Chứng kiến tình huống kỳ lạ bên này, những người khách du đãng đi qua Tần Lạc vẫn hướng ánh nhìn về phía ba người vô cùng sang trọng này.
Vị trí của hắn không quá xa đám người gây chú ý, nhưng lại vừa có thể rất nhanh tiến công cùng ngăn cản sự công kích của người khác một cách hữu hiệu. Tất nhiên, điều này trong mắt người bình thường không đáng chú ý, nhưng đổi lại với những người hoan hỉ vây xung quanh xem thì rất đáng quan tâm.
Nhưng xuất hiện ngay đằng sau hắn là một lão nhân tóc bạc, hai gã bảo tiêu liền chú ý đi ngay sau lão nhân. Bọn họ đi từng bước chậm rãi về phía trước kéo gần khoảng cách với lão nhân, một trái một phải tạo thành vòng vây rất chắc chắn.
Hai gã bảo tiêu trông tướng mạo đẹp trai, khí chất cũng là cao thủ. Nhìn dung mạo của bọn họ không giống người Trung Quốc cảm giác được sự nguy hiểm.
Nhưng bọn họ cũng là chịu sự huấn luyện kỷ luật quá nghiêm khắc, ngặt nghèo, tại không có chủ nhân hoặc là lúc không có nguy hiểm nghiêm trọng, bọn họ sẽ không dễ dàng ra tay. Nói như vậy, người phải để bọn hắn bảo về thì thường gặp phải những phiền toái.
Lệ Khuynh Thành nhìn những người quý tộc có giáo dục trước mặt, giơ tay nhấc chân cũng rất đúng quy cách, làm cho người ta có cảm giác vui vui. Cô nhìn lão nhân híp mắt cười nói: “Các người theo dõi tôi?”
“Không có”. Lão nhân phủ nhận.
“Nếu như vậy, tại sao các người lại biết hành tung của chúng tôi?” Lệ Khuynh Thành tươi cười mà chất vấn.
“Lệ tiểu thư, Philip tiên sinh mà muốn biết hành tung của người nào thì bất luận người đó ở nơi nào cũng sẽ có người hỗ trợ để tìm ra”. Lão nhân vẻ mặt thản nhiên nói. Những lời nói cuồng vọng này thốt ra từ miệng của lão nhân cũng sẽ không làm cho người ta có cảm giác hoang đường lập dị, mà ngược lại, khiến cho người ta có cảm giác đương nhiên.
“Oh. Philip tiên sinh nhất định là một nhân vật rất lợi hại nhỉ?” Lệ Khuynh Thành cười hỏi.
“Philip tiên sinh là một người rất ôn hòa, là một người bạn tốt để kết giao”. Lão nhân không trả lời trực tiếp vào câu hỏi của Lệ Khuynh Thành, mà trả lời một cách tránh né, thuận tiện lại đánh bóng chút cho chủ nhân của mình.
“Mới gặp một lần, tôi với hắn cũng không quen thân”. Lệ Khuynh Thành nói tiếp: “Tôi không biết tại sao hắn lại yêu cầu tôi tham gia tiệc tối với hắn?”
“Tình hữu nghị thì thời gian dài ngắn không có vấn đề gì”. Lão nhân nghiêm trang nói tiếp: “Philip tiên sinh đối với Lệ tiểu thư thì trí nhớ luôn khắc sâu. Buổi tiệc tối nay có một hoạt động, hắn rất hi vọng Lệ tiểu thư có thể tham gia”.
Lão nhân thoáng nhìn sang phía Tần Lạc đang đứng cạnh Lệ Khuynh Thành, rồi nói: “Đương nhiên, thần y tiên sinh nếu có thời gian, Philip tiên sinh cũng nhiệt liệt hoan nghênh. Ngài rất thích làm bạn với những người trẻ tuổi ưu tú. Ngài sẽ vì đó mà cảm thấy vinh hạnh”.
Lệ Khuynh Thành rất nhanh phiên dịch lại lời của lão nhân cho Tần Lạc nghe. Tần Lạc hai tròng mắt giật giật, sau đó rất nhanh khôi phục lại bình thường.
Tên Philip này rốt cuộc là ai? Tại sao lại quan tâm đến chuyện của bọn họ đến vậy? Tần Lạc thầm nghĩ.
Nếu như đoán không lầm thì nhất định hắn đã cho người điều tra về nhóm người Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành. Nếu không làm sao hắn có thể biết rõ về từng người như vậy được chứ?
Tại sao chúng tôi lại muốn tham gia tiệc tối của Philip tiên sinh?” Tần Lạc cười hỏi. Hắn nói bằng tiếng Trung Quốc, sau đó do Lệ mỹ nhân đảm nhân chuyên chức phiên dịch.
“Tôi nghĩ, bây giờ các người cũng muốn trở thành bạn hữu của Philip tiên sinh như vậy, có phải không?” Lão nhân tôn kính nhìn Tần Lạc, nói đâu ra đấy. Không mỉm cười, cũng không hề tỏ ra hèn mọn hay là nhạo bang. “Đương nhiên đây là lời đề nghị của tôi chứ cũng không phải là nguyên câu nói của Philip tiên sinh. Nếu có mạo phạm, xin được thứ lỗi”.
Tần Lạc cùng Lệ Khuynh Thành liếc nhìn nhau, lập tức đều hiểu rõ ý nghĩ trong lòng nhau.
Lệ Khuynh Thành gật đầu nói: “Nếu Philip tiên sinh có thịnh tình như vậy thì chúng ta cũng không thể từ chối tâm ý của hắn. Tôi cùng Tần Lạc rất vinh hạnh khi được tham gia buổi tiệc rượu cùng Philip tiên sinh”.
“Đó cũng là vinh hạnh của Philip tiên sinh”. Lão nhân khiêm nhường đáp lễ. “Nếu như không ngại, hai người có thể cùng đi xe của chúng tôi”.
“Tất nhiên sẽ không có vấn đề gì”. Lệ Khuynh Thành nói.
Nghe thấy Lệ Khuynh Thành đồng ý yêu cầu của lão nhân, Qua Nhĩ một lần nữa lại biến mất trong biển người.
Nhưng Tần Lạc biết, rất nhanh, hắn sẽ mướn xe chạy phía sau bọn họ. Hắn quả thực rất xứng đáng là một vệ sĩ, không ầm ĩ, không chướng mắt, thoắt ẩn thoắt hiện, dường như quên đi sự tồn tại của hắn. Nhưng khi nào có việc phát sinh, hắn sẽ luôn xuất hiện ngay bên cạnh trước tiên.
Có vô số ánh mắt nghi hoặc cùng ngưỡng mộ khi nhìn thấy Tần Lạc cùng Lệ Khuynh Thành chui vào chiếc xe Rolls-Royce màu bạc giá trị đó. Tất cả động cơ, máy móc của xe được làm thủ công, vật liệu được chế tạo giống như máy bay làm cho người ngồi trong xe cảm thấy thoải mái và an toàn, ngay cả khi có va chạm hay bị một tác động mạnh thì người ngồi bên trong cũng không có bất cứ vấn đề gì về an toàn.
Thành phố Pari thật lãng mạn, vốn cũng là thủ phủ của thời trang. Buổi tiệc có vô số những thương hiệu cao cấp được trưng bày, những triển lãm thương mại mới, các loại cocktail, những hội đánh giá rượu, và toàn bộ thế giới đều chú ý khi nghe danh viện trưởng tổ chức yến tiệc ở Pari.
Tần Lạc cùng Lệ Khuynh Thành đã nghe nói đến những buổi yến tiệc như này ở Pari từ lâu, nhưng chưa từng trải qua.
“Đây là một buổi lễ hội thực sự?” Lệ Khuynh Thành nhìn bộ váy màu bạc trên người mình băn khoăn không biết trang phục như vậy có thích hợp hay không. Thích đẹp là bản tính của phụ nữ, yêu cái đẹp là bản tính không thể đổi của phụ nữ. Mặc dù được xưng là yêu tinh Lệ Khuynh Thành cũng không là ngoại lệ, cô cũng không muốn hình ảnh của mình xấu trong mắt mọi người trong buổi tiệc.
Nhưng sau khi cô nhìn thấy Tần Lạc đang mặc trên người một bộ trường bào mày đen, liền không nhịn được mà nở một nụ cười.
Mặc loại áo liền quần này vào đây, nhất định là một con gà lạc giữa một đàn hạc mà?
Cũng may mà da mặt người đàn ông này dày, nên hắn cũng không có cảm giác có gì đó không ổn.
“...” Lão nhân nói: “Chủ xị bữa tiệc rượu lần này chính là Philip tiên sinh trên cương vị là một người bạn tốt. Hắn rất thích thú nên hôm nay đã mời Lệ tiểu thư tới đây uống chén rượu, kết giao bằng hữu”.
“Cám ơn ý tốt của Philip tiên sinh”. Lệ Khuynh Thành vừa cười vừa nói.
Yến hội tại Pari nổi bật nhất là tổ chức tại Vanity Fair 1993, một chiếc Rolls-Royce đỗ trước một kiến trúc Châu Âu cổ điển, bãi đỗ xe đã trở thành nơi tụ tập của các siêu xe, giống như một hội chợ xe hơi sang trọng vậy.
Nơi những người có tiền tụ tập luôn không thể thiếu những yếu tố hấp dẫn ánh nhìn. Những chiếc xe hạng sang, đồng hồ đẳng cấp, người nổi tiếng... kim quang lóng lánh như đốt cháy ánh mắt mọi người.
“Hai vị. Xin mời cứ tự nhiên”. Lão nhân tóc bạc chủ động dẫn Tần Lạc cùng Lệ Khuynh Thành tiến vào sau cửa lớn, sau đó lập tức rời khỏi chốn phồn hoa náo nhiệt này.
Ánh đèn màu xanh tỏa khắp đại sảnh rộng rãi xa hoa, xếp thành hàng dài, tất cả các bàn lớn nhỏ đều được để các loại rượu để khách lựa chọn. Tần Lạc nhìn những chữ ‘quái dị’ mà phát ngất, thương hiệu đều là tên tiếng Anh, tiếng Pháp hoặc là loại chữ của nước khác. Một thương hiệu Trung Quốc cũng không có, nên hắn cơ bản là không hiểu rõ.
Nam nữ tụm năm tụm ba lại với nhau đàn ông thì nhã nhặn phong độ, nữ giới thì ăn mặc gợi cảm, xinh đẹp và đầy hương thơm, cảnh phồn hoa Tần Lạc nhìn mà hoa hết cả mắt.
Tuy nói yến tiệc là cơ hội tốt để kết bạn, hai người cũng quả thật là cũng ôm mục đích đó mà đến đây. Nhưng nếu như chưa có người nào giới thiệu thì bọn họ sẽ làm sao có thể biết được thân phận người đàn ông hay phụ nữ nào đó rốt cuộc có lai lịch, thân phận như nào?
Cuối cùng bọn họ cũng không thể đợi người đến mà chủ động tiến đến mà nói: “À, anh là... oh, anh chính là Lôi Sĩ Đốn tiên sinh phải không. Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.... được rồi, xin được hỏi tình hình công việc của anh dạo này thế nào?”
Không có lựa chọn nào khác, hai người cũng chỉ có thể uống rượu.
“Chúng ta uống rượu gì đây?” Tần Lạc hỏi. Hắn thật sự nghĩ không ra, không phải là về rượu mà là về người đàn ông Pháp này là người thế nào mà lại có thể cho ra nhiều chủng loại rượu ra đây đến vậy? Chẳng lẽ mỗi một loại rượu đều khác nhau sao?
“Tôi sẽ giúp anh chọn lựa”. Lệ Khuynh Thành vừa cười vừa nói.
Cô rất nhanh chóng lựa chọn một loại rượu đỏ, sau khi rót cho mình và Tần Lạc mỗi người một chén, hai người liền đứng vào một góc tác dóc.
Đứng ở phía trước bọn họ còn có một đám phụ nữ quần áo hoa lệ, trang sức quý phái, các nàng đang to nhỏ nói chuyện gì đó với nhau, rất nhanh liền nổi lên tranh luận. Sáu người phụ nữ này chia thành hai phái, bên nào cũng không có biện pháp thuyết phục đối phương. Càng không xong chính là, mỗi người đều ngoan cố giống nhau.
“Tôi có cảm giác đàn ông có lông ngực dài là gợi cảm nhất... mao nhung nhung, đầy nam tính và quyến rũ... ôi, nghĩ lại mà muốn say...” Một người mặc bộ váy đen ngắn nói.
“Tôi không thích... tôi cảm thấy đàn ông có bộ ngực bằng phẳng sạch sẽ một chút là tốt nhất... như vậy khi áp mặt vào thì sẽ cảm nhận được tình cảm hiệu quả nhất...” đây là lời của một người phụ nữ cao gầy mặc một chiếc váy màu hồng có xẻ tà.
“Lise, khả năng cảm nhận của cô thật sự là kém cỏi. Chẳng lẽ lông ngực dài khi áp mặt vào sẽ không thấy thoải mái sao? Ồ, cô thật sự nên tìm một người đàn ông có lông ngực dài mà thử trải nghiệm đi...”
“Nghiên cứu khoa học cho thấy, đàn ông có lông ngực dài thì đó là dấu hiệu sự kích thích bản năng của giống đực rất tràn đầy... điều này cũng gián tiếp chứng minh năng lực về chuyện đó của anh ta rất tuyệt...”
“Đàn ông có lông ngực dài rất ưa nhìn. Tôi đã nhìn thấy trên các tạp chí, vương tử có lông ngực màu vàng. Thật sự là rất có cảm giác...”
“Ồ? Có thật vậy không? Vương tử cũng có lông ngực dài sao? Nếu như vậy thì tôi cũng thích đàn ông có lông ngực dài...”
“Tôi cũng thích. Hi hi, đến bây giờ tôi mới biết đến điều này. Vốn vương tử cũng có lông ngực dài... được rồi, cô nhìn thấy ảnh đó ở tạp chí nào vậy? Tại sao tôi lại không biết nhỉ?”
Rất nhanh, những người phụ nữ này cùng nhất trí với một ý kiến: các cô đều thích đàn ông có lông ngực dài...
“Mấy cô đó đang nói về chuyện gì đó?” Tần Lạc hỏi. Nhìn thấy đám phụ nữ đó nói chuyện với nhau rất rôm rả mà không biết nội dung câu chuyện của họ, điều này làm cho Tần Lạc cảm thấy rất thống khổ.
“Đang nói về đàn ông có lông ngực dài thì gợi cảm, hay là đàn ông không có lông ngực thì gợi cảm...” Lệ Khuynh Thành mân mê chiếc ly, uống một hụm rồi nói.
“Cô cảm thấy sao? Là đàn ông có lông ngực gợi cảm hay là đàn ông không có lông ngực thì gợi cảm?” Một người đàn ông đột nhiên lên tiếng hỏi.
Hai người liền quay đầu lại phía sau, nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi vô cùng khôi ngô tuấn tú đang đứng phía sau.
Vấn đề đó cũng chính là từ miệng hắn hỏi ra.