Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 909: Chương 909: Đây không phải điều trùng hợp




Lúc này Lam Thiên Hộ mới tạm gác sự tức giận trong lòng, ông ta mỉm cười trả lời câu hỏi của Hồ Nhất Hổ: “Có lẽ là mười hai năm trước đây. Khi đó có một người bệnh gan tới tìm tôi chữa bệnh nhưng người đó bị ung thư gan giai đoạn cuối. Tôi muốn cứu anh ta cũng không có sức để xoay chuyển trời đất. Khi đó, khi đó tôi bắt đầu nghĩ nếu như có người có thể chữa được căn bệnh gan quái ác này thì đáng giá thế nào?”

“Khi mới bắt đầu tôi cũng đặt hy vọng của mình vào tây y. Tôi hy vọng có thể dùng thuốc kháng sinh để giải quyết vấn đề khó khăn này nhưng sau hai năm tôi vẫn không đạt được tiến triển nào thế rồi tôi có suy nghĩ này, thế rồi để nghiên cứu được cũng mất mười năm.”

Lý Tĩnh nhìn Lam Thiên Hộ với vẻ khâm phục nói: “Mười năm chỉ nghiên cứu một đề tài. Quá trình nghiên cứu của ngài có phải rất gian nan không?”

“Đúng vậy.” Lam Thiên Hộ gật đầu nói: “Xét về phương diện tây y thì có rất nhiều tài liệu nghiên cứu, nhưng căn bản Trung y không có bất kỳ tài liệu nào có liên quan đến căn bệnh viêm gan siêu vi. Cuối cùng tôi chỉ nén đá vượt sông, mò từng bước, từng bước một, thăm dò. May mắn là cuối cùng tôi đã thành công.”

“Nếu như … ý của tôi là nếu như nghiên cứu của ngài thất bại hay nói cách khác là thành quả nghiên cứu của ngài không xuất hiện, liệu ngài có buồn rầu về thời gian, sức lực và nỗ lực của mình trong khoảng thời gian đó không? Dù gì đi nữa ngài cũng là thầy thuốc Trung y nổi tiếng thế giới, thời gian của ngài cực kỳ quý giá, ngài có thể dùng thời gian đó làm được rất nhiều việc khác.”

Lam Thiên Hộ suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói: “Nếu như tôi không thành công, có lẽ là tôi có hối hận đôi chút. Trách nhiệm của thầy thuốc là chữa bệnh cứu người. Một đề tài nghiên cứu không thành công cũng có nghĩa là không có cách nào cứu chữa được nhiều người bệnh hơn. Đối với cuộc đời tôi, đó chính là điều tiếc nuối.”

“Thầy thuốc luôn có trái tim nhân ái. Hành động, suy nghĩ của Lam tiên sinh khiến tôi nghĩ tới những đại hiệp cổ xưa. Bọn họ không màng danh lợi, bọn họ chỉ đứng trên suy nghĩ trừ gian, giúp kẻ yếu đuối.” Lý Tĩnh tán dương Lam Thiên Hộ.

“Cô quá khen rồi.” Lam Thiên Hộ xua tay nói: “Tôi chỉ muốn dùng hết khả năng của mình làm một vài chuyện mà thôi. Có rất nhiều thầy thuốc như tôi, bọn họ cũng cố gắng phá vỡ được những vấn đề khó khăn của y học, thế nhưng chỉ là tôi thành công mà thôi chính vì vậy mọi người mới biết tới tôi. Những người khác vẫn chưa thành công chính vì vậy vẫn không ai biết tới bọn họ. Bọn họ mới thật sự là người vĩ đại.”

Hồ Nhất Hổ chuyển sang hỏi Tần Lạc: “Tần tiên sinh, mọi người đều biết từ khi anh xuất hiện, anh vẫn là lá cờ đầu của Trung y Trung Quốc. Mỗi một việc anh là đều có một lực tác dụng, thúc đẩy rất lớn đối với Trung y. Bây giờ Lam tiên sinh dùng thuốc Trung giải quyết được căn bệnh u gan này, anh nghĩ gì về chuyện này?”

“Mới rồi khi tôi gặp Lam tiên sinh ở cửa đài truyền hình, tôi đã nói với Lam tiên sinh rằng: đây chính là nghiên cứu quan trọng nhất của con người. Đây là phúc phận của những người bệnh viêm gan, cũng là phúc phận của Trung y chúng ta. Cho dù giới truyền thông các bạn có dùng những mỹ từ tới mức nào đi nữa để mô tả nó cũng không quá mức.” Tần Lạc hoàn toàn không keo kiệt lời khen đối với Lam Thiên Hộ.

“Vậy anh có cho rằng như thế Lam tiên sinh sẽ có ảnh hưởng tới Trung y Trung Quốc nhiều hơn anh không? Người nào có thể thúc đẩy Trung y phát triển cao hơn nữa.” Lúc này Hồ Nhất Hổ nhẹ nhàng ‘châm chọc’, bắt đầu khiêu khích hai người.

“Không hề nghi ngờ gì hết, đó chính là Lam tiên sinh.” Tần Lạc thoải mái trả lời. “Tất cả những việc tôi chỉ để cho người ta biết tới Trung y. Những việc ông ấy làm có khả năng khiến cho thế giới chấp nhận và sử dụng Trung y, bởi vì không chỉ có ở Trung Quốc mới có bệnh viêm gan. Ở các quốc gia Âu, Mỹ cũng có người bệnh viêm gan. Bọn họ cũng cần được điều trị. Nếu như có một loại thuốc có thể chữa trị được căn bệnh của họ, tôi nghĩ bọn họ nhất định sẽ không quan tâm xem loại thuốc đó là tây y hay Trung y.

Lòng dạ thẳng thắn của Tần Lạc khiến Hồ Nhất Hổ ngạc nhiên. Theo như hiểu biết của anh ta đối với Tần Lạc. Tần Lạc là một thanh niên hiếu thắng, thường xuyên gây ra những chuyện rất quá khích.

Hồ Nhất Hổ cố ý so sánh hai người với nhau, anh ta muốn khơi mào cuộc tranh đấu giữa hai người như vậy mới tăng thêm sự hấp dẫn cho chương trình, nhưng Hồ Nhất Hổ không ngờ Tần Lạc căn bản không quan tâm tới điều này, hắn còn cố ý thổi phồng Lam Thiên Hộ.

Hồ Nhất Hổ mỉm cười, anh ta lại hỏi Lam Thiên Hộ: “Lam tiên sinh, ngài có ý kiến gì về thành tựu của hai người không? Ngài có nghĩ liệu Tần Lạc tiên sinh có thể tiến xa hơn những gì ngài làm được hay không?”

Lam Thiên Hộ do dự một lát rồi nói: “Những người trẻ tuổi có khả năng phát triển vô hạn. Thế nhưng tôi không thể chỉ vì anh ấy trẻ hơn tôi để nói rằng anh ấy có htể tiến xa hơn tôi. Đây không phải là sự tâng bốc mà chính là dối trá, mà điều tôi ghét nhất chính là người dối trá. Tất cả mọi người đều biết một người có thể thành công thì năng lực là quan trọng, chăm chỉ cũng quan trọng nhưng quan trọng nhất vẫn chính là kỳ ngộ. Nhà phát minh vĩ đại Edison đã nói: thành công nằm ở chín mươi phần trăm là cố gắng, chỉ có một phần trăm của thiên tài nhưng sau đó còn có một câu nói mà người đời cố ý bỏ qua: Nhưng một phần trăm trời phú này chiếm vị trí quan trọng nhất. Nó bao gồm cả tính cách, năng lực tư duy, cùng sáng tạo của con người.”

“Nếu như anh ấy còn muốn tiến xa thì phải bí mật quyết tâm tiến hành nghiên cứu. Tốt nhất là phải có đột phá quan trọng trong một vấn đề nào đó. Với tư cách là một người lớn tuổi, tôi hy vọng anh ấy có thể tiến xa hơn, cống hiến nhiều hơn nữa cho Trung y Trung Quốc.”

Lam Thiên Hộ nói rất nhiều nhưng ý tứ của ông ta rất đơn giản. Ông ta cho rằng Tần Lạc không bằng ông ta, thậm chí ông ta còn gạt bỏ tương lai của Tần Lạc.

“Cám ơn tiền bối đã dạy bảo.” Tần Lạc cười nói. “Ngài nói đúng, tôi nhất định phải bí mật quyết tâm nghiên cứu. Mặc dù tôi vẫn đang làm như vậy, vấn đề là tôi không nói cho người khác biết mà thôi.”

Khán giả bên dưới phá lên cười, sau đó hoan hô nhiệt liệt.

Tần Lạc đợi khi tiếng vỗ tay bên dưới ngớt hẳn, hắn mới nói tiếp: “Hôm nay tôi tới đây với một tấm lòng mong muốn học tập. Tôi thật sự rất muốn biết Lam thầy thuốc đã sử dụng lý luận chủ yếu nào của thuốc Trung y để chữa trị căn bệnh gan?”

Hàng mi của Lam Thiên Hộ nhảy dựng lên, ông ta nghĩ thầm: cuối cùng thằng ranh này đã không còn kiên nhẫn, chính thức khiêu chiến với mình.

“Tiến sĩ Brin Berge, người đoạt giải thưởng Nobel y học vì đã phát minh ra vác-xin phòng bệnh và tìm ra căn bệnh viêm gan siêu vi B đã nói: tới nay hoàn toàn không có cách nào tiêu trừ việc lây bệnh viêm gan siêu vi B từ người sang người. Người bị lây bệnh có hai mươi lăm phần trăm phát bệnh. Sau khi phát bệnh siêu vi trùng xâm nhập vào DNA của tế bào gan. Một khi muốn chữa trị được căn bệnh này phải giết chết DNA vật dẫn, nhưng giết chết quá nhiều vật dẫn sẽ gây bất lợi cho cơ thể người, trong khi đó chúng ta hoàn toàn có thể giết cả những DNA vật dẫn có lợi cho cơ thể, chính vì vậy tôi mới nghĩ ra một phương pháp điều trị ôn hoà: Không giết độc chất mà chỉ bài độc, lợi dụng một vài loại thuốc làm mát, bảo vệ gan, giảm bớt gánh nặng vận hành của gan, cuối cùng đã đạt được mục đích kiềm chế căn bệnh viêm gan.”

“Nói như vậy thì chỉ là bảo vệ gan chứ hoàn toàn không liên quan gì tới việc chữa trị căn bệnh viêm gan.” Tần Lạc châm chọc.

“Đúng vậy.” Lam Thiên Hộ nhếch miệng cười châm chọc. “Nếu như chỉ có như vậy thì cũng sẽ không nhận được sự chứng nhận về tính hiệu quả trong việc chữa trị căn bệnh viêm gan của nhiều cơ quan nghiên cứu Trung y nổi tiếng. Trong lúc vô tình tôi đã phát hiện ra ba loại dược liệu khi phối hợp với nhau sẽ không gây tổn hại cho gan mà ngược lại có thể giết chết những DNA mắc bệnh gây tổn hại cho gan. Hơn nữa sau khi tiêu diệt những DNA vật dẫn mắc bệnh, nó vẫn có thể duy trì tỷ lệ tồn trữ cực cao. Tôi nghĩ, tôi nghĩ đây chính là phương pháp chữa trị bệnh viêm gan.”

Rầm rầm…

Tiếng vỗ tay vang động khắp trường quay. Vì thành công này của Lam Thiên Hộ sẽ khiến vô số người mắc bệnh viêm gan có may mắn thoát khỏi bệnh tật.

“Căn cứ vào con số thống kê của các tổ chức có uy tín trên thế giới: trên thế giới có ước chừng ba phẩy bảy mươi lăm triệu người mắc bệnh viêm gan mãn tính, hàng năm có chừng một trăm vạn người chết vì các bệnh có liên quan tới viêm gan. Đây chính là con số khiến người khác giật mình. Nếu như không có sự cống hiến của những nhà y học thầm lặng, khi nào những người bệnh của chúng ta mới có thể giải quyết được những nỗi đau này?”

“Tôi thật sự rất cảm động khi nghe Lam thầy thuốc giải thích. Tôi đề nghị chúng ta hãy cùng đứng dậy vỗ tay chúc mừng người anh hùng của chúng ta, được không?”

Sau khi nói xong, Lý Tĩnh và Hồ Nhất Hổ đứng dậy trước, khán giả trong trường quay cũng đồng loạt đứng dậy. Mọi người, dưới sự cổ vũ của Lý Tĩnh và Hồ Nhất Hổ lại một lần nữa nhiệt tình vỗ tay chúc mừng Lam Thiên Hộ.

Tần Lạc cũng đứng lên, vỗ tay rất nhiệt tình.

Đợi sau khi màn ‘chúc mừng’ kết thúc, một lần nữa Tần Lạc đặt câu hỏi với Lam Thiên Hộ: “Lam tiên sinh, ngài có thể nói cho mọi người biết tên mấy loại dược liệu ngài phối hợp có thể chữa trị được căn bệnh viêm gan không?”

Lam Thiên Hộ cười nói: “Anh có bí mật không?”

Lam Thiên Hộ thầm nghĩ nếu như Tần Lạc trả lời là ‘có’ thì ông ta cũng nói là ‘tôi cũng có’.

Đáng tiếc biểu hiện của Tần Lạc khiến ông ta rất thất vọng.

“Chúng tôi không cần biết chi tiết cách điều chế, chúng tôi chỉ cần biết một vào thông tin mà sau này sẽ in trên bao bì sản phẩm thôi.” Tần Lạc nói.

Đương nhiên Tần Lạc biết Lam Thiên Hộ tuyệt đối sẽ không công bố đầy đủ phương thuốc. Hắn chỉ còn cách hạ thấp yêu cầu. Trước khi Ất can giải độc vương đưa ra thị trường biết được một số thông tin vụn vặt mà thôi.

Tần Lạc cũng là một thầy thuốc Trung y ưu tú, hắn có khả năng nhạy cảm nhất định đối với thuốc Trung y. Hắn chỉ cần dựa vào một vài chi tiết nhỏ nói không chừng cũng tìm ra được vấn đề.

Lam Thiên Hộ không có cách nào từ chối đề nghị này, ông ta làm ra vẻ hào phóng nói: “Ngoại trừ một vào cơ quan nghiên cứu Trung y lớn biết khi tôi đệ trình đơn thuốc của mình, còn tôi không nói về cách điều chế đối với bất kỳ người nào khác. Hôm nay tôi ở đây đã được coi như một đại công thần khi khám phá ra thuốc chữa bệnh viêm gan B.”

“Cảm ơn Lam tiên sinh, chúng tôi thật sự rất vinh hạnh.” Lý Tĩnh vui mừng nói.

“Ất can giải độc vương là thảo dược thiên nhiên tinh khiết. Thành phần chủ yếu của nó phối chế từ hoa toàn phúc, hoa kim ngân, hoa cúc, những loại thảo dược kháng độc trong Trung y.”

Hoa toàn phúc, hoa kim ngân, hoa cúc?

Nghe vậy Tần Lạc giật mình kinh hãi. Những tên thuốc Lam Thiên Hộ nói ra tại sao nghe rất quen, rất quen thuộc?

Đột ngột trong đầu Tần Lạc xuất hiện cuốn sách da dê cổ trong đó có phương thuốc Kim Hạp. Hình như trong đó có ghi cách điều chế chữa bệnh u gan …

Mặc dù Lam Thiên Hộ không nói phương thuốc chi tiết của Ất can giải độc vương nhưng mấy loại dược liệu ông ta nói nằm ở phần đầu của danh sách đó.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.