Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 159: Chương 159: Đàn bà à, tên của các ngươi gọi là lưu manh!




Đại địa rộng lớn vô cùng, vùng hoang dã bị tuyết trắng bao trùm. Một thiếu niên chân trần chạy trên tuyết sâu, còn cô gái xinh đẹp nằm trên lưng thiếu niên thì vừa đáng thương lại vừa hạnh phúc.

Trên con đường quanh co, trên mặt tuyết không có người bước qua, lưu lại một hàng bước chân nghiêng ngả. Vết chân rất sâu và dài, sâu đến nỗi khi thiếu nữ già đi cũng sẽ không quên được, còn dài đến mức mắt thường không thể nhìn thấy được điểm cuối. Giống như là xuyên qua thời không, lan đến một thế giới đồng thoại xinh đẹp khác.

Cuối cùng, khi thể lực của Tần Lạc sắp cạn kiệt thì cũng tới được nội thành.

Càng may mắn hơn là có một chiếc xe taxi đang đi về phía này.

"Taxi." Tần Lạc mặt đầy kinh hỉ, đưa tay ra vẫy.

Két!

Xe bắn bùn vào đầy người hắn, sau đó đi lướt nhanh qua người hắn.

Hình tượng của bọn họ thế này, có ai dám dừng xe lại đây?

Cho đến lúc sau khi ba chiếc taxi chạy lướt qua họ, mới có một người lái xe taxi hảo tâm dừng xe lại trước mặt họ,

"Có chuyện gì? Sao ướt sũng vậy?" Ông bác lái xe vừa chạy xuống mở cửa vừa trách móc. Giống như là đang đối diện với đứa cháu của mình vậy.

"Ngã xuống nước." Tần Lạc xấu hổ nói. "Bác à, đi tới quân khu đại viện."

"Được, đi đây." Ông bác bước vào xe, xoa xoa tay rồi mới cầm vô lăng, nói: "Trời lạnh như thế này mà rơi xuống nước, thực sự là còn muốn sống nữa không đấy. Người trẻ tuổi các cô các cậu... ài."

Tới trước cửa quân khu đại viện, taxi không được phép tiến vào. Tần Lạc lôi tất cả tiền có trên người ra, nói với ông bác lái taxi: "Bác à, tiền bị ướt hết rồi. Bác cầm tạm nhé."

Sau đó nhét tất cả tiền vào trong tay ông bác lái taxi, rồi cõng Vương Cửu Cửu chạy vào trong.

Ông bác kéo chỗ tiền đã bó thành túm ở trong lòng bàn tay ra, hét lên: "Chàng trai, nhiều quá rồi, nhiều quá rồi."

Tần Lạc cười cười, không trả lời.

Người tốt thì nên được báo đáp tốt.

Con gái mãi chưa quay về, Trương Nghi Y vẫn ngồi ở trong phòng khách không dám ngủ.

Nghe được ngoài cửa vườn có tiếng gõ cửa, không cần cảnh vệ giúp, bà ta đã mặc quần áo, cầm giày chạy ra ngoài mở cửa vườn.

"Trời ạ, xảy ra chuyện gì vậy? Cửu Cửu sao thế này?" Trương Nghi Y thấy Vương Cửu Cửu được Tần Lạc cõng về, sắc mặt thoáng chốc đã thay đổi, đầy vẻ lo lắng hỏi Tần Lạc.

"Con không sao đâu." Vương Cửu Cửu nhìn mẹ, cười nói.

"Còn nói là không sao à? Phải nhờ người ta cõng về đó." Trương Nghi Y trách móc. "Trời ơi, quần áo sao ướt hết thế này? Rốt cuộc là có chuyện gì, bên ngoài tuyết rơi đầy trời chứ có phải là mưa to đâu."

"Không cẩn thận nên ngã xuống nước." Vương Cửu Cửu nói.

"Ngã xuống nước." Trương Nghi Y sửng sốt, sau đó nói với vẻ mặt cổ quái: "Mau vào nhà thay quần áo đi."

Vừa nói vừa đỡ mông con gái chạy vào trong nhà.

Trong phòng có lò sưởi, vì thế giống như là thoáng cái từ mùa đông tới mùa hè luôn.

Tần Lạc đặt Vương Cửu Cửu lên ghế sa lông, nói: "Mau thay quần áo đi, rồi nấu một bát canh gừng mà uống. Ngay mai ngủ dậy sẽ không sao cả."

Rồi lại nói với Trương Nghi Y: "Nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi ngay nhé. Muộn rồi, tôi về trước đây."

Nói xong, Tần Lạc quay người định đi.

"Thầy Tần." Vương Cửu Cửu hét lên.

"Sao thế?" Tần Lạc dừng bước, hỏi.

"Quần áo của anh cũng ướt hết rồi, lại còn đi chân đất nữa. Cho dù thân thể của anh có khỏe hơn nữa thì cũng không chịu nổi đâu. Tối nay nghỉ ngơi ở đây đi. Tắm nước nóng rồi thay quần áo khô ráo." Vương Cửu Cửu muốn giữ hắn lại. "Hơn nữa, điện thoại của anh cũng ướt rồi, không thể bật lên được đâu, sao mà gọi cho anh được?"

Tần Lạc lúc này mới nhớ ra hắn và Vương Cửu Cửu cùng ngã xuống nước, điện thoại cũng rơi vào nước theo. Tạm thời không thể sử dụng.

"Đúng vậy, đúng vậy." Trương Nghi Y cũng khuyên nhủ. " Chỗ này có rất nhiều phòng, giờ cũng muộn thế này rồi, hà tất phải về làm gì nữa?"

Tần Lạc nghĩ ngợi một chút, đây cũng coi như là một lựa chọn không tồi. Hơn nữa, hắn thực sự không còn sức để đi nữa rồi.

Mà lúc này hăn biết phải về đâu đây?

Bất kể là về biệt thự của Lâm gia hay là về chỗ của Văn Nhân Mục Nguyệt đều sẽ đánh thức rất nhiều người."

"Được rồi. Vậy thì phiền hai người rồi." Tần Lạc gật đầu nói.

"Có phiền gì đâu. Không phiền chút nào cả. Em đi tìm quần áo cho anh." Vương Cửu Cửu từ trên sa lông bật dậy, nói.

Trương Nghi Y lại đè con gái xuống, nói: "Con cũng mau đi tắm đi. Tôi đi tìm quần áo cho các người."

Vương Cửu Cửu tắm xong thì mặc áo ngủ chạy ra, Trương Nghi Y thì vừa hay nấu canh gừng xong.

"Nào, uống đi?" Trương Nghi Y nói.

"Có của thầy Tần không?" Vương Cửu Cửu hỏi.

"Bà cô của tôi ơi, sao dám không làm cho Tần lão sư chứ? Con có phải yêu quá hóa rồ rồi không?"

"Hì hì, có thể." Vương Cửu Cửu cười hi hi, nói, nhíu mày uống hết bát canh nóng.

Trương Nghi Y cầm bát canh không đặt lên bàn, nhìn Vương Cửu Cửu, hỏi khẽ: "Sao mà ngã xuống nước thế."

"Không cẩn thận nên ngã." Vương Cửu Cửu nói.

"Trời lạnh như thế này, cho dù hai đứa muốn đánh dã chiến thì cũng không cần phải chạy ra bờ sông chứ." Trương Nghi Y trách cứ.

"Trương Nghi Y." Vương Cửu Cửu nổi giận. "Mẹ đừng có lưu manh như vậy chứ!"

"Vậy hai đứa nửa đêm chạy tới bờ sông làm cái gì? Uống gió tây bắc à? Có gì mà phải nói ở đó?"

"..."

Vương Cửu Cửu nghĩ sao cũng không hiểu rõ một vấn đề, đầu óc của mẹ cô ta làm bằng gì vậy?

Trương Nghi Y dường như đột nhiên nhớ tới vấn đề gì đó, kéo tay con gái nói: "Đi theo mẹ."

"Đi đâu?"

"Phòng bếp."

"Vào phòng bếp làm gì?"

"Cứ vào đi rồi biết."

Trương Nghi Y từ tủ lạnh lấy ra một quả dưa chuột, vung vẩy trước mặt Vương Cửu Cửu, hỏi: "Biết cái gì đây không con?"

"Dưa chuột."

Trương Nghi Y gật đầu, sau đó từ trong túi lấy ra một cái thứ nho nhỏ: "Đây là cái gì?"

"Bao cao su." Vương Cửu Cửu vỗ vỗ lên đầu Trương Nghi Y, nói: "Mẹ, mẹ cũng lạnh đến hồ đồ rồi à? Người rơi xuống nước là con? Sao mẹ cũng như là ngốc theo vậy?"

"Mẹ không có ngốc." Trương Nghi Y gạt tay con gái ra, nói: "Là một người mẹ, còn có một chuyện rất quan trọng chưa có dạy con."

"Là cái này hả?" Vương Cửu Cửu cười to.

"Đừng cười. Đây là chuyện nghiêm túc đấy." Trương Nghi Y nói.

"Con cũng thấy rồi, đây là đưa chuột, đây là bao cao su. Đàn ông khi có phản ứng vậy thì sẽ giống như quả dưa chuột này. Nào, cầm dưa chuột của đàn ông đi."

Trương Nghi Y nhét quả dưa chuột vào tay Vương Cửu Cửu, sau đó bóc túi bao cao su ra, nói: "Xé cái này ra, sau đó bọc lên thế này này."

Vương Cửu Cửu cười to, nói: "Mẹ dậy con cái này làm gì."

"Cái con ôn này, nghiêm túc một chút đi. Đây là môn học rất quan trọng. Con gái nếu như không biết cách bảo vệ thân thể của mình, sau này người chịu thiệt vẫn là đàn bà chúng ta đó con."

"Con hiểu, nhưng cái này con biết rồi, được chưa nào?" Vương Cửu Cửu ôm bụng, cười đến nỗi tắc cả thở. Cô ta cảm thấy mẹ của mình thực sự quá buồn cười.

"Con biết rồi ư?" Trương Nghi Y kinh hãi. Bà ta túm lấy tai Vương Cửu Cửu, mắng: "Nha đầu chết tiệt, tối này đã làm ra chuyện gì? Con chẳng phải đã nói là không phải đi dã chiến sao? Lần này con giải thích thế nào đây?"

"Ối, đau, đau. Vốn không phải là như mẹ nghĩ đâu. Con từ trên máy tính mà biết đó." Vương Cửu Cửu kêu đau.

"Máy tính?"

" Đúng vậy." Vương Cửu Cửu giật tai ra khỏi ma trảo của Trương Nghi Y, nói.

"Nhà của chúng có máy tính hả?" Trương Nghi Y hưng phấn hỏi.

"......"

Tần Lạc mặc áo ngủ của cha Vương Cửu Cửu bước ra, thấy hai mẹ con đang trốn ở trong phòng bếp nói chuyện, liền áy náy hỏi: "Có bàn chải đánh răng không?"

"À, có, để tôi lấy cho cậu." Trương Nghi Y nói, định giấu quả dưa chuột trong tay đi, nhưng đã không kịp nữa rồi. Chỉ đành nắm chặt quả dưa chuột đã đeo bao cao su vào trong tay.

"Các người cầm dưa chuột làm gì vậy?" Tần Lạc nhìn quả dưa chuột trong tay Trương Nghi Y, hỏi.

"Cái này... tôi dạy Cửu Cửu cách làm đẹp ý mà." Trương Nghi Y ha ha cười nói. "Ăn dưa chuột rất tốt cho sắc đẹp."

Để chứng minh lời nói của mình, Trương Nghi Y còn cắn một đoạn dưa chuột không bị bọc bao cao su, nhai chóp chép trong miệng.

Tần Lạc gật đầu, nói: "Cửu Cửu bị cảm, hôm nay đừng ăn nhiều hoa quả."

Vương Cửu Cửu nhìn bộ dạng đang nhai dưa chuột của mẹ mình, trong dạ dày bắt đầu ứa nước chua, lắc đầu nói: "Yên tâm đi, em sẽ không ăn đâu."

Đợi khi Tần Lạc quay người đi, Trương Nghi Y vội vàng nhổ miếng dưa chuột trong miệng vào thùng rác.

Vương Cửu Cửu kịp thời đưa một cốc nước nóng ra, nói: "Mẹ, sao mẹ lại ăn thật?"

"Mẹ không ăn liệu có được không? Nếu anh ta đòi ăn dưa chuột thì làm thế nào?" Trương Nghi Y tức giận nói.

"..." Vương Cửu Cửu không thể không thừa nhận, có lúc mẹ của mình thực sự là rất lo xa.

Nằm trên chiếc giường xa lạ mà lại ấm áp, Tần Lạc mãi không ngủ được.

Trong đầu nghĩ lại chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, nghĩ đến sự thổ lộ của Vương Cửu Cửu,lại nghĩ tới...

Cốp cốp cốp.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Tần Lạc nói vọng ra: "Vào đi."

Vương Cửu Cửu đẩy cửa bước vào, bên trong cầm mấy bình thuốc, nói: "Tần lão sư, em cầm một ít thuốc thoa để chữa lạnh đến. Em xoa chân cho anh nhé."

Tần Lạc bởi vì để chân trần mà chạy trên tuyết quá lâu, hai chân đã bị tổn thương nghiêm trọng. Vừa rồi sao khi dùng nước ấm để ngâm, cảm thấy ngứa vô cùng. Hắn luôn phải dùng phương pháp xoa bóp huyệt vị để ngăn ngứa.

Hiện tại là ban đêm, không có cách nào đi mua thuốc. Hắn chuẩn bị chịu đến ngày mai rồi đến tiệm thuốc Đông y mua một ít thảo dược về nấu để ngâm chân, hai ba lần là đỡ. Cho nên Tần Lạc không để ý đến chút vết thương nhỏ này.

Tần Lạc tử trên giường ngồi dậy, nói: "Để anh tự thoa, bẩn lắm."

"Em không sợ bẩn, em thoa giúp anh." Vương Cửu Cửu nói. Cô ta ngồi lên giường, lôi chân của Tần Lạc ra rồi đặt lên đùi, sau đó cẩn thận lấy thuốc mỡ màu trắng ra bôi vào những chỗ bị thương do giá rét cho hắn.

Sau khi thoa thuốc xong, Vương Cửu Cửu đi rửa tay, sau đó đứng cạnh giường, dùng ánh mắt sáng long lanh nhìn Tần Lạc, giống như Tần Lạc là một đoa hoa vậy.

Tần Lạc bị cô ta nhìn đến mức cảm thấy xấu hổ, nói: "Mệt cả nửa ngày rồi, mau về nghỉ ngơi đi."

"Nhưng, anh đang ngủ trên giường của em mà." Vương Cửu Cửu cười hi hi, nói.

"Cái gì?" Tần Lạc từ trên giường ngồi bật dậy, chăm chú quan sát căn phòng một hồi, đúng là khuê phòng của con gái thật.

"Tùy tiện tìm cho anh một căn phòng là được mà." Tần Lạc xấu hổ nói.

Vương Cửu Cửu cúi người xuống, hôn một cái lên mặt Tần Lạc, cười hi hi nói: "Mấy căn phòng khác chưa được dọn dẹp, có thể sẽ hơi ẩm ướt. Anh ngủ đi. Em tới ngủ cùng mẹ. Ngủ ngon."

Tần Lạc xoa xoa chỗ bị hôn trộm, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.

Đàn bà, tên của các người chính là lưu manh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.