Sau khi nghe tiểu Mẫn truyền lời, Quách Nhân Hoài nổi trận lôi đình, lại một lần nữa ném cái chén giữ ấm đập vào tường vỡ vụn.
Nhưng,lão một mình ở phòng làm việc đến hai giờ rưỡi, sau cùngvẫn cầm chìa khóa xe lên rồi cố gắng chấn định bước ra ngoài.
Xe dừng lại trước cửa biệt thự của Lâm gia, Quách Nhân Hoài vẫn không có dũng khí để bước vào.
Có nói thế nào thì hắn cũng là chủ nhiệm một khoa, bảo hắn chạy tới đây xin lỗi một cấp dưới, hắn thực sự không muốn.
Càng huống chi, lúc đó tên cấp dưới này lấy ra một tấm thẻ nói ra một phen 'lý luận không thiếu tiền', chẳng khác nào tát cho hắn một cái thật mạnh.
Hắn đã từng từ chức, cũng từng từ chối người khác. Nhưng chưa từng thấy phương pháp từ chức như thế này.
Ngươi đã có nhiều tiền như vậy, sao còn chạy tới đây làm lão sư làm gì?
Sao không làm một công tử hào hoa, ngồi xe đẹp uống rượu ngon bao một tiểu minh tinh, sống như ngày tháng tiêu diêu tự tại đi? Ngươi chạy tới đây làm giáo sư làm gì?
"Lại còn bắt ông đây tới bồi tội với ngươi nữa."Quách Nhân Hoài thầm nghĩ trong lòng. Nỗ nực bày ra một khuôn mặt tươi cười, tay cầm túi xách bấm chuông cửa Lâm gia,
"Xin chào, xin hỏi ông tìm ai?"Một nữ nhân trung niên chạy ra. Nhìn cách ăn mặc và tạp dề đeo trên cổ, chắc là người hầu của Lâm gia.
"Xin chào.Xin hỏi Tần Lạc lão sư có đây không?"
"Có. Ông là?"
"Tôi là Quách Nhân Hoài của học viện trung y dược." Quách Nhân Hoài nói. Nghĩ thầm, người hầu này cũng không hiểu chuyện cho lắm. Đến giờ vẫn còn chưa mở cửa cho hắn.
"Ồ. Xin ông chờ chút.Tần Lạc đang ở trên lầu.Tôi đi hỏi giúp ông."Nữ nhân đó nói.
Quách Nhân Hoài hơi chán nản, suýt chút nữa thì quay đầu bỏ đi.
Tần Lạc này thật sự là quá cuồng vọng rồi.Người còn tưởng ngươi có tài 'Ngọa Long' chắc?
Đợi một lát, người hầu đó mới chạy xuống mở cửa rồi cười nói: "Xin lỗi đã để ông chờ lâu. Tần Lạc mời ông vào."
Quách Nhân Hoài mặt âm trầm gật đầu, theo bà ta đi với phòng khách của biệt thự.
Tần Lạc vừa rồi ở trên lầu chơi QQ đấu địa chủ, đây là trò chơi mà hắn vừa mới biết chơi. Hắn vừa bước xuống lầu vừa nói với Quách Nhân Hoài: "Quách chủ nhiệm, ông quá khách khí rồi. Có chuyện gì thì gọi điện thoại là được, sao phải tự mình tới đây?"
"Ha ha, đối đãi với nhân tài, luôn phải biểu hiện ra đủ thành ý thì mới được."Quách Nhân Hoài vẻ mặt cứng ngắc cười cười.
Trong lòng thì thầm mắng, mày cho rằng tao nguyện ý tới chắc? Không phải là mày trong điện thoại đã yêu cầu tao phải tự mình tới mời sao?
"Ha ha, Quách chủ nhiệm đúng là cầu tài như khát nước." Tần Lạc vừa cười vừa nói. "Mời ngồi!"
Quách chủ nhiệm ngồi xuống, sau khi nhận chén trà mà người hầu mang tới, nhìn Tần Lạc, nói: "Tiểu Tần à, lúc trước trong khoa sa thải cậu, cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Tình huống của cậu thì cậu cũng biết rồi đấy, không có giấy chứng nhận tư cách giáo sư, lại không có kinh nghiệm bổ túc của trường sư phạm chính quy.Có học sinh tố cậu lên trên, nếu chúng tôi dùng cậu, sẽ phải chịu áp lực rất lớn."
"Quyết định của học viện tôi hoàn toàn có thể hiểu được." Tần Lạc cười nói: "Thế nhưng, tôi hiện tại vẫn không có giấy chứng nhận tư cách giáo sư. Cho dù muốn đi bồi túc một năm rưỡi thì cũng không kịp."
"Ừ. Đối với tình huống đặc thù này của cậu, tôi đã thương lượng với các chủ nhiệm khác.Bọn họ cảm thấy, phương diện dạy học trung y của cập thực sự là rất có trình độ. Có thể nhận được sự yêu mến của rất nhiều học sinh, cũng là một loại biểu hiện.Tình huống đặc thù thì phải đối đãi một cách đặc thù. Chúng tôi quyết định sẽ trải qua một lần khảo hạch trình độ trung y của cậu, sau đó đặc biệt phát cho cậu giấy chứng nhận.Cậu thấy xử lý như vậy có được không?"
"Tôi không có ý kiến." Tần Lạc cầm chén trà lên, nói. Sau đó mặt đầy áy náy nhìn Quách Nhân Hoài, nói: "Như vậy sẽ không ảnh hưởng gì đến khoa chứ?"
"Ha ha, không đâu.Cậu là nhân tài trung y mà. Đối đãi với nhân tài, chúng tôi sẽ tích cực cung cấp các loại điều kiện."
"Cám ơn lãnh đạo đã quan tâm. Có điều, lần này chuyện tôi bị sa thải trong trường bàn tán rất xôn xao. Sau này mặt dày quay về, tôi thực sự thấy xấu hổ lắm."Tần Lạc mặt mày khó xử nói.
"Cái này... tôi sẽ tự mình đưa cậu tới lớp. Giúp cậu giải thích rõ chuyện này với mọi người." Cơ nhục trên mặt Quách Nhân Hoài đã lại bắt đầu co quắp.
"Vậy phải cám ơn Quách chủ nhiệm rồi."Tần Lạc cười nói.
"Vậy chúng ta quyết định như vậy nhé."Quách Nhân Hoài muốn mau chóng xác định việc này rồi mau mau bỏ đi. Hắn thực sự sợ thằng tiểu tổ tông này lắm rồi.
"Ngày mai có tiết của cậu, cậu trước tiên dùng khóa trình "chẩn đoán học" của chúng tôi để thay đi. Dẫu sao thì cũng không thể ảnh hưởng đến sự học tập của học sinh, phải không nào?"
"Được!"Tần Lạc sảng khoái đáp ứng.
Quách chủ nhiệm vừa đi thì Vương Cửu Cửu gọi điện thoại tới. Hắn vừa cười vừa nói: "Tần lão sư, lão Quách đến tìm thầy nói chuyện chưa?"
"Vừa về xong."Tần Lạc nói. Hắn luôn có liên hệ với Vương Cửu Cửu, chuyện mà bọn Vương Cửu Cửu làm cũng được thông báo cho hắn. Cho nên, hắn tuy không ở trường, cũng có thể biết được những tình huống phát sinh ở bên đó.
"Hi hi, tôi biết lão sẽ phải đi vào khuôn khổ mà."Vương Cửu Cửu tự tin nói. "Nếu chiêu này vẫn không được, tôi đã cùng mọi người thương lượng xong rồi, chuẩn bị tuyệt thực để kháng nghị."
"Như vậy không tốt đâu." Tần Lạc toát mồ hôi lạnh. Nghĩ thầm, may mà mình đáp ứng. Chuyện càng lúc càng lớn rồi, nếu xảy ra sự cố gì, đối với phía nào cũng không tốt.
"Tôi đương nhiên biết là không tốt, nhưng chính vì không tốt nên chúng tôi mới muốn làm vậy." Vương Cửu Cửu nói một cách bá đạo."Được rồi, không quấy rầy thầy nữa.Tôi muốn nói tin tức này cho mọi người, Tần lão sư, ngày mai gặp lại."
"Được, mai gặp lại."Tần Lạc cười nói.
XXXXXXXXXXXXXXXX
Trong phòng học của lớp 722 khoa lâm sàng trung y chuyên nghiệp, Quách Nhân Hoài đứng trên bục giảng, mặt mày tươi cười nói: "Kiến nghị của mọi người, phía chúng tôi đã thận trọng xem xét. Chúng tôi là minh chủ, chúng tôi tôn trọng mỗi một ý kiến của mỗi một vị học sinh đã đưa ra."
"Tần lão sư là một lão sư tốt, sư đức cao thượng, năng lực xuất chúng. Tuy rằng lần này bởi vì vấn đề giấy chứng nhận không được đầy đủ, viện hệ bị ép phải sa thải thầy ấy. Nhưng trải qua nỗ lực chung của chúng tôi, cuối cùng cũng giúp thầy ấy giải quyết được vấn đề này. Hiện tại, tôi trả Tần Lạc lão sư lại cho các em. Hi vọng dưới sự giáo dục của thầy ấy, các em có thể đạt được thành tích ưu tú, trở thành một nhân tài trung y hợp cách."
"Bây giờ, chúng ta hãy vỗ tay nhiệt liệt để chào đón Tần lão sư: "Quách Nhân Hoài lớn tiếng nói, rồi vỗ tay trước.
Bốp bốp!
Các học sinh ra sức vỗ tay, bọn họ vui mừng đến nỗi như muốn lật tung cả nóc nhà.
Tần Lạc bước lên bục giảng, khom lưng thật sâu về phía mọi người.
"Cám ơn các học sinh. Cám ơn các bằng hữu."Tần Lạc nói một cách thân tình. Hắn biết, những học sinh này vì để giúp hắn quay lại, đã làm rất nhiều chuyện.
Lúc phải đối diện với sự khiển trách của giáo sư và sự đe dọa của trường học, nếu ý chí của bọn họ hơi yếu đi, có thể đã không thể kiên trì tới hiện tại.
Nhưng, bọn họ không bỏ cuộc. Luôn luôn nỗ lưc. Cho đến khi, mình có thể lại một lần nữa đoàn tụ với bọn họ trong phòng học của đại học y khoa thủ đô.
"Ha ha, Tần lão sư, thầy đã quay lại rồi. Em nhớ thầy muốn chết."
"Tần lão sư, khách khí như vậy làm gì? Thầy là lão sư của chúng em, mà lại cúi người trước chúng em, chúng em không đỡ nổi đâu."
"Tần lão sư, lần thầy tới phát website màu vàng cho chúng em đừng có kèm cả virus vào nhé? Máy tính của em chết cứng rồi..."
Tần Lạc lảo đảo, suýt chút nữa từ trên bục giảng ngã xuống.
"Trúng độc rồi.Tôi không cẩn thận nên trúng độc rồi."Tần Lạc xấu hổ giải thích.
Sợ mọi người lại nhắc mãi vấn đề này. Tần Lạc vội vàng chuyển chủ đề, nói: "Được rồi. Bây giờ là thời gian học.Chúng ta bắt đầu học bài thôi.Tôi nhớ trước khi tôi đi, đã đưa ra một bài tập. Mọi người làm xong chưa?"
"Làm xong rồi!" Mọi người cười nói.
Vương Cửu Cửu búng tay một cái, sau đó trong phòng học vang lên khẩu quyết "thang đầu ca".
Tần Lạc nhìn những thanh niên có chí tiến thủ ở trước mặt, trong lòng thầm cảm động vì bọn họ.
Bọn họ đều là học sinh ngoan, mình cảm thấy kiêu ngạo vì bọn họ.
Sau này, bọn họ sẽ cảm thấy kiêu ngạo vì có một lão sư như mình.
Chương trình học buổi sáng kết thúc, Tần Lạc chuẩn bị giống như trước kia, tới cửa trường đợi Lâm Hoán Khê đi ra, không ngờ Lâm Hoán Khê lại gọi điện thoại cho hắn.
"Trưa nay em phải tham gia một nhóm tiếp đãi công tác. Có thể không về ăn trưa được đâu." Giọng của Lâm Hoán Khê rất bình tĩnh, nhưng Tần Lạc vẫn nghe ra vẻ bất mãn bên trong.
Xem ra, cô nàng không nguyện ý tham gia hoạt động xã giao này rồi.
"Không sao.Anh về một mình cũng được." Tần Lạc cười an ủi.
Gác điện thoại của Lâm Hoán Khê, khi đút điện thoại vào trong túi, thì lại làm rơi ra một tờ giấy.
Tần Lạc cúi người nhặt tờ giấy ở dưới đất lên, bên trên viết số điện thoại và địa chỉ liên hệ của Vương Dưỡng Tâm.
Tần Lạc suy nghĩ một chút, giơ tay ra bắt một chiếc taxi, nói: "Sư phụ, tới đường Triêu Thiên, số nhà mười tám."
"OK!" Tài xế ừ một tiếng, khởi động xe.
Dưới sự chỉ dẫn nhiệt tâm của tài xế, Tần Lạc rất dễ dàng tìm được số nhà mười tám đường Triêu Thiên.
Kỳ thực, chỗ này của không khó tìm.
Giữa một hàng những ngôi nhà xinh đẹp thời thượng, sừng sững một căn nhà có tạo hình cổ điển rất tinh tế.
Nhà lầu là bắt chước kiến trúc kiểu cổ, rường cột chạm trổ rất nguy nga lộng lẫy.
Ở chính giữa cửa ngôi nhà có treo một tấm biển bằng gỗ thô, bên trên dùng thảo thư viết ba chữ lớn khí thế hào hùng: Thần Châm Vương.
"Trang trí khí phái, tên gọi rất kêu. Nhưng không biết là có chân tài thực học hay không." Tần Lạc đứng ở trước cửa nghĩ thầm.
Một nữ nhân viên tiếp khách mặt sườn xám màu đỏ thấy ở cửa có một nam nhân đang nhìn ngó xung quanh, nghĩ là khách tới chơi. Vẻ mặt tươi cười nói: "Tiên sinh, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài?"
"Ừ, cô có thể giúp tôi đây."Tần Lạc nói."Cô giúp tôi gọi Vương Dưỡng Tâm đi."
"Vương Dưỡng Tâm?"Cô gái vẻ mặt kinh ngạc nói.
"Cô không biết hắn à?"Tần Lạc nghi hoặc hỏi. Hắn từ trong túi lấy ra danh thiếp của Vương Dưỡng Tâm, chỉ vào tên của Vương Dưỡng Tâm, nói: "Chính là hắn đó."
"Tiên sinh.Xin hỏi ngài tìm Vương tổng của chúng tôi có chuyện gì?" Nhân viên tiếp tân cảnh giác nhìn Tần Lạc. Người này quần áo kỳ dị, nói chuyện kỳ quái, ngay cả động cơ tìm người cũng rất kỳ lạ.
"Tôi tới khiêu chiến hắn." Tần Lạc mặt sáng ngời, cười nói.