban ngày hay đem tối cũng không có bất kỳ kẻ nào tới quấy rầy sự yên tĩnh của Long Vương.

Mặc dù như vậy nhưng Đại Đầu không dám lơi lỏng.

Quả nhiên, buổi tối hôm nay Đại Đầu phát hiện ra điều bất thường.

Bởi vì thực chất Đại Đầu không ngủ nên khi tên sát thủ xông vào biệt thự, hắn bất chợt nghe được tiếng động thế nhưng hắn không hành động thiếu suy nghĩ mà chỉ nằm nghiêng người, tập trung tinh thần lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Hắn đang chờ đợi, chờ đợi tên sát thủ hành động, cũng chờ đợi bước tiếp theo của y.

Khi tên sát thủ tiến gần tới cửa sổ, dùng con dao nhỏ đục lỗ trên thủy tinh, Đại Đầu cũng đã rón rén đi tới cạnh cửa sổ.

Sau đó, khi tên sát thủ chuẩn bị thổi độc vào trong phòng, Đại Đầu nói to:

- Không cần phiền phức như vậy, chúng ta đã tỉnh rồi.

...

Trên thế giới này, chuyện khủng khiếp nhất là gì?

Không phải là khi bạn đánh thuốc mê một cô gái, chuẩn bị vung thương xung trận thì cô gái tỉnh lại mà là khi bạn đánh thuốc mê hai người đàn ông, chuẩn bị cắt thịt bọn họ thì bọn họ đột nhiên xuất hiện trước mặt bạn.

Quá dọa người, dọa chết người!

Phản ứng đầu tiên của hắc y nhân không phải là lui lại sau chạy trốn mà cả người y xông lên trước, điên cuồng đụng vào cửa sổ thủy tinh.

Lúc trước y đã quan sát: sau cánh cửa thủy tinh không có khung sắt và lưới bảo vệ, chỉ cần đánh vỡ thủy tinh là có thể xông vào bên trong.

Tiến vào trong phòng, khoảng cách của y và mục tiêu gần hơn, cơ hội ra tay càng nhiều hơn.

Răng rắc...Keng keng!

Thủy tinh vỡ thành những mảnh nhỏ. Phát ra âm thanh lạo xạo.

Cho dù mưa to gió lớn, âm thanh này cũng truyền đi rất xa.

Hắc y nhân biết mình đã đánh động toàn bộ trạm gác công khai, bí mật bên ngoài. Nếu như không có gì xảy ra bất ngờ, tòa biệt thự này sẽ nhanh chóng bị bao vậy.

Bây giờ chính là thời cơ trốn thoát tốt nhất, nhân cơ hội bọn họ còn chưa hình thành thế bao vây.

Mặc kệ, trước tiên phải hoàn thành nhiệm vụ.

Đúng như dự đoán của hắc y nhân, ngay khi y dùng thân thể to lớn đụng vào lớp thủy tinh, thủy tinh, không, cả giá gỗ của cửa sổ cũng bị bật tung ra ngoài, thân thể y rơi vào tấm thảm trong phòng, khung cửa và thủy tinh bị phá vỡ giống như một cái chùy cùng vô số ám khí nhỏ sắc bén tấn công về phía người đàn ông mới lên tiếng.

Hành vi có phần điên cuồng này của hắc y nhân khiến cho Đại Đầu đứng cạnh cửa sổ ở trong phòng có phần hoảng hốt. Vốn Đại Đầu nghĩ rằng phản ứng đầu tiên của tên sát thủ sẽ là lập tức bỏ trốn.

Thế nhưng y lại không làm như vậy.

Đột nhiên tên sát thủ nhảy vào, xông tới chỗ hắn. Khi Đại Đầu phát hiện tình hình không ổn, định rút súng tấn công, lại bị tên sát thủ tập kích bằng khung cửa sổ, thủy tinh vỡ, chiêu này cùng khủng khiếp hơn so với phi đao. Ly chỉ có phi một hay vài đao, cơn mưa thủy tinh vỡ dày đặc này khiến người ta khó lòng có thể phòng bị được.

Điều duy nhất Đại Đầu có thể làm là nhảy tới giường, cầm chiếc chăn, liều mạng vung mạnh. Khung cửa sổ to và toàn bộ thủy tinh vỡ đều bị Đại Đầu dùng chăn cản lại.

Một cơn sóng tấn công mới bị dẹp yên, một cơn sóng khác lại ập tới. Ngay khi Đại Đầu vừa mới dẹp xong cơn mưa thủy tinh, một thanh chủy thủ đâm tới nhanh như điện.

Rất mạnh, không một tiếng động, lại cực kỳ hung ác.

Chỉ từ chiêu cận chiến này, có thể thấy tên sát thủ này có thân thủ bất phàm.

Đương nhiên, nếu như thân thủ tên sát thủ kém cỏi, tuyệt đối không có khả năng xông vào viện dưỡng lão gia tộc Văn Nhân cho tới tận lúc này mới bị phát hiện.

Đại Đầu không né, không tránh mà hắn tung chiếc chăn trong tay về phía trước. Chiếc chăn này giống như một chiếc màn lớn, lập tức che khuất tầm nhìn của tên sát thủ.

Đại Đầu nhanh chóng di chuyển người, tung ra một cước từ bên cạnh.

Loảng xoảng...

Bắp chân Đại Đầu va chạm với bắp chân tên sát thủ. Tên sát thủ vào lúc Đại Đầu tung chăn về phía trước cũng di chuyển người, phản ứng của cả hai giống nhau như đúc.

Nếu như không phải tin tưởng phẩm chất của thành viên Long Tức, Đại Đầu còn nghi ngờ tên sát thủ này là một thành viên Long Tức cải trang, thế nhưng hắn biết chuyện này tuyệt đối không xảy ra.

Hơn nữa trong toàn bộ thành viên Long Tức không có một ai có dáng người cao to như tên sát thủ này.

Chân chạm vào nhau rồi thu lại. Trong khoảnh khắc chiếc khăn rơi xuống, tên sát thủ lại cầm dao đầm về mắt Đại Đầu.

Chân phải của Đại Đầu còn chưa kịp thu về lại tung ra một cước, chiếc chăn trên bề mặt dính rất nhiều thủy tin lại bay vù vù về phía tên sát thủ.

Đương nhiên, tên sát thủ không thể làm cho cái chăn này phủ lên người mình. Khi tầm mặt của mình bị cản trở hay người mình bị cái chăn bao phủ, gã trước mặt này có thể giết chết mình ngay lập tực.

Chủy thủ thu về, vẽ một đường chạm vào chiếc chăn.

Xoẹt...

Xoẹt...

Quả nhiên thanh chủy thủ trong tay tên sát thủ rất tốt, chém sắt như chém bùn, cắt đứt cái chăn mềm không tốn một giọt mồ hồi công sức. Những âm thanh nhẹ nhàng vang lên xuyên suốt, không có cảm giác bị cản trở, từ đó có thể thấy nó sắc tới cỡ nào.

Mười mấy đao, chiếc chăn đã bị chém thành mấy chục mảnh. Từng mảnh một rơi xuống đất, bông bay đầy phòng.

Trong thế giới bông trắng như tuyết này, Đại Đầu đánh một quyền về phía ngực tên sát thủ.

Đại Đầu nhanh, tên sát thủ còn nhanh hơn.

Ngay khi quyền của Đại Đầu còn chưa chạm vào ngực của tên sát thủ, y đã quay đao về cứu viện, mũi đao nhằm thẳng vào nắm tay Đại Đầu đâm tới.

Nói cách khác nếu như một quyền này của Đại Đầu tiếp tục đánh tới, nắm tay của hắn nhất định sẽ bị đâm thủng.

Địch biến, ta cũng biến.

Đại Đầu cũng không thu quyền lại mà hóa quyền thành chưởng, lựa chọn cách đánh vu hồi vào cổ tay tên sát thủ.

Tên sát thủ tiếp tục biến chiêu, Đại Đầu cũng biến chiêu.

Quyền của hai người vòng quanh thanh chủy thủ, bắt đầu tranh đoạt trong khi đó hai chân cũng không để yên. Những âm thanh loảng xoảng vang lên không ngừng bên tai.

Loảng xoảng...

Sau cú va chạm đầu gối mạnh, thân thể của cả hai đều lui ra sau mấy bước.

Thanh chủy thủ vẫn nằm trong tay tên sát thủ, dĩ nhiên Đại Đầu không thể nhân cơ hội cướp lấy.

- Mày là ai?

Đại Đầu hỏi, giọng trầm trầm.

Tên sát thủ không trả lời câu hỏi của Đại Đầu, sau khi y vuốt gối, thuận thế vọt vào phòng trong. Lúc nãy khi tấn công đối phương, y đã lén lút thay đổi vị trí khiến bản thân mình đứng ngay ở lối đi vào phòng trong.

Đó là nơi ở của Long Vương, mục tiêu của y.

- Muốn chết!

Đại Đầu gầm lên. Thắng bại chưa phân, tên đáng ghê tởm này lại dám bỏ qua mình chạy vào gây tổn thương cho Long Vương.

Đây là khinh thường, khinh thường trắng trợn.

Một họng súng màu đen nhanh chóng xuất hiện trên tay, bàn tay nâng súng bắn một phát.

Bịch...

Viên đạn cắm vào tường, phát ra âm thanh va chạm. Vách tường bong ra một mảng lớn, còn cả một cái lỗ sâu.

Trong khi đó tên sát thủ...biến mất không còn tung tích.

Đại Đầu cúi người chạy như điên, lòng tràn ngập lửa giận, đuổi theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.